Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 94.2: Mưa gió sắp đến



Lý Ngọc Nhiêu trong lòng còn có chút hổ thẹn, dù sao cô ta là người ngưỡng mộ đối với Vũ Thiên, lại đi làm tiểu tam cho một lão già như vậy. Xét thấy loại này trong lòng, Lý Ngọc Nhiêu cũng ẩn vào trong đám người của tiệc rượu. Mục Vũ Phi được Vũ Hạo Dân đỡ đứng ở bên người Vũ Thiên, để cho anh học được ở anh trai của mình một ít cái gì gọi là thuần khiết phúc hắc.

"A, gả cho một người đàn ông như vậy, rốt cuộc là hạnh phúc hay là không hạnh phúc đây nhỉ?" Thượng Duyên nói trêu ghẹo cô.

Mục Vũ Phi nhìn dáng người anh tuấn của Vũ Thiên đi lại ở trong đám người kia, không nén nhịn được mà cười khẽ lên một tiếng. Hạnh phúc hay là không hạnh phúc? Ai mà bi được? Dù sao Mục Vũ Phi cô chỉ biết, cái người đàn ông đẹp trai đến rối tinh rối kia chính là người chồng của cô!

?

Thành phố A hiếm khi được nhìn thấy được tuyết rơi. Mặc dù là mưa giáp tuyết, nhưng vẫn đã làm cho Mục Vũ Phi thấy hưng phấn thật lâu. Cô nghĩ muốn đi ném tuyết, nhưng mà người bên cạnh có thể cùng nhau chơi đùa với cô, lại chỉ có mỗi Vũ Thiên. Nhớ tới thân thủ của ông xã nhà mình, Mục Vũ Phi liền nhanh chóng bỏ ngay ý nghĩ này! Cô vẫn là không nên tự tìm tàn bạo cho mình vẫn hơn. Hơn nữa những toan tính của Vũ Thiên căn bản liền khác hẳn với Mục Vũ Phi, khi ngoài trời đổ mưa tuyết như thế này, ngay cả đi đến công ty anh đều cấm hẳn rồi.

Hiện tại, khi Mục Vũ Phi vào internet cũng đều phải mặc quần áo phòng phóng xạ dành cho phụ nữ có thai. Hơn nữa mỗi ngày thời gian cô lên mạng cũng chỉ được phép trong hai giờ đồng hồ. Mà đây còn là do cô đã lăn lộn trên đất cầu xin mãi mới được.

Cô đau nhức hết cả đầu... Thật là nhàm chán... Mục Vũ Phi càng không ngừng đi tới đi lui ở trước mặt Vũ Thiên, biểu thị công khai rằng mình đã rảnh rỗi đến mức người đã sắp sửa muốn mốc meo lên rồi.

Đại thần rốt cuộc vẫn là đại thần, luôn luôn ngồi ở trên ghế so pha xem báo chí. Anh xem từ nhật báo cho đến báo buổi chiều, cuối cùng xem xong liền xé tờ báo ra thành từng mảnh, chơi ghép hình.

Khóe miệng Mục Vũ Phi giật giật, có người nào đó đã từng hay chưa, cái bộ dạng này của anh thật đáng đánh đòn lắm? Bất quá, bây giờ công việc của cô là có việc cầu người, cũng không thể không chịu đựng thái dương lên gân xanh dữ dội. Gương mặt Mục Vũ Phi đầy vẻ nịnh nọt, lắc lắc cánh tay của Vũ Thiên nói: "Chồng à, chúng ta nuôi một con chó đi! Mấy ngày hôm trước em thấy nhà Âu Văn Phú có con chó ngao Tây Tạng đấy, sẽ không sai lệch đi đâu!"

"Hả, em muốn nói đến con chó kia hay sao, mấy ngày hôm trước nó đã chết rồi."

"... Chết như thế nào kia chứ, hả ?"

"Cũng giống như em không chịu nghe lời, nhất định phải lên mạng ấy."

Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên vẻ không hiểu, chẳng lẽ Vũ Thiên nói như vậy là vì muốn biểu đạt ý nghĩ không cho phép cô lên mạng sao?

Vũ Thiên lật chuyển từng mảnh báo đã xé nhỏ ra, vừa hợp lại mảnh nhỏ vừa giải thích nói: "Mấy ngày hôm trước, cậu ta có một người bạn làm việc ở ngục giam nói mượn con chó đi lai giống. Nhưng chó ở trong ngục giam thì đều được nuôi thả rông, cũng không có chốt vòng cổ. Con chó của cậu ta liền dẫn theo cả một đám chó lớn kia bò lên mạng lưới điện. Kết quả là bởi vì lên mạng lưới điện, cho nên đã bị điện giật chết rồi."

Mục Vũ Phi ghé vào trên bả vai Vũ Thiên cười chết khiếp. Cô không phải không thừa nhận, chồng cô đúng là một nhân tài mà. Bị điện giật chết thì cứ nói là bị điện giật chết, thế nào lại còn phải nói là vì lên mạng (*). Âu Văn Phú nếu nghe được Vũ Thiên nói như vậy, còn không phải sẽ lệ rơi hay sao ? !

(*) Tác giả chơi chữ, dùng từ đồng âm khác nghĩa: Mạng: vừa có nghĩa là mạng Internet vừa có nghĩa là mạng lưới điện

"Hôm nay Vương Doãn Đức thiết yến ở Tề Nhạc đó, em có muốn đến đó hay không?"

Mục Vũ Phi ngây người ra một lúc, Vương Doãn Đức? Đây không phải là bạn trai mới của Lý Ngọc Thục hay sao? Xem ra là cô đã xem thường thủ đoạn của hai chị em nhà Lý thị rồi. Vừa mới làm cho Lý Ngọc Nhiêu phải chịu ấm ức xong, đã có người đặc biệt muốn cô tới báo thù tiếp hay sao?

Vũ Thiên cau mày cũng có chút khó chịu. Đối phương mưu đồ đắc ý rất rõ ràng. Nếu như Phi Phi không đi, việc này tất nhiên là sẽ phải tìm mấy cô gái xinh đẹp đi theo; còn nếu như Phi Phi đi, thì đó cũng là muốn thăm dò một trận, cho cô dâu nhà mình ra chút oai phủ đầu Mục Vũ Phi. Nhưng mà so với anh xem ra có phần cởi mở hơn, cái gọi là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Bất kể là, nếu nói đơn thuần là nhà họ Vũ hoặc là nhà họ Mục, thì cũng không muốn là thù địch với nhau, như vậy nếu hai nhà liên thủ với nhau thì sao đây? Đây chính là bữa tiệc Hồng Môn Yến, cô nhất định là phải đi rồi!

Mục Vũ Phi đối với Tề Nhạc này chính là ngựa quen đường cũ. Chính là cô không nghĩ tới Âu Văn Phú đã ở nơi này. Bất quá ngẫm lại thì cũng sẽ hiểu, số người thượng lưu quyền quý ở thành phố A này, những công tử nhà phú hộ vẫn luôn yêu thích tụ tập. Bất quá ở đây còn có một người ngoài ý muốn của cô, đó chính là Lâm Uyển.

"A, đến trễ như vậy chính là phải phạt rượu!" Vương Doãn cười hướng về phía nhóm người lắc lắc ly rượu.

Mục Vũ Phi quét mắt một vòng, trừ bỏ Lý Ngọc Thục còn có một nam một nữ khác. Nhân vật nam này thì cô nhận ra được, đó là anh trai cả của Hứa Liêm, Hứa Nhân.