Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Chương 15: Trung học bắt đầu



Thật ra béo cũngkhông phải là chuyện rất khó chịu, nói thì nói vậy thôi, nhưng trải qua sự ngọtngào và cảm động kia rồi, sẽ phát hiện chẳng qua là tự an ủi mình mà thôi.

Mỗi ngày nhìnbản thân như một cục thịt viên sàng qua sàng lại trước gương, thật sự muốn đậpgương luôn…

Béo còn làm chocuộc sống có nhiều điều bất tiện khác, không nói đâu xa, nói gần thôi, nói tớivấn đề ăn, ở, mặc, đi lại trước…

Mấy bộ quần áonày, sẽ làm cho bạn bị đả kích tan nát.

Tôi béo, quần áođương nhiên phải mua lại, vì vậy liền tranh thủ lúc rảnh rỗi, chừa ra chút thờigian trong thời kì ôn tập lại để thi lên trung học, đi tới trung tâm mua sắmvới mẹ và em tôi, tục ngữ nói ba phần diện mạo, bảy phần tài, để tôi ăn mặctrang điểm xinh đẹp một chút, cũng không quá đáng đi.

Được thôi…

Mặc kệ tôi nhìntrúng món đồ nào, nhân viên bán hàng trả lời tôi vĩnh viễn là những lời này –Thật xinh lỗi, tiểu thư, chỉ sợ không có cỡ của chị!

Mấy người làmsao biết không có cỡ của tôi, tôi còn chưa mặc thử a.

Đi dạo hết mộtvòng, không mua được đồ, lòng tự tin thì bị đả kích hết sạch sẽ.

Được, bà đâykhông mua…đồ nữ.

Mua đồ nam!

Ặc…chỉ có đồ thểthao mới vừa.

555555…

Tiếp theo nóiđến thực, tức là ăn.

Mọi người nóithử xem tôi đã béo như vậy rồi, tôi còn dám ăn lung tung sao? Kem nè, bánh ngọtnè, chocolate, chân gà rán nè, thịt nướng nè, tất cả đều là mỡ và năng lượng.

Đồ ăn ngon hoàn toàn Say Goodbye với tôi.

Tôi ăn miếng thịt gà luộc, còn phải lột da ra đâu!

Oán niệm không nói được a!

Tiếp theo nói ở…

Ở không phải là vấn đề phòng lớn hay nhỏ, cho dù nhưthế nào, diện tích nhà tôi vẫn có thể chứa nổi tôi, nhưng mà bồn tắm lại khôngchứa tôi được, tôi là người rất thích tắm bồn, cho dù là xuân hạ thu đông, tôiđều thích tắm bồn, ngồi vào bồn tắm còn được, muốn nằm xuống, có chút khó khăn.

Khi đó bồn tắm kiểu tam giác lớn vẫn là đồ hiếm, hơnnữa, có điên mới mua bồn tắm lớn như vậy, tốn rất nhiều nước nha, tắm một lần,tốn nhiều nước hơn cả người ta một ngày tắm ba lần.

Thật bi ai…

Cuối cùng chính là di chuyển…

Chỉ nói một câu thôi…mới chạy có vài bước đã bắt đầuthở hổn hển, leo cầu thang, leo tới lầu ba, tôi đã chịu không nổi, 400m vinhquang của tôi a, hình như là chuyện kiếp trước.

Nghiệp chướng a…

“Cuộc đời còn có ý nghĩa gì nữa!!!” tôi ngồi trước bànhọc điên cuồng than thở với quyển ôn tập ngữ văn, than thở xong, trực tiếp dùngđầu đập xuống bàn “Chết đi cho rồi!!”

“Ít nhất chị còn có một tên con trai! Em còn không cóđâu!!”

Diễm Diễm đang ngồi trên giường tôi ôn bài hình nhưthấy tôi cứ ngồi rên rỉ mãi không chịu im, tức giận tới nghiến răng nghiến lợi,tùy tiện lấy bài ôn tiếng anh đã làm xong ném vào gáy tôi.

Tôi ngẩng đầu khỏi một đống tài liệu ôn tập…đúng rồi,tôi còn có một tên con trai!!

Lại còn là siêuđẹp trai…

Lại thủy chungmột lòng với tôi.

Nắm tay…bà đâynhịn!!

Chỉ cần nghĩ tớiKhang Duật, mây đen trên mặt tôi liền bay hết, không oán trời trách đất nữa,chỉ cảm thấy còn sống thật tốt, theo bản năng ôm sách giáo khoa cười ngây ngô.

Diễm Diễm trợntrắng mắt, vẻ mặt đầy khinh bỉ “Chị cứ giả vờ đi, lúc thì khóc, lúc thì cười,ra ngoài đường đừng nói chị là chị của em, rất xấu hổ!!”

Tôi không đá nó,nghĩ thầm trong lòng, mai là thứ bảy, đã hẹn với Khang Duật đi ôn bài rồi, nhìnđồng hồ trên bàn học, oa, sắp 23 giờ rồi, như vậy sao được, giấc ngủ đối vớiphụ nữ rất quan trọng, không thể có cặp mắt quầng đen được.

Tôi nhanh chóngthu dọn bàn học, đi rửa mặt, sau đó về lại phòng, nhảy lên giường nằm xuống“Ngủ ngon!!”

Tôi nhắm mắtlại, cũng không thèm quan tâm Diễm Diễm đang tức giận ngồi trên giường.

Ngủ mới làchuyện quan trọng nhất lúc này.

Ngủ ngon, sắcmặt mới tốt, mới có làn da đẹp.

Bây giờ tôi cũngchỉ có làn da có thể khoe ra được, không thể không chú ý.

Sau khi biếnbéo, tôi phát hiện hành vi của tôi rất giống heo, chỉ cần leo lên giường là tôicó thể ngủ, buổi sáng xém nữa ngủ quên, tôi giống một con voi đi di cư chạy tớichạy lui trong nhà, đánh răng rửa mặt, thay đồ, quan trọng nhất là đội mũ, tôibây giờ còn thuộc dòng họ đầu bóng lưỡng, chăm chút vẻ ngoài không thể thiếu,nói với mẹ tôi đi nhà bạn ôn bài xong liền như chim nhỏ được thả ra khỏi lồng,chạy về phía nhà Khang Duật, bất quá chạy chưa được mấy bước, tôi liền bắt đầuchống cột điện thở.

Sức hút của tráiđất đối với một người béo mà nói là một vấn đề thật buồn rầu.

Đây là lần đầutiên tôi tới nhà Khang Duật kể từ khi biến béo, tới cửa, vừa lúc bác Trầm rangoài mua đồ, bác gặp tôi còn không nhận ra, thấy tôi chào bác, lại hỏi KhangDuật có ở trên lầu không, bước chân còn không ngừng hướng vào trong nhà, liềnhỏi tôi “Cháu gái, cháu là ai vậy?”

Tôi vẫn cònngượng nói mình là ai, sợ làm bác ấy sợ, kể từ khi tôi “biến thân”, người quentôi chỉ cần nhận ra tôi là ai, đều bị dọa, bác ấy lớn tuổi như vậy, bị dọa phátbệnh tim, tôi liền mang tội.

Tôi ấp úng khôngbiết nên trả lời như thế nào.

Thấy tôi khôngnói tiếng nào, không ngờ sức tưởng tượng của bác Trầm lại siêu cấp phong phú,còn tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu, nói với tôi “Cháu gái à, Tiểu Duật nhà bác có bạngái rồi, mặc dù nói thế hệ các cháu rất thoáng, nhưng mà loại chuyện thiếu đạođức như cướp bạn trai người khác không làm vẫn là tốt nhất, bác là người từngtrải, nhìn vẻ ngoài của cháu rất…” bác ấy nhìn tôi, tìm từ để nói khoảng 1phút, rốt cuộc cũng tìm được một từ “Nhìn vẻ ngoài của cháu…châu tròn ngọcsáng, Tiểu Duật nhà bác gầy như vậy, không phù hợp với cháu, bác có con mộtngười bạn, rất xứng với cháu, để bác giới thiệu hai đứa với nhau…”

Tôi rớt mồ hôihột, con của người bạn kia, tôi thấy rồi, còn béo hơn tôi một phần ba đâu.

Tôi xấu hổ đứngở cửa, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, lại thấy miệng của bác ấy nhưcái nồi cơm điện, nói liến thoắng không ngừng.

Tôi không nhịnđược nữa, đang muốn nói to cháu là Âu Dương Miểu Miểu thì thấy Khang Duật vẻmặt ngái ngủ mặc áo ba lỗ và quần đùi đi từ trên lầu xuống, mới giữa tháng 6,hắn cũng không sợ bị cảm.

Bất quá, mặc áoba lỗ với quần đùi, hắn cũng rất đẹp trai.

Vừa thấy tôi,cặp mắt còn nhập nhèm buồn ngủ kia liền sáng lên y như phóng điện “Miểu Miểu,sao sớm vậy đã tới rồi!”

Tôi nghĩ thầmtrong lòng, sớm con khỉ, không thấy mình bị chặn lại sao, giải thích cho mìnhnhanh lên.

Bác Trầm vừanghe Khang Duật gọi tôi như vậy, miệng lập tức giống như bị trúng gió méo quamột bên “Tiểu Duật, cháu kêu…kêu bạn ấy là gì?”

Khang Duật cònchưa phát hiện chuyện gì xảy ra, đương nhiên đáp “Miểu Miểu a, vợ cháu a!!”

Bác Trầm liềntrúng gió nặng hơn, nửa người đều run rẩy.

Khang Duật liềnhiểu được “A, quên nói cho bác, Miểu Miểu cậu ấy…” hắn liếc nhìn tôi một cái,phỏng chừng là tính nói tôi vì thuốc kích thích mới bị như vậy, nhưng cứ nghĩtới hai chữ kích thích này, tôi không chịu được, chỉ cần nghe liền động kinh,không có cách nào khác, hai chữ này trong lòng tôi có bóng ma, vì vậy hắn đổicách nói “Miểu Miểu trổ mã lần thứ hai, phát triển theo bề ngang, thật bìnhthường.”

Trổ mã lần thứhai!? Lần trổ mã đầu tiên của tôi còn chưa hết đâu, làm gì có lần trổ mã thứhai!!

Bác Trầm ngâyđơ.

Khang Duật đẩyông ra ngoài “Không phải bác đi mua sữa đậu nành hả, nếu không đi là hết đó, đinhanh đi, đi nhanh đi!”

Lúc đó bác Trầmmới tỉnh lại “Đúng nha, sữa đậu nành…” nhưng lại rất tò mò về tôi, thỉnh thoảngnhìn về phía tôi “Tiểu Duật, không đúng a, trổ mã cũng không nhanh như vậy,tháng trước bác còn thấy Miểu Miểu gầy như que diêm vậy, làm sao hôm nay liền…”

“Có phải vợ bácđâu, bác cứ hỏi quài làm gì, đi, mua sữa đậu nành đi…” Khang Duật tiếp tục đẩyông về phía chợ.

“Không phải, bácchỉ muốn biết…” bác Trầm không ngừng quay đầu.

Khang Duật cũngkhông cho bác cơ hội hỏi lại, quay đầu liền đóng cửa lại, khiến ông không thấyđược gì nữa.

Bác Trầm đànhphải rối rắm đi mua sữa đậu nành.

Khang Duật nóivới tôi “Mình đi đánh răng rửa mặt, cậu lên lầu trước đi.”

Tôi gật đầu,ngoan ngoãn đi lên lầu đợi hắn.

Chỉ lát sau, hắnliền nhẹ nhàng sảng khoái đi lên “Ăn sáng chưa?”

“Ăn!” tôi lấycặp bỏ lên trên bàn, lấy sách tiếng Anh phải ôn ra.

“Tốt lắm, rấtngoan!!” hắn vô cùng thân thiết ngồi sát tôi “Mình lấy mấy đề kiểm tra rồi chocậu xem, mình thấy có mấy câu, khả năng ra rất lớn.”

“Thật không? Vậynhanh lên!” tiếng Anh của tôi quá kém, mà hắn rất có khả năng đoán đề.

Hắn cầm mấy tờđề, chỉ vào mấy câu đã được tô đỏ “Mấy câu này, cậu xem đi, lo trước cũng khôngthừa.”

Tôi nghiêm túcnhìn “Chia động từ hả, mình ghét nhất chia động từ.” chia động từ tiếng anh quảthật rất biến thái.

“Trắc nghiệm vàđiền vào chỗ trống, khả năng ra rất lớn, cậu phải luyện tập nhiều vào, tuy rằngđiểm không nhiều lắm, nhưng mà thêm được phần nào hay phần ấy.”

Tôi chép mấy câuđó vào vở, còn dùng bút dạ tô lên, đột nhiên nghĩ tới bác Trầm “Lần sau cậuđừng cư xử vậy với bác Trầm, cậu thấy vừa rồi bác ấy bị kích thích không.”

“Haha, kíchthích bác ấy còn hơn là kích thích cậu!”

Đây là sự thật!

Bây giờ tôi đốivới mấy từ kích thích, béo, viêm cơ tiêm tràn ngập sự căm thù tới tận xươngtủy, vừa nghe liền chịu không nổi.

“Vậy…cũng đừng,bác Trầm không phải người ngoài.” Là ân nhân của hắn, hắn còn ở ké trong nhàngười ta đâu.

“Không sao, bácấy hiểu mà. Nhưng mà về cậu, bây giờ người có thoải mái hay không? Một tuần nữalà thi rồi, cậu đừng cố quá, coi chừng mất nhiều hơn được.”

“Yên tâm, mẹcanh mình rất kỹ, mình học tới hơn 11 giờ, quá một hai giây, nếu đèn phòng mìnhcòn sáng, mẹ nhất định sẽ vọt vào ném mình lên giường.”

Hôm qua là dotôi ngủ sớm mẹ mới không có cơ hội ném tôi.

“Hôm đi thi, bốmẹ cậu đưa cậu đi hả?” trong mắt hắn đột nhiên lộ vẻ chờ mong.

Tôi nghĩ mộtchút “Không muốn ba mẹ đưa đi lắm, hai người đó nhất định sẽ đứng đợi ngoài trườngthi, làm mình lại lo lắng.”

“Vậy thì tốtrồi! Mình đưa cậu đi, mình đợi cậu!!” hắn vui vẻ phấn chấn hai mắt tỏa ra ánhsáng.

“Ai mà thèm!!Mình nhất định sẽ hồi hộp hơn!” để hắn đứng đợi tôi ngoài trường thi, tôi làmgì còn tâm tư nào để làm bài nữa.

“Hồi hộp cái gì,mình là làm hậu cần cho cậu, không ăn cậu miếng nào! Thi xong, mình còn có thểđưa cậu về thuận tiện đi ăn điểm tâm, đi dạo một chút.”

Tại sao tôi lạicảm thấy mấy câu sau hai từ thi xong mới là trọng điểm a.

Có tính haykhông hắn muốn hẹn hò, vẫn là loại hẹn hò không buông tha bất kì cơ hội gì.

Nghĩ lại cũngđúng, nếu ba mẹ đưa tôi đi, chắc chắn khi tôi thi xong lại đưa tôi về nhà, tôilàm sao có thời gian gặp hắn, không phải ba ngày không gặp được hắn sao.

Ừm…nghĩ lại cũngđúng.

Tôi thỏa hiệp.

“Được rồi! Bấtquá không thể về nhà muộn!” nếu không tôi không có cách nào giải thích.

“Cậu nghĩ rằngmình sẽ không biết đúng mực như vậy sao?” hắn liếc tôi một cái, giọng điệu lạivui vẻ muốn chết.

Con trai, chỉquan tâm tới mấy thứ đó.

Kể từ lúc đó,chúng tôi ôn tập thật chăm chỉ, bác Trầm đi nhìn lén mấy lần, nhưng đều bịKhang Duật phát hiện nên đuổi xuống lầu, đến ba giờ chiều, Khang Duật muốn mộtcông đôi việc, mang tôi ra vườn hoa đi dạo.

Buổi tuối đươngnhiên hắn đưa tôi về nhà.

Bởi vì suốt mộttháng không đi hoc, bây giờ tới gần kì thi, tôi ôn tập rất chăm chỉ, không chămchỉ không được, nguyện vọng một của tôi là Trường Nữ Trung Học số 3, tôi cảmthấy lấy khả năng của tôi chẳng qua là viết cho nó oách, quan trọng là nguyệnvọng hai – Trung Học Hồng Kiều, trường cũ của tôi, đây mới là điều quan trọngnhất, nhưng mà điểm trường cũ của tôi cũng không thấp, vì được đi học cùngtrường với Khang Duật, tôi tuyệt đối phải ôn tập thật kĩ càng.

Nháy mắt đã tớingày thi, tôi khuyên can mãi, ba mẹ mới không đưa tôi đi thi, vừa ra khỏi cửaliền chạy về phía bến xe buýt, Khang Duật đang đợi tôi ở chỗ đó.

Tôi thở hổn hểnchạy tới, Khang Duật đưa tay cầm cặp sách của tôi “Có mang bút không?”

“Mang!!”

“Gôm?”

“Mang!!”

“Mấy vấn đềtrọng tâm mình chép cho cậu?”

“Mang!!” hắn dàidòng dễ sợ.

“Thẻ dự thi?”

“Mang!!” Ai màquên cái này!!

“Tốt lắm!!” hắnvừa lòng gật đầu.

Tôi lườm hắn mộtcái, xem tôi là con nít hả.

Lên xe, hắngiống như đội xung phong vậy, cướp vị trí cho tôi, tôi ngồi xuống rồi, mới pháthiện trong tay hắn còn có một cái túi.

“Cậu cầm cái gìtheo vậy?” tôi tò mò hỏi, hắn đâu có thi.

“Nước, khăn mặt,dầu cù là, còn có đồ ăn vặt!” hắn trả lời.

“Cho mình?”

“Vớ vẩn, mìnhkhông xài mấy thứ này, yên tâm, nước là nước cất, khăn mặt là khăn mới, dầu cùlà hả, bây giờ trời không nóng, bất quá cậu có thể dùng để giúp tinh thần sảngkhoái, đồ ăn vặt là thịt bò khô cậu thích nhất, cam đoan là thịt bò, không cótinh bột, như vậy buổi trưa lúc ôn bài, cậu có thứ để ăn.”

Trời ơi, hắnchuẩn bị đầy đủ ghê.

Hắn so với ba tôi, còn giống ba tôi hơn.

Bất quá, tôi thật cảm động là được.

Trường thi không ở trường của tôi, mà ở trường khác,một phần thí sinh thuộc trường Hồng Kiều của tôi thi ở trường Trung Sơn, rấtgần trường tôi, ngồi xe 30 phút là tới, một phần khác thi ở trường Tiên Hà,trường này xa hơn trường thi của tôi một chút, cho nên Diễm Diễm đi sớm hơn tôimười phút.

Đến trường thi, các thí sinh đều lục tục đi tới, tôinhìn thấy hai đứa sinh đôi , Từ Oánh, Tông Lê Quân, vội vàng chạy tới chào hỏi,Lưu Lý Quân và Phiền Tuyển thì ngon rồi, bởi vì tụi nó chuyển thẳng lên rồikhông cần thi nữa.

Bình thường vào lúc này, chúng tôi đều nói cùng mộtcâu “Ôn bài như thế nào rồi?”

Mọi người nhất định đều sẽ trả lời “Tao chưa ôn xong,chết rồi, không biết có ra bài tao chưa ôn không.”

Xin chú ý, nếu thành tích bình thường thuộc loại giữa,hoặc là dưới giữa một chút, thậm chí là học sinh yếu nói mấy câu này là hoàntoàn tin được.

Nếu là học sinh giỏi nói mấy câu này, đừng tin, đây làmột trong mười lời nói dối phổ biến nhất Trung Quốc.

Nghe cũng coi như không nghe.

Thừa dịp trường thi còn chưa mở cửa, mọi người dò sốbáo danh trước, xem xem mình thi ở phòng nào, sau đó tụ tập cùng một chỗ làmhành vi giãy dụa cuối cùng – đọc sách, xem bài, xem đề, xem những thứ có liênquan tới kì thi, hận không thể biến hai mắt của mình thành máy chụp ảnh luôn.

Đợi tới khi trường thi mở cửa rồi, chúng tôi liềnchuẩn bị đi vào.

Khang Duật gọi tôi lại “Đừng hồi hộp!!”

Giờ phút này tôi căn bản không hồi hộp, bị hắn nói mộtcái, ngược lại bắt đầu hơi hồi hộp.

Hắn lấy khăn mặt ra lau mồ hôi cho tôi, nhưng mà tôikhông có mồ hôi, lau xong, hắn bắt đầu lau cho chính mình, hắn thật sự chảy mồhôi.

“Miểu Miểu, cẩn thận một chút, nhưng mà, làm xong đừngkiểm tra, càng kiểm tra càng sai!”

Đây là lời chí lý, đi thi là như vậy.

Tôi gật đầu.

“Được, đi thôi!” hắn nói, vừa nói xong, chỉ thấy hắntự quyết định đi về phía trường thi.

Tôi giữ chặt hắn lại “Là mình đi thi!!”

Hắn vỗ gáy một chút “Đúng, đúng, cậu đi thi, vậy cậuđi vào!!”

Tôi thở dài “Mình không sao, cậu đừng hồi hộp!!”

“Mình không hồi hộp!!”

Đúng rồi, không hồi hộp, làm sao nắm chặt tay tôikhông thả ra, còn run rẩy a, biết vậy không cho hắn đi tới chỗ này, ngược lạitôi còn phải lo cho hắn.

Tôi lại chần chừ mấy phút nữa với hắn mới đi vàotrường thi.

Quay đầu thấy Khang Duật đi qua đi lại trước cổngtrường như kiến bò trên chảo nóng vậy.

Bó tay luôn, không biết tôi thi xong rồi hắn có chếthay không!

Giám thị giục tôi nhanh vào phòng thi, tôi cũng khôngnán thêm được nữa, vào phòng thi, ngồi vào vị trí, ngoài bút, thẻ dự thi, gôm,cái gì cũng không bỏ lên bàn được.

Trước khi làm bài, trong đầu tôi ngoài Khang Duật racòn nghĩ tới mấy bài chưa xem xong.

Đợi tới lúc giám thị vào phòng, cái gì tôi cũng nghĩkhông được, đành phải không ngừng hít sâu.

Chuông vừa reo lên, giám thị liền xé bao đựng đề, phátđề, thí sinh chuyền đề, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Thi lên trung học, Thượng Hải thi sáu môn, tổng cộng510 điểm, trong đó Ngữ Văn, Toán, Anh điểm tối đa đều là 120 điểm, Vật Lý, HóaHọc tối đa 50 điểm.

Ngày thi đầu tiên, sáng thi Văn, chiều thi Chính trị.

Ngày thứ hai, sáng thi Toán, chiều thi Lý.

Ngày thứ ba, sáng thi Anh, chiều thi Hóa.

Bình thường thi xong, mọi người sẽ tụ lại hỏi nhau“Làm bài được không!”

Nói thật ra, kỳ thật hỏi mấy câu loại này, trong tiềmthức đều muốn nghe người khác nói làm bài không được, mà nếu như Từ Oánh connhỏ này nói làm bài không tốt, trong lòng sẽ bị đả kích.

Điều này có nghĩa nó làm bài rất tốt.

Nó cứ như vậy, rõ ràng làm bài rất tốt, không nói mìnhlàm bài không được là không chịu nổi.

Cái này cũng là một trong mười câu nói dối phổ biếnnhất Trung Quốc.

Kết thúc ba ngày thi, chuyện tụi học sinh sơ trung nămba làm đầu tiền chính là xé sách, hoặc là cân kí bán cho ve chai, ngoại trừ mấyđứa biết mình phải thi lại, tôi cũng vậy, bất quá tôi không xé, tôi đốt, tôiđem sách của tôi cho bà nội làm củi đốt, tôi hận chết mấy quyển sách này.

Giữa tháng 7, khi chúng tôi trở lại trường, giáo viênsẽ phát phiểu điểm.

Đó là ngày hồi hộp nhất, dày vò nhất, sau khi tôi nhìnthấy thành tích thi của mình, tôi trợn tròn mắt.

Không thể nào, tại sao lại có thể như vậy!?

Không, còn có một tia hi vọng.

Ngày 28 tháng 7, lúc tôi đang ở nhà ăn dưa hấu, nhậnđược thông báo trúng tuyển của Trung Học Nữ số 3.

Tôi lại chó ngáp phải ruồi đậu nguyện vọng một, khôngphải nói điểm chuẩn của Trung Học Nữ số 3 năm nay cao hơn năm trước rất nhiềusao?

Sao lại có thể như vậy!?

Giấc mộng tan biến…

Tháng 9 năm 1993, tôi trở thành học sinh lớp 3 củatrung học năm nhất.

Cuộc sống trung học của tôi, sắp bắt đầu…