Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp

Chương 73: Phiên Ngoại 5 - Năm viên kẹo



Edit: Mây

Chuyến đi đảo Cổ Lãng là lần xa cách đầu tiên của bọn họ sau khi kết hôn.

Bốn cô gái ở trong khách sạn cạnh bờ biển, lựa chọn cẩn thận một căn phòng nhìn ra biển, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn có thể nhìn thấy toàn cảnh, nằm trên giường có thể nhìn thấy mặt biển vô tận.

Bọn họ cất hành lý, sau khi đi ăn về, bọn họ thay đồ bơi đến bãi biển.

Bikini, chân trắng, cơ bắp có thể tìm thấy được ở khắp mọi nơi trên bãi biển, đương nhiên, cũng lông chân và bụng lớn.

Vốn là bọn họ chuẩn bị đi Tam Á, nhưng Dương Hiểu Quân nói rằng Tam Á sẽ có rất nhiều khách du lịch. Bây giờ có vẻ như sự lựa chọn của họ là chính xác. Mặc dù đảo Cổ Lãng cũng không ít người, nhưng cũng sẽ không đông đúc, môi trường tổng thể vẫn khá thoải mái.

Advertisement

“Đẹp quá!”

Đàm Thiến hưng phấn đến mức chạy chân trần lao ra ngoài, chạy trên bãi biển. Chạy đến bờ biển, cô ấy mở rộng vòng tay của mình và hét lên với biển: “Biển à, tất cả là nước, mùa hè à, tất cả đều là chân……”

Cô tiếp tục đưa tay nâng cằm Đồng Giai Giai lên: “Người đẹp à, em đẹp biết bao, thế mà dưới mũi lại có cái miệng dài.”

Hành động bất ngờ của cô ấy đã thu hút rất nhiều ánh mắt thiện chí và tiếng cười.

Đồng Giai Giai ghét bỏ hất tay cô ấy ra: “Thiến Thiến, cậu điên rồi! Đừng nói là quen biết tớ.”

Đàm Thiến chẳng những không tức giận, ngược lại còn ôm cô ấy như ôm một con gấu lớn: “Dám nói không quen biết tớ? Giai Giai, cậu thật tàn nhẫn với tớ, mối quan hệ của chúng ta có ai mà không nhìn thấy? Bao nhiêu năm rồi, đã đến lúc công bố với thiên hạ rồi, em yêu.”

“Da gà bà đây cũng nổi lên hết rồi.”

Đồng Giai Giai cùng cô đánh nhau rồi cãi nhau, cuối cùng hai người đều ngã xuống bãi cát.

Thời Nhụy và Dương Hiểu Quân tìm một chỗ ngồi xuống, mỉm cười nhìn các cô ấy đùa giỡn.

Đúng lúc này, Thời Nhụy nhận được cuộc gọi video của Trình Trì.

“Chồng, anh có nhớ em không?”

Video nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Thời Nhụy xuất hiện trước, sau đó trên màn hình xuất hiện bãi cát, biển……

“Nhớ em.” Trình Trì nhìn chằm chằm màn hình ở đầu bên kia, lại không tìm thấy bóng dáng cô.

Đàm Thiến kêu lên: “Tiểu Nhụy, có cần phải buồn nôn như vậy không? Đây là các cậu đang ép nhét thức ăn cho chó.”

Thời Nhụy nghe Trình Trì nói câu “Nhớ em”, trong lòng giống như ăn mật đường.

Cô xoay điện thoại, biểu tình phẫn nộ của Đàm Thiến xuất hiện trong ống kính. Đồng Giai Giai đứng sau lưng cô nhân cơ hội cào Đàm Thiến một cái, kết cục hào nhau lại rối lên, vì thế hai người lại đánh nhau.

Dương Hiểu Quân đã xuống nước, ở dưới biển hét lên: “Tiểu Nhụy, nhanh lại đây, đừng có ở đó cùng chồng cậu anh anh em em nữa.”

Thời Nhụy lại quay ống kính về phía Dương Hiểu Quân, cô ấy chạy sang một bên, tránh né ống kính, ống kính của Thời Nhụy hết lần này tới lần khác vẫn đi theo cô ấy.

Ống kính lướt qua, khắp nơi đều là bikini mát mẻ, Trình Trì nhìn thẳng nhíu mày.

“Vợ, cho anh nhìn em.”

Thời Nhụy vừa nghe liền đoán được mục đích của anh, anh muốn xem cô mặc như thế nào.

“Bây giờ? Không được, chồng, điện thoại di động của em sắp hết pin, vậy thôi, không nói nhiều nữa.”

“Nhụy Nhụy! Đừng cúp, để anh nhìn một lần thôi, chỉ cần liếc nhìn.”

“Vậy… Chỉ cần liếc nhìn, nhưng anh nhìn rồi không được tức giận.”

Nghe cô nói như vậy, trái tim Trình Trì cũng căng thẳng, âm thầm chuẩn bị tâm lý: “Được, không tức giận.”

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn ống kính chậm rãi chuyển động, rốt cục, người anh luôn vướng bận đã xuất hiện trong ống kính.

Thời Nhụy tắm mình dưới ánh mặt trời, nụ cười rất rạng rỡ.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, Trình Trì thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ cười: “Nhụy Nhụy, em trêu chọc anh?”

Thời Nhụy che miệng, cười thật vui vẻ.

“Chồng, anh không tin em sao? Em nhớ những gì anh nói mà.”

Chuyến đi này, hành lý của cô đều do Trình Trì sắp xếp, ngoài quần áo tắm rửa, anh còn chuẩn bị cho cô thuốc thường dùng, dép đi biển, áo chống nắng, kem chống nắng……

Anh vừa thu dọn hành lý, vừa lo lắng dặn dò.

“Nhiệt độ chênh lệch sáng tối rất lớn, phải nhớ kịp thời mặc thêm quần áo, đừng để bị cảm.”

“Ồ.”

“Điện thoại di động của em anh đã cài đặt gọi điện chỉ bằng một nút, lỡ như có trường hợp khẩn cấp gì, quay số một là có thể gọi điện ngay cho anh, anh sẽ mở điện thoại 24/24.”

“Ừm.”

“Khi không có anh ở bên cạnh, đừng thử bơi lội, chơi đùa dưới nước chỉ có thể ở chỗ cạn.”

“Nhưng mà em muốn học.”

“Sau này anh dạy cho em.”

Lúc ấy Trình Trì nói xong liền lấy một bộ quần áo từ trong một cái vali ra: “Đây là đồ bơi anh chuẩn bị cho em, sau khi em đi ra ngoài, có lẽ sẽ thấy người khác mặc đồ bơi rất táo bạo, nhưng những thứ đó đều không thích hợp cho Nhụy Nhụy nhà ta, biết không?”

Bộ đồ bơi trên tay Trình Trì là tay ngắn kết hợp với quần váy, vô cùng bảo thủ.

“Được.” Thời Nhụy cắn đầu ngón tay, có hơi muốn cười.

“Ra ngoài, phải luôn cảnh giác với người xa lạ, bên ngoài có rất nhiều người xấu.”

Lần đầu tiên đi du lịch, Thời Nhụy vốn rất vui vẻ, rất chờ mong, nhưng nghe anh dặn dò nhiều như vậy, mười hai vạn bộ dáng lo lắng, trong lòng Thời Nhụy đột nhiên thấy hơi khó chịu, đi qua ôm anh.

“Chồng, có phải anh không muốn em đi không? Vậy là em sẽ không đi nữa, được không?”

Trình Trì dịu dàng sờ đầu cô: “Em đi đi, em cũng nên có bạn bè và không gian của mình, cũng nên tìm kiếm thêm niềm vui.”

Bây giờ Thời Nhụy đang mặc bộ đồ bơi mà anh chuẩn bị cho cô, bảo bối của anh thật sự rất ngoan..

“Nhụy Nhụy, chơi vui vẻ nhé.”

“Ừm, em sẽ rất nhớ anh.”



Sau khi trời tối, người trên bãi biển ít hơn rất nhiều, mọi người cũng đi ăn tối, rồi trở về phòng nhìn ra biển.

Tối nay là bầu trời đầy sao rực rỡ.

Đàm Thiến đi ra ngoài, nằm trên bãi cát bên ngoài, hét lên: “Này, các cậu nhanh đến đây đi, chúng ta cùng nhau nằm ngắm sao trăng, từ thơ từ ca tán gẫu đến triết lý cuộc sống.”

Đồng Giai Giai: “Tớ muốn xem phim.”

Dương Hiểu Quân: “Tớ cũng vậy, nhưng điện thoại của tớ hết pin rồi.”

Đàm Thiến lộc cộc bò dậy, kéo các cô ấy ra.

“Đuổi theo kịch gì vậy, thật sự là, các cậu xem các cậu thật sự bị ảnh hưởng nặng nề bởi các thiết bị điện tử, ra ngoài chơi chính là để cảm thụ thiên nhiên có biết không?”

Bốn người nằm cạnh nhau.

Thời Nhụy nhìn bầu trời đêm, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này sao trời gần ngay trước mắt, giống như đưa tay ra là có thể chạm vào được, thật sự rất đẹp.

Đàm Thiến: “Các cậu nhìn xem, đó có phải là sao Bắc Đẩu không?”

Dương Hiểu Quân: “Thoạt nhìn thì giống, chắc là vậy đi.”

Đồng Giai Giai: “Cái kia, đó là Chòm Cung Thủ hả?”

Thời Nhụy: “Không có chỗ nào tớ không thấy, tớchỉ nhìn thấy dải Ngân Hà.”

“Ôi, đây chính là góc nhìn yêu đương và góc nhìn độc thân khác nhau, hiện tại cậu chính là Chức Nữ kia, chồng cậu chính là Ngưu Lang ở đầu ngân hà.”

Đồng Giai Giai: “Phi phi phi, Ngưu Lang Chức Nữ là bi kịch, Nhụy Nhụy nhà ta và chồng cậu ấy rất hạnh phúc đấy.”

Đàm Thiến nhẹ nhàng đánh mình một cái: “Trách tớ, nói bậy bạ.”

Thời Nhụy nhìn bầu trời đầy sao, không đáp lại.

Không có anh ở bên cạnh, thật sự rất không quen, thật sự nhớ anh.

Đàm Thiến đột nhiên thở dài: “Luôn cảm thấy thiếu cái gì đó?”

Ba cô gái còn lại đồng loạt nhìn về phía cô ấy, Dương Hiểu Quân cười nói: “Thiến Thiến, cậu có chuyện nha.”

“Có chuyện cái rắm.” Đàm Thiến vỗ mông đứng lên, “Thời gian thoải mái như vậy, sao có thể không có rượu chứ? Tớ đi lấy đây.”

Chỉ một lúc sau, Đàm Thiến đã cầm mấy lon bia tới, mỗi người chia một lon.

“Nào nào nào, làm một chút.”

Mấy lon bia va chạm với nhau, cách đó không xa là tiếng sóng biển, còn có âm nhạc ẩn ẩn truyền tới từ quán bar ven biển ở phía xa.

Đàm Thiến một hơi uống hơn phân nửa, sau đó cầm lon bia nhàn nhạt nhìn bầu trời đầy sao.

“Ôi, chuyến đi này kết thúc trở về tớ có thể sẽ gặp phải thất nghiệp.”

Ba người sửng sốt, đồng thanh hỏi: “Là thế nào?”

Đàm Thiến cười khổ một tiếng, vẫn biểu hiện rất vui vẻ, giờ khắc này vành mắt của cô lại đỏ lên.

“Một sinh viên đại học mới tốt nghiệp như chúng ta, một không có kinh nghiệm làm việc, hai là không có nền tảng gia đình, chỉ có một niềm đam mê mà thôi.”

“Tớ cho rằng, chỉ cần tớ đủ cố gắng, chỉ cần tớ khiêm tốn hiếu học, sẽ nhận được sự báo đáp, nhưng trên thực tế không phải như vậy, nơi làm việc hiểm ác, những cái gọi là người đi trước kia sẽ liều mạng chèn ép tớ, ép buộc tớ.”

Ba cô gái không nói gì, lặng lẽ lắng nghe cô ấy.

Đàm Thiến uống hết một lon bia, nước mắt cũng rơi xuống, cô ấy nhanh chóng lấy mu bàn tay lau đi: “Tháng trước có một hạng mục, vốn đã thỏa thuận xong, nhưng bị chủ nhiệm bộ phận của chúng tớ làm hỏng, kết quả cái nồi ném lên đầu tớ, lãnh đạo nói, nếu không cứu vãn được, thì sẽ để tớ rời đi.”

“Nhưng mà, đó thật sự không phải là lỗi của tớ, bắt nạt tớ là người mới sao. Rõ ràng tớ cố gắng như vậy, trả giá nhiều như vậy, kết quả vinh quang là của người khác, nồi đen đều là của tớ.”

Cảm xúc của Đàm Thiến cũng lây nhiễm cho mọi người.

Dương Hiểu Quân thở dài nói: “Cũng không khác lắm, lúc mới bắt đầu, cũng bị người ta lợi dụng, chuyện gì cũng đẩy cho tớ, cách đây không lâu có số liệu sai, lúc truy cứu trách nhiệm, cũng rơi vào đầu tớ.”

Đàm Thiến: “Vẫn là Giai Giai làm giáo viên tốt, đối mặt với tụi nhỏ, không cần phải đối mặt với người lớn mệt mỏi như vậy.”

Đồng Giai Giai liên tục cười khổ.

“Các cậu cho rằng làm giáo viên dễ dàng như vậy sao? Không có rắc rối? Đó là một sai lầm lớn. Mỗi lớp học có rất nhiều trẻ em lo lắng không ngớt. Lần trước một đứa trẻ trong lớp chúng tớ trộm đồ của bạn học, một mình tớ dẫn đứa bé sang một bên, giảng đạo lý với nó, để cho nó nhận thức được sai lầm của mình, vì lòng tự trọng của đứa nhỏ, tới không để cho các bạn cùng lớp biết chuyện này, nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau bố mẹ đứa nhỏ tìm tới, nói tớ oan uổng đứa nhỏ nhà họ là trộm cắp, còn mắng con họ khóc, còn khiếu nại đến chỗ hiệu trưởng……”

Một sự im lặng.

Đồng Giai Giai: “Trời đất chứng giám, có đôi khi, thật sự, không biết nói gì, lại bất đắc dĩ.”

Đàm Thiến nghe được nước mắt lại rơi xuống: “Thế giới người lớn thật sự không dễ dàng, bây giờ mong là Tiểu Nhụy không có nhiều phiền não như vậy.”

Thời Nhụy vòng tay ôm lấy cô ấy, lau nước mắt cho cô ấy.

“Mọi người đều không dễ dàng, bây giờ chỉ là những khó khăn của tớ đã trôi qua. Vì vậy, hãy luôn tin tưởng, những chuyện không như ý sẽ vượt qua, sẽ ngày càng tốt hơn.”

Ba người nghĩ lại quả thật, lúc trước Thời Nhụy khó khăn biết bao, không chỉ phải nhận lấy tra tấn thân thể, còn có nỗi đau khổ vì bị ép tách ra khỏi Trình Trì, cô cũng rất không dễ dàng.

Ngay cả Trình Trì cũng như vậy, từ nhỏ sinh ra ở nhà giàu có, thoạt nhìn cái gì cũng không thiếu, nhưng mấy năm đó, anh cũng rất cực khổ, điều luôn thúc đẩy anh đi tới chính là kiên định với một mục tiêu.

Đàm Thiến đứng lên ném lon bia, hít một hơi thật sâu, lại cười rộ lên: “Tiểu Nhụy nói đúng, tất cả đều sẽ qua đi, tớ sẽ luôn tin tưởng.”

Đồng Giai Giai nói: “Chuyện gì đang xảy ra vậy, mọi người? Không phải nói ra ngoài chơi muốn vứt bỏ tất cả sao? Bất kỳ rắc rối tất cả đều vứt sang một bên, đầu tiên là vui vẻ và thoải mái một lần, bởi vì, một số điều, cho dù bạn muốn hay không, nó cũng đang ở đó, sẽ không bởi vì bạn lo lắng nhiều hơn một vài phần và thay đổi.”

Dương Hiểu Quân gật đầu: “Nói đúng, chúng ta cũng không đề cập đến những người không vui, lúc chơi phải vui vẻ, sau khi trở về, thì toàn tâm toàn ý làm việc, bất luận thế giới người lớn phức tạp cỡ nào, đều phải xứng đáng với nỗ lực và tuổi trẻ của mình.”

Đêm đó, trên bãi biển đảo Cổ Lãng, mấy cô gái cười không ngừng.

Bọn họ dỡ bỏ gánh nặng của bản thân và tìm kiếm một nơi trú ấn ngắn ngủi trên bãi biển yên tĩnh và xa lạ này.

Sau khi trở về, các cô lại mặc áo giáp ra trận, dũng cảm đối mặt với thế giới đầy mưa gió.



Sáu giờ sáng, đồng hồ sinh học của Trình Trì đánh thức anh dậy.

Anh theo bản năng đưa tay sờ vị trí bên cạnh, sờ một khoảng không mới phản ứng lại, vợ đi du lịch.

Đêm qua Thời Nhụy không có ở đây, một mình anh rất không quen, lăn qua lộn lại đến khuya mới ngủ.

Đúng lúc này, đồng hồ báo thức cũng vang lên ngay sau đó.

“Chồng ơi, dậy đi! Chào buổi sáng! Một ngày mới đang đến, hãy hạnh phúc. ”

Đây là chuông báo thức mà Thời Nhụy cố ý ghi lại cho anh trước khi đi, cô biết Trình Trì rời giường không cần đồng hồ báo thức, nhưng cô vẫn cảm thấy mình một mình đi du lịch, để lại anh một mình rất băn khoăn, nghĩ muốn để lại chút gì đó để làm bạn với anh, vì thế liền ghi lại cho anh chuông báo thức này.

6 giờ 30 phút, Trình Trì đã rửa mặt xong, chuông báo lại vang lên.

Trình Trì cầm lấy điện thoại di động, nghe giọng nói ngọt ngào làm chuông đồng hồ báo thức, trên mặt hiện lên ý cười nhu hòa.

“Chồng ơi, phải ăn sáng nha, ở nhà một mình cũng không thể quá đơn giản tùy ý, phải đối xử tốt với mình một chút nha.”

“Tuân lệnh, vợ!” Trình Trì nói với điện thoại di động.

Buổi sáng hôm đó, Trình Trì có một ca phẫu thuật, trở lại văn phòng, trợ lý nói cho anh biết, có người đã chờ anh rất lâu.

Anh không ngờ, người chờ anh lại là Bách Siêu.

Bách Siêu thấy anh đi đến, vội vàng đứng lên, tươi cười ngại ngùng nói: “Giáo sư Trình, mạo muội đến quấy rầy anh, thật sự là xấu hổ.”

“Có việc gì không?”

“Là như vậy, nhóm Hiểu Quân đi du lịch, chắc là anh cũng biết, nghỉ hè của tôi không phải cũng nhàn rỗi sao? Nhưng cô ấy lại không dẫn tôi đi, mình cứ như vậy mà đi, mấu chốt nhất chính là, sau khi cô ấy đi điện thoại di động vẫn không liên lạc được, tôi cảm thấy tính chất chuyện này có hơi nghiêm trọng.”

Trình Trì nhẫn nại, không cắt ngang.

“Giáo sư Trình, không phải vợ anh cũng đi cùng sao? Tại sao họ không cho chúng ta đi theo, có bí mật gì không? Hoặc bọn họ có ý gì khác? Tôi cảm thấy, về chuyện này, hai người đàn ông chúng ta cần phải cùng nhau thương lượng đối sách một chút, không thể ngồi chờ chết.”

Trình Trì: “…”

Bách siêu đẩy đẩy trên mũi mắt kính: “Như vậy bị chẳng hay biết gì, làm ta phi thường không có cảm giác an toàn, ta cảm thấy, hiểu quân nàng không có ta để ý nàng như vậy để ý ta.”

Trình muộn: “……”

“Giáo sư Trình, là tôi quá quan tâm cho nên lo được lo mất sao? Anh có cảm thấy như vậy không? Anh có nghĩ rằng vợ của anh không đủ quan tâm đến anh không?”

Trình Trì Thanh ho khan một tiếng: “Tôi cảm thấy, vợ tôi rất yêu tôi.”

Bách Siêu cảm thấy hơi khó tin: “Vậy vợ anh đi chơi một mình, anh có yên tâm không? Không lo lắng chút nào sao? Bên ngoài có quá nhiều cám dỗ, cô gái trẻ khá đơn giản, đêm qua tôi nghĩ về điều này, chỉ vì nó mà đã mất ngủ cả đêm.”

Trình Trì: “Lo lắng thì chắc chắn có lo lắng.”

Ngoài lo lắng, nhiều hơn là nhớ cô ấy.

Nhận được sự đồng tình, Bách Siêu càng thêm tự tin: “Có một ý nghĩ táo bạo, nếu không chúng ta cùng nhau đi đảo Cổ Lãng đi, tự mình đi xem bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì?”