[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 86: Người tình hoàn hảo.



Lục Mộc Kình liếc nhìn Viêm Cảnh Hi đang mở to đôi mắt, thu hết sự lúng túng của cô vào mắt, cười nhẹ nói: "Tháng sau Vân Thiên kết hôn nên mọi người tổ chức cho cậu ấy một bữa tiệc kết thúc đời trai, có lẽ sẽ chơi rất lớn, đã thống nhất sẽ ngủ lại chỗ cậu ta, nhưng nếu em không thích ở đó thì tôi sẽ tìm cớ để em về trước."


"Vâng, được." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng, vô thức nắm chặt lấy dây an toàn.


Cô thật sự đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.


Mặt trời ngã về tây nhuộm chân trời thành một mảnh đỏ rực, ánh chiều tà lọt vào trong cửa kính rơi lên người anh, ngũ quan tuấn mỹ nhu hòa của anh càng tăng thêm mấy phần ấm áp.


Người đàn ông này, tính cách thực sự tốt vô cùng.


Chạy xe nửa tiếng đã đến khu đô thị Lục Ninh của giới thượng lưu.



Viêm Cảnh Hi từ trên xe bước xuống.


Ngoài cửa biệt thự đã có bốn chiếc xe đậu sẵn, một chiếc Rolls Royce, một chiếc Maserati, một chiếc Hummer, cộng với chiếc Bentley của Lục Mộc Kình.


Chiếc nào cũng đều là siêu xe.


Viêm Cảnh Hi mím môi một cái.


Bạn bè của Lục Mộc Kình nếu không giàu thì cũng là sang.


Lục Mộc Kình bước tới cạnh cô, tay nhẹ nhàng ôm ngang eo cô.


Nhiệt độ lòng bàn tay anh xuyên thấu qua vải vóc, truyền đến da thịt trên người cô.


Thân mật với anh như vậy, Viêm Cảnh Hi cảm thấy không được tự nhiên, vô thức vặn eo một cái.


"Đừng lộn xộn." Anh trầm ổn nói nhẹ vào tai cô, lâm râm, khàn khàn, có từ tính.


"Nóng lắm." Viêm Cảnh Hi phản bác, trên mũi quả thật rịn một chút mồ hôi.


"Em được làm từ nước sao? Mới đó mà đã đổ mồ hôi, nhanh vào thôi, ở trong đó có điều hòa." Lục Mộc Kình nói một câu, thả eo cô ra, cong tay lên, hất cằm tỏ ý cô khoác tay mình.


Viêm Cảnh Hi nghĩ nghĩ, cảm thấy so với ôm eo, thế này khiến cô tự tại hơn một chút, cứ coi như lễ nghi là được rồi.


Cô khoác tay anh, đi theo Lục Mộc Kình vào bên trong biệt thự.


Bên trong biệt thự được trang hoàng rất sang trọng, trên trần có một chiếc đèn thủy tinh khổng lồ lấp lánh, dưới đất trải thảm Ba Tư sạch sẽ, ghế ghế sa lon rộng rãi đắt tiền, tivi to choáng hết cả mặt tường, cùng với những món đồ trang trí cực kỳ xa xỉ.


Nhưng mà, chói mắt nhất vẫn là mấy người đàn ông cực kỳ bảnh trai đang ngồi trên ghế sa lon.


Trong đó có một người Viêm Cảnh Hi đã gặp ở Tướng Quân Lệnh, chính là vị chủ nhiệm Vương nọ.


Vương Triển Lam cũng nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, nhảy ra khỏi ghế salon, tươi cười chạy tới, vui vẻ hô: "Anh Hai, chị Hai."


"Tôi không..." Phải, cái chữ này Viêm Cảnh Hi còn chưa kịp nói đã nghe thấy Lục Mộc Kình ôn nhu giới thiệu: "Cậu ấy là Vương Triển Lam, em đã gặp ở quán rượu rồi đúng không, em trai của Triển Nghệ đấy."


Vương Triển Lam vẫy tay, cười hì hì nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau ở Tướng Quân Lệnh rồi, hôm đó chính anh Hai chỉ điểm cho tôi kêu rượu nhiều một chút, nhưng mà cô không để cho tôi chút mặt mũi nào cả.


Viêm Cảnh Hi bừng tỉnh, chẳng trách hôm đó vận khí của cô tốt như vậy, hóa ra Lục Mộc Kình đã âm thầm ở sau lưng giúp cô, lòng bất chợt ngổn ngang.


Còn chưa kịp định thần đã nghe thấy một giọng nói mang ý nhạo báng vang lên từ ghế salon, "Anh Hai, giới thiệu một chút đi chứ, hiếm khi anh mang bạn gái đi tụ họp."


Viêm Cảnh Hi vì về phía người đang nói.


Thoáng hoảng hốt, người đó trông rất giống một nhân vật phim truyền hình đình đám hồi cô học cấp hai, Hoa Trạch Loại trong Vườn sao băng.


Tóc dài xoăn xoăn, mặt mày anh tuấn, dáng người cao gầy, âu phục màu trắng đắt tiền, tay ôm một người phụ nữ sexy, tay còn lại lắc lắc ly rượu vang, ánh mắt của anh ta cũng toát ra mấy phần tà mị nguy hiểm.


Lục Mộc Kình đang muốn trả lời, Viêm Cảnh Hi đã nhìn thấy người đàn ông khác ngồi đối diện với Hoa Trạch Loại thong thả mở miệng nói: "Đã nói thì nói cho đúng, anh ấy không phải hiếm khi mang bạn gái, mà là hoàn toàn chưa từng mang bạn gái đến giới thiệu lần nào."


"Hoa Trạch Loại" cười lên, cụng ly với người đàn ông ngồi đối diện, nói: "Chính xác."


"Anh Ba, anh Tư, sao lại nói anh Hai như vậy?" Vương Triển Lam bất bình thay cho Lục Mộc Kình.


Bạch Mặc Liêu bưng một ly rượu vang khác đi tới trước mặt Lục Mộc Kình, ánh mắt tà mị nhìn lướt qua Viêm Cảnh Hi, rơi lên người Lục Mộc Kình, trêu chọc: "Cô bé này không phải là do anh bỏ tiền mướn tới đấy chứ?"


"Tưởng tôi nhàm chán như cậu hay sao?" Lục Mộc Kình nhận lấy ly rượu vang từ tay Bạch Mặc Liêu, lạnh nhạt nói, mắt nhìn xuống Viêm Cảnh Hi, giới thiệu với cô: "Cậu ta là lão Tam, Bạch Mặc Liêu. Ngồi đối diện cậu ta chính là lão Tứ, Sở Vân Thiên, lão Đại công tác ở trong quân đội, chắc hôm nay sẽ không tới được, mai mốt sẽ giới thiệu cho em biết sau."


"Ha ha." Bạch Mặc Liêu cười, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Viêm Cảnh Hi, hồ nghi hỏi: "Cô thực sự là bạn gái anh tôi sao?"


Mặt Viêm Cảnh Hi hơi ửng đỏ, cô đúng là bạn gái hờ của anh, nhưng vẫn đáp lại: "Vâng."


"Vậy thì tốt, nếu không trò chơi tối nay sợ cô chơi không được." Bạch Mặc Liêu hứng thú vừa nói vừa nhìn về phía Lục Mộc Kình, gia tăng mấy phần khiêu khích: "Anh Hai, anh nói xem có phải không?"


"Đừng dọa cô ấy." Lục Mộc Kình cười nhắc nhở.


Viêm Cảnh Hi nhìn lưu quang trong mắt Bạch Mặc Liêu, trong lòng dấy lên dự cảm xấu.


Cơm nước xong, mọi người ngồi ở trên ghế sa lon, Bạch Mặc Liêu đề nghị chơi trò người tình hoàn mỹ.


Quy tắc trò chơi như sau.


Hỏi từng cặp đôi ba câu hỏi liên quan tới đối phương, trả lời đúng thì được thông qua, trả lời sai sẽ bị phạt rượu.


Để phòng ngừa gian lận, trai gái song phương ngồi đối mặt với nhau.


Trên bàn đặt mấy ly rượu vang.


"Anh Hai bắt đầu trước, thế nào?" Bạch Mặc Liêu vừa rót rượu vừa cười hỏi.


"Hả?" Lục Mộc Kình nhàn hạ dựa lưng vào ghế sa lon, liếc Viêm Cảnh Hi một cái, "Cũng được."


Viêm Cảnh Hi đối mặt với anh, hít sâu một hơi, dù sao nếu trả lời không được thì uống rượu, cũng không có vấn đề gì to tát.


Bạch Mặc Liêu đưa giấy bút cho Lục Mộc Kình, nhìn Viêm Cảnh Hi, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, hỏi: "Anh Hai tôi lần ngắn nhất thời gian bao lâu?"


Viêm Cảnh Hi không ngờ câu hỏi đầu tiên của anh ta đã táo bạo như vậy, mặt không khỏi đỏ lên, đôi mắt đẹp liếc về phía Lục Mộc Kình.


Lục Mộc Kình vốn ưu nhã và trầm ổn cũng hơi nhíu mày, hướng về phía Bạch Mặc Liêu cười âm hiểm cười hai tiếng: "Cậu không sợ lát nữa tôi sẽ hỏi bạn gái cậu vấn đề tương tự?"


Bạch Mặc Liêu ôm người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh mình, tà mị cười nói: "Thường xuyên luyện tập thì ngựa mới không thất vó, còn lâu không thực hành thì dễ dàng kích động lắm."


"Chưa từng nghe câu 'lạc đà dẫu gầy vẫn to hơn ngựa' sao?" Lục Mộc Kình nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, cươi một cái, ánh mắt mênh mông truyền lại ý vị sâu xa, nói: "Em cứ trả lời bình thường là được."


Viêm Cảnh Hi không hiểu, nhưng nghe họ nói chuyện, có vẻ thời gian càng dài thì càng tốt.


Cô trộm nhìn Lục Mộc Kình, loáng thoáng thấy anh viết một nét ngang.


Bạch Mặc Liêu thu lại tờ giấy của Lục Mộc Kình, nhìn con số ở tên, cùng Sở Vân Thiên hai mắt nhìn nhau, hai người vụng trộm cười rộ lên.


"Anh Hai, khoác lác thì cũng có mức độ thôi chứ." Ngay cả Bạch Mặc Liêu sau lưng Vương Triển Lam cũng cảm thấy thái quá, nói ra một câu.


Lục Mộc Kình mặt không đổi sắc, trầm ổn bình tĩnh liếc Vương Triển Lam một cái, vân đạm phong khinh nói: "Tôi đã nói rồi, lạc đà dẫu gầy vẫn to hơn ngựa."


"Chuyện này phải hỏi bạn gái anh mới biết được. Cô nói đi, anh Hai lần ngắn nhất thời gian bao lâu? Bạch Mặc Liêu nắm tờ giấy trong tay hỏi Viêm Cảnh Hi.


Tất cả mọi người đều mong ngóng câu trả lời của Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi hắng giọng một cái, liếc liếc Lục Mộc Kình, hình như anh cũng có chút bồn chồn, mím môi một cái, nói: "Một, một tiếng."


"Phụt." Vương Triển Lam phun rượu.


Lục Mộc Kình dương dương khóe miệng, ôn nhu nói: "Tiểu Hi, không tính thời gian dạo đầu, chỉ được 10 phút thôi."


Viêm Cảnh Hi: "..."


"À." Cô tùy ý đáp một tiếng.


"Anh Hai, anh thật dũng mãnh." Vương Triển Lam tán dương.


Bạch Mặc Liêu nhíu mày, ánh mắt tà mị khóa nhìn Viêm Cảnh Hi, lại hỏi: "Vậy lần dài nhất là bao lâu? Cô có thể chịu được bao lâu?"


Mặt Viêm Cảnh Hi đỏ tưng bừng, tay vặn vặn mép váy, liếc nhìn Bạch Mặc Liêu thầm suy tính.


Hai câu hỏi của Bạch Mặc Liêu rõ ràng có liên quan đến nhau, hơn nữa, lúc trước cô nói ngắn nhất là một tiếng, dù thế nào thì dài nhất cũng nên là hai tiếng đi, nhưng cô thấy lúc Lục Mộc Kình viết câu trả lời cũng hơi khẩn trương, tự hiểu khi nãy cô nói dối quá đà rồi.


Cô không biết phải trả lời bao nhiêu thì mới thích hợp.


Có thể chịu được bao lâu, cô lại càng không biết.


Trả lời thế nào đều không tốt.


Viêm Cảnh Hi dứt khoát bưng lên một ly rượu, liếc nhìn gương mặt đắc ý của Bạch Mặc Liêu, nói: "Tôi uống, nhưng anh hỏi chuyện này, không thấy tự ti sao?"


"Phụt." Vương Triển Lam lại phun một lần nữa, bật ngón cái với Viêm Cảnh Hi, tán thưởng: "Chị Hai, chị thật ác độc."


Lục Mộc Kình cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, đoạt lấy ly rượu trong tay Viêm Cảnh Hi, nhẹ nhàng nói: "Để anh uống cho."


Bạch Mặc Liêu lại rót cho Lục Mộc Kình hai ly đầy, nói: "Anh Hai, tận ba ly đấy nhé. Câu hỏi thứ nhất cô ấy cũng đáp sai cơ mà."


Viêm Cảnh Hi phát hiện cái tên Bạch Mặc Liêu này rất xấu xa.


Đây đâu phải là trò chơi tình nhân hoàn mỹ, rõ ràng là trò chơi bạn bè đê tiện mới đúng.


Viêm Cảnh Hi liếc nhìn Lục Mộc Kình, anh đã uống tiếp, chất lỏng màu đỏ trong ly thủy tinh càng ngày càng ít, rót vào trong miêng anh, yết hầu nhấp nhô lên xuống, yên ổn, trong ưu nhã vẫn hiển lộ mỹ cảm, cực kỳ hấp dẫn.


Viêm Cảnh Hi thấy anh uống xong một ly lại cầm lên một ly khác, uống một lúc nhiều như vậy rất dễ say, lúc ăn cơm anh đã uống rất nhiều rồi, Viêm Cảnh Hi cảm thấy rất áy náy.


Cô biết sau khi uống say sẽ rất khó chịu.


Cô chủ động bưng một chiếc ly đầy rượu khác, chạm ly với Lục Mộc Kình, khí khái nói: "Cùng nhau chia sẻ."


Nói xong liền dứt khoát ngửa mặt, ừng ực uống số rượu trong ly.


"Chậm thôi." Lục Mộc Kình lo lắng nói.


Nếu uống chậm thì chắc chắn cô sẽ nuốt không trôi, dứt khoát hít sâu một hơi rót toàn bộ rượu vào trong miệng, quai hàm gồ lên, lại nốc thêm hớp nữa.


Lục Mộc Kình đưa tay, ngón cái quét qua môi cô, lau khô giọt rượu còn đọng lại phía trên.


Viêm Cảnh Hi chỉ cảm thấy có một dòng điện xẹt qua môi mình, huyết dịch lập tức cuồn cuộn lao lên đại não, không biết là tại rượu hay là tại bản năng, mặt cô nóng bừng.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhìn về ly rượu trong tay Lục Mộc Kình, nói: "Em không sao, có cần em uống giúp số rượu trên tay anh không?"