[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 152: Chị mang theo tiền, em mang theo chị, bỏ trốn.



Lục Hựu Nhiễm đi vào thang máy, Viêm Cảnh Hi liếc qua căn phòng Lục Mộc Kình, rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất ảm đạm trong mắt, xoay người.


Cô lên xe Lục Hựu Nhiễm, thắt dây an toàn, nhìn về phía trước, ánh mắt xa xăm, lại không nhìn phong cảnh phía trước, trong đầu vẫn dừng lại ở hình ảnh vừa thoáng qua, lại suy nghĩ.


Thẳng đến khi Lục Hựu Nhiễm dừng xe lại.


Viêm Cảnh Hi nhìn xung quanh, mới nhận ra lối vào lại có hai tòa nhà hình tháp, bên trong còn có lính vũ trang canh giữ.


Một người lính trong số đó đi qua đây, sau khi chào Lục Hựu Nhiễm thì kiểm tra xe Lục Hựu Nhiễm.


Viêm Cảnh Hi có chút khiếp sợ, sau khi lấy lại tinh thần, nói: "Cái đó, lần đầu tiên đến bái kiến mẹ của anh, tôi quên mua quà rồi, tay không đến gặp trưởng bối như vậy không hay lắm."


Lục Hựu Nhiễm bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu không lạnh không nhạt hỏi: "Vừa rồi đi vào cõi thần tiên?"


"Ừ, đang đi dạo trong vũ trụ, phong cảnh đẹp lắm, chưa muốn xuống lại bị lính vũ trang này đánh xuống, mới tỉnh ngộ." Viêm Cảnh Hi theo lời của anh ta nói.


Lục Hựu Nhiễm liếc nhìn cô, không nói gì, một lần nữa khởi động xe đi đến siêu thị gần đó.


Viêm Cảnh Hi ở trong siêu thị mua một hộp măng cụt, một hộp nho đen, một hộp nhãn, tiêu hết 380 tệ.


Lục Hựu Nhiễm nhìn về phía ví da của cô, tràn đầy tiền, hỏi: "Lần này không sợ ví tiền bị cướp nữa?"


Viêm Cảnh Hi cười nhạo một tiếng, anh ta vẫn nhớ lời nói lần trước của cô.


Người đàn ông tính toán chi li này.


Viêm Cảnh Hi liếc xéo anh ta, nhướn mày, giải thích nói: "Lục thiếu gia dũng mãnh phi thường cái thế, võ công giỏi, còn có một đoàn quân đội cầm súng hộ vệ, trước đó không biết, không dám mang tiền bên người, bây giờ, có anh ở đây, có gì phải sợ."


Lục Hựu Nhiễm biết cô đang vuốt mông ngựa (nịnh nọt), nhưng từ trong miệng cô nói ra, một chút cũng không cảm thấy dối trá, còn được vuốt rất thoải mái.


Lục Hựu Nhiễm nhận lấy hộp hoa quả trong tay cô, để về cốp xe, khóe miệng hơi nhếch lên.


Viêm Cảnh Hi đi qua đầu xe ngồi vào vị trí kế bên tài xế, không nhìn thấy nụ cười của anh ta.


Nửa tiếng sau, xe trở lại tiểu khu.


Cuối cùng đã tới một dãy biệt thự trước mặt.


Lục Hựu Nhiễm từ trên xe bước xuống, đi lấy hoa quả.


Viêm Cảnh Hi cũng xuống xe.


Lục Hựu Nhiễm đưa một hộp măng cụt cho cô, những thứ khác anh ta mang vào nhà.


"Phu nhân, đại thiếu gia trở về." Bên trong cánh cửa một người phụ nữ trung niên khoảng chừng 45 tuổi vui mừng nói, cầm một đôi dép, để xuống dưới chân Lục Hựu Nhiễm.


Lúc người phụ nữ trung niên ngẩng đầu nhận lấy hoa quả trong tay Lục Hựu Nhiễm, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, vẻ mặt có chút quái dị, cúi đầu, cũng cầm một đôi dép cho Viêm Cảnh Hi, nhận lấy hộp quà trên tay Viêm Cảnh Hi.


Một phụ nữ trung niên ung dung hào hoa với làn da trắng, mặc bộ váy màu xanh da trời từ trong phòng đi ra.


Người phụ nữ này rất đẹp, ánh mắt nhu hòa, hiền lành nội liễm.


Ánh mắt của bà ta đảo qua Viêm Cảnh Hi, hơi sững sờ, mấy phần ngẩn ngơ, như đang đắm chìm trong một thế giới khác, giọng nói dịu dàng hỏi: "Cô là?"


"Chào bác gái, cháu tên Viêm Cảnh Hi." Viêm Cảnh Hi cầm tay lấy tinh thần, lộ ra nụ cười ngọt ngào.


"Viêm Cảnh Hi?" Thẩm Văn Quyên quan sát Viêm Cảnh Hi, trong mắt thoáng qua một tia thương cảm khó phát hiện, lộ ra nụ cười, nói: "Vào ngồi đi."


"Bao lâu rồi ông ta chưa về?" Lục Hựu Nhiễm hỏi, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, khóa khuôn mặt nhu hòa kia của Thẩm Văn Quyên hỏi.


"Quân đội bọn họ sao có thể dễ dàng trở về như vậy." Thẩm Văn Quyên mỉm cười , "Gần đây Tiểu Vũ ở trường bận bịu, ở bên ngoài thuê một phòng làm việc, cũng không về, hôm qua Hương Ngọc gọi điện thoại cho mẹ, nói con vì chuyện của công ty mà tức giận với con bé, đều là người một nhà, có chuyện gì thì từ từ nói."


"Người một nhà?" Lục Hựu Nhiễm cười nhạo một tiếng, "Bọn họ là họ Lương, tôi họ Lục, bắc tám sào tre cũng không đến cùng nhau."


"Nhiễm Nhiễm. Con vẫn đang giận chuyện dượng con đánh con sao? Con đừng giận ông ấy, thật ra ông ấy vẫn coi con là con trai." Thẩm Văn Quyên khuyên nhủ.


"Con trai? Tôi hút ma túy, đánh nhau, bỏ học, đại học cũng chưa tốt nghiệp, không dám trèo cao." Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nói, nắm cổ tay Viêm Cảnh Hi, kéo đến bên cạnh mình, lạnh nhạt nói với Thẩm Văn Quyên: "Lần này tôi đến là đưa cô ấy đến cho bà xem một chút, tương lai tôi..."


"Anh họ."

Viêm Cảnh Hi nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào, quay đầu, nhìn về phía cửa.


Một cô gái mảnh mai, tóc thật dài, mặc một chiếc đầm dài màu trắng, ưu nhã, nhanh nhẹn, nụ cười nhàn nhạt bên khóe miệng, ba phần điềm tĩnh, ba phần trong sáng, ba phần thoát tục, một phần ngông nghênh.


Viêm Cảnh Hi nhớ tới, cô bé này là cô gái hôm qua hôn Lục Hựu Nhiễm trong phòng bao.


Viêm Cảnh Hi cảm giác bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình dần lỏng ra, vô thức nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm.


Trong mắt của anh ta là kinh ngạc, kinh diễm, buồn rầu, còn có sự dịu dàng mà cho tới bây giờ cô cùng chưa từng thấy qua.


"Anh họ." Lương Hương Ngọc đi tới, trong mắt chỉ có Lục Hựu Nhiễm, dịu dàng nói; "Em gọi điện thoại cho anh, anh cũng không nhận, không phải là còn đang giận em chứ, cái này tặng anh, hi vọng anh thích."


Viêm Cảnh Hi thấy cô gái bưng một hộp táo Mĩ, mang theo nụ cười nhu mỹ, nụ cười tươi đẹp rực rỡ.


Cô cảm thấy mình ở đây làm bóng đèn không quá thích hợp, mặc dù, bọn họ dường như căn bản không nhìn thấy cô.


"Cô Viêm, không ngại cùng nói mấy câu đi." Mẹ Lục Hựu Nhiễm, Thẩm Văn Quyên hiền lành nói.


"Dạ, được." Lúc Viêm Cảnh Hi đi qua Lục Hựu Nhiễm, nhìn thấy anh ta bước hai bước tới.


Không biết phía sau xảy ra chuyện gì, nhưng táo Mĩ trên tay rơi xuống, lăn đến chân Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi theo bản năng quay đầu lại.


Lục Hựu Nhiễm đè gáyLương Hương Ngọc, hôn lên môi của cô ấy.


Cô gái ngửa đầu, kích động hôn trả Lục Hựu Nhiễm, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt áo Lục Hựu Nhiễm.


Nghiễm nhiên một màn lưỡng tình tương duyệt*, tư thế như sắp mây mưa.

*Lưỡng tình tương duyệt (两情相愿): Chỉ hai người nam và nữ đều có nhận thức giống nhau về giá trị quan, suy nghĩ, hành vi, là đồng cảm tình cảm với nhau.


Viêm Cảnh Hi nhướn một bên mày, lim dim mắt nhìn bọn họ quên hết tất cả.


"Cô Viêm." Thẩm Văn Quyên dịu dàng hô một tiếng, đi đến phòng.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy rời khỏi hiện trường vật lộn có vẻ ổn hơn liền theo Thẩm Văn Quyên vào trong phòng.


Thẩm Văn Quyên đóng cửa lại, quan sát Viêm Cảnh Hi, rất có hàm dưỡng nói: "Tuổi Nhiễm Nhiễm còn nhỏ, phụ nữ gặp dịp thì chơi nhiều lắm, nếu như vừa rồi kìm lòng không được có tổn hại đến cô, thì tôi thay nó xin lỗi."


Kìm lòng không được?


Từ này dùng rất hay.


Viêm Cảnh Hi vuốt tóc trên trán, không nói tiếp.


"Có mấy lời có thể có chút đường đột, người làm mẹ ai cũng hi vọng con trai của mình hạnh phúc, vừa rồi, cô cũng thấy đấy, nó có thể ngay trước mặt cô hôn một cô gái khác, có thể là thực sự không quan tâm đến cô, tôi vì con tôi tùy hứng, ngỏ lời nói xin lỗi, nhưng, nếu như cô có thể chủ động rời khỏi, sau này cần gì giúp, cứ việc nói." Thẩm Văn Quyên nhẹ giọng nói, dịu dàng trang nhã, rất ung dung.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy bà ta nói rất có đạo lý.


Lục Hựu Nhiễm xác thực không thích cô, cô cũng không cảm thấy khổ sở.


Viêm Cảnh Hi tự nhiên nói: "Không cần giúp, tôi rõ rồi, lát nữa tôi sẽ rời đi trước."


Sảng khoái của cô cũng làm cho Thẩm Văn Quyên có chút giật mình, gật đầu, dịu dàng nói: "Cảm ơn cô Viêm."


"Không có gì." Viêm Cảnh Hi mở cửa ra.


Lục Hựu Nhiễm và Lương Hương Ngọc đã hôn xoong, hai người đều ngồi trên ghế sa lon, bầu không khí quỷ dị.


Lục Hựu Nhiễm nhìn vào không trung đến phát ngốc, dương như đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lạnh lùng như trước.


Lương Hương Ngọc đỏ mặt, tình tứ nhìn Lục Hựu Nhiễm, nhìn thấy Thẩm Văn Quyên từ bên trong đi ra, đứng dậy, khách khí gọi: "Dì."


Hai đưa nói xong rồi à?" Thẩm Văn Quyên cũng rất dịu dàng khách khí nói.


Lúc con ngươi lạnh lùng của Lục Hựu Nhiễm liếc về phía Thẩm Văn Quyên, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi.


Đôi mắt mị hoặc của Viêm Cảnh Hi như hiểu rõ, nở nụ cười.


"Cái đó." Ngón trỏ và ngón giữa của Viêm Cảnh Hi mô phỏng bộ dáng bước đi, nói: "Tôi có việc đi trước nha."


Lục Hựu Nhiễm đứng lên, bật thốt lên: "Tôi đưa em đi."


"Không cần." Viêm Cảnh Hi lắc tay, liếc qua Lương Hương Ngọc, trong con ngươi mang theo ý cười, sâu xa nhắc nhở Lục Hựu Nhiễm nói: "Bỏ đồ đao xuống, lập tức thành Phật, đi vào thiên đường, tôi ở dưới trái đất sẽ ngưỡng vọng và hâm mộ anh."


Lục Hựu Nhiễm biết ý của cô là buông bỏ quá khứ, bắt đầu một lần nữa với Lương Hương Ngọc.


Nhưng khi thấy bóng lưng của cô biến mất ở cửa, trong lòng lại có chút khẩn trương,cảm giác mất mát khó nói.


Lục Hựu Nhiễm trong nháy mắt ngẩn ngơ, trong đầu dường như thoáng qua một tia chớp.


Anh ta xoay người, bước nhanh về phía cửa đuổi theo.


"Nhiễm Nhiễm." Thẩm Văn Quyên gọi Lục Hựu Nhiễm lại, trong mắt nhu hòa có chút lo lắng, nói: "Con đi theo mẹ vào đây, mẹ có việc nói với con."


Lục Hựu Nhiễm liếc về hướng Thẩm Văn Quyên, mấy phần u lãnh, chậm rãi theo Thẩm Văn Quyên đi vào phòng.


"Mẹ hi vọng con có thể ở cùng Hương Ngọc, ba của con bé làm ở Bộ Tài nguyên Quốc gia, rất có tác dụng đối với việc phát triển sự nghiệp của con." Thẩm Văn Quyên đi thẳng vào vấn đề nói.


Lục Hựu Nhiễm cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào trên tường, trong con ngươi lạnh lẽo một chút nhiệt độ cũng không có nói: "Tôi không dựa vào phụ nữ để thăng chức."


"Con cũng không thích kiểu người như Hương Ngọc sao?" Thẩm Văn Quyên nhíu mày nói.


Lục Hựu Nhiễm rũ tay xuống, khóe miệng giật giật, càng thêm lạnh lùng, "Trước là thích, hôn rồi mới phát hiện, có chút chán ngấy."


"Nhiễm Nhiễm, đừng tùy hứng." Thẩm Văn Quyên thấm thía nói.


"Tùy hứng?" Lục Hựu Nhiễm rũ mắt, tay đặt trên nắm cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn cửa, lạnh lùng nói: "Cô gái vừa rồi bị bà đuổi đi, mới là cô gái tôi muốn lấy. Tôi không phải đến trưng cầu ý kiến của bà, chỉ là thông báo cho bà thôi."


Thẩm Văn Quyên thấy Lục Hựu Nhiễm mở cửa muốn đi, sốt ruột nói: "Gần đây quan hệ giữa dượng Lương con và nhà Hương Ngọc có chút căng thẳng, mẹ hi vọng con có thể kết hôn với Hương Ngọc, như vậy mối quan hệ giữa con và dượng Lương con cũng có thể cải thiện, trở thành đầu mối toàn bộ mạng lưới quan hệ, cũng có ích với con."


Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng giật giật khóe miệng, trong mắt thoáng qua một tia tổn thương, quyết tuyệt nói: "Tôi không phải quân cờ."


Anh ta mở cửa, bước nhanh ra ngoài.


*


Viêm Cảnh Hi lắc lư đi đến trạm xe buýt.