Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 26: Theo đuổi hay buông xuôi



Lễ khởi công của công tyThành Đạt đã kết thúc tốt đẹp, tiếp theo là tiệc rượu mời các quan khách đặttại nhà hàng. Vu Mục Thành đương nhiên không thể vắng mặt. Giám đốc bên đối tácthi công dự án vội vàng đưa một vị khách đến giới thiệu với anh, vị khách ấychính là Hạng Tân Dương, cuộc gặp bất ngờ này khiến hai người đều sững sờ.

Vu Mục Thành còn nhớ rất rõ cái ngày nhìn thấy HạngTân Dương đến tìm Tạ Nam khi lái xe về nhà. Lúc ấy, Tạ Nam tiễn Hạng Tân Dươngra về với tâm trạng buồn bã đau thương. Vô cùng thương cảm, anh quan sát cảnhtượng đó từ ban công nhà mình. Hạng Tân Dương cũng đã nhìn thấy anh trong quáncà phê. Ấy thế mà không ngờ hai bên lại có cơ hội cùng hợp tác trong một dự ánnhư thế này. Hai người lịch sự bắt tay và hỏi thăm nhau một vài câu rồi tự tìmchỗ ngồi xuống.

Khách khứa hôm nay khá đông nên bầu không khí vô cùngồn ã náo nhiệt. Vu Mục Thành vốn uống rượu rất có hạn độ, nhưng hôm nay vì lịchsự với khách nên anh đãuống hơi nhiều, dù các giám đốc cấp dưới đã uống hộ anhmấy lần.

Rồi cũng đến lúc tàn cuộc ra về, Vu Mục Thành cắt cửgiám đốc bộ phận Thị trường, bộ phận Cung ứng và giám đốc bộ phận Hành chínhđưa mấy vị khách vẫn còn nhã ý muốn chơi đi hát karaoke, còn bản thân thì đangchuếnh choáng nên quyt định ra bãi lái xe về nhà.

“Tổng giám đốc Vu, trong tình cảnh này anh đừng nên tựlái xe.” Giám đốc bộ phận Cung ứng Lý Kình Tùng đi theo và nói, anh ta cũnguống đến mức mặt đỏ gay đỏ gắt, “Đe tôi gọi lái xe đưa anh về”.

Vu Mục Thành cũng cảm thấy hơi rượu bốc lên làm đầu ócquay cuồng, anh gật gật đầu. Lý Kình Tùng trở vào tìm lái xe, còn Vu Mục Thànhđi chậm rãi ra bãi gửi xe. Bất chợt, Hạng Tân Dương từ đâu xuất hiện phía saulưng anh, tiến lại và hỏi: “Tổng giám đốc Vu, anh không sao chứ?”.

Vu Mục Thành lãnh đạm: “Cảm ơn, tôi không sao”.

Hạng Tân Dương tiếVolvo của mình, nhấn điều khiển từxa để mở cửa xe, tay đặt lên chốt cửa, bồng nhiên quay đầu lại, nói: “Mong anhhãy đối xử tốt với Tạ Nam”. Vu Mục Thành không ngờ Hạng Tân Dương lại nói ranhững lời này, anh nhướng mày ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hạng Tân Dương: “Tổnggiám đốc Hạng không cảm thấy nói ra những lời vừa rồi là thừa hay sao?”.

“Đúng là thừa, nhưng thật sự tôi không thể khoanh tayngồi yên khi thấy cô ấy đau khổ, nếu anh có ý định gặp mặt tìm hiểu người congái khác, thì mong anh hãy chủ động nói rõ cho cô ấy hiểu.”

Vu Mục Thành chau mày: “Tôi thật không ngờ Tổng giámđốc Hạng lại quan tâm đến đời sống riêng tư của tôi như vậy, có điều ai nói vớianh là tôi tìm hiểu người khác”.

Hạng Tân Dương cười nhạt: “Ai nói với tôi không quantrọng. Nếu đã không làm thì có gì phải sợ người khác động chạm. Nam Nam là côgái chân thành và lương thiện, đáng để yêu và được yêu, nhưng cô ấy sẵn sàng đểanh gặp mặt người con gái khác rồi đưa ra lựa chọn cho riêng mình, mong anhđừng phụ tấm lòng của cô ấy”.

“Tạ Nam là người yêu của tôi, tôi tin rằng mình biếtcách đối xử với cô ấy như thế nào. Mong anh hãy tự lo liệu lấy việc nhà củamình, đừng có hơi chút lại đến làm phiền cô ấy.”

“Điều đó là đương nhiên. Tôi cũng chẳng có quyền gì màđến quấy nhiễu cô ấy, tôi cũng đã hứa với cô ấy nhưvậy rồi. Xin phép tôi đitrước.”

Hạng Tân Dương mở cửa chiếc Volvo của mình, ngồi vàotrong xe và kéo cửa kính lên, tiếng nhạc của bản piano Kỷ niệm tình yêu vọng ratừ trong xe. Chiếc xe lướt qua trước mặt Vu Mục Thành, tiếng nhạc êm ái cũngtrở nên xa dần.

Lái xe đưa Vu Mục Thành về đến tiểu khu rồi tới nhà.Anh đi bộ mấy bước về tòa nhà của mình, như nghĩ ngợi điều gì anh dừng bướcquay đầu nhìn về phía căn hộ của Tạ Nam. Trong đó tối đen, anh nghĩ đến banngày cô nói với mình là có cuộc hẹn nên sẽ về muộn.

Vu Mục Thành cầm chiếc áo comple trên tay đi về phíavườn nhà cô, thò tay mở chốt cửa sắt phía trong cửa và đi vào vườn. Dưới ánhsáng mờ ảo của ngọn đèn đường, anh nhìn thấy những hàng cây luống cỏ trong vườnđang mọc rất xanh tốt. Những đóa hoa hồng đỏ đang e ấp nở, dưới ánh trăng huyềnảo lại trở nên quyến rũ lạ thường. Hàng cây kim ngân đã vươn cao hơn hàng rào,đang bắt đầu trổ hoa.

Tiện tay vứt chiếc áo lên mặt bàn tròn rồi ngồi xuốngghế, anh duỗi dài chân, mệt mỏi quan sát khung cảnh trước mắt, rồi lại ngừa mặtlên nhưng chỉ thấy một mảnh trăng khuyết đang rải ánh sáng như gương xuống mảnhvườnnhỏ lơ lng giữa bầu trời. Tự nhiên anh thèm khát một hơi thuốc vào lúc này,anh bỏ thuốc từ hồi đại học rồi, tính đến nay đã được mười năm. Chẳng hiểu tạisao hôm nay bồng dưng anh lại có cảm giác đó.

Không bao lâu, chiếc xe Citroen trắng của Tạ Nam tiếnvào tiểu khu. Cô tìm chồ đậu xe, rồi bước qua cổng tòa nhà đi về nhà mình. Cảmthấy trong sân nhà mình như có ai đó đang ngồi, Tạ Nam giật thót mình, nhìn kỹhơn thì ra là Vu Mục Thành. Cô thở phào một hơi, đẩy cánh cửa vườn tiến vàotrong thì thấy Vu Mục Thành đang ngồi trên ghế, cổ áo phanh ra, cà vạt cũng nớilỏng, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì chăm chú đến mức không để ý tới mọi thứxung quanh.

“Sao anh lại ngồi một mình trong bóng tối thế này, làmem sợ quá.” Tạ Nam đi hẳn vào trong, “Anh về lâu chưa? Lễ khởi công diễn rathuận lợi chứ?”.

“Tốt đẹp cả. Anh ngồi đây ngắm mảnh vườn của em.”

Tạ Nam vui hẳn lên, hồ hởi nói: “Chỉ cần nửa tháng nữathôi hoa kim ngân sẽ nở rộ, khi ấy nó sẽ mang màu trắng, rồi dần dần chuyểnsang màu vàng đẹp mê hồn. Từ nhỏ em đã rất mê mẩn mùi thơm của loài hoa này,đến lúc đó buổi tối ngồi nghỉ tại mảnh vườn này, mình sẽ cảm thấy vô cùng thoảimái”. Vu Mục Thành vẫn ngồi im, Tạ Nam cảm nhận được sự lặng lẽ của anh, lạingồi trên đùi anh, vươn tay ôm lấy cổ anh: “Anh mệt quá à? Ái dà, có phải anhđã uống nhiều rượu rồi không?”.

Nét mặt anh không có gì thay đổi so với thường ngày,thần thái cũng rất bình tĩnh, chỉ có điều hơi thở nồng nặc mùi rượu.

“Đúng vậy, hôm nay anh uống hơi nhiều, lâu lắm rồi anhkhông uống nhiều như thế.”

“Sao anh không gọi điện để em qua đón anh, chắc khôngphải anh tự mình lái xe về đấy chứ?”

“Không, tài xế đưa anh về.”

Tạ Nam gật đầu: “Anh đợi chút nhé, em đi mở cửa, rồipha cho anh tách trà, lần vừa rồi về qua nhà em có mua về một ít trà mới, uốngvào nhất định sẽ dã rượu”.

Cô vội vã đi qua cổng vườn ra hướng cửa chính tòa nhà.Vu Mục Thành nhìn theo dáng cô, rồi day day hai huyệt ở thái dương, đúng là lâulắm rồi anh không uống nhiều như vậy, nên bây giờ cảm thấy hơi nhức đầu.

Một lúc sau Tạ Nam mở cánh cửa phòng khách thông ramảnh vườn từ bên trong và gọi: “Mục Thành, mau vào đây ngồi”. Vu Mục Thành đứngdậy đi vào phòng khách, Tạ Nam đỡ anh ngồi xuống ghế sofa: “Anh ngồi dựa vàođây một lúc nhé, em đi đun nước, sẽ nhanh thôi”.

Tạ Nam nhanh nhẹn đóng cửa lại, kéo rèm cửa và điềuchỉnh ánh sáng ngọn đèn chùm cho dìu dịu, rồi chạy về gian bếp, đổ đầy bìnhnước siêu tốc và bật công tắc, sau đó vào phòng tắm, thấm ướt chiếc khăn mặtmang ra.

Vu Mục Thành đang ngồi dựa người trên chiếc sofa, mắtnhắm hờ mệt mỏi. Tạ Nam quỳ bên cạnh anh, nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau mặt choanh. Cảm giác mát lạnh từ từ thấm vào lòng, anh mở mắt nhìn cô chăm chú: “Cảmơn em, em yêu”.

Cô khẽ mỉm cười: “Sau này đừng uống nhiều như vậy nữanhé. Anh muốn ăn chút hoa quả không?”.

Vu Mục Thành lắc đầu: “Cho anh chút nước”.

“Vâng, anh đợi chút.” Cô vội vã chạy vào bếp lấy rabọc trà mới mua. Thấy nước đã sôi, cô pha một tách trà mang vào để trên bàn,rồi ngồi xuống cạnh Vu Mục Thành nhẹ nhàng day thái dương cho anh. Vu Mục Thànhnằm hẳn người xuống, đầu gối trên đùi cô.

Tạ Nam lùa tay vào mái tóc của anh, nhẹ nhàng massgephần đầu, rồi vuốt hai hàng lông mày của anh, nói: “Lạnhỉ, sao hôm nay chỗ nàycứ nhíu vào mãi thế, có chuyện gì khiến anh phải suy nghĩ sao?”.

Vu Mục Thành vẫn nhắm hai mắt, nói: “Đúng thế, sau nàyanh có chuyện gì lo lắng đều chẳng giấu nổi em rồi, thật khổ cho anh quá”.

“Anh có chuyện giấu em đấy hả, tốt nhất là bây giờ anhthật thà khai ra đi, sau này em sẽ thử tảng lờ như không biết vậy.” Cô cườikhúc khích.

Vu Mục Thành mở mắt ra, nhìn thẳng vào cô nói: “Nhữngviệc như thế nào nằm trong phạm vi có thể tha thứ của em?”.

Không ngờ câu nói đùa vui miệng lại kéo theo một câutruy hỏi nghiêm túc như vậy, Tạ Nam thoáng nghĩ đến việc hẹn hò của Vu MụcThành, trong lòng khẽ thở dài một tiếng nhưng khóe miệng vẫn mang nụ cười, trảlời anh: “Nếu như đó không phải là nguyên tắc thì em sẽ không quá đặt nặng vấnđề”.

Vu Mục Thành cũng cười và lại nhắm mắt, những ngón taymềm mại của Tạ Nam vẫn tiếp tục xoa bóp lần theo bờ vai và dọc gáy. Qua làn áosơ mi mỏng có thể cảm nhận bắp thịt trên cơ thể anh như đang căng cứng lên.Chắc anh quá mệt rồi, cô cúi đầu ngắm khuôn mặt ấy, khoảng giữa hai mày vẫnnhíu lại như trước, đôi môi mím chặt, trênchiếc cằm vuông vức đã thấy lấp lónhững gốc râu chưa kịp cạo, chiếc cúc cổ không cài để lộ làn da rám nắng khỏemạnh. Cái cà vạt hờ hững nằm lệch sang một bên. Nhớ đến trò đùa sáng nay củamình, Tạ Nam bồng thấy buồn cười.

Cô xoa bóp giúp anh một lúc lâu, rồi nhấc tách tràlên, nếm thử thấy đã vừa miệng, sau đó nhẹ nhàng lay Vu Mục Thành: “Mục Thành,dậy uống chút trà”.

Vu Mục Thành ngoan ngoãn ngồi dậy, đón lấy chén trànhấp một ngụm, đúng là rất đậm đà thanh tao, dư vị ngòn ngọt còn đọng lại với mùihương thơm ngát: “Loại trà này tuyệt quá em ạ”.

“Quê em gần với vùng trồng trà, loại trà Mao Tiêm nàykhông phải là cực kỳ nổi tiếng, nhưng những người sành uống trà thì lại rấtthích nó.”

Uống mấy ngụm rồi Vu Mục Thành đặt tách trà xuống, độtnhiên anh quàng tay ôm Tạ Nam vào lòng. Tạ Nam chưa kịp phản ứng gì thì anh đãđè cô xuống ghế sofa mà hôn. Hơi thở gấp gáp của anh nồng nàn mùi rượu, lạithoang thoảng hương trà. Đầu lưỡi anh nhanh chóng tiến vào miệng người yêu màtận hưởng nụ hôn ngọt ngào, từ nhẹ nhàng đến ngấu nghiến si mê. Bàn tay anhmạnh mẽ luồn vào làn áo sơ mi của cô, nhanh chóng mở toang hàngcúc áo rồi lầnvào bầu ngực. Tạ Nam bị tấn công đến mờ hết lý trí, cô bị cuốn vào sự mạnh mẽnam tính của anh. Nhưng ánh mắt vẫn kịp để ý đến rèm cửa đang bị gió thổi bayphất phơ, cô thật sự lo lắng có ai đó đi qua tò mò mà ngó vào. Cô đáp lại nụhôn của anh, vừa cố gắng thoát ra vừa cố gắng nói trong hơi thở dồn dập: “Đừngthế, minh lên căn hộ của anh đi”.

Vu Mục Thành đột nhiên buông cô ra, ngồi thẳng ngườidậy, Tạ Nam ngại ngùng ngồi theo, cài lại cúc áo, lúc này cô mới cảm giác đượclà hôm nay Vu Mục Thành cư xử có điều gì là lạ.

“Anh làm sao thế, Mục Thành?”

Vu Mục Thành nhấc cốc trà lên từ từ uống một ngụm, sauđó quay đầu lại nhìn cô, mặt cô vẫn còn ửng hồng, mái tóc xổ rối tung, ánh mắttoát lên vẻ khó hiểu.

“Căn hộ này có ý nghĩa đặc biệt với em phải không, NamNam?” Anh hỏi với giọng rất thản nhiên.

“Anh nói vậy có ý gì?”

“Em chưa bao giờ giữ anh lại qua đêm ở đây, anh cóhành động gì âu yếm em cũng luôn cự tuyệt. Em không muốn anh làm hỏng đi nhữnghồi ức đẹp của em tại căn phòng này phải không?” hôn với vợ?”.

Khuôn mặt Tạ Nam bồng chốc trắng bệch: “Chắc anh khôngnghĩ rằng trong khi em đang là người yêu của anh, mà lại có chuyện lằng nhằngvới anh ta, còn động viên anh ta bỏ vợ chứ?”.

“Không, anh không nghĩ thế, em yêu ạ, em là cô gái rấtchân thực, không phải loại người làm những chuyện như vậy. Nếu bem đi bắt cáhai tay thì e rằng tính khí trẻ con hay tự trách bản thân của em sẽ giày vò emphát điên trước mất.” Vu Mục Thành nhìn cô với ánh mắt sắc bén, “Điều khiến anhlo lắng nhất là em không phân biệt được rõ ràng giữa quá khứ và hiện tại”.

“Anh bảo em còn phải phân biệt thế nào nữa?” Tạ Namvừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng hỏi lại, “Lẽ nào bảo em phải chạy đến trước mặt anhta mà hét lên rằng anh hãy biến mất khỏi tầm mắt của em, biến mất khỏi cuộcsống của em hay sao?”.

“Nếu trong lòng em không có vướng mắc gì thì dù anh tacó cả ngày lượn lờ trước mặt em cũng chẳng quan hệ gì, anh càng chẳng thèm bậntâm. Nhưng mà Nam Nam à, em rõ ràng không hề cắt đứt hẳn với quá khứ. Trước đâyanh đã tự hỏi, tại sao em lại để trống căn nhà mãi những bảy năm, mà lại đithuê một chỗ ở vừa bé vừa tối tăm. Emkhông dám đối mặt với những hồi ức mà cănhộ này để lại trong em, đúng không?”

“Anh thật đúng là khách khí quá, thà để thắc mắc tronglòng mà không trực tiếp hỏi em. Vậy thì theo như cách lý giải của anh thì tạisao cuối cùng em lại nghĩ thoáng ra mà tình nguyện chuyển về đây ở?”

“Cô bạn cùng phòng của em lấy chồng mà, anh đoán emcảm thấy dằn vặt mình bảy năm trời là đủ lắm rồi.”

“Anh đã đoán đúng cả. Em thật không biết rằng em lạilà một kẻ trong suốt như vậy trong mắt của anh đấy. Nhưng anh có thể ngừng lạicái việc giải phẫu, phân tích em đến chân tơ kẽ tóc như vậy không? Anh đã dồnem vào chân tường rồi. Tất cả những suy nghĩ, hành động của em chỉ dùng hai chữ‘dằn vặt’ của anh đã khái quát được cả.” Tạ Nam mỉm cười cay đắng, “Đúng lắm,em có tính hay dằn vặt, có một quá khứ sóng gió, người bạn trai cũ của em tựnhiên lại xuất hiện trong cuộc sống hiện tại của em mà em lại chẳng có cái dũngkhí ‘phân định ranh giới rõ ràng’, em chưa đủ trung thực với người bạn traihiện tại nữa, để em nghĩ tiếp xem em còn tội trạng nào chưa kể ra đây haykhông”.

Vu Mục Thành buồn bã nhìn cô: “Em cho rằng anh đangtrách cứ hay đang trừng phạt em sao? Em sai rồi, anh đã từng nói, anh yêu em làyêu tất cả những gì thuộc về em bao gồm cả cái tính hay tự dằn vặt của em. Anhthừa nhận là có lúc mình thích được trông thấy em dằn vặt, nhìn em vừa phải đấutranh với những nguyên tắc của bản thân vừa từ từ thỏa hiệp với anh mà cảm thấyrất thỏa mãn, hãy tha thứ cho thói xấu này của anh. Điều anh không thể chịuđựng được là, em chấp nhận anh, bởi vì đang cố gắng sống một cuộc sống mà em vớibao nhiêu người khác đều cho là phải thế, tức là coi anh như một đối tượngthích hợp để kết hôn chứ không thực sự xem như một người đáng để em yêu, emthực sự không thể dứt bỏ được quá khứ của mình hay sao?”.

Tạ Nam há miệng, không nói được lời gì, chỉ đành cắnmôi im lặng. Cô không thể đấu lại với những lý luận của anh, mặc dù lúc nàytrong lòng cô có đến hàng trăm hàng nghìn từ “Không” muốn hét lên, nhưng cuốicùng cô lại chẳng thốt lên nổi một tiếng nào.

“Anh hoàn toàn hiểu được giữa em và anh ta đã có mộtmối quan hệ và tình cảm rất sâu đậm, thậm chí là đã bàn đến việc kết hôn. Anhcũng thật ghen tỵ với hồi ức đẹp đẽ đó giữa hai người. Anh ta chẳng cần hỏicũng biết em thích nhất loài hoa gì, tình nguyện vì em mà bố trí bày biện lạimảnh vườn cho thật xinh xắn, trong xe anh ta cài sẵn bản nhạc piano mà em thíchđàn... Anh đoán chắc rằng anh ta rất yêu em. Có điều thực ra tất cả những cáiđó chẳng có ý nghĩa gì, chỉ cần đó là chuyện của quá khứ thì anh chẳng để tâmgì cả, ai mà chẳng có quá khứ. Anh chỉ muốn người con gái anh yêu không còn dâydưa gì với quá khứ và chỉ chuyên tâm vào yêu anh, cùng anh chung sống trongcuộc đời hiện tại.”

“Đối với em, tất cả những chuyện đó đúng là đã trôivào quá khứ rồi. Em đương nhiên mong muốn cùng anh sống trong cuộc đời hiệntại, nếu không sao em lại sống chung cùng anh?”

“Có thật vậy không, Nam Nam? Em chưa từng muốn để đồcủa mình trong nhà anh, không hề muốn đưa cây đàn piano lên phòng anh. Em biếtcó người muốn giới thiệu bạn gái cho anh, vậy mà cũng chịu nhịn không đi chấtvấn anh. Anh không thể không suy đoán rằng em không tin tưởng gì vào mối tìnhcủa chúng ta, em chỉ là đến đâu hay đến đó. Anh đồng ý ở lại với em cũng được,mà anh thay lòng đổi dạ thì cũng chẳng sao. Em trước giờ không phải người congái theo đuổi đến cùng mục đích của đời mình. Em làm như vậy chỉ chứng minhrằng em luôn mong đến một ngày mình buông xuôi tất cả mà quyết không theo đuổihay đòi hỏi gì.”

“Thôi được rồi, em chẳng cần phải nói gì nữa, anh đãrút ra kết luận rồi phải không? Anh cho rằng em không hề yêu anh, chỉ thấy điềukiện của anh rất tốt, một đối tượng thích hợp để kết hôn. Em còn điều gì để nóinữa, em chỉ có thể nói một câu: Xin lỗi.” Tạ Nam ngồi dựa vào ghế sofa, dángngười ủ rũ không còn sức lực để ngồi ngay người mà nhìn thẳng vào mắt anh nữarồi.

Vu Mục Thành càng thêm giận dữ: “Không ngờ em lạithành thực đến vậy, được lắm, anh thấy rằng hôm nay chúng ta có nói chuyện tiếpcũng chẳng đi đến đâu. Xin lỗi em vì hôm nay anh đã mượn rượu nói ra những điềuhơi khó nghe, tạm thời chúng ta nên không gặp nhau một thời gian mà bình tĩnhlại đã”.

Anh quay đầu kéo cửa đi ra ngoài.

Tạ Nam chỉ nghe thấy tiếng đóng cánh cửa vườn. Cô ngửađầu ngồi dựa hẳn vào ghế, lấy tay che mắt lại, rơi vào trạng thái mông lung.Gió đêm thổi tung rèm cửa sổ, hương hoa trầm lắng len trong làn hơi lạnh củamàn đêm. Tạ Nam ngồi như vậy không biết bao lâu, đến lúc cánh tay cô trở nên têdại, mới nhúc nhắc đứng dậy rồi đi như kẻ mộng du về phía cửa ra vào. Bên ngoàiánh trăng như dát bạc tỏa lan trên mặt đất một màu trắng ngà tựa làn tơ mỏng,khiến khu vườn nhỏ của cô trở nên huyền ảo đẹp lạ thường. Ánh mắt cô dừng lạitrên chiếc bàn tròn ngoài vườn, ở đó vẫn còn vắt một chiếc comple màu ghi. TạNam bước ra, cầm chiếc áo vào nhà. Cô cứ cầm nó trong tay đứng ngẩn ngơ mộtlúc, rồi đặt lên trên ghế sofa.

Tạ Nam nhìn khắp một lượt căn hộ của mình, căn hộ rộngđến một trăm ba mươi mét vuông, ba phòng ngủ, một phòng khách và một phòng ăn,mà chỉ đặt những thứ đồ gia dụng đơn giản cần thiết nhất, quả là trống rỗng.Thời gian này cô có về nhà cũng chỉ là để thay quần áo, tưới nước cho hoa hoặctranh thủ lúc rảnh rỗi dọn dẹp qua căn hộ. Phần lớn thời gian cô đều ở chồ VuMục Thành. Lúc này nhìn lại căn hộ của mình, tự nhiên cô cảm giác lạ lẫm nhưlạc vào một căn nhà xa lạ của ai đó vậy.

Tạ Nam định hôm nay trở về sẽ bàn bạc với Vu Mục Thànhvề một quyết định của mình. Trên đường cô đã chuẩn bị sắp xếp trong đầu xem nênbắt đầu từ đâu, bây giờ xem ra chẳng cần phải phí hơi suy nghĩ chuyện này nữarồi.

Cô đóng cửa lại, tắt đèn phòng khách, rồi đi vào phòngngủ lấy một bộ đồ ngủ rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa và đánh răng. Cô đứng trướcgương xoa lên mặt nước hoa hồng dưỡng da. Khuôn mặt trong gương thật lãnh đạmvà lạnh lùng bỗng khiến cô thấy lạ lẫm đến mức không dám nhìn thẳng vào nó nữa.Rồi cô dọn dẹp gọn gàng, đi vào phòng ngủ sắp xếp lại giường đệm, nhận ra rằngđã lâu lắm mình không còn ngủ ở đây nữa. Trên giường vẫn để chiếc chăn anh lạikhông cảm thấy tinh thần mình thảnh thơi, bởi luôn ám ảnh là khuôn mặt trắngbệch vì sợ hãi của Tạ Nam. Không biết qua cuộc đôi co tối qua, giấc ngủ ít ỏicủa cô lại bị tổn thương nặng nề thế nào?

Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ đi ra ban công, buổi sáng sớmtháng Tư nhiệt độ ngoài trời còn khá thấp, bầu không khí trong lành còn mangtheo cả hơi lạnh. Anh dựa vào lan can cúi đầu nhìn xuống, cả khu chung cư vẫnđang chìm trong giấc ngủ im lìm, từng dãy ô tô xếp hàng theo đúng trật tự củađường kẻ sẵn, thỉnh thoảng một người bảo vệ đi tuần qua, lúc lúc lại nói khẽvào chiếc micro nhỏ đeo bên tai điều gì đó. Những con chim nhỏ thoăn thoắt nhảynhót trên cành cây hoặc các nóc nhà, kêu lên những tiếng lích chích lích chích.

Ảnh mắt anh dừng lại trên khu vườn nhỏ của Tạ Nam,chiếc ô che nắng đã thu lại, các loại hoa cỏ đủ màu sắc đang đung đưa theo giósớm, còn trong nhà thì kéo rèm kín ở mọi ô cửa, dường như vẫn đang chìm tronggi buổi bình minh giống như mọi căn hộ khác trong tiểu khu. Nhưng anh biếtrằng, cô chắc chắn đã tỉnh rồi, giờ đang nằm lặng lẽ trên giường. Cô đang nhắmmắt nhưng trong tim thì đau nhói vì những dằn vặt, hay đang mở mắt nhìn chămchăm lên trần nhà mà suy nghĩ? Anh không thể biết được.

Lúc này họ vẫn đang ở rất gần nhau nhưng tâm hồn dườngnhư đã quá xa vời.

Anh nhớ lại năm ngoái cũng vào tiết xuân này, bên môigiới đưa anh đi xem nhà. Ngày hôm đó trời nắng chan hòa mang theo cảm giác nóngbức của tiết trời đầu hè. Không đến một năm sau anh đã an cư ở vùng đất này, vàcó cả người yêu, những tưởng cuộc sống sẽ cứ thế yên bình trôi đi. Anh nhìnsang chân trời phía đông, nơi ấy đã ánh lên vùng sáng hồng nhạt, hôm nay chắcchắn cũng là một ngày thời tiết đẹp. Ngày mới có xóa hết được những buồn đaungày cũ không? Anh cười khổ, cảm thấy không tin tưởng lắm với suy nghĩ củamình.

Vu Mục Thành không còn ý muốn ngủ thêm nữa, anh đi vàophòng đọc sách bật máy tính lên trả lời các thư đến. Trong hộp thư đến có thưcủa Tần Đào, nói với anh rằng công ty muốn cử anh ấy đến Bắc Kinh làm đại diện,“Hiện giờ kỉnh tế Mỹ không khởi sắc lắm, nên bây giờ mọi người lại tranh nhauvề nước làm ăn đấy Ngoài ra anh ấy còn kể rằng mình vẫn giữ liên lạc qua mạngvới một cô gái mà anh quen từ đại hội Nhân duyên kia, mọi thứ đều hợp nhau chỉtrừ cô bé ấy kém anh gần mười tuổi. “Tuổi trẻ của cô ấy làm mình rung động thậtsự, Mục Thành à, mình tiêu rồi, lý trí vững như bàn thạch của mình đều tan tànhtrước cô ấy.” Vu Mục Thành chỉ trả lời bằng một câu ngắn gọn:

“Tớ chỉ biết chúc cậu may mắn thôi, Tần Đào. Theo tớ,cậu chỉ cần một lời chúc phúc nữa là đủ, về đây rồi tổ chức đám cưới nhé!”.

Rồi anh trả lời những bức thư còn lại, đa phần là vềcông việc. Sắp tới giờ đi làm, anh xuống tầng pha cho mình cốc cà phê, mở tủlạnh ra, dưới ngăn mát là những gói và hộp thực phẩm được bảo quản cẩn thận xếpsan sát, còn trên ngăn đá là những thực phẩm trữ đông ngăn nắp.

Tạ Nam thích ăn điểm tâm sáng theo kiểu Trung Quốc. Từkhi ở chung với anh, cô thường dậy sớm một chút, chiên cho anh một chút khoaitây và hâm cho mình những đồ như bánh bao chiên bơ rồi pha cà phê hoặc sữa đậunành để hai người cùng uống.

Vu Mục Thành bồng quên mất mình mở tủ lạnh để lấy cáigì, nên vội vàng đóng mạnh nghe “rầm” một tiếng.

Anh lặng lẽ đến bên cửa sổ phòng ăn. Quả nhiên chỉ mộtlát sau, Tạ Nam xuất hiện từ phía cổng chung cư uất Kim Hương rồi đi vòng quamảnh vườn của mình đến bên chiếc Citroen màu trắng. Cô r mở cửa xe, ngồi vào vàkhởi động máy, ra khỏi bãi đồ xe vào con đường lớn trước sảnh. Mọi động tác đềuvô cùng thành thục, không có chút gì chểnh mảng.

Người con gái này cứ tự cho rằng mình thiếu đi dũngkhívà nghị lực, Vu Mục Thành mỉm cười lặng lẽ. Bây giờ anh chỉ nghĩ xem, làm thếnào để dồ dành cô nàng một chút, để xóa sạch những dằn vặt trong suy nghĩ, làmthế nào để những hoài niệm về quá khứ mất hẳn trong lòng cô.

Buổi tối sau khi tan sở, Vu Mục Thành còn phải đi tiếpkhách, lần này là một khách hàng quan trọng của công ty. Đúng như lời Lưu KínhQuần đã nói, những thiết bị cao áp bây giờ rất đắt hàng, mà thị trường thiết bịkiểm soát điện cũng rất khả quan. Sau bữa cơm với khách hàng, như thường lệ, VuMục Thành vẫn để Giám đốc Ngô tiếp tục chủ trì “tăng hai”, còn mình lái xe vềnhà, lúc đó cũng đã gần chín giờ tối rồi.

Anh đỗ xe lại, theo thói quen liếc mắt về phía căn hộcủa Tạ Nam, ánh đèn từ phòng khách hắt ra. Anh đứng dựa vào thành xe và nghĩbây giờ nên dỗ dành cô thế nào đây. Bình thường cô rất thoải mái dễ gần, nhiềulúc còn tỏ ra thông cảm và dễ tính, không ngại hòa theo những trò “nổ giời” củaanh. Có điều sau khi xảy ra cuộc cãi vã tối qua, cô gái hướng nội ấy có lẽ sẽnhìn mình với ánh mắt lạnh lùng.

Anh đang chuẩn bị bước đến thì ánh đèn trong phòngkhách bỗng tắt phụt. Giơ tay xem đồng hồ thì chưa đến chín giờ, anh bất giácchán nản. Một lúc sau, thấy Tạ Nam mặc bộ đồ thể thao, tóc cột gọn sau gáy, từcổng chính cănhộ chầm chậm chạy ra. Khi chạy bộ cô vẫn thường theo lối bãi xe này,rồi chạy dọc con đường chính trong khu nhà ra đến bờ hồ. Nhìn thấy Vu Mục Thànhnhưng cô không hề chạy chậm lại, chỉ gật đầu chào một tiếng rồi chạy xa dần, VuMục Thành nhìn theo bóng cô, vô cùng kinh ngạc.

Những ngày sau đó, bất kể Vu Mục Thành có về sớm haymuộn, anh đều cảm thấy Tạ Nam rõ ràng đang châm ngòi một cuộc chiến tranh lạnhvới mình. Nếu về sớm, anh sẽ thấy Tạ Nam ra vườn tưới nước cho hoa, rồi trở vàonhà kéo kín rèm cửa. Có thể đoán được lúc ấy cô sẽ ngồi nhâm nhi một thứ gì đó,rồi bật ti vi lên và ngồi trên ghế sofa đọc sách hay nghịch ngợm chiếc máy tínhxách tay. Đến tầm chín giờ sẽ thấy cô mặc bộ đồ thể thao và đôi giày vải chạybộ, khoảng ba mươi phút liền trở về nhà. Sau đó đến bật đèn phòng ngủ, có lẽ côsẽ đi tắm rồi ngồi dựa vào giường đọc sách một lúc cho dễ ngủ. Giống như theohiệu lệnh vậy, đúng mười giờ cả căn hộ chìm trong bóng tối.

Thật không ngờ cô ấy lại dễ dàng trở về nếp sống cũcủa mình, cứ như không hề có khoảng thời gian bên anh và cuộc sống chung giữahai người vậy. Sự ngạc nhiên trôi qua nhường chỗ cho cơn tức giận và buồn cườitrong anh. Vu Mục Thành nghĩ, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy,thời gian để hai người bình tĩnh lại như vậy cũng đủ rồi. Hôm sau, khi sắp tanlàm Vu Mục Thành cầm di động bấm số của Tạ Nam.

Tạ Nam nhanh chóng bắt máy: “Chào anh, Mục Thành”.

“Thôi được, anh chịu thua em đấy. Anh thấy mình khôngthể chờ đợi được đến lúc em chủ động gọi điện cho anh. Nam Nam, lát nữa tan làmanh đến đón em, chúng mình đi ăn tối nhé.”

Tạ Nam rõ ràng đang ngập ngừng, Vu Mục Thành cũngkhông sốt ruột, anh đang chờ đợi.

“Việc này... Xin lỗi anh, không được, hôm nay em đicông tác, bây giờ em đang ở tỉnh khác.”

Dường như không tin vào tai mình, sững người một látVu Mục Thành nổi giận: “Em lại giở chiêu này ra với anh à, em không nghĩ đếnviệc phải nói với anh một tiếng hay sao?”. Anh bực mình tắt máy, vứt chiếc điệnthoại lên bàn làm việc, đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chiếc container đangđậu dưới nhà, Giám đốc bộ phận Cung ứng Lý Kình Tùng đang chỉ huy công nhân bốchàng lên xe. Di động của anh lại đổ chuông, nhưng lúc này anh không còn tâm tríđâu để nghe máy nữa.

Không phải chính miệng anh nói là hai người cầnthờigian để bình tĩnh hay sao? Em cần phải gọi điện báo cáo lịch trình của mìnhcho người bạn trai làm mặt lạnh với em mấy ngày liền à? Tạ Nam ngồi trong vănphòng của một đại lý công ty bên tỉnh ngoài, cô cắn môi đối chiếu sổ sách,nhưng trong đầu suy nghĩ lung tung. Cuối cùng cô quyết định ra ngoài gọi điệnlại cho Vu Mục Thành. Đến lần thứ ba, đang định thôi không gọi nữa thì Vu MụcThành lại bắt máy.

“Xin lỗi anh, Mục Thành, lần đi công tác này là côngty sắp xếp đột xuất, mai em về rồi.” Giọng cô yếu ớt và từ tốn.

Vu Mục Thành im lặng giây lát, rồi thở dài một tiếng:“Không sao, anh cũng phải xin lỗi em, thái độ lúc nãy của anh thật không chấpnhận được, mai mấy giờ em về đến nơi”.

“Đối chiếu xong sổ sách là em về công ty luôn, nên sẽvề nhà giống như mọi ngày.”

“Ngày mai anh có buổi tiếp khách, có lẽ sẽ về muộn mộtchút. Đợi anh về chúng mình nói chuyện nhé, em chú ý lái xe cẩn thận.”

“Vâng, em biết rồi, chào anh.”

Tạ Nam bỏ điện thoại xuống, cười buồn, đành phảiquaylại văn phòng vùi đầu vào mớ sổ sách thôi.

Lần này cô đi đột xuất thay cho một đồng nghiệp sangtỉnh bên cạnh theo dõi công việc kinh doanh của đại lý. Trước đây cô vốn chỉphụ trách bộ phận dịch vụ nội tỉnh, hai thành phố ở tỉnh bên chính là thịtrường mới mở năm ngoái, lái xe cũng chỉ mất khoảng bốn tiếng là đến. Tạ Namkhông muốn đi tuyến đường dài lộn xộn, nên chịu khó tự mình lái xe qua đó.

Ngày hôm nay công việc tiến hành khá thuận lợi, ôngchủ đại lý họ Tôn còn mời cô bữa cơm tối, rồi như vô tình hỏi về tình hình củaTiểu Thạch, vốn trước đây phụ trách công việc kiểm toán ở đây.

“Anh ấy thôi việc rồi, hình như định đến Thượng Hảitìm việc mới.”

Ông Tôn gật đầu: “Cô Tạ này, địa điểm mà ngày mai côtới thú vị lắm đấy, ông chủ Vương Tiến Cương ở đó nổi tiếng vì tính độc tài”.

Tạ Nam bỗng chột dạ, cô biết ông Tôn có ý tốt nên mớinói thế, cái tính độc tài ương ngạnh của Vương Tiến Cương mọi người ở công tycũng đã bàn luận từ lâu. Ông này còn thường xuyên nhập hàng trái quy định từnhững nơi khác, khiến cho những đại lý kia rất bất mãn và phản đối. Tạ Nam trảlời: “Tôi chỉ lo việc đối chiếu sổ sách thôi, chứ không có quan hệ gì trực tiếpđến ông ta cả”.

Ông Tôn cười một tiếng: “Nhưng mà trước đây Tiểu Thạchvới ông ấy lại có quan hệ rất tốt. Thôi, mình ăn đi, trông sắc mặt cô khôngđược khỏe lắm, mà ngày mai cô phải đi sớm rồi, tôi không tiễn cô được, cô láixe phải chú ý an toàn đấy”.

Tối đó Tạ Nam trở về khách sạn, tiện tay bật ti vilên, rồi mệt mỏi ngồi dựa vào thành giường. Bây giờ tháng nào cô cũng đi côngtác, phòng ngủ tiêu chuẩn ở khách sạn không làm cô thấy xa lạ nữa nhưng vẫn đểlại cảm giác mông lung. Cô phải liên tục nhắc nhở mình không được tủi thân,nhưng hoàn cảnh hiện giờ không tủi thân không được.

“Chúng ta nên không gặp nhau một thời gian để bìnhtĩnh lại đã. ”

Những ngày gần đây, câu nói lạnh lùng của Vu Mục Thànhcứ liên tục vang bên tai cô, thản nhiên, bình tĩnh, đối với anh thì thật dễdàng, bởi từ trước đến nay lúc nào anh chẳng bình tĩnh.

Còn cô thì không thế, cô chỉ còn cách dùng một thờikhóa biểu chặt chẽ và chính xác để khống chế bản thân, khiến mình không cònthời gian rảnh rỗi mà làm những việc bồng bột. Cô phải kiềm chế lắm mới khônggọi choanh, chỉ sợ trong điện thoại sẽ nghe thấy anh nói rằng sau này chúngmình đừng liên lạc nữa. Như chìm vào giấc mơ bồng bềnh êm dịu, theo bản năng TạNam đi ra khỏi chiếc giường của mình để đến với một vòng tay ấm áp quen thuộc.Nhưng cô lập tức tỉnh lại hoàn toàn, ý thức được rằng vòng tay ấy tuy không xacách, chỉ ở tầng bốn của tòa nhà bên cạnh thôi, nhưng ở giữa hai người đã cómột khoảng trống vô hình không thể với tới được.

Cô nằm hẳn xuống giường trong bóng tối, tự nói với bảnthân: Mình cũng không công bằng với anh ấy, mình chỉ nghĩ đến bản thân, coi anhấy như cây gồ túm được trong lúc sắp chìm. Không thể ích kỷ như thế được, phảicho anh ấy thêm thời gian và không gian nữa.

Cũng may có chuyến công tác này, Giám đốc Mạc thườngcử nhân viên nam đi đảm nhận những nghiệp vụ ở tỉnh ngoài. Nhưng, do chưa tìmđược người thay thế cho Tiểu Thạch, ông ấy đã nghĩ đến cô, cô cũng đồng ý luôn,thế là xa nhà hai ngày, cách nhà ba trăm cây số với bốn tiếng lái xe, còn cách nàođể mình bình tĩnh tốt hơn cách này nữa.

Tạ Nam đã mất ngủ đến mấy ngày rồi, chạy bộ buổi tốicũng chẳng giúp ích thêm gì, soi gương thấy quầng mắt thâm đen mà đến bản thâncũng phải giật mình. Sáng nay, khi đang chạy xe trên đường cao tốc bỗng nhậnthấy mìnhbắt đầu buồn ngủ, cô sợ hãi hiểu rằng cứ tiếp tục lái xe thế này rấtcó thể sẽ xảy ra tai nạn. Cô đành phải dừng xe lại ở một điểm dịch vụ bênđường, ngủ một giấc ngắn lấy sức rồi tiếp tục lái xe đi.

Sau khi dùng bữa tối với ông Tôn, trên đường về kháchsạn, nghĩ đến hành trình dài dằng dặc sáng mai, cô quyết định dừng xe trước mộthiệu thuốc, xuống xe mua cho mình một hộp thuốc ngủ.

Trước đây dù cô có mất ngủ thế nào thì cũng không baogiờ nghĩ đến việc dùng thuốc ngủ. Nhưng ngày mai cô phải lái xe liền hai tiếng,lại phải giải quyết công việc và chặng đường về nhà bốn tiếng nữa, cô đành phảichọn hạ sách này. Đến chín rưỡi tối, tắm xong cô tự rót cho mình nửa cốc nước,theo như hướng dẫn sử dụng lấy ra hai viên thuốc trắng nhỏ đưa lên ngắm nghíamột lúc rồi quyết định uống.

Quả nhiên cô phản ứng với thuốc rất tốt, chưa đến mườiphút đã thấy buồn ngủ rồi. Tạ Nam vội tắt điện thoại lên giường nằm, và ngủ lịmđi như chết trên chiếc giường lạ lẫm đó cho đến tận bảy giờ sáng khi tiếngchuông báo thức vang lên lanh lảnh thì mới tỉnh dậy. Một giấc ngủ sâu khôngchút mộng mị thế này đã bao năm trời cô chưa có, cô vừa có chút sợ hãi lại vừacảm thấy như được an ủi: Hóa ra con người ta cũng có lúc khổ tận cam lai.

Hôm sau, ăn xong bữa sáng, Tạ Nam trả phòng khách sạn.Cô lái xe đi đổ xăng, rồi tiếp tục cuộc hành trình, sau gần hai tiếng đồng hồcô đến được thành phố bên cạnh, đúng là công việc bên này không thuận lợi nhưhôm trước.