Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Chương 21: Quà không thể tặng bậy



Năm 1998 tiến tới, tôi và Khang Duật đều thuận lợi lêncao tam, cao tam ác độc, đây là năm dày vò nhất trong cuộc đời tôi, vì để chotôi và Diễm Diễm thi đậu đại học, ba mẹ tôi dùng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào,chỉ riêng việc làm bài tập trên trường và bài tập thêm đã làm tôi sứt đầu mẻtrán, còn tàn nhẫn tước đoạt thời gian hẹn hò cố định vào hai ngày cuối tuầncủa tôi và Khang Duật, đến nửa học kì cuối của cao tam, ngay cả việc hắn tanhọc đón tôi, chở tôi về nhà, chỉ có chút xíu thời gian ở chung đó cũng bị tiếtngoại khóa chết tiệt chiếm, làm hại tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho hắn lúcnửa đêm, nghe giọng nói của hắn một chút, giải nỗi khổ tương tư.

Nhìn tờ lịch, còn một tuần nữa là tới ngày 18 tháng 4,là sinh nhật của Khang Duật, kể từ khi chúng tôi yêu đương, hằng năm đều là tôiăn sinh nhật với hắn, năm nay đương nhiên không thể ngoại lệ, tôi vắt hết ócnghĩ biện pháp chế tạo cơ hội cho hai đứa tôi hẹn hò.

May mà, tôi có một lũ chị em thông minh, trọng tìnhnghĩa, nghĩ ra cớ đi tới nhà Từ Oánh ôn tập, giúp tôi và Diễm Diễm thoát khỏitầm mắt của cha mẹ.

“Chị, em đi tới nhà Từ Oánh trước đây, chị và KhangDuật ân ái xong, nhớ rõ tìm em về nhà chung, đừng vui quên trời quên đất quênem luôn đi, cẩn thận bị lộ đó!” Diễm Diễm nhận lấy cặp sách của tôi vì giả vờđi ôn tập mà nhét đầy sách giáo khoa.

“Biết, sẽ không quên! Nhưng mà mày, đừng có chạy đichơi, tao đã nhờ Từ Oánh và Đại Song ôn tập giúp mày rồi đó, mày cũng biết,điểm số của mày…”

Chị hai này kết quả thi học kỳ lại có tới 3 môn rớt,chắc là thấy đời dài quá, không muốn sống nữa, nếu không có nó, ba mẹ cũngkhông canh chừng tụi tôi chặt như vậy.

“Biết rồi! Chị dài dòng quá, từ lúc ra khỏi nhà tớigiờ nói ít nhất mười lần rồi” nó khoát tay, vẻ mặt giống như coi tôi là phụ nữthời tiền mãn kinh vậy.

“Tao cũng muốn tốt cho mày thôi, nói nữa, mày cũngkhông muốn mẹ bị xúc động nữa đi!”

Tôi vẫn còn nhớ như in ký ức về tình hình lúc mẹ tôinhận được phiếu điểm thi học kỳ của nó, lúc đó mẹ bị ba cái đèn đỏ kia kíchthích không thở nổi hơi nào, nghiêng ra đằng sau, nằm thẳng tắp trên mặt đất,đến bây giờ tôi nghĩ mà vẫn còn sợ.

“Được rồi! Được rồi! Sao chị cứ lải nhải miết vậy, bâygiờ hơn 10 giờ rồi, không phải chị hẹn ông chủ tiệm mô hình lúc 11 giờ sao, nếukhông đi, cái mô hình số lượng giới hạn kia coi chừng bị người ta mua luôn!”

Tôi lật đật nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 15 phút rồi “Đềutại mày, cứ dong dài mãi với tao, mặc kệ mày, tao đi đây!”

Diễm Diễm thật không khách khí trợn trắng mắt lên “Làchị cứ lải nhải mãi nha!”

Xe buýt đi đường 57 còn chưa chạy tới trạm, tôi liềnhấp tấp nhảy lên, gào to chạy theo xe, cửa xe vừa mở ra, tôi lập tức nhào lên,hôm nay là thứ bảy, cho nên không nhiều người lắm, toàn là chỗ trống, tôi tìmmột chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Mà hay một cái mình càng sốt ruột, thì cản trở lạicàng nhiều, tới đường nào cũng gặp đèn đỏ, tôi thiếu chút nữa gấp tới mức nhảyxuống xe, tới 11 giờ kém 2 phút, tôi hổn hển vọt vào tiệm mô hình Tĩnh An.

Ông chủ thấy tôi hơi trước đè hơi sau thởi không kịp,cười nói “Cháu gái, bác giữ lại giùm cháu mà, cháu chạy đầu đầm đìa mồ hôi luônrồi, ngồi đi, bác rót cho cháu ly nước!”

Tôi thở hổn hển “Cháu chỉ sợ bác không bán cho cháuthôi!”

Mô hình này vào dịp tết tôi liền chấm rồi, chẳng quagiá mắc quá, tiền lì xì mua không đủ, ông chủ lại chỉ nhập bốn cái, tôi đànhphải mặt dày xin ông giữ lại hai tháng, để cho tôi để dành tiền.

Ông chủ đưa một chai nước khoáng cho tôi “Nói thật ra,mô hình này là bản giới hạn, đây là bộ cuối cùng, nếu không thấy cháu là kháchquen bác cũng không giữ lâu như vậy đâu, có người khách chịu trả giá gấp đôikìa!”

Tôi nóng nảy “Gấp đôi!? Cháu không có nhiều tiền nhưvậy đâu, không bằng bán cháu đi luôn cho rồi!!”

“Bác đã nói rồi, việc buôn bán phải giữ chữ tín, đểbác lấy ra cho cháu xem, không có vấn đề gì thì bác gói lại cho cháu, giống hồigiờ đúng không!”

Tôi gật đầu.

Ông chủ vừa lấy hàng, vừa hỏi tôi “Năm nào cháu cũngmua mô hình tặng người ta, rốt cuộc tặng ai a?”

Tôi cũng không dám nói tặng bạn trai, ho khan mộttiếng “Tặng…anh trai, anh họ!”

“Anh em cháu tình cảm tốt ghê, tặng mô hình mắc nhưvậy mà cháu cũng tặng được!”

“Tặng được! Mắc gì tiếc, anh ấy đối xử với cháu tốtlắm tốt lắm tốt lắm!”

Khang Duật đối xử với tôi thật sự là tốt lắm nha!!

Ông chủ cười cười, bỏ một cái hộp cao khoảng 40 cm lêntrên quầy, cẩn thận mở ra “Nhìn đi, bác bảo quản tốt lắm, rảnh rỗi còn tra dầunữa, cam đoan anh họ cháu sẽ thích!”

Tôi đi tới bên quầy, cẩm thận kiểm tra, 880 tệ nha,nói gì cũng phải kiểm tra cẩn thận.

Ông chủ thao thao bất tuyệt “Mô hình “Nhất Phi TrùngThiên” này được chế tác dựa theo máy bay chiến đấu tiêm thập mới nhất của nướcta, chế tác theo tỉ lệ 1 : 18. Cả thân máy bay được đúc bằng hợp kim, hoa vănbên ngoài, đèn, anten, ống tiếp nhiên liệu, khoang điều khiển hình bọt khí, nắpkhoang có thể mở ra, ghế ngồi trong khoang thuyền, hình dáng dụng cụ, tuyệt đốigiống máy bay thật, tuyệt đối…”

“Đủ đủ! Bác nói cháu cũng không hiểu!” tôi giơ tay lênxoa xoa ngực “Cháu chỉ biết là nó rất mắc!”

“Cháu gái ơi, giá trị của nó mới quý a! Cái này…” ôngchủ hiển nhiên còn chưa nói đủ.

“Được rồi, được rồi, cháu biết nó quý giá, dù sao làcháu tặng người ta, để anh ấy từ từ nghiên cứu được rồi! Gói giúp cháu đi, cháuđang vội!”

“Được, lập tức gói cho cháu! Nói đi nói lại, sao báckhông có em họ giống cháu a, thật sự là…hâm mộ muốn chết!” ông chủ đóng hộplại, dán băng keo trong, sau đó gói giấy, thành thục bao hộp lại.

Tôi trả tiền, ôm mô hình Nhất Phi Trùng Thiên ở trướcngực như bảo bối, lúc đi đường, ngay cả bước chân đều thật nhẹ nhàng.

Đi ra tiệm mô hình, tôi đi thẳng tới tiệm bánh ngọt,bánh ngọt không tốn tiền, dùng phiếu khuyến mãi đổi, là phúc lợi của cơ quan mẹtôi, nhưng cuối cùng vẫn bù thêm 50 tệ, vì Khang Duật thích ăn bánh ngọt hoaquả.

Hết thảy chuẩn bị xong, tôi an tâm, một tay ôm môhình, một tay cầm bánh ngọt, đi trên đường, đột nhiên thấy bụng đói rột rột,nhìn thoáng qua đồng hồ, sắp 2 giờ chiều rồi, hèn gì bụng đói, nhìn qua nhìnlại xung quanh một chút, nhìn xem có tiệm ăn vặt nào không.

Đột nhiên nhìn thấy bảng hiệu của Mc Donalds.

Tôi nuốt nuốt nước miếng, trong túi còn 3 tệ, mua véxe buýt hết 5 xu, nói cách khác tôi chỉ có thể ăn thứ gì đó giá 2 tệ 5 xu.

Ách…

Đứng đó nhìn xung quanh một chút, thấy được một tiệmmì Lan Châu.

Mì Lan Châu thì mì Lan Châu.

Tôi đi qua, nhìn qua bảng giá treo trên tường, hô tomột tiếng “Ông chủ, một tô mì, không thịt bò!!”

Mì nước lèo rẻ nhất – vừa khít 2 tệ 5 xu.

555555…

Lúc đến nhà bác Trầm thì đã là 4 giờ, Khang Duật đangnấu ăn trong nhà bếp, tôi bỏ đồ xuống, đi vào bếp “Bác Trầm đâu?”

Khang Duật biết tôi sẽ đến, cho nên không ngạc nhiênchút nào, tắt bếp, bỏ thịt vừa nướng xong lên đĩa, tôi nhịn không được ăn vụngmột miếng, lại bị hắn chụp tay ra “Đi rửa tay!!”

Tôi chu mỏ lên “Ừ…” người ta một ngày chưa ăn thịt.

Bỏ thịt nướng lên bàn, hắn mới nói “Biết cậu sẽ tới,bác ấy thức thời đi tìm người chơi mạt chược rồi!”

Tôi ở trong bếp rửa tay, Khang Duật đi vào chuẩn bịxào rau, rửa xong, tôi muốn tìm cái khăn lau tay, hắn còn nhanh hơn tôi, đã cầmsẵn khăn mặt để hầu hạ tôi.

“Rửa xà phòng?”

“Rửa!!” tôi là bé ngoan nha.

Hắn lau tay giúp tôi, lại đổi một cái khăn khác, làmướt lau mặt cho tôi “Đi ngồi đi, rau xào xong là ăn cơm được!”

“Mình giúp cậu!” tôi giơ tay xung phong nhận việc.

Hắn thế nhưng trợn trắng mắt liếc tôi một cái “Miễn,khả năng giúp đỡ của cậu không phải bình thường kém!”

Ách…

Được rồi, tôi thừa nhận.

Có một lần tôi giúp hắn xào rau, kết quả biến mọi thứtrong bếp lộn xộn hết lên, đây là càng giúp càng bận trong truyền thuyết.

Tôi xám xịt đi ra phòng bếp, ngồi chờ ăn cơm, đúngrồi, quên bánh ngọt và quà, lật đật bỏ bánh ngọt vàquà ở chỗ dễ thấy nhất.

Khang Duật bưng dĩa rau xào xanh mượt ra, liếc mắt mộtcái liền thấy hộp bánh ngọt và quà trên bàn.

“Lại là bánh ngọt xoài và mô hình máy bay!” hắn bỏ dĩarau xuống, ngồi xuống bên cạnh tôi, vẻ mặt vô cùng hiểu rõ.

“Xì…cậu không giả bộ thật ngạc nhiên được hả, lần nàocũng vậy hết!” tôi mất hứng lầu bầu nói “Mỗi lần cậu tặng quà cho mình, mìnhđều rất ngạc nhiên vui vẻ!”

“Đó là vì quà mình tặng, mỗi lần cậu đều đoán khôngđược.” hắn gắp một miếng thịt nướng bỏ vào chén tôi.

Cũng đúng nha, mỗi lần hắn tặng cho tôi gì đó, tôinhất định đoán không được, nhưng thường thường đều là thứ mà tôi rất muốn.

Ví dụ như : 5 túi đồ ăn cho chó, quần áo cho chó xuânhạ thu đông mỗi mùa một bộ, có năm còn tặng tôi bộ sách các chú chó nổi tiếngthế giới nữa.

Oa, quyển sách kia tôi thật sự yêu muốn chết.

Hắn thật sự hiểu được sở thích của tôi.

“Có phải mình không biết thay đổi gì không, thật buồnnha!” đối lập với hắn, một chút sáng tạo mới tôi cũng không có.

“Sẽ không, mình rất thích thái độ một lòng một dạ nàycủa cậu!” hắn lại gắp một cục sườn cho tôi.

Một lòng một dạ? Tôi liếc nhìn hắn một cái, câu nàysao nghe có vẻ một câu hai nghĩa quá vậy.

Ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, chỉ số thông minhcủa tôi cũng tăng lên chút, mới không để cho hắn được lợi a.

“Ai…một lòng một dạ, chắc gì tương lai mình sẽ…sẽ gảcho cậu!”

Ba chữ gả cho cậu này, tôi lấy hết dũng khí mới nóiđược.

Rất mắc cỡ nha…trong lòng mắc cỡ muốn chết.

“Vấn đề này hỏi rất hay, cậu không gả cho mình, còn cóthể gả cho ai…” hắn buông đũa, hung tợn nhìn tôi “Có muốn thảo luận một chútkhông!”

Thảo luận cái gì? Bộ dạng kia của hắn thật rõ ràng làmuốn đánh tôi.

“Ăn…ăn cơm!!” tôi lật đật gắp cho hắn một miếng thịtnướng, rất nhanh nói sang chuyện khác “Bóc quà, bóc quà!!”

Tôi nịnh nọt đưa hộp quà qua cho hắn.

Khang Duật chậm rãi mở ra, vừa mở cái hộp ra, vẻ mặthắn cứng đờ.

Tôi nghĩ hắn nhất định rất thích “Thế nào? Rất tuyệtđi! Kích động hay không?”

Hắn cũng không thèm sờ cái mô hình chút xíu, cau màyhỏi tôi “Bao nhiêu tiền!?”

Trong lòng tôi lộp bộp một chút, liều mạng nhét rauvào mồm “8…88 tệ!!”

Khang Duật chớp mắt một chút, không nói gì, cầm môhình lên quan sát “Mô hình 1 : 18 máy bay chiến đấu Tiêm Thập “Nhất Phi TrùngThiên”, thân máy bay đúc bằng hợp kim, chi tiết toàn bộ giống bản thật, cánhhông và đuôi đều có khả năng đổi hướng, đạn đạo lắp bên ngoài còn dùng linhkiện plastic xử lý để giống hệt bản thật, có thể thay linh kiện, bánh xe dướithân lúc hạ cánh có thể mở ra, cất cánh có thể tự do thu vào, bánh xe trước sauđều có thể chuyển động, lại có khả năng giảm xóc, ống phun khí ngay cánh có thểphóng to ra, giá đỡ bằng inox, độ cao có thể thay đổi, máy bay có thể xoay tựdo 360o trên giá, dù giảm tốc có thể phóng ra…Miểu Miểu, 88tệ, không bằng cậu mua thêm một bộ nữa, một bộ để mình nghịch chơi, bộ khác đểcất.

Phụt! Miệng tôi phun ra một miếng rau “Ách…đây làcái…cái, cái cuối cùng, hết…hết rồi!”

Mắt Khang Duật càng híp lại nhỏ hơn “Mua chỗ nào, córảnh dẫn mình đi, để mình xem xem…kẻ ngốc kia rốt cuộc trông thế nào!”

“Kẻ ngốc!?” tôi sửng sốt một chút.

“Đúng vậy, kẻ ngốc, mình muốn nhìn một chút xem aingốc tới mức buôn bán kiểu này!!” phút chốc, hắn mở mắt ra, ánh mắt giống hailưỡi phi đao trừng tôi.

Tôi yên lặng gục đầu xuống, biết bị lộ.

“Thì cậu thích mà, năm ngoái lúc đi ngang qua đường TừGia Hối, cậu nhìn một cái mô hình giống hệt cái này trong tủ kính, nhìn một hồilâu luôn!”

Lúc ấy, tôi chỉ biết hắn rất thích cái máy bay này,hắn vốn si mê máy bay.

“Trừ cậu ra, đối với thứ gì mình thích, cho dù làthích, cũng không nhất định phải có được!” hắn bỏ mô hình máy bay vào lại tronghộp.

Mặt tôi đỏ lên, mấy câu này thật là…mắc cỡ muốn chết.

Nhưng mà…

“Dù gì cũng mua rồi!” tôi nhìn hắn đóng nắp hộp lại,không thèm nhìn tới nó nữa, nhất định muốn trả hàng.

“Mua rồi không trả được hả!? Ai quy định!” hắn lạitrừng mắt nhìn tôi một cái.

Tôi chịu không nổi, mặt dày mày dạn đứng lên “Khôngcần như vậy, dù gì cũng mua rồi, từ tết mình đã xin ông chủ giữ lại, mình cũngchỉ muốn cậu vui thôi, rõ ràng cậu thích mà, nhận đi, thật ra không đắt lắm,năm…không đúng, ba trăm, ba trăm tệ!” tôi giơ ba ngón tay ra.

Hắn cười lạnh một tiếng, đột nhiên chỉ vào một vị trítrên cái hòm mà tôi không thấy rõ “Tính gạt mình? Ở trên dán giá nha, MiểuMiểu!”

Tôi cứng đờ, có giá sao?

Tôi lật đật kéo cái hộp tới trước mặt, nhìn khắp nơitìm, còn nhỏ giọng nói thầm “Nhãn giá ở đâu? Ông chủ xấu xa này, dán giá làmcái gì, sợ người khác không biết ổng bán 880 tệ không chừng, xấu xa…”

Tôi vừa nói xong, chợt nghe Khang Duật nói dài một tiếng“A – 880 tệ!”

Gáy tôi lập tức rớt một hôi “Trên giá ghi hả, chắcchắn là ông chủ dán tầm bậy, thật ra không mắc như vậy!” tôi tiếp tục tìm.

Khang Duật chụp lấy cánh tay đang tìm của tôi “Đừngtìm, không có!”

Mồ hôi tôi chảy càng nhiều, quả thật có thể so vớithác nước.

Hắn…hắn lại gài tôi!!!

Rất hay, chưa đánh đã khai.

Vì vậy, tôi và hắn, một trận im lặng.

Cuối cùng tôi chỉ phải xài chiêu ăn nói hung hăng “Mặckệ, mình mua, mình cũng cầu, cậu không nhận cũng phải nhận, nếu khôngnhận…mình…” tôi vươn ngón tay, chỉ vào mũi hắn “Tương lai mình không gả chocậu!!”

Tròng mắt hắn chuyển một vòng “Muốn mình nhận, cậuphải đồng ý gả cho mình!”

Cả đầu tôi toàn nghĩ chuyện để hắn nhận quà, khôngquan tâm gật đầu “Đúng vậy.”

“Miểu Miểu, thật nguyện ý gả cho mình! Xác định? Khônghối hận?”

Tôi vẫn gật đầu “Xác định, không hối hận!! Gả cho cậu,ai sợ ai.”

“Không nói dối?”

“Tuyệt đối không, ai nói dối, ai là con rùa rụt đầu!!”Tôi vỗ vỗ ngực.

Nói xong, một tiếng lạch cạch phút chốc vang lên bêntai tôi, tôi nghe tiếng nhìn về phía Khang Duật, hắn đang cầm một cây bút ghiâm không biết lấy ở đâu ra, nhận được ánh mắt của tôi, cười gian trá, sau đó ấnnút phát lại.

“Miểu Miểu, thật nguyện ý gả cho mình! Xác định? Khônghối hận?”

“Xác định, không hối hận!! Gả cho cậu, ai sợ ai.”

“Không nói dối?”

“Tuyệt đối không, ai nói dối, ai là con rùa rụt đầu!!”

Sau khi phát lại ba lần, hắn vừa lòng gật đầu “Quàsinh nhật bác Trầm tặng mình, cũng tốt nha, âm sắc rất rõ ràng!” hắn bỏ bút ghiâm vào trong túi quần, cười với tôi “Miểu Miểu, chính miệng cậu đồng ý lời cầuhôn của mình nha, có bút ghi âm làm chứng, cậu không thể đổi ý nha, quà, mìnhnhận, tới đây, ăn cơm, ăn cơm, đồ ăn nguội hết rồi!”

Hắn vui rạo rực gắp rau vào chén tôi.

Tôi, ngu si.

Tôi bỏ 880 tệ, vẫn là tiền của chính mình, lại bánchính mình luôn.

“Mình…mình muốn trả hàng!” tôi đổi ý.

“Tốt!” hắn cười tủm tỉm nói.

“Hả? Vậy mấy lời vừa rồi không tính!” tôi kỳ quái tạisao hắn lại đồng ý để tôi trả hàng, rõ ràng nói hắn nhận, tôi mới gả.

Hắn chậc chậc miệng, lắc lắc ngón tay “Miểu Miểu,trong đoạn ghi âm không nói tới mình phải thu quà cậu mới gả cho mình! Nếu cậukhông tin, chúng ta nghe lại một lần nữa!”

Hắn lấy bút ghi âm ra, lại lạch cạch một cái, ấn nútphát lại.

“Miểu Miểu, thật nguyện ý gả cho mình! Xác định? Khônghối hận?”

“Xác định, không hối hận!! Gả cho cậu, ai sợ ai.”

“Không nói dối?”

“Tuyệt đối không, ai nói dối, ai là con rùa rụt đầu!!”

Phát xong, hắn ấn nút tắt, cười tươi hơn “Cậu nghe rồiđó, đúng không, không nhắc tới chuyện nhận quà! Cho nên…quà trả lại, cậu cũngphải gả cho mình! Đây là chính miệng cậu nói ra, mình không ép cậu! Tốt lắm, ăncơm đi.”

“…”

Rơi lệ…

“Miểu Miểu, sao đơ ra vậy, ăn cơm nha!” hắn vô tộinháy mắt thúc giục tôi.

“…”

Quay đầu rơi lệ…

Sự thật chứng minh, quà không thể tặng bậy!!