Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ

Chương 15: Anh ơi, em không phối đâu



Buổi tối người đông, những người chạy hoạt động cùng Chu Minh đều online.

Lúc ấy bọn họ đều nghe thấy cuộc đối thoại của anh và Dã Lai Vãng, giờ đây cả bọn liền sôi sùng sục.

Nồi Gang Hầm Thịt: [Há há há há.]

Súp Cay: [Ha ha ha lục đục nội bộ rồi.]

Ám Hỏa: [Tiên sư nội bộ gì cơ, vụ gì đấy?]

Tứ Thiên Dao: [Cùng câu hỏi.]

Dã Lai Vãng: [Lúc trưa cậu mà offline muộn hai phút thì đã biết nguyên nhân rồi.]

Chu Minh: [Không ai muốn à?]

Mọi người tức khắc ngưng cười, hối hả cướp trứng.

Tuy trứng nhận trong đợt tặng phúc lợi phẩm chất tầm thường, sau này cá chắc cũng sẽ bị linh thú quý hiếm thay thế, nhưng dẫu gì trước mắt cũng được xem là hàng hiếm, không ai chê việc có thêm một quả trứng khác thuộc tính cả.

Đám người đã có một quả trong giai đoạn khám phá như Nồi Gang đều tự giác không giành giật.

Phần còn lại quyết định quay số, ai quay được số lớn thì có thưởng.

Thời Minh Chu bảo bọn họ ai thắng thì tới tìm anh lấy trứng, đóng nhóm bạn bè, nhìn sang quả trứng đang phụng phịu nhà mình.

Đoạn câu kia suýt chút nữa đã làm bản thân Tân Lạc tự bật cười.

Cậu hiếu kỳ chờ đợi một lúc, nhưng không nhận được phản hồi của Chu Minh, gọi: "Anh ơi?"

Thời Minh Chu bình tĩnh đáp: "Ta mang nó đi tặng rồi."

Tân Lạc tức khắc hoảng hồn: "Dạ?"

Cậu không rõ là Chu Minh chưa bao giờ bị tấn công kiểu vậy, hay là vừa may nuốt trôi cái phong cách này, vội vàng giải thích: "Em đùa thôi, đừng xem là thật."

Thời Minh Chu "Ừ" một tiếng.

Tân Lạc sợ anh không tin, tiếp tục giải thích: "Em thật sự không có bài trừ bạn ấy đâu, anh muốn nuôi bao nhiêu linh thú đều được cả, không cần đắn đo vì em, cũng không cần lo rằng em dỗi đâu, mọi người đều là bạn bè với nhau cả. Nếu sau này anh thấy chăm sóc cho họ cực quá thì em sẽ chăm sóc giúp anh!"

Thời Minh Chu càng nghe càng thấy cái mùi này quá chính trực, không muốn để cậu tiến hóa thêm nữa, nói: "Không liên quan đến mi, là bạn ta nghe nói ta lại nhận thêm một quả trứng linh thú nên đến xin ta, cậu ta không có quả nào."

Tân Lạc bán tín bán nghi: "Thật sao, thế sao em không nghe thấy tiếng bạn anh nói?"

Thời Minh Chu nói: "Dùng phép thuật truyền tin."



Tân Lạc nói: "Thật sự không phải là lừa em?"

Thời Minh Chu nói: "Không phải."

Tân Lạc thoáng yên tâm: "Thế thì được, không sao đâu, sau này bọn mình sẽ có rất nhiều linh thú."

Thời Minh Chu thầm nhủ phải chờ tính cách của cậu được định hình hoàn thiện rồi nói sau, chuyển chủ đề: "Mi vẫn chưa nghĩ xong tên?"

Tân Lạc nói: "Tạm thời chưa thấy thích cái tên nào cả."

Sự thật là gần đây cậu chỉ tám nhảm với Chu Minh, vẫn chưa nhắc đến chữ "Lạc". Mà Chu Minh lại là một người rất nhạy bén, cậu lo rằng nếu dẫn dắt đề tài quá lộ liễu thì sẽ bị nghi ngờ, chỉ đành chờ tiếp vậy.

Thời Minh Chu liếc nhìn ô ID trống trơ lơ lửng trên đầu trứng linh thú.

Sau khi hệ thống linh thú mở ra thì đã có thể đặt tên cho trứng linh thú.

Anh mở bảng điều khiển nhập hai chữ "Trứng Trà", quyết định để tên cho quả trứng này một đêm, ngày mai sẽ xóa.

Tân Lạc không biết chuyện này, trò chuyện với anh như thường ngày: "Anh ơi, trong Thánh địa có bản đồ của gia tộc bọn em không?"

Thời Minh Chu nói: "Không có."

Tân Lạc nói: "Thế chắc em là lông xù nhỉ?"

Thời Minh Chu nói: "Đại khái là thế."

Tân Lạc đến là vui vẻ: "Tuyệt cà là vời."

So với động vật máu lạnh, cậu vẫn thích có lông xù hơn.

Dẫu không thể tự nựng chính mình, nhưng chí ít vẫn có thể vùi đầu vào bụng, tận hưởng niềm vui khi được hít mèo.

Tất nhiên cậu cũng không quên anh trai nhà mình, nghiêm túc nói: "Nếu vào đông anh thấy lạnh thì em sẽ ngủ bên cạnh anh, sưởi ấm cho anh!"

Ngón tay đang lướt xem bảng điều khiển của Thời Minh Chu khẽ khựng, sửa lại ID.

Tân Lạc trò chuyện với anh thêm mười phút hơn, cuối cùng chìm vào chiêm bao dưới cái tên "Trà Sữa" ngọt ngào.

Kể từ ngày ấy, người chơi toàn server liền bắt đầu hành trình tẩn mẩn ấp trứng.

Đến cả người chỉ chơi đấu trường cũng không thoát khỏi số phận này, bởi vì trong đấu trường đã có thêm vài hạng mục cho phép mang linh thú theo, để không phải tụt hậu, bọn họ cũng đành phải ấp trứng.

Ngoài thử thách leo tháp hằng ngày, hoạt động còn có một cốt truyện phụ tuyến và một vài mini game đơn giản chẳng hạn như ném vòng, trồng rau vân vân, người chơi có thể tự do lựa chọn.

Phần thưởng của mini game khá ít, Thời Minh Chu thường sẽ không lãng phí thời gian chơi mấy trò này, thế là bèn tổ đội mở cốt truyện phụ tuyến.

Cốt truyện phụ tuyến lần này cũng cho lựa chọn độ khó, bọn họ chọn chế độ khó như thường lệ, được NPC dẫn đường đi mở cốt truyện.

Cốt truyện rất đơn giản, chính là sau khi người của thành trung tâm tiến hành đối chiếu ở Thánh Địa đã phát hiện có một số trứng linh thú bị phân tán đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, sợ kẻ xấu sẽ giấu mất nên nhờ bọn họ đi kiểm tra.

Cốt truyện này chia làm nhiều chặng, mỗi chặng đều có phần thưởng phong phú, cộng thêm cả nguyên liệu từ thử thách hằng ngày, ba ngày sau, Thời Minh Chu đã thành công mở khóa trận pháp thuộc tính Hỏa, cũng đẩy thanh tiến độ nở đến 42%.

Thanh tiến độ cũng giống như quy tắc lên cấp của người chơi, càng về sau càng cần nhiều nguyên liệu.

Có điều "Nguyên Vũ" là muốn biến mảng linh thú thành một nhiệm vụ hàng ngày, thiết kế như thế cũng hợp lý.

Giờ đây hoạt động chỉ mới bắt đầu nên mới thiếu hụt nguyên vật liệu thế này. Đến khi qua đoạn cao điểm, sau này nếu nhận được thêm trứng linh thú, bọn họ có thể trực tiếp dùng tiền thu mua nguyên liệu của toàn server, cũng bớt không ít phiền toái.

"Ấy, trên manh mối không phải nói là linh thú cũng có thuộc tính đặc thù sao?"

Đêm nay bọn họ vừa leo tháp xong, tìm một nơi vắng người ở Thánh địa nghỉ ngơi, Ám Hỏa nghi hoặc: "Thế cát mịn và đá tảng thuộc tính đặc thù tìm ở đâu?"

Dã Lai Vãng nói: "Sau này sẽ biết thôi, tôi đoán là sẽ tăng số tầng thử thách."

Ám Hỏa vê cằm: "Có lý."

Thời Minh Chu liếc nhìn thời gian, đánh tiếng rồi bèn muốn vào hệ thống linh thú chơi cùng trứng, bị Dã Lai Vãng gọi lại: "Thả nó ra đi, mọi người cùng nhau trò chuyện."



Ám Hỏa phụ họa: "Đúng đấy, cũng lâu rồi chưa được gặp em trai bọn mình."

Nói xong, cậu ta liền thả trứng linh thú nhận được trong giai đoạn khám phá của mình ra: "Để nó ở cùng em trai bọn mình, nghe chúng ta tán gẫu, có lẽ sẽ có phản ứng."

Nồi Gang Hầm Thịt thấy khá ổn, cũng thả trứng linh thú ra: "Yên tâm, không chửi tục, không đề cập đến trứng linh thú, cứ thả ra đi."

Thời Minh Chu không từ chối, thả trứng nhà mình ra, đặt trên bãi cỏ.

Anh đã lần ra quy luật đại khái, giờ này vừa đúng lúc trứng linh thú thức dậy.

Tân Lạc gọi một tiếng "Anh ơi", nhận được phản hồi của Chu Minh, sau đó liền nghe thấy giọng của bọn Dã Lai Vãng.

Cậu bừng tỉnh: "Là các anh à, đã lâu không gặp!"

Bọn Ám Hỏa túm tụm quanh cậu chào hỏi, hẹn khi nào cậu nở sẽ dẫn cậu đi chơi.

Tân Lạc đáp được, ngẫm nghĩ hôm nay có thể giải quyết vụ cái tên hay không.

Ám Hỏa vừa trò chuyện với cậu vừa quan sát trứng linh thú nhà mình, nhìn tới nhìn lui đôi bận, ánh mắt sáng quắc: "Em trai, nếu linh thú của anh là con gái, sau này chờ đến khi bọn mi tiến vào giai đoạn động dục thì phối giống há?"

Tân Lạc đang suy xét nên dẫn dắt đề tài như nào, nghe vậy liền như bị lôi ra pháp trường, đầu óc trống rỗng: "Cái gì mà dục... cái gì mà giống... ai... gì cơ... tôi hả..."

Thời Minh Chu khẽ giật thót.

Đám người Ám Hỏa đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ thôi toang, này là bug hay là chết máy ấy nhỉ.

Thời Minh Chu đang ngồi bên cạnh, bấy giờ bèn bế cậu lên đặt lên đùi: "Đừng nghe cậu ta nói, ta nói mới tính."

Cả trứng Tân Lạc đều thấy không ổn, nghe thấy giọng anh gần trong gang tấc, gọi: "...Anh ơi?"

Thời Minh Chu "Ừ" một tiếng: "Anh đây."

Tân Lạc nói: "Anh ấy nói gì thế? Để em phối giống?"

Thời Minh Chu nói: "Là cậu ta mộng tưởng hão huyền, không cần để tâm."

Tân Lạc uất ức: "Anh ơi, em không phối đâu."

Thời Minh Chu nói: "Vậy thì không phối."

Tân Lạc xác nhận: "Thật ạ? Em là linh thú quý hiếm đó."

Thời Minh Chu thuận theo đề tài của cậu: "Linh thú quý hiếm như em càng không được phối giống, bằng không nếu bọn khác mà không ngừng sinh sôi bằng dòng máu của em, em sẽ mất giá."

Tân Lạc được dỗ dành đôi chút: "Cũng đúng."

Dã Lai Vãng đứng bên cạnh được mở mang tầm mắt.

Đây là lần đầu hắn nhìn thấy khía cạnh này của Thời Minh Chu.

Thời Minh Chu là một học sinh xuất sắc, tướng mạo tuấn mỹ lại có khí chất mạnh mẽ, nổi tiếng là một đóa hoa lạnh lùng của trường.

Người tơ tưởng tới anh xếp thành hàng dài, ngặt nỗi ánh mắt Thời Minh Chu quá mức sắt bén, vả lại cứ như thầy tu, yêu ma quỷ quái hay kẻ có tâm cơ đều không xơ múi được gì ở chỗ anh.

Dã Lai Vãng từng nghe người khác móc mỉa rằng người như Thời Minh Chu căn bản là không biết yêu đương, cũng không thích hợp để hẹn hò, nhìn từ xa là được rồi.

Giờ đây hắn cực kỳ muốn những người đó chiêm ngưỡng cảnh tượng trước mắt này, biết gần chết ấy chứ!

Thời Minh Chu dỗ dành trứng nhà mình xong, thu về hệ thống linh thú, ngẩng đầu nhìn tên đầu sỏ.

Ám Hỏa lùi về sau một bước, nhớ lại thảm trạng từng bị dần chết trên đường ngày nào.

Nồi Gang Hầm Thịt kịp thời cứu cánh, nhưng cũng chẳng phải do tình anh em gì sất, chỉ là cảm thấy chủ ý phối giống này khá ổn, hỏi: "Linh thú đáng yêu như thế, thật sự không muốn có thêm một chú nữa?"

Thời Minh Chu nói: "Không muốn."



Tuy tính cách quả trứng nhà anh vẫn chưa hoàn thiện, thi thoảng cũng khiến anh có chút bất lực, nhưng những điểm còn lại thì không có chỗ nào mà anh không thích cả.

Hơn nữa anh cũng rất rõ tính tình của mình, dù cho sau này có nhận được một quả trứng AI nuôi từ nhỏ nữa thì anh cũng sẽ không dốc lòng như này, tốt hơn hết là khỏi đi.

Anh chơi đến tận khuya, tháo kính thực tế ảo trở về phòng.

Đi ngang qua thấy phòng thằng em vẫn còn sáng đèn, bèn gõ cửa.

Hôm nay là thứ Sáu, có thể ngủ muộn, nhưng tốt nhất vẫn không nên thức khuya.

Thời Minh Hào "Dạ" một tiếng, trở lại kính thực tế ảo.

Trong đó là một phòng giải trí, cậu nhóc và bạn học đều không biết nên chơi gì, thế là vừa tám nhảm vừa đánh bài.

Cả lũ đánh đến hừng đông, từng đứa từng đứa bị phụ huynh kêu offline, cuối cùng chỉ còn lại cậu nhóc và Tân Hải Dật.

Cả đêm Tân Hải Dật chẳng hề lên sòng, Thời Minh Hào biết là đang thực hiện lời thề anh nhóc mà không tỉnh thì sẽ không chơi game nữa, thở dài: "Anh cậu vẫn chưa tỉnh?"

Tân Hải Dật gật đầu.

Thời Minh Hào nói: "Bác sĩ không nói gì khác?"

Tân Hải Dật phiền muộn đáp: "Không có, vẫn là đống lý do kia."

Thời Minh Hào vỗ vai an ủi: "Đi ngủ sớm chút đi, anh bọn mình sẽ tỉnh thôi."

Cậu nhóc nói "Chúc ngủ ngon" rồi toan offline, đột nhiên khựng lại: "Gượm đã!"

Tân Hải Dật khó hiểu nhìn về phía cậu nhóc.

Thời Minh Hào nhìn thẳng vào mắt nhóc: "Bác sĩ nói không kiểm tra ra vấn đề đúng không?"

Tân Hải Dật nói: "Đúng vậy."

Thời Minh Hào nói: "Thế tôi có thể hiểu là đại não của anh ấy không sao đúng chứ?"

Tân Hải Dật nói: "Dù sao thì bệnh viện cũng không tra ra, nhưng chung quy là có chút vấn đề, bằng không sao mãi chưa tỉnh lại?"

Thời Minh Hào nói: "Ý tôi là chí ít trong kết quả của thiết bị và báo cáo thì đầu óc anh ấy vẫn như người bình thường."

Tân Hải Dật hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

Thời Minh Hào nói: "Tôi nghe cậu bảo bác sĩ suy đoán rằng có thể là anh ấy có ý thức, chỉ là không tỉnh được thôi. Nếu suy đoán là đúng thì bọn mình đeo kính thực tế ảo cho ảnh đi, có khi nào... chúng ta có thể nhìn thấy và giao tiếp bình thường với anh ấy trong thực tế ảo không?"

Tân Hải Dật: "???!!!"