Ông Bố Siêu Phàm (Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp)

Chương 104: Hàn Thiên mạnh mẽ



Mọi người mở to mắt, Hàn Thiên này mạnh thật.

Rõ là một cú đánh vào mặt, mà anh có thể lật ngược tình thế, còn đánh cho con nhà người ta bay ra ngoài.

Cú đấm của anh ấy mạnh mẽ làm sao!

Tất cả vị khách đều sốc, sắc mặt của từng người nhà họ Trần đều trông rất khó coi.

Trương Sinh Kiều không muốn làm Trần Dương quá xấu hổ, nên cũng khôn g nói gì.

"Con có tự tin không?" Khuôn mặt của Trần Dương khá tệ. Ông nhìn người đệ tử thứ hai, sắc mặt vẫn không thay đổi.

Đệ tử thứ hai cười trừ. Sức mạnh của đối phương hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh ta không mạnh hơn Tam đệ tử là mấy, mà Tam đệ còn chưa đấm nổi anh ta một cú. Làm sao anh ta có thể tự tin đánh bại đối phương được?

"Sư phụ, con sẽ cố hết sức." Đệ tử thứ hai đành nói.

Trần Dương gật đầu, sức mạnh của Hàn Thiên cũng vượt quá tưởng tượng của ông, nhưng ông cũng đã có sẵn kế hoạch.

Dù Trương Sinh Kiều mắng ông ấy không giữ lời hứa, ông ấy cũng sẽ không bao giờ gả cháu gái của mình cho Trương Đạo Nhân.

"Nhị Sư huynh, hạnh phúc của chị Nhiên giao cho anh đó, anh phải đánh bại tên kiêu ngạo đó." Trần Tiểu Băng cổ vũ cho Nhị Sư huynh.

Đệ tử thứ hai Trần Dương mỉm cười trừ, anh chỉ đang suy nghĩ, làm thế nào để thua trận này không nhục quá thôi.

Còn việc đánh bại đối phương?

Anh không hề dám nghĩ về nó.

"Xin mời."

Đệ tử thứ hai của Trần Dương biết rằng Hàn Thiên rất kiêu ngạo và không muốn nói nhiều nữa. Anh ta nắm chặt tay, rồi anh ra tay trước.

Bốp!

Là một cú đấm khác.

Đệ tử thứ hai của Trần Dương cũng ra tay trước, và kết thúc cũng giống như đệ tử thứ ba. Hàn Thiên lại giành thế áp đảo, một đấm hất văng đối thủ ra xa.

Mắt mọi người lại mở to, Hàn Thiên này thật quá mạnh.

"Ông ơi, chúng ta liệu có thua không?" Trần Sơ Nhiên không còn tự tin. Cô đến trước mặt Trần Dương, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

Khuôn mặt của Trần Dương cũng rất khó coi, Hàn Thiên quá mạnh mẽ, ông cảm thấy rằng dù mình đích thân ra tay , cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Nhìn vào Trương Sinh Kiều, ông có chút tức giận, Trương Sinh Kiều đến đây là đã có chuẩn bị trước, rõ ràng là không cho ông một lối thoát.

"Sơ Nhiên yên tâm, ông sẽ không để con kết hôn với Trương Đạo Nhân đâu." Trần Dương Lúc này, trên trán dã xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh.

Trần Sơ Nhiên gật đầu , lặng lẽ nhìn sang Lục Trần . Trước đây, Lục Trần nói rằng các sư huynh của cô không phải là đối thủ của Hàn Thiên, lúc đầu, cô nghĩ Lục Trần đang khoe khoang, nhưng bây giờ có vẻ như Lục Trần đúng là một cao thủ.

Phải rồi, anh ta nói rằng nếu mình không muốn cưới Trương Đạo Nhân, anh ta sẽ giúp mình. Không lẽ anh ta có thể đánh bại Hàn Thiên sao?

Trần Sơ Nhiên lắc đầu, trông Lục Trần không có gì đặc biệt, càng không giống một cao thủ.

"Đại sư huynh, trận chiến cuối cùng này nhờ vào anh rồi. Nếu anh cũng thua luôn, thì những người khác khỏi phải tiếp tục nữa." Trần Sơ Nhiên nhìn đại đệ tử của Trần Dương và cổ vũ.

Mặc dù hiện tại cô không có niềm tin vào Đại sư huynh mình, nhưng cô đã không có lựa chọn nào khác.

"Em yên tâm, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ chiến đấu hết mình!" Đại đệ tử là một thanh niên 27 tuổi tên là Ngô Trường Thanh, trông rất đẹp trai. Anh ấy đã yêu Trần Sơ Nhiên từ lâu. Nếu anh thua, Trần Sơ Nhiên sẽ buộc phải cưới Trương Đạo Nhân. Anh sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra.

Mà nó còn là vì anh mà ra.

"Hãy cẩn thận, không cố được thì đừng cố, đừng để hắn làm bị thương." Trần Dương cũng rất thích đệ tử lớn của mình , nhắc nhở nói.

"Sư phụ yên tâm, con sẽ không để hắn ta thắng!" Ngô Trường Thanh nói chắc chắn, rồi đi đến chỗ Hàn Thiên .

Mặc dù Ngô Trường Thanh đã nói như vậy, nhưng anh vẫn không có chút tự tin nào. Dù gì hai sư đệ của anh đã bị Hàn Thiên đánh bay chỉ bằng một cú đấm.

"Hàn Thiên, đánh nhanh rút gọn đi, lão già Trần nhiều đệ tử như vậy, nếu không cậu đánh tới trời tối luôn đó, Trương Sinh Kiều hét lớn với Hàn Thiên .

Hàn Thiên gật đầu, một giọng cười khinh bỉ xuất hiện trong mắt anh, trước khi Ngô Trường Thanh lên tiếng, anh lao về phía anh trước.

Bốp!

Vẫn là cú đấm đó!

Ngô Trường Thanh hoàn toàn không phản ứng kịp, nên đã bị Hàn Thiên một đấm văng ra.

"Trời đất!"

Trần Dương đã rất sốc đến nỗi ông không ngờ Hàn Thiên lại sung như vậy, ngay cả đại đệ tử của ông cũng không chịu nổi cú đấm của hắn ta!

Lẽ nào tên này được Trương lão gia mời về từ bộ đội đặc chủng, nếu không thì làm sao lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy?

Mọi người trong nhà họ Trần trông rất khó coi, Ba đệ tử mạnh nhất lên thi đấu đều bị đánh bay bởi một cú đấm, thật là đáng xấu hổ.

Tất cả các vị khách đã bị sốc bởi sức mạnh của Hàn Thiên .

Đây có phải là cao thủ võ thuật không? Thật sự rất là mạnh mẽ!

Người nặng 75 đến 80 cân, mà một cú đấm thôi đã bay ra xa hơn hai mét, thế cánh tay hắn phải mạnh đến mức nào chứ?

"Sư phụ, sư muội, con xin lỗi ..." Ngô Trường Thanh lau máu trên khóe miệng, trong lòng anh rất không cam tâm.

Dù anh ta không cam tâm, nhưng cũng đã thua, mà còn là thảm bại. Anh bị đánh bại bởi một cú đấm, và anh ta thậm chí không đủ can đảm để nhìn Trần Sơ Nhiên.

"Con đi xuống và nghỉ ngơi đi." Trần Dương lắc đầu, không phải vì các môn đệ của ông không cố gắng, mà vì đối thủ quá mạnh, thua rồi ông cũng không còn gì để nói.

Nhìn thấy Hàn Thiên đánh bại ba đệ tử lớn của Trần Dương, Trương Sinh Kiều và Trương Đạo Nhân đều mỉm cười.

Đặc biệt là Trương Đạo Nhân, đôi mắt nhìn Trần Sơ Nhiên lóe lên niềm tự hào.

Hắn dường như đang mường tượng, cô là vợ tương lai của hắn.

"Lão già Trần, hãy gọi những đệ tử lợi hại nhất của ông ra đi. Cứ đánh kiểu này, đánh tới tối còn chưa đánh xong đấy." Trương Sinh Kiều nhìn Trần Dương, cười theo kiểu ra vẻ ta đây.

Khuôn mặt của Trần Dương rất khó coi. Ngô Trường Thanh là đệ tử mạnh nhất mà ông ta dạy. Anh ấy cũng bị đánh bại bởi Hàn Thiên , người nào còn có thể là đối thủ của Hàn Thiên chứ.

"Lão già Trương, đừng vội đắc ý, lát nữa nhất định sẽ hất văng cái người mà ông mời đến ra khỏi sân đấu!" Trần Dương khịt mũi, dù là trên ngôn ngữ, ông cũng không thừa nhận mình đã thua cuộc.

"Ông nội, hay để anh ấy giúp đỡ nhé." Trần Sơ Nhiên nghiến răng và nhìn Lục Trần.

Bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, nếu cô không thể tìm được cao thủ thực sự để đánh bại Hàn Thiên, cô sẽ buộc phải cưới Trương Đạo Nhân, cô nhất định sẽ không cưới Trương Đạo Nhân.

Nhớ lại những gì Lục Trần đã nói trước đây, cô muốn thử.

"Ai?" Trần Dương hỏi.

"Anh, anh Lục." Trần Sơ Nhiên chỉ vào Lục Trần và nói.

"Cậu Lục? Cậu ấy, cậu ấy được sao?" Mặc dù Trần Dương biết thân phận của Lục Trần, nhưng Lục Trần trông đâu có giống một võ sĩ.

"Anh ấy chỉ nói rằng nếu cháu không muốn cưới Trương Đạo Nhân, anh ấy có thể giúp cháu, cháu nghĩ anh ấy cũng là một cao thủ, nếu không thì anh ấy sẽ không nói đùa chuyện lớn như vậy." Trần Sơ Nhiên nói.

"Thế, được rồi, cháu đi xin cậu ấy thử xem." Trần Dương biết thân phận của Lục Trần, và tất nhiên ông ta không mở lời đi mời Lục Trần chiến đấu cho ông ta được.

Nhưng Trần Sơ Nhiên là một vai nhỏ, là cháu gái của ông ấy. Nếu cô ấy ra mặt, Dù có bị Lục Trần từ chối, điều đó cũng không có gì đáng xấu hổ.

Trần Sơ Nhiên đến gặp Lục Trần, nhớ rằng cô đã xem thường Lục Trần trước đó, cô đỏ mặt. muốn nhờ Lục Trần giúp đỡ, nhất thời cô cũng không thể mở lời được.

Lục Trần biết mục đích của cô, nhưng Trần Sơ Nhiên không nhờ anh giúp đỡ, anh cũng làm biếng chủ động mở lời.

"Sơ Nhiên, con có điều gì muốn nhờ cậu Lục à?" Trần Quang Hưng làm sao mà không biết suy nghĩ của con gái mình, nên đã chủ động giúp cô ấy.

"Vâng, anh Lục, tôi muốn nhờ anh giúp chúng tôi đánh bại Hàn Thiên, anh nhất định phải ra tay giúp tôi."

Trần Sơ Nhiên nhìn Lục Trần với vẻ ngại ngùng.