Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 207: Tìm lại kí ức



Dương Hàn Phong đang nằm dài trên giường, hai mắt thâm quầng vì thức đêm, tay vẫn không buông điện thoại. Ba ngày rồi, không hề có cuộc điện thoại nào từ cô cả.

Chẳng lẽ hắn phải đợi cả đời?

Hắn uất ức muốn khóc đến nơi thì chuông điện thoại kêu reng một tiếng. Hắn nghe là tiếng thông báo tin nhắn wechat thì không vội vào xem, chỉ thở dài rồi vứt điện thoại xuống cuối giường. Hàn Thiếu Vy làm gì có wechat của hắn, sao cô có thể nhắn tin cho hắn được.

Hàn Thiếu Vy đợi cả một buổi chiều cũng không thấy hắn trả lời tin nhắn, mà rõ ràng thông báo đã nhận được rồi cơ mà. Trời ơi điên mất. Cô không nhịn được mà lại đi xin xỏ chị chủ tiệm gọi điện cho hắn, bảo hắn trả lời tin nhắn cô đi.

- Ai đấy? – Dương Hàn Phong ngao ngán cầm điện thoại lên. Hắn chẳng thèm nhìn tên mà cứ thế áp lên tai. Mấy đêm không ngủ khiến hai con mắt hắn như muốn khâu vào nhau.

- Chị Sở Sở đây, Tiểu Han, em với Thiếu Vy có chuyện gì à? Cô ấy bảo chị gọi cho em bảo em mau trả lời tin nhắn đi. Tiểu Han này, dù gì cô ấy cũng là con gái, có phải em nên nhường nhịn một chút…- Chị chủ tiệm vốn tưởng hắn đang giận dỗi gì Hàn Thiếu Vy nên không thèm nói chuyện với cô.

- Dạ? Gì cơ? Cô ấy nhắn tin cho em á? – Hai mắt Dương Hàn Phong mở to như hai con ốc nhồi, thiếu chút nữa là lồi hẳn ra ngoài.

- Ừ, cô ấy đợi em nửa ngày…

Chưa để chị chủ quán yêu quý nói hết câu, hắn đã vội cúp điện thoại. Nhìn thấy dòng tin nhắn ngắn ngủn “Tôi Hàn Thiếu Vy đây, anh có thấy thì trả lời tôi”, tim hắn đập nhanh như muốn xổ ra ngoài.

Lạy trời, cuối cùng hắn cũng không phải đợi đến lúc con gái cô ấy gọi mình bằng chú rồi.

Hắn vội nhắn lại tới mức type nhầm cả chữ.

“Anh đây, anh đây, em có ổn không? Bọn họ không làm gì em chứ?”

30 giây sau đã thấy Hàn Thiếu Vy hồi đáp như thế này.

“Tôi không sao, nhưng Dương Hàn Phong này, với tốc độ trả lời tin nhắn của anh như thế này thì tôi e là đợi đến lần tiếp theo anh nhắn lại thì có lẽ tôi đã đẻ được tám lứa”

Mồ hôi trên trán hắn chảy ròng ròng…

“Anh xin lỗi, anh không để ý, anh đợi điện thoại của em suốt ba ngày nay, không ngờ em nhắn cho anh bằng wechat”

“Tôi không có sim, may mà vẫn có cách để tìm ra wechat của anh”

“Vậy là tốt rồi. Hôm đó trở về Lâm Dương có làm gì em không? Cả gia đình em nữa, họ có nói gì không?”

“Anh trai và ông nội tôi đi công tác rồi. Nhà chỉ còn Lâm Dương với tôi thôi. Cậu ấy không làm gì tôi cả, một câu cũng không nói”

Chính Dương Hàn Phong cũng cảm thấy kì lạ, sao Lâm Thiên Khánh lại không nói bất cứ lời nào liên quan đến việc hôm đó với cô nhỉ? Chẳng lẽ cậu ta lại dễ dàng bỏ qua như thế?

“Anh nghĩ với việc hôm đấy thì giờ em ra khỏi nhà là việc không thể rồi, vậy phải làm sao?”

“Thì thôi”

Hàn Thiếu Vy thản nhiên buông ra hai từ tuyệt tình làm hắn như tụt xuống địa ngục.

“Hàn Thiếu Vy sao em có thể tàn nhẫn như vậy…*icon mặt chó*”



Hàn Thiếu Vy cười tít mắt, 25 tuổi đầu sao cô cảm thấy kinh nghiệm yêu đương của cô chỉ bằng mấy bé trung học. Biểu cảm này, hình như không đúng với độ tuổi của cô lắm.

Haizzz, yêu đương vào ấy mà, già trẻ gái trai dù 18 hay 81 tuổi thì đều biến thành trẻ con 5 tuổi hết.

Cứ thế hai người vẫn lén lén lút lút nhắn tin qua lại suốt nửa tháng sau đó, hình như Lâm Dương cũng chưa phát hiện điều gì quá khả nghi. Hôm nay là ngày cậu đi tái khám vết thương, Hàn Thiếu Vy nằng nặc đòi đi theo. Thôi kệ, để cô ở nhà cậu cũng không yên tâm được nên đem theo cũng tốt.

Đến bệnh viện, vừa đưa Lâm Dương đặt mông vào phòng khám là Hàn Thiếu Vy đã chạy bay ra ngoài, nói là đi khám da liễu. Da mặt cô dạo này hơi khô, ngứa, hình như còn lốm đốm mụn. Lâm Dương cũng ừ, dù sao khám cũng nhanh thôi, chắc Hàn Thiếu Vy không có gan hẹn Dương Hàn Phong đến đây đâu.

Hàn Thiếu Vy chạy sang khoa chấn thương chỉnh hình, may mắn là gặp ngay vị bác sĩ đã khám cho cô nửa tháng trước. Ông ấy có vẻ rất quan tâm đến case bệnh của cô, vừa nhìn đã nhận ra cô gái này.

- Cô đến rồi đấy à, tôi có nhiều phát hiện mới, nhưng không thể nào liên lạc với cô.

- Tôi xin lỗi, do…điện thoại tôi bị hỏng. Lần sau nếu có phát hiện gì ông có thể liên lạc với tôi qua wechat không?

- Bác sĩ thấy trường hợp này hơi kì lạ, hình như không ai theo dõi bệnh nhân qua wechat cả?

- Xin lỗi đã làm phiền nhưng mà…tôi giấu gia đình để tìm hiểu vấn đề này ấy, cho nên là…

- À…

Cuối cùng vị bác sĩ cũng hiểu ra và quét wechat của cô, Hàn Thiếu Vy mừng rơn. Hóa ra bác sĩ tên là Lục Vân Trung. Bao lâu vẫn quên không hỏi tên, ông ấy tâm huyết như thế, có lẽ sau này cô còn phải nhờ đến ông nhiều.

Giờ mục tiêu lớn nhất của cô chính là tìm hiểu sự thật. Càng ngày cô càng cảm thấy phía sau cô là một bí mật khổng lồ.

- Cô không nhớ điều gì về vụ tai nạn đó thật à? Trước đó cũng không? – Lục Vân Trung hỏi.

- Hình như là thế, khi tôi tỉnh lại đã thấy anh tôi ngồi đó, lúc đấy tôi còn không nhớ ra anh ấy là ai.

- Vậy…cô có dấu hiệu nào của việc bình phục không? Có khi nào trong đầu cô xuất hiện những hình ảnh xoẹt qua một cách nhanh chóng?

- Có. Rất nhiều lần. – Hàn Thiếu Vy khẳng định, vị bác sĩ càng thêm hứng thú. – Trong năm nay có rất nhiều lần tôi bị như thế, mà mỗi lần cố nhớ tiếp thì đầu tôi lại đau dữ dội.

- Hả? – Biểu cảm của bác sĩ bây giờ chỉ gói gọn trong dấu hỏi chấm. – Vậy cô có biết điều gì đã kích thích cô không? Tại sao trong năm nay mới xảy ra tình trạng như vậy? Những năm trước đó thì không?

Câu hỏi của bác sĩ khiến cô đứng hình. Phải, duy chỉ năm nay hiện tượng đó mới xảy ra thường xuyên như vậy, nhất là lúc ở cạnh Dương Hàn Phong. Nghĩ đến đây, cô bất giác lạnh sống lưng.

Ngồi trao đổi với bác sĩ Lục được một lúc thì điện thoại cô rung lên, là tin nhắn từ Lâm Dương.

“Cậu đang ở đâu thế, tôi sang khoa da liễu thì không thấy cậu”

Cô vội vàng cầm mấy tờ chẩn đoán để vào túi xách rồi vội chào bác sĩ, chạy vụt ra ngoài. Chết dở, nhanh như vậy Lâm Dương đã kiểm tra xong rồi á?

Cô chạy đến quầy bán thuốc, đứng đó thở dốc. Mệt chết mất, cô vội vàng nhắn lại “Tôi đang ở quầy thuốc nè” rồi mua vài vỉ kháng sinh làm bằng chứng. Vài phút sau, Lâm Dương đã xuất hiện ở quầy thuốc, trông cậu hớt ha hớt hải, Hàn Thiếu Vy bụm miệng cười.

- Này, tôi có chạy mất nữa đâu mà lo. – Hàn Thiếu Vy cười nhe răng.



- Ai bảo cậu đi linh tinh.

- Nhìn vết thương trên tay cậu đã ổn, đang mọc da non rồi, không cần băng bó nữa.

- Hai người đi ra bãi đậu xe, nhìn đống kháng sinh trên tay cô, cậu hỏi:

- Da cậu có sao không? Bác sĩ bảo gì?

Hàn Thiếu Vy hơi giật mình, sau đó đảo mắt nhìn xe, ngập ngừng:

- Thì cũng không có gì, dị ứng thời tiết thôi.

- Ừm, không sao là tốt. Ăn uống nghỉ ngơi cho tốt vào. – Vừa nói, Lâm Dương vừa mở cửa xe cho cô.

- Biết rồi mà. À mà…cậu có định đi làm lại không thế? Tay cậu ổn rồi đấy? – Hàn Thiếu Vy ngồi vào xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói.

- Không, cả tháng nay tôi sẽ ở nhà với cậu. – Lâm Dương lái xe đi.

- Hả? – Giọng cô có chút thất vọng làm Lâm Dương hơi buồn. –Không cần phải canh chừng tôi kĩ thế đâu, tôi hứa sẽ ngoan ngoãn ở nhà mà.

- Có quỷ mới tin lời cậu.

Hàn Thiếu Vy bĩu môi, cô đeo tai nghe, vừa nhắm mắt vừa chill theo tiếng nhạc. Lâm Dương nhìn sang, cười. Giá mà cứ thế này mãi, Hàn Thiếu Vy cứ mãi ở bên cậu, cho dù làm bạn bè cả đời với cô ấy, cậu cũng cam lòng.

Về đến nhà, Hàn Thiếu Vy đã leo tót lên phòng, khóa chặt cửa. Mở điện thoại và túi xách ra, nghiên cứu thật kĩ chẩn đoán của bác sĩ.

- Hmmmm, quả đúng như lần trước, kết quả cho thấy đầu mình có dấu vết của một vụ tai nạn giao thông, mà phần mặt bên này…là đồ giả.

Nói đến đây, cô tạm bỏ tờ giấy xuống. Cô vặn cổ, véo má, há miệng, làm những kiểu mặt xấu và đủ thứ mặt khác trên đời. Mặt cô vẫn thế, không một chút rung chuyển hay cảm giác đau đớn. Haizz, kĩ thuật làm đồ giả của thế giới bây giờ hiện đại thật đấy, chính cô còn không cảm thấy mình là đồ giả nữa cơ mà.

Nguyên nhân của việc cô không nhớ bất kì điều gì được chẩn đoán là cô đã mắc phải tình trạng mất trí nhớ tạm thời, còn việc tại sao lại mắc phải tình trạng này thì có nhiều yếu tố, tổn thương do va đập hoặc sang chấn tâm lý. Có lẽ cô đã gặp phải cả hai nên đến giờ, bảy năm trôi qua vẫn không thể hồi phục.

Nhưng mà tại sao khi gặp Dương Hàn Phong thì cô mới bắt đầu nhớ ra một số thứ, chẳng lẽ Dương Hàn Phong là thứ kích thích cô như lời bác sĩ kia nói?

Cô bắt đầu thấy sợ.

Cô lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin.

“Bác sĩ, nếu tôi tìm ra nguồn kích thích thì phải làm thế nào?”

“Thì hãy bắt đầu từ đó để nhớ ra. Cô yên tâm, tôi sẽ làm phác đồ điều trị cho cô. Nếu tìm ra được nguồn kích thích thì chẳng bao lâu nữa, trí nhớ cô sẽ được hồi phục.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Cô vừa mừng vừa lo, không biết điều gì đang chờ cô ở phía trước. Nhưng cô không hề biết rằng thứ cô đang cố đào lên đó chính là một quá khứ đau khổ, đen tối. Có lẽ, cô cứ sống thế này, với thân phận này sẽ hạnh phúc hơn bội phần.

Việc tìm lại kí ức này cô cũng không nói với Dương Hàn Phong, một mình cô biết là đủ rồi. Hơn nữa lại còn phát hiện anh ta là nguồn kích thích trí nhớ của cô, càng không để hắn biết. Nhưng làm sao mà nhớ ra được trong khi không có sự giúp đỡ từ hắn. Vấn đề này lại khiến cô đau đầu.