Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 38: Yêu như vậy thật mỏng manh



“Thế nào, hương vị của Ngọc Phong Châm có tốt không?”

Dương Quá đắc thủ, đuôi lông mày cũng hiện lên ý cười, nâng tay phải lên, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài chính là một cây châm thật nhỏ, còn nhỏ hơn kim may, không cẩn thận sẽ không chú ý tới nó. Dương Quá quơ quơ cây châm, giữa ánh nến mập mờ tỏa ra chút ánh đỏ, không rõ ràng, nhưng rất chướng mắt.

Hoắc Đô chưa từng nghe qua loại ám khí nào tên là “Ngọc Phong Châm”, nhưng không dám chủ quan. Toàn thân hắn hiện tại đều cảm thấy đau nhức, như bị trúng độc, nội tức ở đan điền bị cản trở, không thể vận công được.

“Ngươi giao giải dược ra đây, ta sẽ giải độc cho ngươi. Một đổi một, không có hại.” Dương Quá từ trong ngực lấy ra một cái lọ nhỏ, bên trong là một ít dịch thể, chính là giải dược của Ngọc Phong Châm.

Hoắc Đô có chút do dự, Đạt Nhĩ Ba bên cạnh đã “Cô lỗ cô lỗ” mà kêu lên, Kim Luân Pháp Vương lại không để lộ chút dị sắc, hai mắt khép hờ.

“Quá nhi! Ngươi lại đây trước.” Con ngươi Hoàng Dung xoay một vòng, giương giọng đánh gãy giao dịch của họ.

Nhíu mày! Dương Quá không khỏi nhíu mày, tại sao Hoàng Dung lại lên tiếng đánh gảy ngay lúc này? Có lẽ người khác sẽ không biết nàng muốn thế nào, nhưng trong lòng Dương Quá lại hiểu rõ hết bảy tám phần. Mình thắng Hoắc Đô, hơn nữa còn khiến hắn trúng độc của mình, đây là một chuyện khó khăn, cũng chính là một cơ hội. Hiện tại Dương Quá chỉ muốn lấy giải dược đổi giải dược, còn Hoàng Dung thì muốn dùng giải dược kia để khống chế đám người đó, để họ ngoan ngoan mà buông tha cho việc tranh đoạt chức vị Võ Lâm Minh Chủ!



Đáng tiếc… người ngốc là ai đây?… Một đổi một… Dương Quá không khỏi kéo khóe miệng, nở một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, nhưng cũng dường như không phải một nụ cười. Đại hiệp đúng là đại hiệp, luôn lấy đại nghĩa làm trọng, luôn xá tiểu cầu đại! Nhưng, thật đáng tiếc, Dương Quá rất rõ ràng, y vô luận thế nào đi nữa cũng không phải đại hiệp, y không có tấm lòng bao dung như vậy. Lúc này trong lòng Dương Quá chỉ có một chuyện – y phải bảo vệ Thiệu Đường! Lúc này y nhất định phải bảo vệ Thiệu Đường!

Hoàng Dung cũng nhíu mày, đối phương chỉ nhìn mình một cái, nhưng không đến đây, tựa như không nghe thấy lời của nàng, “Quá nhi! Ngươi lại đây một chút. Quách bá mẫu có lời muốn nói với ngươi.” Lại lên tiếng. Phán đoán của Dương Quá rất chính xác, chuyện mà Hoàng Dung muốn nói với y – chính là dùng giải dược để khống chế bọn họ! Khiến họ ngoan ngoãn lui về Đại Mạc!

“Quách bá mẫu.” Dương Quá không đến đó, ngay cả động tác xoay người cũng không, thanh âm của y rất bình tĩnh, “Giải dược là dùng để đổi giải dược. Lúc này đối với Dương Quá tính mạng của Thiệu Đường là quan trọng nhất, Quách bá mẫu đại nhân đại nghĩa, Dương Quá làm không được! Hơn nữa, dùng giải dược để uy hiếp người khác? Hành động như vậy không phải chỉ khiến cho các anh hùng hào kiệt thêm khinh thường thôi sao? Hành động như vậy không phải cũng giống như bọn man di đó ư?”

Hoàng Dung lại nhíu mày, nhất thời không lên tiếng. Dương Quá không có nhiều thời gian nói thêm với nàng, liền hướng về phía Hoắc Đô, “Đổi hay không? Hay là đợi độc phát rồi mới quyết định!”

Sắc mặt Hoắc Đô biến xanh, hắn chưa từng chật vật đến như vậy, đó lại vì để thua một tiểu tử còn chưa dứt sữa. Tâm không cam, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể nói với sư phụ mình vài câu. Hai mắt Kim Luân Pháp Vương mở ra, liếc nhìn Dương Quá, không nói chuyện, chỉ hơi gật đầu, xem như trả lời.

Con ngươi Hoắc Đô lại chuyển một vòng, nói với Dương Quá: “Đổi!” Dứt lời lấy ra một cái lọ nhỏ, ném qua cho Dương Quá.

Dương Quá chụp được cái lọ, đồng thời cũng ném thứ trong tay mình sang.

“Xú tiểu tử! Ngươi đùa giỡn ta! Đây là cái gì?” Hoắc Đô khẩn trương mở nắp lọ ngửi, không khỏi sửng sốt, sao đó tức giận mắng.do “Thế nào?” Dương Quá cầm cái lọ mà đối phương ném qua nói: “Cái này gọi là dùng bỉ đối bỉ! Ngươi dám nói đây chính là giải dược?”

Dương quá rất khôn khéo, ngay từ đầu đã không bỏ qua hành động mờ ám của đối phương, Hoắc Đô đáp ứng quá sảng khoái, vốn đã khiến người khác nghi ngờ, sau đó hắn lại giao giải dược ra trước, mà không phải một tay giao, một tay nhận, điều đó càng khiến người khác thêm nghi ngờ. Huống hồ khi hắn lấy lọ dược ra, trong mắt như ẩn như hiện một tia toan tính, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng Dương Quá không dám chủ quan.

“Ngươi!” Hoắc Đô ngẩn ra, thứ mình cho không phải giải dược! Không ngờ đối phương lại phát hiện ra được!



Hoắc Đô dùng sức bóp chặt cái lọ mà Dương Quá ném cho mình, cắn răng một cái, lấy thêm một cái lọ nhỏ ra, nói: “Đây là giải dược thật sự!” Nói xong liền ném sang.

Dương Quá cười hì hì đón lấy, mở nắp lọ ngửi ngửi, bên trong là một viên dược hoàn nhỏ, mùi hương có chút nồng, nhưng thật ra giống với đa số các giải dược khác.

Không trì hoãn thêm nữa, Dương Quá vội vàng đổ dược hoàn ra, chạy đến bên cạnh Thiệu Đường, “Thiệu Đường, mau ăn vào!”

Thiệu Đường tiếp nhận viên dược hoàn màu đỏ, không khỏi bĩu môi, trên sách viết các đại hiệp cổ đại khi nhận được dược hoàn liền ngửa đầu nuốt xuống, không cần dùng nước. Nhưng hắn không tin, sao có thể nuốt được một viên dược lớn như vậy chứ? Nhưng hiện tại tới lượt mình, không thể không tin điều này là đúng.

Thiệu Đường cuối cùng vẫn nuốt xuống viên dược đó, dù sao cũng là Dương Quá phí công sức lấy được, cho dù khó cỡ nào cũng phải nuốt!

“Xú tiểu tử! Còn không cho ta giải dược!” Hoắc Đô thấy đối phương cho người ăn dược xong cũng không có ý thức đưa giải dược cho mình, không khỏi nóng giận.

“Giải dược?” Dương Quá thấy Thiệu Đường sau khi ăn xong đã có chuyển biến tốt, tâm thả lỏng đi không ít, liền cười trêu chọc Hoắc Đô: “Ngươi thật hồ đồ! Giải dược không phải trên tay ngươi hay sao!”

“Cái gì?!” Hoắc Đô vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Xú tiểu tử, ít đùa với ta! Mau giao giải dược ra đây!” Hoắc Đô lại nhìn thoáng qua cái lọ trong tay mình, thứ này sao có thể là giải dược được.

“Man di đúng là man di!” Dương Quá không nhanh không chậm nói: “Độc của Ngọc Phong Châm vốn được tinh luyện từ một loài ong, giải dược đương nhiên sẽ là mật ong! Nếu không tin thì ngươi cứ ăn thử!”

Kinh ngạc! Hoắc Đô sửng sốt, cái lọ trong tay tản ra một hương vị ngọt ngào, hắn đâu ngờ trên thế gian lại có một loại giải dược là mật ong? Vừa rồi khi mở nắp, ngửi được cỗ hương vị ngọt ngào của mật, ý nghĩ đầu tiên chính là mình đã bị lừa! – giải dược này là giả! Có ai dự liệu được mình lại bị lừa bởi sự lừa gạt khác, nên, sau đó.



“Phốc” một tiếng, không biết từ khi nào, Tiểu Long Nữ đã đến bên cạnh Dương Quá, nàng không khỏi bật cười, đôi môi anh đào phấn hồng khẽ gợi lên, nói: “Quá nhi, ngươi từ đâu mà học xấu vậy.” Một câu chất vấn này, tất cả mọi người đều nghe được, người nói chuyện lại là tràn đầy vui mừng.

Thiệu Đường nhìn Tiểu Long Nữ với khoảng cách gần hơn, thứ đầu tiên cảm nhận được chính là xinh đẹp, nhưng đó không phải loại xinh đẹp khiến người khác quý trọng. Khí tức đạm mạc trên người nàng như muốn giữ một khoảng cách với tất cả mọi người. Thiệu Đường bỗng nhiên phát hiện, loại khoảng cách này không phải bởi vì Tiểu Long Nữ lui ra phía sau, mà chính là người khác lui ra phía sau… Đạm mạc như thế, cảm giác rất rõ ràng, đạm mạc không phải như một tượng gỗ, mà là như một loại trầm mặc của thi thể, không có hư thối, cũng không có hơi thở…

Tiểu Long Nữ nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, vô số người xung quanh đều vì kinh diễm mà mở to mắt, không thể dời đi được. Thiệu Đường phát hiện, cho dù nàng có đạm mạc thế nào đi nữa, vẻ xinh đẹp cũng sẽ che đậy đi sự “đạm mạc” này, che đến nỗi không một ai nhìn thấy… Một nữ tử đẹp như hoa như thế, Dương Quá có lý do gì để không thích chứ? Huống chi… đã ở cùng nữ tử này suốt hai năm, là người thân cận nhất. Mà người này lại chỉ toàn tâm toàn ý nhớ đến y.

Tất cả của tất cả, Thiệu Đường không nghĩ ra được một lý do nào để Dương Quá không thích Tiểu Long Nữ…

… Nhưng Thiệu Đường đã hoàn toàn xem nhẹ một vấn đề… Thích, yêu, không cần lý do. Hoặc nói nếu bởi vì một lý do nào đó mà thích một ai đó, yêu một ai đó, thì thích như vậy, yêu như vậy, là rất mỏng manh… Chỉ thích một chút, yêu một chút, thích như vậy, yêu như vậy, thật sự rất mỏng manh…

Yêu, đòi hỏi phải là tất cả, vì thế cái gọi là “lý do” cũng trở nên không cần thiết…

>>Hết chương 38