Pháo Hôi Sau Khi Chết Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Chủ

Chương 13



Thân Tự Cẩm hôm nay chuẩn bị đi ra ngoài, bổ sung nhu yếu phẩm cần thiết, bởi vì có chút sợ hãi khi gặp người, nàng đặc biệt để Xa Cố Lai cùng nàng đi, đúng lúc lần trước đáp ứng cô mang cô đi ra ngoài.

Xa Cố Lai không có từ chối, gãi đúng chỗ ngứa.

Bọn họ đi đến siêu thị lớn nhất trấn, gần tới tết, siêu thị người đi lại đông đảo.

Thân Tự Cẩm nhìn thấy nhiều người như vậy, phía sau lưng hơi hơi lạnh, có chút kháng cự, nhưng may mà có Xa Cố Lai ở bên nàng, thật cũng không có sợ hãi nhiều như vậy.

Xa Cố Lai mặc áo khoác màu đen, đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, cả người che đến cực kỳ chặt chẽ, hai tay cắm ở trong túi, thờ ơ đi theo sau Thân Tự Cẩm.

"Chị có cái gì muốn mua không?" Thân Tự Cẩm đi bên cạnh vừa đi dạo vừa hỏi.

"Không có." Cô lãnh đạm nói.

Tâm tư của cô không ở nơi này, đầy trong đầu đều đang nghĩ thế nào thoát khỏi Thân Tự Cẩm, nhưng Thân Tự Cẩm thỉnh thoảng liền sẽ xoay đầu lại nói chuyện cùng cô, Xa Cố Lai muốn đi cũng không đi.

Dần dần, cô có chút không nhịn được, lúc Thân Tự Cẩm lại một lần hỏi cô có thích ăn táo xanh hay không, ngữ khí của cô không tự chủ mang cơn giận "Không ăn, tôi cũng không muốn ăn gì, cô đừng hỏi tôi nữa."

Thân Tự Cẩm cầm táo xanh trên tay, tựa hồ hơi hoang mang "A, nhưng tôi nhớ hình như chị thích ăn nha."

Xa Cố Lai sau khi nói xong mới phát giác ngữ khí của mình có chút nặng, lại nghĩ tới điều gì, hòa hoãn ngữ khí của mình, khôi phục ngữ khí bình thản như thường, làm bộ quan tâm "Cô chọn món mình thích là được."

Thân Tự Cẩm nhếch môi cười, nụ cười xán lạn, "Cám ơn chị quan tâm tôi nha, nhưng tôi không có gì thích cả, mua cho chị là được rồi."

Nàng nói như vậy, Xa Cố Lai đến làm bộ quan tâm cũng lười tiếp tục, ừ một tiếng coi như trả lời.

Sau đó cơ bản đều là Thân Tự Cẩm cứ mua mua mua, thật vất vả mới rời khỏi siêu thị, lại đi chợ mua thức ăn.

Nơi này rất huyên náo, trật tự cũng không phải rất tốt, chiếc xe chắn trong đám người, ra cũng ra không được.

Hai người rất nhanh liền bị một chiếc xe ba bánh ngăn cách, đám người chen chút, Xa Cố Lai thừa cơ hội này cấp tốc lẫn vào đám người hướng ngược lại mà đi.

Cô thuận lợi thoát khỏi tầm mắt của Thân Tự Cẩm, mượn điện thoại của một cô gái tuổi trẻ, sau đó quay số gọi điện.

Đầu bên kia điện thoại qua nửa phút mới tiếp.

"Alo, ngài là —— "

"Tiểu Hứa." Xa Cố Lai ngắn ngủi nói.

"Xa tổng?" đầu bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, nửa tin nửa ngờ hỏi.



"Ừ."

"Xa tổng, chị bây giờ không có chuyện gì sao? Có nguy hiểm không? " bên đầu điện thoại kia Tiểu Hứa chi oa gọi bậy, "Chị đột nhiên mất tích, em tìm chị rất lâu, mấy ngày trước mới có một chút tin tức, đang định đi tìm chị..."

"Công ty thế nào?" Xa Cố Lai cắt đứt nàng, trực tiếp hỏi.

"Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chị mất tích chuyện không có tiết lộ ra ngoài, chỉ là —— "

"Chỉ là cái gì?" Xa Cố Lai lạnh giọng.

"Chúng ta trước mấy ngày liền đã tìm được vị trí của ngài, vốn là muốn đến tìm ngài, nhưng là ——" Tiểu Hứa uyển chuyển nói, "Nhưng là... cha nuôi ngài đột nhiên ở công ty nổi điên gây rối, hung hăng càn quấy, làm công ty bị ảnh hưởng danh dự rất lớn, chúng ta mấy ngày nay đều xử lý chuyện này, cho nên chưa kịp tìm ngài."

"Nam nhân kia vẫn chưa chết sao?" Xa Cố Lai ánh mắt hung ác nham hiểm, "Thật sự là mạng lớn."

"Xa tổng, cha nuôi ngài tinh thần tựa hồ rất không bình thường, luôn nói ngoài miệng muốn giết... ngài."

Cha nuôi trong miệng Tiểu Hứa là cha mẹ nuôi cuối cùng của cô, mẹ nuôi quyết định không nuôi cô nữa về sau cũng chết rồi, nam nhân này thích cờ bạc, mượn khoảng vay nặng lãi kếch xù, trong tuyệt lộ nghĩ tới Xa Cố Lai đã từng là con gái nuôi, nghĩ lấy ân tình dưỡng dục chi ân gây khó dễ, để Xa Cố Lai giúp ông ta trả khoản vay nặng lãi.

Xa Cố Lai không trả, ông ta trên danh nghĩa cha nuôi từng nuôi dưỡng cô nhưng lúc đó bất quá xem cô như một công cụ để ông ta ngược đãi, say rượu đánh đập, bị bỏng nước sôi đều là chuyện thường.

Sau này không có tiền nuôi dưỡng, liền quyết định từ bỏ cô.

Xa Cố Lai đã sớm kiếm được tiền nên đưa cho ông ta một khoản, từ nay về sau cô sẽ không nợ ông ta gì nữa.

Nhưng ông ta sau đó bởi vì vay nặng lãi mà tìm tới cô ưỡn mặt xin vay tiền, Xa Cố Lai đối với ông ta đã không có một chút cảm tình gì, chết sống đều không có quan hệ gì với cô, cho nên cô không có mượn.

Sau đó nam nhân bị đám người cho vay nặng lãi chém ba ngón tay, ông ta cảm thấy cô vong ân phụ nghĩa, sinh lòng oán hận, liền cầm dao chạy tới công ty của cô, muốn để Xa Cố Lai cũng trải nghiệm loại thống khổ này.

Xa Cố Lai giống như bị đỉa bám lấy, chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.

Tiểu Hứa ở điện thoại cẩn thận từng li từng tí nói, "Xa tổng, em cảm thấy chị gần nhất tốt nhất đừng tới công ty, cha nuôi chị xem bộ dáng nhất định phải tìm chị gây chuyện, để ông ta phát hiện chị, chỉ sợ là tai hoạ ngầm đối an toàn của chị."

"Tôi biết rồi." Xa Cố Lai nheo mắt, "Tôi ở đây tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, mau chóng xử lý ông ta, sau đó lại tới đây."

"Thật không có gặp nguy hiểm sao?" Tiểu Hứa không tin, tin tức nàng biết được là Xa tổng bị Thân Tự Cẩm mang đi, trời biết nàng có bao nhiêu sợ hãi.

Thân Tự Cẩm là loại nữ nhân gì.

Điên điên khùng khùng, bệnh thần kinh cực kỳ không bình thường.

Ai cũng không muốn bị nàng để mắt tới.

"Ừ." Xa Cố Lai loáng thoáng tựa hồ nghe được thanh âm của Thân Tự Cẩm, cô tốc chiến tốc thắng "Tôi tạm thời không trở về, mau xử lý cái tên rác rưởi đó đi."

"Là."

"Còn có, Chu Tứ gần nhất làm cái gì."

"Anh ta gần nhất điên cuồng tìm... ngài, có mấy lần đều đến công ty tìm, chúng ta trả lời đối phó anh ta, anh ta gần đây tựa như đã yên tĩnh lại."

Yên tĩnh.

Không thể nào.

Chu Tứ ngạo mạn cố chấp, hắn muốn cái gì, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ sợ lại đang mưu đồ gì đó.

Xa Cố Lai bực bội không chịu nổi.

Cô cúp điện thoại, trả điện thoại lại cho chị gái kia, "Cảm ơn."

Chị gái này cảm thấy cô rất có khí chất, cùng trấn nhỏ này không hợp nhau, mặc dù thấy không rõ mặt hoàn toàn, nhưng luôn cảm thấy là một nhân vật xinh đẹp tràn ngập mị lực.



"Xa Cố Lai! " thanh âm của Thân Tự Cẩm từ đám người truyền đến.

Cô quay người lại, thấy Thân Tự Cẩm từ trong đám người chạy tới, thân thể nàng không quá tốt, chạy như thế một hồi liền thở hồng hộc, thở phì phò nói "Chị đã đi đâu vậy, không phải đã đáp ứng bên cạnh tôi sao?"

"Nhiều người, đi lạc." Xa Cố Lai sắc mặt bình tĩnh.

"Chị phải đi theo tôi đó, nếu không thì tôi sẽ không tìm thấy chị." Thân Tự Cẩm trên mặt lo lắng không phải giả, "Vạn nhất chị không tìm được đường về nhà thì làm sao bây giờ?"

Xa Cố Lai cảm thấy nàng lo lắng thái quá, cô lại không là tiểu hài tử, nếu quả thật đi lạc, Thân Tự Cẩm nhìn mới giống người đi lạc hơn cô.

Mắt thấy Thân Tự Cẩm còn muốn nói điều gì, cô chịu không nổi bị một cô gái trẻ tuổi như nàng giảng đạo lý, liền lạnh giọng cắt đứt cái đề tài này "Được rồi, còn có cái gì muốn mua tranh thủ thời gian mua đi, tôi mệt rồi."

"Được, chị phải đi theo tôi đó." Thân Tự Cẩm không yên tâm nói, bộ dáng rất giống xem cô như một đứa bé.

Xa Cố Lai nội tâm không khỏi muốn cười, cười nàng đơn thuần, sau đó lại cảm thấy rất phiền, qua loa ừ một tiếng.

Hai người lại mua chút đồ, Xa Cố Lai phát hiện Thân Tự Cẩm người này thật rất dễ bị lừa, tiểu thương nhìn nàng có chút trẻ tuổi, cho là nàng không có kinh nghiệm, liền cố ý nâng giá cao, Thân Tự Cẩm vậy mà cũng không cảm thấy không đúng, ngây ngốc trả tiền.

Thậm chí có một tiểu thương kéo lấy nàng cầu nàng mua ít đồ, Thân Tự Cẩm khuôn mặt ngượng ngùng khó xử, hẳn là không dám từ chối, sau đó lại ngoan ngoãn đi trả tiền.

Xa Cố Lai lúc đầu không muốn quản, mặc nàng bị lừa, sau đó thấy nàng thực sự quá ngốc, cũng không biết bị lừa bao nhiêu tiền. Xa Cố Lai là một thương nhân tư lợi, từ trước đến nay chỉ có cô lấy lợi ích từ người khác, sẽ không có chuyện để bản thân cô ăn thua thiệt, nhìn Thân Tự Cẩm bộ dáng xuẩn này hiển nhiên cô không chịu nổi.

Ở một tiệm hải sản, Xa Cố Lai ngăn cản Thân Tự Cẩm trả tiền.

Thân Tự Cẩm không rõ ràng cho lắm mà nhìn cô.

"Tôm này giá cả không đúng sao." Xa Cố Lai nói.

Cửa hàng trưởng là một nữ nhân trung niên mập mạp, nghe vậy nói một tràn mang theo khẩu âm tiếng phổ thông, nói lớn tiếng "Tại sao không đúng, chúng tôi giá cả đều là như nhau."

"Đằng kia người phụ nữ mặc áo lông màu vàng mua loại tôm giống như vậy, trọng lượng cũng giống vậy, vì cái gì chúng tôi so với cô ta nhiều hai mươi tệ?" Xa Cố Lai không hoảng hốt không vội vàng mở miệng, thong dong nhưng lại mang đến một loại cảm giác áp bách.

Nữ nhân này hiển nhiên không nghĩ tới Xa Cố Lai sẽ quan sát cẩn thận như thế, bà ta trước đó liền chú ý tới cô gái tóc ngắn bên người cô hẳn là lần đầu tiên đến đây, bị người chung quanh lừa cũng không biết, bà ta lợi ích che mắt, cũng cố ý nâng giá, dù sao hai người này vừa thấy là biết lần đầu tiên đến, đối với giá cũng không rõ.

Nữ nhân bị bắt bài, lúng túng thẹn quá hoá giận, "Tiểu nha đầu, cô nói cái gì đó? Cô đừng nói lung tung."

Nữ nhân tiếng nói thô mà lớn, chung quanh khách hàng đều nhìn các nàng.

Thân Tự Cẩm đột nhiên bị nhiều người chú ý như vậy, rất không thoải mái, nàng cẩn thận từng li từng tí níu lấy vạt áo Xa Cố Lai, nhỏ giọng khuyên "Xa Cố Lai, không thì quên đi, rất nhiều người nhìn chúng ta..."

"Ngậm miệng." Xa Cố Lai nhẹ giọng đọc nhấn rõ từng chữ.

Thân Tự Cẩm nhếch môi, không nói.

Xa Cố Lai vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, thần sắc nhạt nhẽo, "Phải không? Cần tôi đem cô ta gọi trở về hỏi một chút không?"

Nữ nhân chột dạ, sợ hắc y nữ nhân này sẽ làm được, xung quanh đều là khách quen, nếu để cho khách quen biết, mặt mũi của bà ta sẽ không còn, cũng ảnh hưởng khách mới hàng mua.

Bà ta chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, còn tưởng rằng cái này hắc y nữ nhân cũng là quả hồng mềm.

Nữ nhân mập mạp ngược lại cười hì hì, "Ai nha tiểu muội muội, xin lỗi, tôi vừa mới nhìn lầm giá tiền, ngượng ngùng a."

Đồ vật rốt cuộc đều mua xong, hai người liền trở về nhà.

Thân Tự Cẩm nhìn xem bóng lưng của cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết tâm, chạy lên trước hỏi cô "Xa Cố Lai, vừa rồi chị vì cái gì giúp tôi?"

"Cái gì?" Xa Cố Lai không biết nàng đang nói cái gì.

"Chính là tôi bị chủ tiệm hải sản lừa gạt tiền đó, chị giúp tôi nói chuyện nha."

Xa Cố Lai cười lạnh, "Cô còn có mặt mũi nói, ngu xuẩn."



Thân Tự Cẩm bị chửi cũng không tức giận, dù sao nàng sớm biết Xa Cố Lai là loại tính tình gì, nàng chỉ là có chút ngoài ý muốn, Xa Cố Lai sẽ giúp nàng.

Nói như thế nào đây?

Có loại cảm giác khoảng cách của hai người được rút ngắn.

Giống như nàng không phải là người trong sinh hoạt của cô, cũng sẽ vì nàng mà bênh vực kẻ yếu.

Mặc dù chỉ là một điều rất nhỏ, một chuyện rất nhỏ.

Nhưng cũng đủ khiến nàng cảm xúc dao động.

Vừa nghĩ như thế, trái tim của nàng liền tràn đầy mềm mại vui vẻ, khóe môi nhếch lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, con mắt cũng cong lên.

"Xa Cố Lai, cám ơn chị."

Nữ nhân này đột nhiên đang cười cái gì.

Xa Cố Lai không hiểu được.

"Là nhìn cô quá ngu ngốc, đừng cám ơn tôi." Xa Cố Lai vẫn trưng ra bộ dáng lãnh đạm, băng băng lãnh lãnh, không có một chút ôn nhu.

Thân Tự Cẩm vui vẻ, bởi vậy thấy Xa Cố Lai biểu tình băng lãnh cũng cảm thấy đẹp vô cùng.

Hai người sóng vai cùng đi, Thân Tự Cẩm nhìn trên mặt đất bóng hai người kéo rất dài rất dài.

Ở xuyên đến thế giới này, trên mặt đất mãi mãi cũng là chỉ có một hình bóng của nàng lẻ loi bồi tiếp nàng.

Cái bóng hai người đối với nàng mà nói, là một loại cảm giác bình thường đã lâu không thấy.

Con đường nàng từng đi qua cũng không bình thường.