Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 180: Cảm ứng



Dịch giả: Tùy Phong

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Lên bờ tại đây ngoài Hàn Lập thì còn có hơn hai trăm người khác, đa số trong đó đều là Nhân tộc, còn lại thì nhìn giống như là Dị tộc. Trong đám người Nhân tộc thì chiếm một phần nhỏ là phàm nhân.

Thật ra, những người này nếu nói là phàm nhân thì cũng không đúng lắm, bọn họ giống với tu sĩ Luyện Thể ở Linh giới, rèn luyện cơ thể để tăng sức mạnh của bản thân.

Mọi người đi dọc theo con đường núi trải dài từ lối vào bến thuyền. Sau khi đi qua một cái cổng tò vò của một quan ải cao lớn, một đại sảnh rộng lớn hiện ra trước mặt mọi người.

Trong đại sảnh cực kỳ trống trãi, hầu như là không có bày biện trang trí bất cứ thứ gì, chỉ có một bộ bàn ghế rộng ba thước làm bằng gỗ tử đàn nằm ở một góc phòng. Phía trên bàn có một bộ lư hương, từng làn khói lượn lờ bay ra từ bên trong.

Hàn Lập thấy một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc áo bào màu tím đang ngồi trên cái ghế tựa ở phía sau cái bàn. Hai mắt lão giả đang nhắm hờ, lắc đầu thật nhẹ, không biết được lão giả đó rốt cuộc là đang ngồi điều tức hay là nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khí tức trên người lão giả phát ra là một tu sĩ Đại Thừa kỳ.

Ngay lúc Hàn Lập sắp dời mắt đi chỗ khác, đột nhiên lão giả kia mở mắt ra, nhìn về hắn.

Đột nhiên, trong lòng Hàn Lập vang lên một âm thanh già nua:

"Vị tiền bối, tu vi của ngươi đã là Chân Tiên cảnh, lại đi áp chế xuống còn Hợp Thể kỳ, ta sẽ không hỏi lý do vì sao. Nhưng mà, các hạ đã bước vào khu vực của Chúc Long Đạo, nhất định phải tuân thủ theo quy định của chúng ta."

"Xin lắng tai nghe." Hàn Lập nhìn qua lão giả, truyền âm trả lời.

Giọng điệu đối phương có chút khách khí nhưng lại bao hàm ý tứ cảnh cáo, nhưng Hàn Lập cũng không cảm thấy có gì bất ổn cả. Chỉ có điều, trong lòng hắn có chút ngạc nhiên, không biết tại sao đối phương dùng thần thức của tu sĩ Đại Thừa kỳ lại có thể biết được chính xác tu vi của mình?

"Tiền bối cứ yên tâm, Chúc Long Đảo của chúng ta đều có thu nhận tu sĩ từ bên ngoài. Nhưng mà, tiền bối cần phải nhớ kỹ, bản thân là Chân Tiên thì không được tham gia phân tranh thế tục, không được quấy nhiễu trật tự của phàm nhân, lại càng không được đuổi giết phàm nhân." Lão giả áo bào tím truyền âm nói.

"Đa tạ đã cho biết, đúng là nên như vậy!" Hàn Lập nghe vậy, trực tiếp trả lời.

"Vậy thì, chúc tiền bối mọi chuyện đều thuận lợi." Lão giả áo bào tím thấy vậy, giọng điệu có chút khách khí nói.

Hàn Lập khẽ gật đầu, sau đó quay người lại, len lỏi vào dòng người đi ra khỏi đại sảnh.

Bên ngoài cửa điện là một quảng trường màu trắng cực kỳ rộng lớn. Trên quảng trường, có nhiều thú xa kỳ dị đang đỗ. Chúng vừa có thể leo đèo lội suối, vừa có thể bay trên trời. Bọn chúng được chuẩn bị cho những phàm nhân Luyện Thể kia.

Xa xa, đỉnh núi được bao phủ một tầng băng sương trắng muốt giống như là một đai ngọc vắt ngang bầu trời. Dưới ánh sáng mặt trời, nó phản chiếu hào quang chói mắt.

Sau khi đặt chân lên đại lục Cổ Vân, Hàn Lập rõ ràng phát hiện được nhiệt độ ở đây thấp hơn rất nhiều so với ở đại lục Hoang Lan. Cảnh vật xung quanh cũng trở nên ẩm ướt, rét lạnh hơn một tí.

Hắn hơi dậm chân xuống, đưa mắt nhìn về phía xa xa trong chốc lát. Hắn lật cổ tay, lấy ra một miếng ngọc giản, sau đó thả thần thức vào bên trong.

Bên trong ngọc giản, lúc trao đổi trong Vô Thường Minh, chỉ có dấu vết địa hình của một phần bản đồ, lại khá chung chung. Tuy nhiên, vào lúc này, địa hình trên bản đồ tuy rằng vẫn chỉ một phần, nhưng lại chi tiết, rõ ràng hơn nhiều so với lúc hắn xem xét ở hải vực Hắc Phong.

So với lúc trước, bản đồ còn có vài chỗ khác biệt. Trong bản đồ lúc này có một điểm đỏ khiến cho người ta dễ chú ý. Nếu dùng vị trí hiện tại của Hàn Lập là Ưng Sầu Độ làm điểm bắt đầu, thì chỉ cần đi theo hướng Đông Bắc là sẽ đến một nơi tên là thành Bạch Diên.

Dựa theo tình huống trên bản đồ, thành Bạch Diện nằm ở trong Bách Hữu Quốc, cách Ưng Sầu Độ khá xa.

Để thuận lợi đạt mục đích, hắn dùng thân phận tu sĩ Hợp Thể kỳ để phi hành, tầm hơn mười ngày là đến nơi.

Đại lục Cổ Vân này khác với đại lục Hoang Lan, linh khí nồng đậm tràn ngập trong trời đất, linh mạch thì trải dài khắp nơi. Điều đó khiến cho các tông môn đại phái ở nơi đây nhiều hơn rất nhiều so với ở đại lục Hoang Lan nên độ nguy hiểm trên đường cũng không lớn lắm.

Sau khi xác định rõ phương hướng, Hàn Lập thu hồi ngọc giản, hoá thành độn quang, phóng thẳng lên trời.

Khoảng bảy tám ngày sau, giữa không trung trên một khu rừng bị tuyết trắng bao phủ dày đặc, sắc mặt Hàn Lập đột nhiên khẽ động, lập tức dừng lại. Hắn lơ lửng giữa không trung, sắc mặt trở nên âm tình bất định.

Lúc vừa đến đây, thần hồn của hắn đột nhiên xuất hiện một tia dị động, hắn cảm nhận được khí tức của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cùng với Giải Đạo nhân.

Nhưng mà, khí tức cảm ứng lại cực kỳ yếu ớt, nếu như thần hồn của hắn không cường đại thì cũng sẽ không chú ý đến.

Hắn suy nghĩ một chút, ánh mắt quét qua khắp nơi, sau đó bay đến một sơn cốc bị tuyết che phủ.

Sau khi đến sơn cốc, Hàn Lập bay vút lên, rồi giống như một con vượn núi cực nhanh bay nhảy vào sâu trong sơn cốc yên tĩnh. Sau một lát, hắn hạ xuống một khối đá lớn vô cùng bằng phẳng nằm sâu bên trong sơn cốc.

Hắn phất tay áo, phủi sạch sẽ lớp tuyết còn đọng lại trên tảng đá, khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt. Hai tay hắn đặt trước người nhanh chóng bấm niệm, trong miệng ngâm tụng khẩu quyết.

Bên trong thức hải của hắn cuồn cuộn sóng lớn, một luồng thần hồn liên hệ mờ ảo như một chùm sợi tơ nhỏ đang không ngừng uốn lượn tới lui như đang tuần tra trong hư không, nhằm không ngừng tìm kiếm tia liên hệ yếu ớt với của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cùng với Giải Đạo nhân.

Nhưng mà, ngay tại lúc liên hệ thần thức của hắn dần trở nên rõ ràng, thì sợi tơ thần hồn đang tuần tra tới lui trong hư không lại đột nhiên bị cắt đứt. Tia liên hệ thần hồn vô cùng yếu ớt mà hắn cảm ứng được cũng bị cắt đứt hoàn toàn, giống như là bị ai đó cố ý thi pháp để ngăn cách.

Lông mày hắn cau lại, thay đổi pháp quyết, sử dụng toàn lực thúc giục thần thức, đang muốn tìm lại tia cảm ứng kia.

Một lát sau, hắn bất đắc dĩ mở mắt ra, hai tay ngưng bấm pháp quyết, thở dài lẩm bẩm: "Xem ra muốn tìm các ngươi, sợ là cũng không dễ dàng như vậy..."

Trải qua chuyện vừa rồi, tâm tình Hàn Lập có chút mất mát. Hắn quyết định đi đến một chỗ sâu trong sơn cốc để tĩnh toạ. Sau khi điều chỉnh lại suy nghĩ, hắn mới lại bay lên, hoá thành một luồng độn quang bay nhanh đến thành Bạch Diên.

Ba ngày sau.

Một toà thành màu trắng đứng sững sững ngay chỗ giao nhau của hai dòng sông trên bình nguyên. Một luồng độn quang màu xanh xuất hiện sau đó biến mất. Một thân ảnh hiện ra, từ trên không trung hạ xuống.

Thân người cao lớn, trán lồi, râu quai nón rậm rạp, khuôn mặt hơi thô kệch, nhưng hai mắt lại sáng ngời, có vẻ không hài hòa.

Người này chính là Hàn Lập sau khi cải trang.

Trước khi vào thành, hắn dùng mặt nạ của Vô Thường Minh để thay đổi gương mặt một lần nữa. Lần này, hắn quyết định áp chế hoàn toàn khí tức của bản thân, dùng thân phận phàm nhân, ngênh ngang tiến vào thành Bạch Diên.

Xung quanh thành Bạch Diên không có tuyết đọng, nhưng nhiệt độ lại giống như băng giá. Chỗ cửa thành, người đi vào không đông lắm, đa số mọi người đều mặc một cái áo bông thiệt dầy để giữ ấm.

Hai bên cửa thành có riêng một đội quân trấn giữ, phần lớn đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Đối với dân vãng lai cũng không có kiểm tra quá nhiều, hình như bọn họ chỉ chịu trách nhiệm duy trì trật tự mà thôi.

Lúc đầu Hàn Lập còn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà rất nhanh cũng đã hiểu ra.

Thành Bạch Diên này chẳng qua là một toà thành nhỏ xa xôi hẻo lánh trong Bách Hữu Quốc, phần lớn người dân bên trong thành đều là người bình thường. Cho nên, hơn phân nửa quản lý ở bên trên cũng thay đổi, càng thêm giống thế tục.

Sau khi vào trong thành, Hàn Lập lại xem xét bản đồ bên trong ngọc giản thêm một chút.

Lần này, đánh dấu bên trong bản đồ càng rõ ràng, cụ thể hơn. Nó chỉ hướng đến một cái tửu lâu ở phía đông toà thành.

Dọc theo con đường chính trong thành, sau khi rẽ trái quẹo phải tầm bảy tám lần, hắn đi đến một con đường cũng không phồn hoa lắm, thấy được một tửu lâu được đánh dấu, cờ xí bay phấp phới, tiếng mời chào vang vọng.

Hắn vừa đi đến cửa ra vào của tửu lâu, đã ngửi được hương vị nồng đậm của rượu được chế biến cho phàm nhân. Có lẽ, do thời gian đã quá lâu, nên hắn cảm thấy hương vị rượu có chút khác biệt so với hương vị rượu trong trí nhớ của hắn.

Hắn nhớ khi còn bé, mỗi lần Trương lão thúc đến nhà, đều mang theo một ít rượu trắng, bày một ít đồ ăn trên bàn. Lão thúc cùng với phụ thân hắn vừa ăn vừa uống.

Lúc còn nhỏ, hắn không được phụ thân cho uống nhưng mỗi lần ngửi qua, đều có cảm giác có chút gắt mũi.

Nghĩ tới những chuyện này, Hàn Lập hơi có chút thất thần, rồi hơi lắc đầu tự giễu. Hắn bước nhanh qua cánh cửa, đi vào bên trong tửu lâu.

Bên trong tửu lâu, phần lớn bàn đều trống không vì khoảng thời gian này, dựa theo sinh hoạt tập quán của thế tục, đã qua giờ cơm trưa, vẫn còn chưa đến giờ cơm tối, cộng với việc con đường này vốn không có đông người qua lại nên tửu lâu mới có tình trạng như vậy. Chỗ một cái bàn cạnh vách tường, có hai đại hán đang rảnh rỗi ngồi ăn đậu phộng muối, uống chút rượu, luôn miệng nhóp nhép.

Tiểu nhị khoác khăn lau lên vai thấy Hàn Lập bước vào, vội vàng cười thật tươi, tiến đến nghênh đón.

Gã còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã bị người khác kéo lại, lôi qua một bên.

"Vị này là người quen cũ do ta mời đến. Ngươi đi lo việc khác của mình đi." Một tên trung niên mập mạp bước ra từ sau lưng gã, gương mặt tươi cười nói.

"Người quen cũ của ngươi? Tại sao ta không có chút ấn tượng gì vậy?"

Tiểu nhị thấy tên chưởng quầy to béo dẫn Hàn Lập lên lầu hai, không khỏi gãi đầu, thầm oán than vài câu, sau đó duỗi lưng một cái, lười biếng dựa người vào ghế nghỉ ngơi.

Hàn Lập không nói tiếng nào, đi theo tên chưởng quầy to béo lên lầu hai. Gã giẫm đạp "huỵch huỵch" rung động cả cầu thang. Đến nơi, gã dẫn hắn vào một gian phòng nằm cuối hàng lang.

Vừa vào cửa, chưởng quầy to béo đứng qua một bên để cho Hàn Lập bước vào trong, sau đó gã xoay người, đóng cửa phòng lại.

Ngay sau đó, gã vung tay lên, một tầng hoa quang nhàn nhạt ở bốn vách tường lập tức sáng lên, cách ly âm thanh trong phòng với bên ngoài.

"Đạo hữu, mời ngồi."

Sau khi làm xong mọi chuyện, chưởng quầy to béo lấy tay làm động tác mời. Gã dần thu nụ cười lại.

Hàn Lập lập tức ngồi xuống, liếc nhìn xung quanh. Hắn phát hiện trận pháp ngăn cách âm thanh xung quanh không cao cấp lắm. Nếu tu sĩ nào có ý định dò xét, thì ở bên ngoài khoảng mười dặm cũng có thể nghe được mọi chuyện rõ ràng.

Nhưng mà được cái, vị trí chỗ này vắng vẻ, sẽ không làm người khác chú ý, là một nơi ẩn nấp tốt nhất.

"Trên người đạo hữu chắc phải có tín vật? Có thể lấy ra để tại hạ kiểm tra một chút." Chưởng quầy to bé ngồi đối diện Hàn Lập, đi thẳng vào vấn đề.

Hàn Lập nghe vậy, cũng không nói gì. Hắn lật tay lấy ra miếng giấy ghi chép nhiệm vụ cùng với ngọc giản chứa bản đồ truy tìm, đặt lên bàn, đẩy về chỗ chưởng quầy to béo

Chưởng quầy to béo nhận và nhắm mắt dò xét một phen. Sau đó, gã nhẹ gật đầu nói.

"Tín vật không có vấn đề. Xem ra các hạ chính là đạo hữu của Vô Thường Minh rồi."