Phản Diện Điên Lên Ngay Cả Ánh Trăng Sáng Của Chính Mình Cũng Không Cần

Chương 3: Em có anh rồi còn chưa đủ sao?



Nếu được thì nhớ bình luận nha mình thích đọc bình luận của các bạn lắm ó🥺

_( ╹▽╹)_

Tô Ái không tiếp tục gửi lời mới cho Ôn Yên nữa, cùng một cách cậu sẽ không làm lần thứ hai, càng sẽ không thật sự chọc Cố Nghệ tức giận.

Cậu chỉ từng chút một dùng nước ấm nấu ếch, tốt nhất là để Cố Nghệ tự mình cảm thấy vô nghĩa, chơi chán rồi sẽ chủ động dừng tay, tuy rằng hiện tại đều đó là không có khả năng.

Ở Tây Trung thời gian tan học bình thường đều là sáu giờ chiều, không bắt buộc học sinh học tiết tự học tối, nhưng học sinh có thể tự giác ở lại trường tự học, mười một giờ đêm trường sẽ đóng cổng.

Cố Nghệ bảo Tô Ái chờ hắn, Tô Ái liền ngoan ngoãn ở cổng trường chờ hắn.

Trước cổng trường học có rất nhiều quầy hàng bán đồ ăn, trước lúc tan học bọn họ đã dọn sẵn quầy, Tô Ái mua một ly chè trái cây, dựa vào bức tường ở trước cổng trường, chọc trân châu bên trong ly.

Tô Ái rất thích thêm trân châu vào ly chè hoa quả đơn giản vì cậu thích trân châu.

“Hi, Tô Ái em đang chờ Cố Nghệ sao?”

“Cố Nghệ đi đâu rồi?”

“Anh trai Cố Nghệ sao có thể để em trai một mình ở cổng trường, không sợ bị lừa bán đi mất sao sao? Thật quá đáng!”. truyện kiếm hiệp hay

Khi mọi người nói như vậy, Tô Ái ngước mắt lên nhìn, nở nụ cười giả tạo, “chị gái này mang em về nhà, có được không?”

Mặt Trần Mỹ Nhã biến sắc, “Chị không dám đâu, em là ánh trăng sáng Cố Nghệ đặt ở trên đầu quả tim, chị không xứng.”

Nàng lôi kéo bạn học nhỏ ríu ra ríu rít dũng mãnh chạy tới tiệm trà sữa, Tô Ái bĩu môi khinh thường,

hung hăng cắn trân châu trong miệng, Cố Nghệ đáng chết.

Âm hồn khó tan.

“Ai chọc bạn nhỏ không vui rồi?” gương mặt Cố Nghệ đột nhiên xuất hiện, Tô Ái bị dọa đến trực tiếp nuốt toàn bộ trân châu xuống, sặc đến mức ho khan, cả mặt đỏ bừng.

Cố Nghệ thấy thế dịu dàng vỗ lưng cậu, “Dọa em rồi à? Là anh không tốt.”

Tô Ái trừng mắt liếc hắn một cái, trong hốc mắt còn có nước mắt vì bị sặc mà chảy ra.

Cố Nghệ dừng động tác một chút, lực tay nhẹ nhàng hơn.

Rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái. Cố Nghệ rất tò mò tại sao Giang Uyển dịu dàng cùng với Tô Thừa Mẫn trầm ổn sẽ sinh ra một phế vật như Tô Ái, vừa ngốc nghếch lại dễ bị lừa.

Nhưng chính bởi vì ngốc, nên đây là điểm khiến Cố Nghệ đau đầu, đồ đần không biết sợ hãi, luôn tự chọc mình tức giận.

“Người vừa mới nói chuyện với em” Cố Nghệ giống như vô ý nhìn sang phía mấy nữ sinh trong tiệm trà sữa, “Là ai?”

Tới rồi tới rồi.

Tô Ái bất đắc dĩ trả lời,"Bạn học, em cũng không biết.”

“Anh không muốn em cùng kẻ không quen biết nói chuyện” Cố Nghệ chậm rãi nói, như thể người đối diện thật sự là kẻ nói dối, mà hắn cũng là đang suy nghĩ vì Tô Ái, “Các nàng ấy không phải người tốt.”

“Hiểu rồi, anh Cố Nghệ” Tô Ái thật may mắn là nguyên chủ có một gương mặt đơn thuần không rành thế sự, nên cho dù là nói như vậy cũng sẽ không quá đáng, ngược lại cho người khác có cảm giác vừa đáng yêu lại nghe lời.

Đổi lại thành gương mặt của Tô Ái trước kia... Sẽ có người cảm thấy cậu muốn kiếm chuyện đánh nhau.

__________

Nguyên chủ và Cố Nghệ là hàng xóm, nhà ở sát cạnh nhau, Tô Ái về nhà xin phép Giang Uyển, nghe thấy là cùng Cố Nghệ làm bài tập không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.

Trong lòng Tô Ái rất phức tạp, Giang Uyển nếu như biết con trai mình bị Cố Nghệ nuôi, thành cái dạng kia, thì nàng còn sẽ vui vẻ như vậy không?

“Đi thôi.” Cố Nghệ đang chờ ở cổng.

“...”

Nhà Cố Nghệ có một cái vườn hoa rất lớn, chủng loại phong phú, hiện tại là buổi chiều, ánh hoàng hôn rơi xuống, như thể đang vẩy một lớp bụi vàng lên hoa cỏ trong vườn.

“Vào đi, mẹ anh có làm bánh quy cho em, em lên lầu trước đi, lát nữa anh mang mèo lên cho em” Cố Nghệ để cặp sách xuống, gọi Chuông Gió đến, mèo con vừa nhìn thấy Tô Ái liền

kêu lên meo meo, cọ lấy ống quần của cậu thân mật đến mức khiến lòng Tô Ái mềm nhũng.

Cậu ôm Chuông Gió lên, “Vậy em lên trước.”

Cố Nghệ chu đáo là thật, dịu dàng ân cần cũng là thật, nếu như những việc này không phải là vì muốn giết cậu mà làm ra thì Tô Ái cảm thấy mình sẽ rất thích làm bạn với Cố Nghệ.

Hắn khống chế nguyên chủ quá chặc, bạn bè, người nhà, bạn học, đều không ngoại lệ, tất cả cùng cho rằng Cố Nghệ thích cậu và Cố Nghệ đang chờ cậu lớn.

Thật ra chỉ có Tô Ái mới biết, Cố Nghệ chỉ là đang chơi đùa, lúc nào chơi chán, hắn liền sẽ kết thúc trò chơi này.

Tô Ái sờ Chuông Gió trong ngực, bài tập bày ra trên bàn cậu sẽ không làm, đây là việc của Cố Nghệ, bài tập của nguyên chủ cho tới bây giờ đều là Cố Nghệ làm.

Chẳng được bao lâu, Cố Nghệ đem bánh quy lên, hắn để bánh trên bàn, ngồi xuống và cầm bút, vô cùng thuần thục mà đem bài tập của Tô Ái đến trước mặt mình rồi bắt đầu viết.

Tô Ái cầm một miếng bánh quy lên và ăn, cậu nhìn Cố Nghệ, một lát sau, cậu hỏi Cố Nghệ: “Chúng ta có thể nói chuyện không?”

Cậu còn ôm một tia hi vọng cuối cùng cho người ngồi cạnh mình.

“Em muốn nói cái gì? Em nói đi, anh nghe.” Cố Nghệ làm bài tập tốc độ rất nhanh, gần như là nhìn câu hỏi một lần liền biết cách giải, còn có thể phân tâm để cùng cậu nói chuyện.

Tô Ái thở dài, quả nhiên người có thể làm trùm phản diện chân chính đều có chút tài năng.

“Có phải anh, xóa bạn bè trên Wechat của em?” Tô Ái nhỏ giọng hỏi, có chút yếu ớt, cậu không phải là người biết diễn kịch, tất cả là nhờ khuôn mặt của nguyên thân. Cậu từ trước đến nay nghĩ cái gì đều treo ở trên mặt, nếu không phải thành tích tốt còn có nghĩa khí, chỉ bằng cái miệng cùng cái mặt này của cậu, người đuổi đánh cậu có thể từ trong sân vận động kéo dài đến hơn ba mươi vòng khán đài.

Cố Nghệ không thèm nói dối vì những thứ nhỏ nhặt như này, hắn gật đầu, nhưng lại giải thích, “Cô ấy không xứng với em.”

Tô Ái bị nghẹn họng, nuốt miếng bánh trong miệng trước, cậu mới nói, “Làm bạn cũng không được sao?”

“Cô ấy cũng không xứng làm bạn với em” lúc này, Cố Nghệ cuối cùng cũng buông bút xuống, hắn quay đầu nhìn Tô Ái, cười cười, dung túng nói “Tô Ái em có anh rồi còn chưa đủ à?”

“Em không có nói cái này.” Tô Ái thấy rằng Cố Nghệ và cậu không thể nói chuyện cùng nhau.

“Đừng giận” Cố Nghệ đưa tay ra, Tô Ái vô thức nhắm mắt lại, không bị chạm vào, Tô Ái mở mắt ra thấy Cố Nghệ đang vuốt ve Chuông Gió bên cạnh, “Tô Ái, không cần biết em có ý gì, anh chỉ có một câu này.”

“Em có anh, là đủ rồi.”

Tô Ái không nói gì.

Một là cậu và Cố Nghệ không nói chuyện nữa, suy nghĩ của Cố Nghệ không giống người bình thường, hai là cậu phát hiện, Chuông Gió lúc đầu ngoan ngoãn ngủ ở trên đùi của cậu, đang run, nó đang sợ, bởi vì Cố Nghệ.

Cố Nghệ nhìn Tô Ái, trong mắt lộ ra một chút dò xét.

Phế vật nhỏ đang dần trưởng thành, không giống như trước kia, bắt đầu suy nghĩ nhiều, sao có thể bỏ mặc hắn chứ?

Bài tập làm xong rất nhanh, Tô Ái không có ý định ở lại lâu, làm xong việc liền rời đi, Cố Nghệ cũng không cản cậu.

Tô Ái ôm Chuông Gió, đeo cặp sách lên, đi thẳng xuống lầu, đi tới cửa, cậu không thả Chuông Gió

xuống, Cố Nghệ gọi cậu lại.

“Tô Ái, em muốn mang Chuông Gió đi sao?”

“Nó vốn là của em.” Tô Ái cứng cổ, trong mắt rõ ràng là không phục.

Trông thật ngây thơ... và vô dụng.

Cố Nghệ nhìn cậu một hồi, cuối cùng đột nhiên cười nói “Em muốn mang nó đi, thì mang đi thôi.”

Từ Bình đuổi theo, trong tay đang ôm một hộp bánh quy, “Mang về cho mẹ con nếm thử.” Giọng bà càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng bí ẩn nói: “Bánh quy không phải dì làm, là Cố Nghệ biết con thích, tự học rồi làm cho con.”

Tô Ái ôm lấy hộp bánh quy, chỉ biết Từ Bình nói chuyện bên tai mình, nhưng cậu không nghe rõ.

Cậu vừa nghĩ tới Cố Nghệ câu cuối cùng nói, để cho cậu đem Chuông Gió đi, tiếp đến hắn lại nhỏ giọng nói gì đó.

Hình như là...

“Chỉ là một con súc sinh mà thôi.”

Tô Ái được Từ Bình đưa tới sân, mượn ánh đèn trong sân, Tô Ái quay đầu hướng về phía phòng khách nhìn thoáng qua, Cố Nghệ còn đứng tại chỗ, đôi mắt như được phác họa bằng mực, tĩnh mịch âm u, ánh đèn lung linh treo tia sáng dịu dàng từ bốn phía trên thân thể của Cố Nghệ mà tan ra, nháy mắt trở nên kỳ lạ và lạnh lẽo.

Điện thoại trong túi Tô Ái kêu lên một tiếng.

Cậu ôm Chuông Gió, vừa đi vừa nhìn, là Cố Nghệ gửi.

[ Cố Nghệ: Tô Ái, em sẽ vĩnh viễn nghe lời anh, đúng không? ]

______

Tác giả có lời muốn nói: (thật ra là Tô Ái nói)

Tô Ái: mẹ ơi, cứu con.