[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 148: Tôi dựa vào cái gì mà phải cho cô một cơ hội?



"Đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng. Đúng rồi, Lục tổng đẹp trai thật, tớ thấy tớ sắp bị anh ấy mê hoặc rồi, nhắm mắt lại, đều là dáng vẻ của anh ấy."

"Tớ cảm thấy anh ấy cao quá, Lục phó tổng bên anh ấy cũng không tồi, nghe nói là cháu trai anh ấy, gien nhà họ thật không tệ nha."

"Đúng vậy, cao, phú, soái, cơ trí, thành thục, quý khí, tớ thấy tớ yêu bọn họ mất rồi."

Viêm Cảnh Hi nghe bọn họ nhắc tới Chu Gia Mẫn, cũng không còn tâm tư chạy bộ, qua về khách sạn

Chu Gia Mẫn nghe thấy tiếng đập cửa, mở cửa, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, kinh ngạc hỏi: "Nhanh vậy, cậu chạy mấy vòng vậy."

Vẻ mặt Viêm Cảnh Hi ngưng trọng, hỏi: "Gia Mẫn, lúc tớ không đây, cậu đã xảy ra chuyện gì, bây giờ tốt nhất là cậu nên nói toàn bộ cho tớ, đừng bỏ qua một chi tiết nhỏ nào."

Chu Gia Mẫn thấy Viêm Cảnh Hi như vậy, cũng lập tức khẩn trương, chân mày nhíu lại, nhớ lại nói: "Cô vừa đi, thì tớ đi ăn cơm, ăn cơm xong, giám đốc Khương nói tớ đi học, người đi học chung là Phùng Kiều Kiều, khoảng chừng 8 giờ thì học xong, sau đó đụng phải một chị, nhờ tớ ôm giúp vài cuốn sách vào phòng của chị ấy, sau đó thì tớ về phòng."

"Phùng Kiều Kiều có nói cái gì với cậu không, hoặc là có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?" Viêm Cảnh Hi hỏi.

"Chuyện đặc biệt khác?" Chu Gia Mẫn mờ mịt, lắc đầu, "Không có."

Trong lòng Viêm Cảnh Hi luôn cảm thấy không ổn lắm, Chu Gia Mẫn thần kinh không ổn định, nói không chừng bị gài bẫy cũng không biết, "Dạo này cẩn thận một chút."

"Ừ." Chu Gia Mẫn đáp.

6 giờ sáng, Viêm Cảnh Hi, Chu Gia Mẫn, Phùng Kiều Kiều, Lý Ngọc Phân, Vương Tuệ tiến hành sửa chữa bản thiết kế.

Lúc 8 giờ, tất cả đến phòng hội nghị lớn tập hợp.

Đến phòng hội nghị, Viêm Cảnh Hi kinh ngạc phát hiện, hai cô gái đi bộ hôm qua lại là thành viên nhóm 3, cũng chính là thành viên đội đấu với nhóm cô trong vòng đấu đội lần này.

Viêm Cảnh Hi bất an càng thêm mãnh liệt.

Giám khảo tiến vào.

Viêm Cảnh Hi theo bản năng nhìn về phía cửa.

Lục Mộc Kình mặc một bộ vest màu đen, tự phụ, trang nhã, toàn thân bao phủ khí chất quý tộc, ở trong vòng vây của một đám người tiến vào.

Phong tư trác việt, ung dung thành thục.

Ánh mắt mắt cơ trí của anh đảo qua toàn bộ, lúc rơi vào người Viêm Cảnh Hi, chỉ nhàn nhạt đảo qua, hờ hững giống như nhìn một người xa lạ.

Người đi cuối cùng, lại là Lục Hựu Nhiễm.

Kế hoạch không có biến hóa sao, cô còn tưởng rằng Lục Hựu Nhiễm bị hủy bỏ tư cách giám khảo cơ mà?

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Hựu Nhiễm thật sâu nhìn cô một cái, dời mắt.

Tất cả giám khảo vào chỗ.

Giám đốc Khương báo số từng đoàn đội, hai đội PK, đội nào báo danh xong có thể trở về đi nghỉ ngơi, 10 giờ tập hợp ở phòng ăn, đội thua ở lại, sẽ loại hai người trong đội thua.

"Nhóm 11, nhóm 3." Giám đốc Khương hô.

Lý Ngọc Phân đi qua, nộp bản thiết kế cho giám khảo, nhóm trưởng nhóm ba Lý Âu cũng đi lên, nộp bản thiết kế cho giám khảo.

Mở bản thiết kế

Chân mày Lục Hựu Nhiễm nhíu lại, u lạnh nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, ý vị thâm trường.

Viêm Cảnh Hi có dự cảm xấu.

Lục Mộc Kình ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Thiết kế của hai nhóm các bạn gần như giống nhau, đặc biệt là thiết kế phòng trẻ em."

Ánh mắt mọi người nhóm 11 đặt trên người Viêm Cảnh Hi.

Chu Gia Mẫn sốt ruột, vội vội vàng nói: "Thiết kế này là của Cảnh Hi, sau khi chúng tôi trở về, Cảnh Hi đã nói thiết kế này ra, cả nhóm chúng tôi cũng có thể chứng minh."

"A, tôi nhớ ra rồi, ngày hôm qua là cô." Lý Âu chỉ vào Chu Gia Mẫn, mở to hai mắt nhìn, nói: "Chính là cô, tiến vào phòng của tôi, bảo sao bản thiết kế của tôi từ lúc cô vào phòng tôi đi ra đã không thấy tăm hơi, thì ra là cô cầm."

"Ai thèm trộm bản thiết kế của cô, 5 giờ hôm qua bản thiết kế của chúng tôi đã hoàn thành rồi, lúc tôi vào phòng cô là đã hơn 8 giờ, tôi lấy trộm bản thiết kế của cô làm gì, ăn chắc?" Chu Gia Mẫn phản bác.

Lý Âu nhìn về phía Lục Mộc Kình, rất có tự tin nói: "Lục tổng, tôi yêu cầu kiểm tra camera giám sát, tôi nghi ngờ bọn họ trộm bản thiết kế của tôi."

Chu Gia Mẫn bỗng nhiên nhớ đến một việc, nói: "Cô thật là biết ngậm máu phun người, cái bẫy này đều là cô tạo ra, sao tôi có thể lấy đến bản thiết kế của cô ở trước mặt cô được, còn có, lúc tôi đi, cô nhờ tôi vứt rác hộ cô, đừng có nói là cô đổ oan tôi lấy bản thiết kế của cô nhé?"

"Rác cái gì, sao tôi có thể nhờ cô vứt rác hộ tôi, cô nhất định là có tật giật mình." Lý Âu hung hăng nói.

"Chu Gia Mẫn, không phải là cô thực sự lấy bản thiết kế của người ta chứ, chẳng trách Viêm Cảnh Hi nói lại rõ ràng mạch lạc như vậy, ta nói sao lợi hại như vậy, thì ra là các cô nhìn khác bản thiết kế của người khác." Phùng Kiều Kiều đổ thêm dầu vào lửa nói.

"Thấy chưa, chính thành viên nhóm bọn họ cũng nghi ngờ bọn họ." Lý Âu châm ngòi thổi gió nói, nhìn về phía Lục Mộc Kình, nói: "Lục tổng, tôi yêu cầu đưa tôi một công đạo, sao chép thiết kế là chuyện ghê tởm nhất."

Chu Gia Mẫn trừng mắt lườm Phùng Kiều Kiều một cái, cô biết Phùng Kiều Kiều bây giờ là dùng việc công để báo thù riêng, dù sao cô cũng không giành được ngôi vị quán quân, không thể liên lụy Viêm Cảnh Hi, rất có nghĩa khí nói: "Một người làm việc một người chịu..."

"Chu Gia Mẫn." Viêm Cảnh Hi cắt ngang lời Chu Gia Mẫn, ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói: "Câm miệng."

"Nhưng Cảnh Hi, bọn họ liên hợp lại vu oan cậu." Chu Gia Mẫn chủ yếu lo lắng Viêm Cảnh Hi bị hãm hại.

"Ai vu oan cô. Thật là làm kĩ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, giả vờ thuần khiết, thật đúng là bạch liên hoa." Lý Âu châm chọc nói.

"Cô nói cái gì? Ai là bạch liên hoa? Cô mới là hắc quả phụ, nhện độc." Chu Gia Mẫn đáp trả.

"Thật không biết xấu hổ. Đầu người não heo, cư nhiên lại đi sao chép." Phùng Kiều Kiều hai tay khoanh trước ngực, xem thường liếc Chu Gia Mẫn nói.

"Cô mới không cần mặt..." Chu Gia Mẫn chịu không nổi kích thích, mắng trả lại.

Viêm Cảnh Hi kéo Chu Gia Mẫn qua, ngăn trước Chu Gia Mẫn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phùng Kiều Kiều, hỏi: "Thiết kế này tôi nói cho các cô lúc nào chắc các cô cũng biết?"

Phùng Kiều Kiều sửng sốt một chút, ánh mắt lóe ra nói: "Lúc 6 giờ sáng, không phải cô sửa lại sao?"

"Phùng Kiều Kiều, cô dùng việc công trả thù riêng, lúc chiều Cảnh Hi đến phòng Lý Ngọc Phân đã nói rồi, lúc đó nhóm 3 cũng chưa bắt tay vào làm đâu." Chu Gia Mẫn tức giận, hỏi Lý Ngọc Phân: "Lý Ngọc Phân, cô nói đi."

Lý Ngọc Phân liếc mắt nhìn Chu Gia Mẫn, thế khó xử, nói với Lục Mộc Kình: "Buổi chiều Viêm Cảnh Hi vừa đến phòng của tôi đã nói một ít về thiết kế phòng trẻ em, đây là sự thực, nhưng mà, 6 giờ đến 8 giờ sáng nay, ở trong phòng của tôi sửa chữa bản thiết kế, cũng là sự thực."

"Tại sao cô có thể nói như vậy chứ?" Chu Gia Mẫn gấp đến độ giậm chân.

Viêm Cảnh Hi rất trấn định, đi đến trước mặt Lý Âu, hỏi: "Thiết kế phòng trẻ em là một mình cô thiết kế sao?"

Lý Âu cười nói: "Tôi cũng không dám kể công, là các thành viên của chúng tôi cùng nhau thiết kế. Tập hợp trí tuệ của mọi người."

Viêm Cảnh Hi khóa cô gái trước mắt này, cô ta rất thông minh, dụ dỗ mọi người, lúc này bọn họ sẽ đoàn kết cùng một chỗ.

Cô không hỏi thêm gì, xoay người, nhìn về phía Lục Mộc Kình, nói: "Thứ nhất, chúng tôi không cần phải sao chép thiết kế của nhóm ba, thứ hai, biết rõ khách sạn có camera giám sát còn đi quang minh chính đại vào phòng lấy bản thiết kế, mặc dù Chu Gia Mẫn không thông minh, nhưng cũng không đến mức ngu xuẩn như vậy, cuối cùng, một người ngay cả thiết kế của mình mà cũng không giám sát được, bản thân chính là vấn đề lớn nhất, mời đối thủ đến phòng của mình, không cảm thấy thật kỳ quái sao?"

"Ai mà biết được tay chân các cô không sạch sẽ như thế!" Lý Âu lập tức phản bác.

Viêm Cảnh Hi biết, lúc này nhiều lời vô ích, nhìn Lục Mộc Kình tin cô hay không.

Cuối cùng quyết định ở trên tay anh.

Lục Mộc Kình rất dửng dưng, ung dung xoay người, ánh mắt cơ trí nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, hỏi: "Cậu cảm thấy chuyện này làm sao đây?"

"Không giám sát thiết kế của mình, bản thân chính là vấn đề lớn nhất, tôi đồng ý những lời này. Trực tiếp loại Lý Âu nhóm 3." Ánh mắt Lục Hựu Nhiễm u lạnh liếc về phía Viêm Cảnh Hi, tiếp tục nói: "Còn nhóm 11, dù là thực sự sao chép, hay bị sao chép thiết kế, dễ như vậy đã rơi vào tay đối thủ, cũng không được giữ lại, Chu Gia Mẫn cũng có thể loại, một nhóm loại một người, công bằng."

Chu Gia Mẫn tủi thân cúi đầu, phồng miệng, nuốt phản bác vào trong lòng, tựa như cô chú ý đến ánh mắt Viêm Cảnh Hi, ngẩng đầu, kéo tay áo Viêm Cảnh Hi, lắc lắc đầu, nở ra một nụ cười tươi rói.

Ra hiệu cô, như bây giờ cũng tốt.

Viêm Cảnh Hi thấy bộ dáng Chu Gia Mẫn vì bảo vệ cô mà bị vu oan, tim như bị nhéo.

Lục thị là công ty rất quan tâm bằng cấp, cũng có rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng trong nước quan tâm cuộc tranh tài này.

Nếu như nói Chu Gia Mẫn sao chép, sau này làm việc trong nước sẽ rất khó khăn, thậm chí không tìm được việc làm.

Viêm Cảnh Hi cắn răng, ánh mắt trở nên kiên định, nhìn Lục Mộc Kình, vì Chu Gia Mẫn cãi lại nói: "Tôi cảm thấy Lục thị là một công ty công chính công khai công bằng, nếu như công nhân bị vu tội, oan uổng, trực tiếp loại bỏ, còn có người nào có thể tín nhiệm công ty này, tôi hi vọng cho tôi thời gian một ngày, tôi sẽ tra rõ."

"Tôi dựa vào cái gì mà cho cô một ngày?" Lục Mộc Kình không lạnh không nhạt hỏi lại.

"Tra không ra, tôi và Chu Gia Mẫn cùng bị loại." Viêm Cảnh Hi xác định nói.

Lục Hựu Nhiễm hơi nhíu mày lại, lo lắng nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.

Khóe miệng Lục Mộc Kình nhếch lên, một thân trang nhã, ung dung, nói: "Những người khác tiếp tục thi đấu."

*

Trong phòng

Chu Gia Mẫn càng nghĩ càng uất ức, thấy Viêm Cảnh Hi ngồi trên giường suy nghĩ, đi qua, ngồi xổm trước mặt Viêm Cảnh Hi, nắm tay lạnh như băng của cô, nói: "Cảnh Hi, cậu đừng bị tớ liên lụy, bọn họ trong ứng ngoài hợp nhằm vào tớ, căn bản là thiên y vô phùng, bây giờ cậu đi tìm giáo sư Lục xin tha, thầy ấy cũng sẽ không làm khó cậu."

"Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, bọn họ thiết kế rất giống chúng ta, cũng chính là nói, bên trong nhóm chúng ta có người đem bản thiết kế cho bọn họ." Viêm Cảnh Hi phân tích nói.

"Không cần đoán, nhất định là Phùng Kiều Kiều rồi." Chu Gia Mẫn phẫn hận nói.

"Hơn nữa, sao chép hay không sao chép, các thành viên đều rõ ràng nhất, đây không phải là thiên y vô phùng, mà là trăm ngàn chỗ hở." Viêm Cảnh Hi xác định nói.

"Nhưng, vấn đề là bây giờ bọn họ là châu chấu trên một sợi dây thừng, cho dù trong lòng biết rõ ràng, cũng sẽ không giúp chúng ta." Chu Gia Mẫn nói, vành mắt ửng đỏ, tự trách nói: "Là tớ ngốc, bị người ta gài bẫy cũng không biết, còn liên làm liên lụy đến cậu."