Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp

Chương 72: Phiên Ngoại 4 - Bốn viên kẹo



Edit: Mây

Giữa tháng 6 là sinh nhật của Đồng Giai Giai, mọi người lại tụ tập một lần nữa, địa điểm là ở Danh Hào Quốc Tế.

Đại học B cách Danh Hào Quốc Tế không quá gần, Thời Nhụy còn chưa lấy bằng lái xe, cũng may đêm đó Trình Trì có thời gian, có thể lái xe đi cùng cô.

Đã mấy năm trôi qua, những người làm việc trong Danh Hào Quốc Tế cũng thay đổi, nhưng vẫn còn một số người quen thuộc.

Bọn họ vừa đi vào liền gặp quản lý Thái, cô ấy cười chào hỏi bọn họ: “Thiếu gia, thiếu phu nhân!”

Cô ấy vẫn còn mặc một bộ vest chuyên nghiệp, nhưng không còn là là vẻ mạnh mẽ như trước đây, cũng không còn bôi son môi màu đỏ, bây giờ cô ấy cắt mái tóc ngắn màu hạt dẻ, màu son là cam san hô, trông rất khéo léo.

Đây là lần đầu tiên Thời Nhụy nghe thấy người khác gọi cô như vậy, rất ngượng ngùng, cười gật đầu với quản lý Thái, nắm tay Trình Trì đi vào thang máy.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Thời Nhụy nói, “Anh có thể nói với bọn họ không cần gọi em như vậy được không?”

Trình Trì lười biếng ngước mắt lên, khóe môi cong lên như có như không, “Anh cảm thấy rất tốt, cũng có thể tránh được rất nhiều phiền toái.”

Thời Nhụy khó hiểu, chỉ nghe thấy Trình Trì thản nhiên nói: “Đỡ được người nào không có mắt, lại muốn mơ ước bánh ngọt của anh.”

Chuyện đêm đó mấy năm trước lại hiện lên trước mắt hai người, Thời Nhụy nhớ đến mình còn đặc biệt mua một cái bánh dâu tây để dỗ dành anh, còn kéo anh đi xe buýt, nhịn không được sẽ mỉm cười..

“Ai là bánh kem?”

Trình Trì đưa tay nhéo hai má cô, hôn lên môi cô một cái: “Là anh, em chính là cục cưng nhỏ của anh.”

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Đàm Thiến đứng ở cửa thang máy, ngơ ngác nhìn bọn họ: “Này này, hai người có cần phải như vậy không? Dương Hiểu Quân dẫn bạn trai đến, vẫn ở đó anh anh em em, thức ăn cho chó của tớ cũng ăn đủ rồi, cậu cũng dẫn chồng đến, lại cho tớ một tô thức ăn cho chó, có phúc hậu không chứ? Bắt nạt tớ và Thọ Tinh là hai cẩu độc thân?”

Trình Trì ôm Thời Nhụy đi ra khỏi thang máy, mỉm cười nói: “Thế nào? Tôi không được chào đón sao?”

“Hoan nghênh hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh!”

Từ bên cạnh nhào tới chính là Thọ Tinh Đồng Giai Giai, nhào đến ôm chặt Thời Nhụy.

Thời Nhụy nói: “Giai Giai, chúc mừng sinh nhật!”

“Cảm ơn nhé!”

Đàm Thiến hừ hừ nói: “Giai Giai, nhìn tiền đồ của cậu đi, nam thần đến chúc mừng sinh nhật cậu, vui vẻ đến mức miệng cũng không khép lại được. Tiểu Nhụy cậu phải chú ý một chút, cậu biết đấy, Giai Giai cậu ấy vẫn luôn rất là một người chồng nhỏ.”

“Nói cái gì vậy?” Đồng Giai Giai đỏ mặt đánh Đàm Thiến một cái, “Đi đi đi, đừng để ý đến bà tám này, chúng ta đi vào.”

Dương Hiểu Quân đã ngồi trong phòng riêng, chàng trai ngồi bên cạnh cô ấy đeo kính viền vàng, cao cao gầy gầy, thoạt nhìn hiền lành nho nhã, Dương Hiểu Quân giới thiệu là bạn trai của cô ấy, tên là Bách Siêu.

Sau khi mấy người Thời Nhụy đi vào, Bách Siêu vẫn luôn nhìn chằm chằm Trình Trì, nhìn một hồi lâu, đột nhiên vỗ ót: “Anh là giáo sư Trình của Đại học B đúng không?”

Bách Siêu lập tức đứng lên, nhiệt tình vươn tay về phía Trình Trì: “Giáo sư Trình, tôi học khoa Tiếng Trung Đại học A, đã từng thấy cuộc phỏng vấn của anh trên TV, ngưỡng mộ đại danh từ lâu, may mắn được gặp mặt.”

Xuất phát từ lễ phép, Trình Trì bắt tay anh ta, thản nhiên nói: “Tôi là Trình Trì.”

Hai người đàn ông cách bàn ăn thân thiết bắt tay nhau, có loại cảm giác như gặp mặt lãnh đạo, nhìn thấy mấy cô gái sửng sốt.

Một lát sau, điện thoại di động của một trong số các cô gái đồng thời vang lên, tất cả mọi người đều cầm lên xem.

Là Đàm Thiến gửi tin nhắn trong nhóm chị em bốn người bọn họ.

“Hiểu Quân, người đàn ông nhà cậu thật tốt!”

Thời Nhụy và Đồng Giai Giai xem xong đều nhịn không được muốn cười, Dương Hiểu Quân lấy khuỷu tay chống huýt vào Đàm Thiến một cái, bên này vội vàng đưa tay túm lấy bạn trai của mình ngồi xuống.

Bách Siêu có hơi căng thẳng, mọi người chuyển đề tài, nhớ lại thời cao trung, cuối cùng anh ta mới buông lỏng không ít, cũng chậm rãi tham gia vào đề tài.

Bách Siêu là thạc sĩ Đại học A, kiến thức cũng rất phong phú, nói đến đề tài mà anh ta hứng thú cũng rất có dục vọng thể hiện, nhưng bởi vì trên bàn còn có giáo sư Đại học B, anh ta vẫn luôn có gánh nặng tâm lý, mỗi lần nói xong đều cung kính hỏi một câu “Giáo sư Trình, anh cảm thấy thế nào.”

Mọi người nhịn rất vất vả, cuối cùng thật sự không nhịn được, liền bật cười ha ha.

Dương Hiểu Quân nhịn không được cười mắng anh ta: “Đồ ngốc!”

Bách Siêu ngượng ngùng gãi ót: “Tôi là sinh viên khoa văn, có thể trong tư duy không cùng một kênh với các vị khoa học, xin mọi người thông cảm nhiều hơn.”

“Khoa văn thì làm sao?” Đàm Thiến nhướng mày, cố ý trêu chọc anh ta, “Tôi cũng học khoa văn, Bách Siêu, theo lời anh nói như vậy, anh và Hiểu Quân cũng không ở cùng một kênh? Phải biết rằng, Dương Hiểu Quân chính là tài nữ khoa học của lớp chúng tôi đó.”

“Không, không phải.” Bách Siêu đỏ mặt, không biết nên nói như thế nào.

Thời Nhụy nhìn ra Bách Siêu rất xấu hổ, sợ ảnh hưởng đến tình cảm của anh ta và Dương Hiểu Quân, vội vàng đứng ra giải vây.

“Thật ra anh và Hiểu Quân một văn một lý cũng là một loại bổ sung cho nhau, rất tốt.”

Dương Hiểu Quân gửi cho Thời Nhụy một nụ hôn gió nói: “Vẫn là Tiểu Nhụy biết nói chuyện”

Đàm Thiến không phục, nhìn Thời Nhụy và Trình Trì: “Hiểu Quân và bạn trai của cậu ấy là bổ sung cho nhau, vậy hai đại thần khoa học là cậu và chồng cậu thì tính là chuyện gì xảy ra?”

Thời Nhụy thật đúng là bị cô ấy hỏi khó.

Trình Trì đem con tôm đã bóc xong bỏ vào đĩa Thời Nhụy, thản nhiên nói: “Chúng tôi là liên thủ mạnh mẽ, song kiếm hợp bích.”

Ngang ngược!

Tất cả mọi người trên bàn đều bị choáng ngợp.

Đàm Thiến từ vị trí đứng lên, trịnh trọng đưa ngón tay cái với anh: “Không thể trêu vào.”

Mọi người đều nở nụ cười.

Trên bàn cơm không có nhiều người, nhưng vẫn luôn có tiếng cười nói vui vẻ, Thời Nhụy đã lâu không cười vui vẻ như vậy.

Cô ở Đại học B không có bạn bè thân thiết gì, rất nhiều bạn học đều có chút cố kỵ thân phận của cô, kết giao với cô đều nổi lên mặt ngoài. Bây giờ người cô có thể nói những chuyện thân mật vẫn là những người bạn cao trung.

Tuy rằng thời gian ở chung với các cô ấy không dài, nhưng tình bạn thời đó rất thuần túy, rất sâu sắc, Thời Nhụy vẫn luôn nhớ rõ các cô ấy vẫn luôn chăm sóc cô, cho dù là sau này cắt đứt liên lạc vài năm, nhưng khi gặp lại một chút cũng không xa cách, thật giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng tách ra.

Đồng Giai Giai là người thành phố B, sau khi tốt nghiệp Đại học sư phạm thành phố B, làm giáo viên tại một trường sơ trung ở Tam Hoàn, lúc trước cũng là vượt qua cả vạn người để thi vào, xem như rất trâu bò.

Làn da của Đồng Giai Giai đã trắng hơn một chút, nhưng chắc chắn vẫn kém hơn làn da trắng nõn của Thời Nhụy, vẫn thuộc màu khỏe mạnh. Nhưng mà hôm nay tóc dài, ăn mặc, trang điểm lên, cũng rất có hương vị.

Sau khi Dương Hiểu Quân và Đàm Thiến tốt nghiệp đều làm việc cho một công ty nổi tiếng ở thành phố B. Đàm Thiến vẫn hoạt bát như trước, Dương Hiểu Quân trước kia là kiểu người bình tĩnh, bây giờ ngược lại vui vẻ không ít.

Mọi người thoạt nhìn đều có thay đổi, nhưng lại cảm thấy cũng không có thay đổi, tuy rằng đều đã trưởng thành, nhưng lúc ở cạnh nhau, vẫn có thể tìm lại bóng dáng năm đó.

Sau khi mọi người uống một ít rượu, Đồng Giai Giai nói: “Tớ đề nghị, chúng ta hãy đi chơi trong kỳ nghỉ hè đi.”

Đàm Thiến: “Cậu là một giáo viên, cậu còn có kỳ nghỉ hè, bọn tớ thì không. Trời ơi, nghĩ lại làm giáo viên thật tốt, có thể được nghỉ cùng bọn trẻ, sớm biết thế năm đó tớ cũng thi vào sư phạm.”

Dương Hiểu Quân: “Tiểu Nhụy còn đang đi học, cũng có kỳ nghỉ hè, chỉ có tớ và Thiến Thiến hai người bi thương.”

Đồng Giai Giai chống cằm, có chút thất vọng: “Chúng ta còn chưa cùng nhau ra ngoài chơi bao giờ, tưởng tượng một chút, nhóm chị em chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, không để ý đến công việc, vứt bỏ hết tất cả phiền não, toàn tâm toàn ý thả lỏng chơi đùa vài ngày, thật là sảng khoái.”

Đàm Thiến nghe lời cô ấy nói cũng bị động tâm: “Hiểu Quân, nếu không chúng ta xin nghỉ đi.”

Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại lên lầu hát hò, đến khuya mới tan.

Sau khi về nhà, mấy cô gái vẫn rất hưng phấn, ở trong nhóm chị em nói chuyện đi du lịch ở đâu, trải qua mấy lần lựa chọn, cuối cùng quyết định chọn đảo Cổ Lãng.

Ngay cả Dương Hiểu Quân cũng bị thuyết phục, chuẩn bị đến công ty xin nghỉ.

Trình Trì đang tắm rửa, Thời Nhụy nằm trên giường nói chuyện với các cô ấy, nghĩ đến đoạn thời gian trước Trình Trì đã xin nghỉ, cho dù nghỉ hè ở trường, nhưng còn phải đi làm ở bệnh viện.

“Trình Trì có khả năng không thể xin nghỉ.”

Đàm Thiến: “Cái gì? Tiểu Nhụy, cậu còn định dẫn theo chồng hả?”

Thời Nhụy: “Không dẫn theo chồng sao?”

Đồng Giai Giai: “Tớ không sao cả.”

Đàm Thiến: “Đương nhiên không dẫn theo, tớ cũng không muốn ăn thức ăn chó, hơn nữa, đây là chuyến đi của nhóm chị em chúng ta, hai người dẫn theo chồng rất bất tiện đó có hiểu không?”

Dương Hiểu Quân: “Nói đúng, tớ cũng không dẫn theo bạn trai, dù sao anh ấy cũng không có hứng thú với việc đi du lịch.”

Đêm đó, Thời Nhụy không nhắc tới chuyện đi đảo Cổ Lãng với Trình Trì, cô cảm thấy cô cần một thời cơ thích hợp.

Sáng sớm hôm sau, Thời Nhụy tri kỷ giúp Trình Trì vắt kem đánh răng, rót sữa xong, còn ủi áo sơ mi của anh đặt ở đầu giường.

Trình Trì rửa mặt xong đi ra, mặc áo sơ mi không có một chút nếp gấp, đứng dưới ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, cả người đẹp trai đến mức không cách nào hình dung.

“Chồng, ăn sáng thôi.” Cô ngọt ngào gọi một tiếng.

Trình Trì đi đến, hôn lên trán cô: “Vợ, vất vả rồi.”

“Không vất vả.”

Thời Nhụy thật sự không cảm thấy vất vả, bình thường Trình Trì cũng không cho cô dậy quá sớm, bữa sáng đều do anh làm. Thỉnh thoảng dậy sớm một lần, nấu cho anh một bữa sáng, bữa sáng bổ dưỡng ngon miệng đều là tình yêu của cô dành cho anh.

Đây là cô cam tâm tình nguyện làm, cảm thấy rất hạnh phúc.

Trong lúc ăn sáng, Thời Nhụy vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để nói với anh chuyện đi đảo Cổ Lãng, đi đảo Cổ Lãng cũng không có gì, mấu chốt nhất chính là còn không dẫn theo anh, anh sẽ đồng ý cho cô đi sao?

“Mọi người có quyết định đi du lịch chỗ nào chưa?”

Thời Nhụy còn chưa nghĩ nên nói như thế nào, ngược lại Trình Trì đã đề cập trước.

“Các cậu ấy nói đi đảo Cổ Lãng.”

Trình Trì gật đầu: “Mùa hè đến đó rất tốt.”

“Anh cảm thấy em có muốn đi không?” Thời Nhụy cẩn thận dò hỏi.

Trình Trì bưng sữa lên, nhìn cô: “Em có muốn đi không?”

Thời Nhụy im lặng một lúc, thành thật gật đầu.

Cô chưa từng đi du lịch, còn rất muốn đi, hơn nữa còn là mấy người bạn thân nhất của mình, chỉ nghe các cô ấy tưởng tượng, cũng rất khiến người ta khao khát.

“Vậy thì đi thôi.” Trình Trì nói.

“Nhưng mà……” Cô phải nói như thế nào, cô không thể dẫn theo anh? Anh có tức giận không?

Trình Trì cầm một mảnh bánh mì, phết mứt trái cây: “Kỳ nghỉ hè ở bên bệnh viện có thể khá bận rộn, chắc là sẽ tăng thời gian khám bệnh, cho nên có lẽ anh không thể đi cùng em.”

“A?”

“Chồng, anh không đi cùng em!” Thời Nhụy nhịn xuống xúc động muốn cười, đi qua đi ngồi ở trên đùi anh, ôm cổ anh làm nũng, “Em sẽ rất nhớ anh, làm sao bây giờ?”

“Ồ, như vậy sao?” Trình Trì vòng hai tay qua cái eo nhỏ của cô, “Vậy đừng đi nữa đi, để tránh nhận phải nỗi khổ tương tư.”

“Này, không tốt lắm đâu, mấy người Thiến Thiến rất muốn em đi cùng.”

“Vậy em càng luyến tiếc chuyến du lịch này, hay là càng luyến tiếc anh?”