Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 204: Bị bắt gặp



Hàn Thiếu Vy được đưa tới một vườn hoa rất đẹp, những khóm hoa được trồng vào những ô vuông đất có lát đá hoa xung quanh. Có những cây cổ thụ thân to đến mấy chục gang tay, có những cây cao chót vót chọc trời, có những cây ăn trái sai trĩu quả, tỏa mùi hương dễ chịu. Cô ngỡ mình như một nàng công chúa vậy.

Nhưng mà...hình như chẳng có công chúa nào mặc đồ ngủ cả.

Hàn Thiếu Vy bỗng dừng chân, đứng trơ ra hơi ngại ngùng. Trong khi khu vườn mộng mơ như thế này, hai anh chàng nào đó thì chỉn chu đẹp đẽ thế kia, còn cô thì...

Trời ơi, mất mặt thật đấy.

- Sao đang đi lại dừng, nghĩ gì đấy? - Dương Hàn Phong thấy cô không đi tiếp, quay lại hỏi. – Mỏi chân à? Hay muốn bế kiểu công chúa không?

- Có công chúa nào mặc đồ ngủ đâu. Anh đừng chọc tôi. - Cô cười ái ngại, mặt đỏ ửng. Không biết là do cô mặc đồ ngủ hay do lời bông đùa của ai kia.

Còn ai đó thì cứ như đi guốc trong bụng cô vậy. Dương Hàn Phong dường như đã hiểu ra sự ngại ngùng của cô. Hắn mỉm cười đi đến phía sau, dùng tay nắm lấy hai vai cô, thì thầm:

- Không phải ai mặc lễ phục cũng trở thành công chúa. Em là công chúa vì bản thân em vốn đã cao quý như vậy chứ không phải vì bộ quần áo trên người em.

Hắn nhìn vành tai cô đã đỏ như ớt chín thì suýt bật cười thành tiếng. Thừa thắng xông lên, hắn nắm lấy tay cô kéo đi, rất lâu rồi hắn mới được nắm tay cô, bàn tay nhỏ nhắn lọt thỏm trong bàn tay to lớn của hắn. Tay cô khẽ run, ấm áp, mềm mại như cánh hoa hồng.

Hàn Thiếu Vy tay trong tay với người đàn ông trước mặt, trái tim mất kiểm soát đập nhanh đến mức tai cô chỉ còn nghe thấy nhịp đập phát ra nơi lồng ngực.

A Hạn ngồi vặt cánh hoa hồng đã mười mấy phút đồng hồ, cu cậu dường như đã chán ngấy rồi. Từ phía xa, thấy hai ánh mặt trời của cậu dần dần đi tới, cậu bé vui đến mức nhảy cẫng lên. Đợi hai người đến gần, A Hạn bốc một nắm cánh hoa, tung lên:

- Tung hoa tung hoa!! Chúc mừng cô chú đã làm lành ạ!

Hàn Thiếu Vy nhìn thấy A Hạn mắt liền sáng lên, chẳng quan tâm cậu bé nói gì nữa. Cô len lỏi thoát khỏi tay của Dương Hàn Phong rồi chạy tới ôm chầm lấy cậu bé.

- A Hạn của cô đây rồi! Cô nhớ con quá đi mất, moah moahhhh! - Hàn Thiếu Vy hôn chùn chụt vào hai má phúng phính của A Hạn khiến cậu bé cười ré lên, sung sướng muốn nằm giãy ra đất.

Dương Hàn Phong kéo ghế cho cô ngồi, còn mình thì bế A Hạn ngồi cạnh cô. Nhưng cậu bé không thích, một mực muốn ngồi ghế riêng gần Hàn Thiếu Vy. Hắn thở dài, thôi được rồi, nốt lần này thôi đấy.

Hạo Thiên đứng ngoài nở nụ cười cay đắng, đang là ban ngày mà anh còn sáng hơn cả Mặt Trời nữa. Chính anh còn cảm thấy bản thân mình đang phát sáng.

Ừ đúng rồi đấy, anh đang là cái bóng đèn triệu W.

Hắn quay ra sau thấy Hạo Thiên vẫn đứng đấy liền nháy nháy mắt, kiểu: “Hết việc của bạn rồi, bạn đi đi”. Hạo Thiên tức mà không làm gì được, ngoảy mông đi ra ngoài. Dương Hàn Phong nói anh ở ngoài trông chừng, nơi này vừa xa xôi vừa khó tìm, làm sao có ai đến được. Thế là anh đi tìm một tiệm net cách đó vài trăm mét ngồi chơi game.

Chỉ còn lại ba người trong khu vườn rộng lớn, Hàn Thiếu Vy bắt đầu hơi ngại, chẳng biết nói gì. Dương Hàn Phong rót cho cô một ly trà nóng:

- Uống đi cho bớt căng thẳng.

Nhìn cô giống đang căng thẳng lắm à?

Nhưng chẳng lẽ lại hỏi hắn như thế, hắn sẽ cười cô chết. Hàn Thiếu Vy cầm ly trà lên, cảm giác ấm áp bao trùm bàn tay cô, mùi thơm thơm ngọt ngọt bay quanh mũi, uống vào thì ấm từ đầu xuống chân.

Nhất là nơi ngực trái, ấm như được ngâm mình trong suối nước nóng vậy...

- Ngon không? - Dương Hàn Phong hơi mím môi.

- Anh làm như tôi chưa uống trà của anh bao giờ không bằng.

Hàn Thiếu Vy hết sức thản nhiên cầm quả táo lên cắn rộp một miếng. Đột nhiên, một cảm giác đau nhói ập đến khiến cô phải nhả vội miếng táo ra.

- Sao thế? - Hắn vội vàng hỏi, mặt xanh như tàu lá chuối.



- Au...răng...- Hàn Thiếu Vy ôm một bên má, mếu máo nói.

- Há miệng ra nào. - Ánh mắt Dương Hàn Phong nhìn cô dịu xuống một chút, đồng thời bật flash điện thoại lên. - Em, há miệng ra.

Hàn Thiếu Vy ngại ngại há miệng. Trước mắt hắn hiện ra một chiếc lỗ răng sâu nho nhỏ, thở dài tắt flash, hắn ngồi xuống, không biết nên khóc hay nên cười bảo cô:

- Răng số 6 của em bị sâu, lát nữa về thì qua bệnh viện kiểm tra đi. Để lâu sẽ đau hơn nữa.

Hàn Thiếu Vy ngậm miệng lại, hết nhìn Dương Hàn Phong lại nhìn sang A Hạn. Cậu bé có vẻ rất phấn khích, há to hàm răng sữa của mình ra, chỉ chỉ:

- Cô xinh đẹp, con với cô có răng sâu đôi nữa này.

Hắn liếc cậu bé, cầm ly trà lên:

- Lát nữa con cũng phải đi kiểm tra. Con trốn khám hơi lâu rồi đấy.

A Hạn mặt nhăn nhó nhưng cũng đành gật đầu đồng ý. Không sao, có cô xinh đẹp đi cùng thì đau mấy cũng không còn sợ nữa.

Lâm Thiên Khánh vẫn đang lao băng băng trên đường cao tốc. Định vị GPS mà cậu gắn sẵn trên người Hàn Thiếu Vy dường như không ai biết, đến cô cũng chẳng hề biết. Đó là chiếc dây chuyền cậu luôn bắt cô đeo trên người, nhưng 7 năm nay, cậu chưa từng phải dùng đến nó. Đến lúc cậu suýt quên bẵng chuyện này thì từ đâu lại xuất hiện mối nguy hiểm khiến cậu phải lôi nó ra.

Từ lúc về nước, cuộc sống của cậu và Hàn Thiếu Vy đảo lộn hết lên cả. Đáng lẽ ngay từ đầu cậu đã không đồng ý để cô về nước. Đáng lẽ ngay từ đầu cậu phải nói sự thật cho Hàn Thiếu Nghi biết. Đáng lẽ ngay từ đầu, cậu phải chiếm lấy cô cho riêng mình trước.

Đáng tiếc là, làm gì cũng muộn rồi.

Địa điểm trên GPS cách cậu nửa tiếng đi xe nữa, cậu đạp chân ga, tốc độ bây giờ phải lên đến hơn 100km/h.

Đang đâu thì bị đau răng, Hàn Thiếu Vy gần như chẳng ăn được gì trong số đồ ăn mà hắn làm. Cô chỉ ngồi uống trà, uống đến no.

Chuyện gì thế không biết.

- Anh hẹn tôi đến để đầu độc tôi bằng trà à? – Cô dở khóc dở cười, đây là ly thứ ba cô uống rồi.

- Không phải tại tôi, lỗi do cái răng của em. – Hắn nhìn đống bánh ngọt trên bàn không ai ăn cũng hơi buồn buồn. – Với lại tôi hẹn em cũng có phải chỉ để mời em đi ăn đâu.

- Chứ để làm gì? – Hàn Thiếu Vy giả ngốc, tim đập thình thịch.

- Để bàn chuyện của hai chúng ta. – Hắn cười mỉm, xoay ghế cô lại. – Hàn Thiếu Vy, đừng nói là em không hiểu tôi đang nói gì.

Khoảng cách giữa hai luồng hơi thở chỉ cách nhau hai gang tay, cô có thể cảm nhận rõ hơi ấm của hắn. A Hạn nhìn thấy cảnh này liền bịt mắt lại. Huhu, bố mẹ cháu dặn không được nhìn người lớn thơm má nhau đâu.

Dương Hàn Phong mím môi, chuyển hướng nhìn về phía A Hạn, hắn dỗ ngọt:

- A Hạn, bây giờ chú và cô xinh đẹp có vài chuyện muốn nói với nhau. Con ra ngoài chơi với chú Hạo Thiên nha.

- Dạaa

A Hạn lon ton chạy ra ngoài tìm Hạo Thiên. Lúc này trong khu vườn chỉ còn lại hai bóng người gần sát lại với nhau. Dương Hàn Phong đặt bàn tay to lớn của mình lên bàn tay cô đang run run để trên bàn. Hắn nắm lấy, nâng niu như một chú mèo nhỏ, rồi từ từ đưa lên gần miệng.

Cứ như thế, hắn nhẹ nhàng hôn lên tay cô, như cách các hoàng tử làm với công chúa của mình trong truyện cổ tích. Cô đứng hình, tay cô nóng nhưng rõ ràng vẫn cảm nhận được sự ấm nóng từ môi hắn.

Dương Hàn Phong đặt tay cô xuống tay mình, nắm chặt. Nhìn Hàn Thiếu Vy với ánh mắt dịu dàng, hắn thật lòng thổ lộ:



- Thiếu Vy, chắc em cũng biết tôi từ Việt Nam sang đây để làm gì.

Hàn Thiếu Vy không đáp, mặt cô đỏ như ớt chín, bàn tay đang bị giữ chặt khiến cô có chút không quen. Khẽ xoay mình thì bị Dương Hàn Phong kéo lại gần hơn.

- Tôi sẽ theo đuổi em.

Trời ơi, Dương Hàn Phong anh ta đang tỏ tình với cô đấy à. Phải làm sao đây, cô rối quá. Hắn nói “sẽ” chứ không phải “muốn”. Một sự kiên định thể hiện rõ trong từng câu hắn nói ra.

- Vậy nên…ý em thế nào?

Hàn Thiếu Vy không cả dám nhìn thẳng mắt hắn. Hắn ở gần cô quá, một khoảng cách nếu cô nhìn thẳng vào hắn thì sẽ bị ngạt thở.

- Hmmm? Sao không nói gì thế? – Hắn thấy cô cứ hơi cúi cúi mặt xuống liền không nhịn được cười. – Nhìn đi đâu thế, nhìn tôi đây này.

Đến nước này chẳng lẽ lại cứ cúi đầu mãi, thôi liều một phen vậy. Thế là cô ngước lên, nhìn hắn một giây.

Ánh mắt ta chạm nhau ~

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian dường như dừng trôi, không gian cũng như lắng đọng lại. Cô bối rối mà đâu biết hắn cũng bối rối không kém. Hắn hay bông đùa bạo dạn nhưng khi đối mặt với tình yêu, hắn cũng như bao người thôi. Nói chung là, ai cũng thế, cao ngạo đến đâu khi dính vào tình yêu đều biến thành đứa trẻ 5 tuổi.

Trong đầu Hàn Thiếu Vy chẳng nghĩ ngợi được gì ngoài: Trời ơi, anh ta đẹp trai quá.

Đẹp đến độ cô rơi vào vô thức, bắt đầu nghĩ lảm nhảm.

Mã gen của người đàn ông trước mặt cô tốt phải biết.

Nhìn thấy nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức của cô, hắn chịu không nổi nữa, bật cười. Hàn Thiếu Vy cũng vì thế mà giật mình ra khỏi ảo giác. Dương Hàn Phong cười thở không ra hơi, đúng là cái vẻ nhìn đã muốn đập cho phát.

- Anh cười cái gì. – Hàn Thiếu Vy hoang mang, ủa nãy giờ cô có làm gì khiến hắn lên cơn như thế hả?

- Không…không có gì đâu. Chỉ là…em vẫn như ngày xưa, chẳng thay đổi chút nào. – Hắn vẫn đang cười. Trời ạ.

- Chúng ta vừa quen nhau chưa đến nửa năm, thưa anh. – Hàn Thiếu Vy nhắc nhở. – Anh nói như thể chúng ta quen nhau lâu lắm rồi vậy.

Đến lúc này thì hắn mới ngưng cười, ngược lại còn hơi trầm xuống. Hắn nhìn cô chằm chằm, cảm giác ngượng ngùng vừa biến mất lại quay về với cô.

- Không, Hàn Thiếu Vy, chúng ta quen nhau lâu lắm rồi…

Trái tim Hàn Thiếu Vy hơi run lên, từ một kẽ hở nào đó lại nhói lên một cái. Mắt cô long lanh nhìn Dương Hàn Phong, định mở miệng ra nhưng lại bị giọng nói trẻ con của A Hạn chen mất. Có vẻ như thằng bé đang tiếng to tiếng nhỏ với ai ở ngoài kia, và tiếng đó mất rất nhanh sau đó được thay bằng tiếng hét ầm ĩ.

- Chú kia, chú bỏ cháu xuống ngay! Chú không được vào đây!

A Hạn bị Lâm Dương bế bổng lên, vác trên vai, còn mình thì mạnh mẽ xông vào khu vườn. Cả cô và Dương Hàn Phong đều đứng dậy. Nhìn thấy Lâm Dương, cả hai như bị sét đánh. Còn cậu thì ánh mắt u ám nhìn hai người. Cậu vô thức đặt A Hạn xuống một cách rất nhẹ nhàng, trái với tâm trạng hiện tại của cậu. Hàn Thiếu Vy như con mèo nhỏ ăn vụng bị bắt được, trong mắt như chứa đầy nước nhìn Lâm Dương. Dương Hàn Phong thấy cô sợ hãi như thế thì kéo cô nép vào lồng ngực.

Cảnh này khiến Lâm Dương như phát điên.

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh. Thật may khi không có vũ khí gây án ở đây, nếu không cậu không biết mình sẽ giết Dương Hàn Phong bằng cách nào. Lâm Dương hiện tại như một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ.

Nhưng chính cậu cũng đang tan vỡ rồi.

Nén lại tất cả mọi thứ, cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu:

- Hàn Thiếu Vy, về nhà với tôi.