Phản Diện Điên Lên Ngay Cả Ánh Trăng Sáng Của Chính Mình Cũng Không Cần

Chương 2: Tô Ái mà gửi lời mời kết bạn cho mày hả?



(*•̀ᴗ•́*)و ̑̑

"Tô Ái, cho mày xem cái này nè!" Bạn cùng bàn thần thần bí bí mà đem điện thoại nhét vào trong tay Tô Ái, "Mày mau xem đi".

Trên màn hình điện thoại chính là giao diện của Wechat, ảnh đại diện là một cô gái tóc dài, Tô Ái không hiểu Lư Manh Bình muốn cho mình biết cái gì, suy nghĩ một lúc cậu liền "ồ" lên một tiếng, mặt không chút biểu tình nào.

Lư Manh Bình không nghĩ được nhiều như vậy, phản ứng của Tô Ái làm hắn có chút vui mừng, hắn đem tấm thẻ học sinh của mình đưa cho Tô Ái, "Tao rất tận tâm với mày phải không, buổi sáng mày khen cô ấy đẹp, qua buổi chiều tao liền đem phương thức liên lạc của cô ấy tới cho mày."

Nói cô ấy đẹp?

Muốn phương thức liên lạc?

Nguyên chủ là lòng xuân phơi phới chớm nở à? Cũng đúng, y đối Cố Nghệ chỉ là tình cảm anh em đơn thuần, đương nhiên cũng sẽ thích người khác.

"Cô ấy tên là Ôn Yên, thành tích cũng tốt nhưng trong nhà không có điều kiện, liền mở một quán ăn vặt, cậu có muốn cân,nhắc chút không." Lư Manh Bình lấy lại di động, trong miệng không ngừng lảm nhảm.

"Tao rất tò mò, mày vì sao mà không thích Cố Nghệ?"

"Cố Nghệ đối xử với mày rất tốt, bộ mày không định cho cậu ta một cơ hội sao"

"Cậu ta không thích tao." Tô Ái nói.

Cố Nghệ thật sự rất đáng sợ, hắn làm cho tất cả mọi người cảm thấy hắn là một người rất yếu đuối, là Tô Ái không biết tốt xấu, Tô Ái không biết nguyên chủ khi đó hạnh phúc hay không nhưng Tô Ái hiện tại cảm thấy là: Người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời*.

Tô Ái click mở trang cá nhân của Ôn Yên, đang chuẩn bị chọc cho Cố Nghệ tức chết, cốt truyện về Ôn Yên từ trong đầu xông ra.

Trong các tiểu thuyết ngôn tình trung điển hình, nữ chính thường không phải là một người hoàn hảo, các nàng có được thành tích ưu tú, khuôn mặt dịu dàng, xinh đẹp, lại xuất thân từ gia đình nghèo khó, cũng chính điều này sẽ tạo cơ hội cho các nữ chính thể hiện sự mạnh mẽ, kiên cường, không ham phú quý của mình.

Ôn Yên chính là người như vậy.

Nếu nói nguyên chủ là nhân vật phụ thêm thảm nhất, thì Ôn Yên chính là người hạnh phúc nhất quyển sách.

Gia cảnh của cô tuy rằng bình thường, nhưng cô lại có các người bạn là công chúa nhỏ phú nhị đại đối xử thiệt tình, có nam chính cùng anh em của nam chính vì nàng mà lên núi đao xuống biển lửa.

Trong cốt truyện của nguyên tác, Tô Ái cùng Ôn Yên không thường xuyên qua lại, có lẽ có, nhưng khẳng định mối quan hệ này sẽ bị Cố Nghệ bóp chết ngay từ trong trứng.

"Này, không phải mày nói người ta đẹp sao? Thử xem, tao hỏi rồi, cô ấy chưa có thích ai đâu." Lư Manh Bình nháy mắt với Tô Ái.

Để thay đổi vận mệnh, từ nhừng điều nhỏ bé vụn vặt không từ bỏ mọi âm mưu hèn hạ không có liêm sỉ, Tô Ái đã nhấn thêm bạn bè.

Lư Manh Bình thấy thế, vỗ một cái bả vai của Tô Ái, " Tốt! Coi tiền như phù du! Mày thật sự không thích Cố Nghệ"

"Nhỏ tiếng lại chút." Tô Ái thấp giọng nói.

Vào lúc này Tô Ái cảm thấy mình vô cùng may mắn, nguyên chủ chỉ cao có 175cm, vị trí của cậu trong phòng học ở dãy bàn đầu, mà Cố Nghệ lại xếp ở dãy cuối.

"Hiểu rồi, hiểu rồi, tao hiểu rồi, mày đây là ăn trong bát nhìn trong nồi, tao hiểu!"

Tô Ái tắt điện thoại, "Tao là loại người như vậy sao?"

"Mày quên mất cái máy sấy ngồi phía sau chúng ta rồi à?" Tô Ái nhìn phía sau, lớp trưởng gầy gò nho nhỏ quả nhiên đang dựng thẳng lỗ tai lên để nghe.

Máy sấy là lớp trưởng, bởi vì cậu ta thích mách lẻo, cho nên có biệt danh như vậy, chính cậu ta cũng không phủ nhận, thân là lớp trưởng, để chủ nhiệm lúc nào cũng nắm được động thái của lớp, đây chính là chức trách của cậu.

Tây Trung không cho yêu sớm, cùng với các trường cấp ba khác nhất trí giữ chung thái độ, kiên quyết không cho phép.

"Im lặng, cẩn thận máy sấy nói cho lão Lý mọi chuyện, hôm qua lão Lý đưa cho tao một gói thuốc nhuận tràng, con mẹ nó chứ mặt tao ngu luôn." Lư Manh Bình đấm một cái lên bàn, nói xong còn quay đầu trừng máy sấy vài lần.

Hắn nói xong, nhịn không được nhìn thoáng qua phía Cố Nghệ, Cố Nghệ đang cúi đầu xem sách, trong phòng học ồn ào ầm ĩ, hắn yên tĩnh trầm lặng.

Lư Manh Bình thở dài, hắn thực sự là không rõ, Cố Nghệ gia thế tốt như thế, thành tích lại càng xuất sắc khiến người khác ghen tị, đối với Tô Ái ngoan ngoãn phục tùng, Tô Ái vì cái gì mà hết lần này tới lần khác chỉ xem người ta làm anh trai?

Chẳng lẽ, trúc mã cũng không sánh bằng kẻ từ trên trời rơi xuống?

______________

"Cậu nói Tô Ái gửi lời mời kết bạn?"

"Không thể nào, Tô Ái xưa nay không bao giờ chủ động gửi lời mời."

"Vì sao?"

"Tớ nghe nói, wechat của cậu ta là đăng nhập song phương, một bên trong tay Tô Ái, bên còn lại..." Nữ sinh hạ giọng, "Là Cố Nghệ trông coi."

"Cmn thật hay giả vậy, bọn họ đang ở bên nhau hả?"

"Cái rắm, hai người chỉ là quan hệ tốt mà thôi."

"Tớ không tin, không phải Cố Nghệ thích Tô Ái sao?

"Đó là người khác nói, Cố Nghệ cho tới bây giờ chưa từng nói cậu ta thích Tô Ái, tớ cảm thấy, hai người này chính là quan hệ anh em đơn thuần, anh giữ cửa giao hữu của em, không có vấn đề gì cả."

"Trở lại vấn đề chính, cậu vừa mới nói Tô Ái gửi lời mời kết bạn? Cậu đồng ý sao? Cậu ta cùng cậu có nói gì không?"

Nữ sinh bị hỏi lắc đầu, "Tớ đồng ý, nhưng cậu ta không nói gì thêm."

"Nói không chừng, chính là đơn thuần muốn mở rộng quan hệ?"

"Vậy tại sao tớ không bị người ta chọn?"

"Tại cậu xấu."

"Cút!"

Nữ sinh trong hành lang cãi nhau ầm ĩ, âm thanh thảo luận không kiểm soát càng lớn lên, người có ý muốn nghe, liền có thể biết toàn bộ nội dung các nàng nói chuyện.

Trong hành lang gió nhẹ chầm chậm, thanh âm thảo luận rất nhanh lại hòa tan trong gió, nam sinh vừa lướt qua các nàng bỗng khựng lại, cuối cùng chậm rãi đưa mắt, quay đầu nhìn thoáng qua thân hình mảnh khảnh của nữ sinh đứng giữa, trong mắt không có chút cảm xúc nào.

Thật là loại rác rưởi gì cũng dám tới cản đường.

"Cố Nghệ!"

Trong cửa sổ thò ra một cái đầu, Đoạn Dương vẫy tay với hắn, "Thành tích có rồi? Không biết tao bao nhiêu điểm đây?"

Cố Nghệ một lần nữa đội lên minhg tấm da ôn hòa lương thiện, "Cậu thi rất tốt."

"Yes!" Đoạn Dương nhảy lên tại chỗ.

Khoảng cách thi đại học còn hai tháng, điểm số trở thành vấn đề mà mọi người quan tâm nhất, trông thấy Cố Nghệ đi đến bục giảng ôm lấy bài thi, học sinh trong lớp đều buông bút xuống, trông mong nhìn theo.

Chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên dạy toán, rất nhiều chuyện đều giao cho phó học tập là Cố Nghệ, Cố Nghệ cũng chưa từng khiến cho ông phải thất vọng.

"Thành tích đã có rồi, các em có thể tự mình xem", Cố Nghệ đem bài thi chia thành mấy phần, đưa cho mấy học sinh ngồi bàn đầu truyền xuống dưới, "Đáp án chính xác của các đề thầy sẽ nhắn trong nhóm, các em làm lại bài thi thêm một lần nữa, khi đi học thầy sẽ kiểm tra."

Phía dưới chỉ có tiếng trang giấy chạm vào nhau phát ra âm thanh xoạt xoạt, trên bục giảng có người nói chuyện, người bên dưới đều im lặng lắng tai nghe, lấy đó như sự tôn trọng, quy củ này không phải chủ nhiệm lớp quy định,mà do Cố Nghệ đặt ra.

Cố Nghệ phát xong bài thi, từ bục giảng đi xuống, chưa có trở lại vị trí của mình, mà là hướng nam sinh đang cúi đầu nhìn bài thi ngồi bên cạnh cửa sổ đi đến.

"Lần này đề thi không khó, đúng không?" Cố Nghệ cúi người, ánh mắt dừng lại trên bài thi của Tô Ái, như thể là đang thật lòng khen ngợi Tô Ái.

Tô Ái hơi cúi đầu, người khác không biết, nhưng Cố Nghệ là rõ nhất.

Trong tất cả cuộc thi, Cố Nghệ trước khi thi sẽ làm ra đáp án, để nguyên chủ học thuộc, đến lúc thi đáp án đều không cần nhìn, trực tiếp điền là được.

Làm như vậy, nguyên chủ có thể thi không tốt sao?

"Ừm." Tô Ái sẽ không công khai cùng Cố Nghệ đối nghịch.

"Buổi chiều chờ anh cùng nhau về nhà, Chuông Gió rất nhớ em." Cố Nghệ nói.

Chuông Gió là con mèo mà hai người cùng nuôi, chủng loại là mèo anh lông ngắn màu bạc, Tô Ái muốn tự mình nuôi, nhưng Cố Nghệ nói trong nhà cậu còn có Cẩu Nha, sợ cậu chăm sóc không tốt, liền đem Chuông Gió qua nhà Cố Nghệ nuôi.

Tô Ái thật sự tin hắn!

"Được." Tô Ái gật đầu.

Cố Nghệ tựa như là một tòa núi tuyết vào thời điểm ánh mặt trời chiếu xuống, hắn là sự ấm áp, mỹ lệ, làm cho tâm trí người ta vô thức hướng về, nhưng chỉ cần một chút động tác làm hắn không vui, hắn liền có thể từ trên đỉnh núi bắt đầu sụp đổ, bao nhiêu sinh linh sẽ vì thế mà mất mạng cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.

Cho nên chỉ cần Tô Ái lộ ra một điểm làm trái ý hắn, hắn liền có thể lập tức trở mặt, tựa như cảnh lúc trưa trong hành lang.

Không phải chỉ là diễn kịch sao? Ai không biết.

Cố Nghệ rời đi, Lư Manh Bình hướng Tô Ái nháy mắt ra hiệu, "Ôn Yên hỏi tao, mày tìm nàng có việc gì không, làm sao, mày thêm bạn người ta mà không có nhắn gì sao?"

"Quên." Tô Ái vốn chỉ là tìm cách đối phó với Cố Nghệ,cậu không thích nữ sinh.

"Đồ tồi!" Lư Manh Bình "phi" một hơi.

Tô Ái bĩu môi, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, "Chẳng lẽ tao thêm người ta, liền nhất định là muốn theo đuổi người ta? Trong danh sách bạn bè của tao có mấy trăm bạn tốt đấy."

"Chó má! Danh sách bạn tốt của mày chỉ có mười mấy người, tất cả đều là thân thích, đừng cho là tao không biết." Lư Manh Bình đánh Tô Ái một cái, hắn nhìn điện thoại của Tô Ái, wechat trống rỗng, giống hệt như tài khoản ảo.

Chơi wechat cũng không đến mức sạch sẽ thế này đi,nói chuyện phiếm cũng chỉ có một người.

Mấy chục người?

Tô Ái lấy điện thoại ra, wechat của cậu bạn tốt lúc đầu rất nhiều, cho nên cứ như vậy thuận miệng nói, kết quả xem xét danh sách bạn tốt của nguyên chủ, kéo đấy, 37 người.

Người thứ nhất là Anh Cố Nghệ*, khung tin tức cũng cố ý đặt ở đầu.

"..."

Là cán bộ sao khô khan vậy?

Tô Ái không chút do dự, hủy bỏ tin đưa lên đầu, xóa chữ A phía trước tên Cố Nghệ.

Tiếp theo, hắn bắt đầu tìm Ôn Yên, hắn nhớ kỹ sau khi thêm bạn, hắn không có xóa bỏ khung chat, nhưng tìm mãi không thấy khung chat đâu, chỉ có thể tìm chỗ danh sách bạn tốt, cứ thế ba mươi mấy người, rất nhanh liền có thể xem hết.

Tìm xuống từng cái, Tô Ái phát hiện không thấy Ôn Yên bạn tốt.

Không thấy?

Cậu đang sững người, cánh tay liền bị người bên cạnh va vào một phát, Lư Manh Bình không hiểu hỏi: "Ê, Ôn Yên hỏi tao sao mày lại xóa nàng rồi?"

"Tao biết ngay là mày chỉ chơi đùa với nàng, mày chính là thích Cố Nghệ! Để tao đoán một chút, có phải mấy ngày trước mày cùng Cố Nghệ cãi nhau chứ? Cho nên muốn lấy Ôn Yên làm Cố Nghệ tức giận?" Lư Manh Bình biểu cảm khoa trương, "Tao thật mẹ nó quá thông minh!"

____________

Tác giả có lời muốn nói:

- Tô Ái (mặt không biểu tình): Cậu thật thông minh

- Ấm áp nhắc nhở: Cố Nghệ là phản diện Cố Nghệ là phản diện Cố Nghệ là phản diện, mọi người cùng tôi mặc niệm ba lần. Cho nên giai đoạn trước không thể dùng đạo đức tiêu chuẩn của người thường áp đặt lên hắn