Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Chương 22: Ấu nữ sơn trại



"Báo!" Một tiếng thét dài từ xa đến gần, haingười Vương Vũ, Vương Mặc nhao nhao nhìn về hướng người tới.

Một tên tiểu tặc thở không ra hơi bắt được áo VươngMặc, lập tức bò lổm ngổm trên mặt đất, "Có. . . . . . Có người đột kích!!"

Nghe vậy mọi người đều cả kinh, có người đột kích? Đốivới bọn họ mà nói là một câu rất xa lạ a. . . . . . Bình thường đều là bọn họđi tập kích kẻ khác, từ khi nào thì có kẻ dám tới động đến bọn họ vậy? !

"Láo toét! Là đứa nào! Dám động thủ trên đầu Tháituế ta!" Vương Vũ một tay giao Vương Cần đang ở trong ngực cho Vương Mặc,rút ra Đại Khảm đao bên hông, bộ dạng đã muốn xông ra.

"Đại vương không cần phải đi tìm, bọn ta tới đây~" Đường Thải Nhi ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó tùy theo tiếpđất, vạt áo bay lên, tóc đen cũng bay, phonghs khoáng đến cực điểm.

Tịch Thanh tiếp đất theo sau, mi thanh mục tú, mặtngọc, mặc một thân bạch y càng thêm thanh nhã thoát tục.

VươngMặc biến sắc, vừa nhìn thấy người tới cũng biết tuyệt đối không đơn giản, lậptức để Vương Cần xuống. Sau đó tiến về phía hai người ôm quyền cúi đầu,"Tại hạ Vương Mặc, không biết hai vị là?"

Cặp mắt Đường Thải Nhi khóa trên người Liễu Chiêu Vân,lông tơ toàn thân đều dựng lên. Nàng gần như nghĩ mình giống một con mèo, lúcnày đang giơ móng vuốt, bảo vệ thức ăn. . . . . .

Trực giác của nữ nhân rất kỳ lạ, Đường Thải Nhi rất tựnhiên bỏ qua nữ đồng đang được Vương Mặc ôm vào trong ngực, trực tiếp xếp mỹ nữLiễu Chiêu Vân vào loại tình địch, trong nháy mắt cuống lên, "Dạ Nhi!Ngươi lăn ra đây cho lão tử! !"

Liễu Chiêu Vân không khỏi cười nhạt, nâng tay lên chemiệng. Tư thái nhu mỹ cao nhã, Có chút hâm mộ sự phóng khoáng của Đường ThảiNhi, cũng có chút thưởng thức nữ tử giang hồ thẳng thắn này.

Nhưng Đường Thải Nhi tự động quy cho tiếng cười kiavào loại đang cười nhạo, càng tức giận hơn, trực tiếp vọt vào trong phòng, mộtphát túm lấy Dạ Ngu Ngốc, "Ngươi nằm thật thoải mái nha! Xem ta phế ngươiđây!"

Vương Vũ giận dữ, "Lão Tử phế ngươi trước!!" Vừa nói Đại Khảm Đao vô cùng gọn gàng hướng Đường Thải Nhi chém tới.Ánh mắt Tịch Thanh lạnh lẽo, thân kiếm chuyển một cái, vỏ kiếm phóng ra, trúngvào mặt bên thanh khảm đao kia. Lực độ kinh người kia cũng làm cho Vương Vũkhông thể đứng vững, thân thể từ từ ngã xuống, khảm đao “Phụp“ một tiếng chém vào một bên cây cột trong phòng.

Dạ Ngu Ngốc bĩu môi khẩy tay Đường Thải Nhi ra,"Hừ! Thải Nhi thành thân, Dạ Nhi cũng muốn thành thân!"

"Ngươi ngươi. . . . . . Ngươi tên ngu ngốc này!Gả cái gì gả! Ta không có thành thân!"

"Thải Nhi gạt người!"

Tịch Thanh lấy vỏ kiếm, trả kiếm vào vỏ, "Dạ Nhikhông được nghi ngờ, Đường huynh. . . . . . Éc. . . . . . Thải Nhi đúng là chưagả."

Dạ Ngu Ngốc liếc nhìn hai người, vẫn bĩu môi như cũ,"Dù sao các ngươi cũng lừa Dạ Nhi, hừ!"

Vương Mặc phe phẩy quạt hương bồ, tay kia lặng lẽkhông tiếng động thò vào trong ngực. Ngay sau đó mùi hoa nhàn nhạt tản ra từtrong ngực hắn. Khứu giác của Đường Thải Nhi cực nhạy, ngửi thấy được mùi thơmnày mặt đã biến sắc, vội vàng nhìn về phía Tịch Thanh, "Đừng hít thở, mùithơm có độc!"

Tịch Thanh vội vàng bịt miệng bịt mũi, sau đó rúttrường kiếm ra muốn đâm tới hướng Vương Mặc, nhưng không ngờ cổ tay vô lực,kiếm thế hư mà vô thực, "Chuyện gì xảy ra!"

"Mạn La Tình, loại độc này mặc dù không đả thươngngười, nhưng sẽ nội lực trong người hoàn toàn biến mất. Nội lực càng thâm hậu,tổn thương sẽ càng lớn. . . . . ." Đường Thải Nhi nhìn đôi môi Tịch Thanhdần dần trắng bệch, miễn cưỡng có chút lo lắng, mà trong tay nàng cũng không cógiải dược, cũng không có khả năng thu thập mười vị cỏ để giải độc, việc này làmthế nào mới tốt đây. . . . . .

"Tiểu nhân đê tiên, không ngờ lại dụng độc!"Thân thể Tịch thanh phải dựa vào cột trong phòng, nhìn Vương Mặc bực tức mắng.

Đường Thải Nhi vừa nghe lời này lập tức cũng không vuitrong lòng, "Chớ có vơ đũa cả nắm! Ta cũng dụng độc vậy, con bà nó chứ dámmắng ta, ta sẽ làm thịt ngươi!"

Vương Mặc phe phẩy quạt hương bồ cười gian, "Vịcô nương này lại biết được Mạn La Tình, chắc là người trong nghề."

"Ta là bà nội của sư tổ ngươi, con bà nóchứ." Đường Thải Nhi cắn răng nghiến lợi nói.

"Các ngươi. . . . . . Các ngươi làm cái gì?!" Sắc mặt Dạ Ngu Ngốc tái nhợt càng thêm lợi hại, gần như hoàn toàn khôngcó huyết sắc. Hai mắt đen láy đã sớm nhuộm đỏ, thân thể càng thêm run rẩy.

Vương Mặc có chút kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Bạch SiDạ không có nội lực, nhưng hôm nay xem ra, nội lực của hắn là thâm hậu nhất, làhắn che giấu thực lực của mình hay không phát hiện mình có nội lực? Tóm lại bấtkể là thế nào, lúc này bọn hắn đã mất đi móng nhọn và nanh cọp, không đủgây nguy hiểm.

"Đại bá, người làm gì bọn họ vậy? Ô ô. . . . . .Không được tổn thương Bạch ca ca của con. . . . . ." Bàn tay nhỏ bé củaVương Cần dùng sức lôi Vương Mặc, kêu khóc.

Vương Vũ rút khảm đao của mình ra, đi tới bên cạnhTịch Thanh, hung hăng đạp hắn một cước, "Xem ngươi còn phách lối không!Dám đánh lão tử! Ta con mẹ nó bổ ngươi!"

Tịch Thanh cầm kiếm ngăn lại, tuy là vô lực, nhưngcũng không thể để cho thôn phu trong sơn dã vũ nhục được.

"Phụ thân! Không được đá hắn!"

Vương Vũ còn muốn nhấc chân đá nữa, lại bị một tiếngcủa Vương Cần mà dừng lại, "Khuê nữ. . . . . . Con. . . . . . Con?"

"Con thích hắn!" Vương Cần nhìn Tịch Thanhvừa cười he he vừa nói.

Đầu óc Đường Thải Nhi sửng sốt trong chốc lát,"Ngươi là tiểu thư?"

Thân thể nho nhỏ của Vương Cần di chuyển đến gần TịchThanh, nghe câu hỏi của Đường Thải Nhi, quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào nói,"Đúng nha ~"

Trong nháy mắt Đường Thải Nhi chỉ cảm thấy khí huyếtkhông được bình thường, trừng hai mắt cúi đầu nhìn Dạ Ngu Ngốc, "Ngươingay cả đứa con nít cũng không bỏ qua sao, ngươi. . . . . . Cầm thú!"

"Ta cứ muốn gả cho nàng ta đấy, ngươi gả thìđược, không cho ta sao? !" Mặc dù sắc mặt của Dạ Ngu Ngốc không tốt, nhưngnói chuyện nửa phần cũng không chậm trễ.

"Phụ thân, có thể để cho hắn và Bạch đại ca cùnggả cho con hay không?" Vương Cần nghiêng đầu nhỏ thử dò xét hỏi, lại giốngnhư đang hạ một mệnh lệnh.

"Được!" Vương Vũ cười ha ha, "Song hỷlâm môn, khuê nữ của ta lợi hại, muốn thú hai phu quân ~"

Vương Mặc có chút nhức đầu ngắt mi tâm, sau đó chọnkhông nhìn nữa, mà quay đầu lại gọi thủ hạ tới, "Mang khóa lại. . . . . .Khóa Liễu cô nương vào trong phòng, aizzz, nơi này đã nhỏ thì chớ lại còn muốngiữ những người này nữa. . . . . . Đem người nam kia đi xuống rửa mặt chải đầu,cho hắn mặc thân tân lang nữa."

Mấy tên thủ hạ làm theo phân phó mà hành động, ĐườngThải Nhi muốn kháng cự, nhưng khí lực hoàn toàn không có, không thể làm gì kháchơn là mặc cho người ta chém giết. Buồn bực nhìn Dạ Ngu Ngốc một cái, "DạNhi ~ không được gả cho nó ~~~"

Dạ Ngu Ngốc có chút nóng nảy, "Không cho cácngươi khi dễ nàng!"

Vương Vũ trợn mắt, bộ mặt hung ác: "Có khuê nữcủa ta là thê tử rồi, ngươi lại còn nghĩ tới nữ nhân khác! Muốn chết! !"

"Cha! Không được đánh hắn!"

Vương Vũ hung hăng, Vương Cần còn hung hăng hơn.

"He he, tốt tốt, cha không đánh hắn, Cần Nhi, conở nơi này chơi với hắn ha, Vân Nhi, ngươi nhìn đủ rồi." Vương Vũ dịu dàngphân phó, sau đó cho Vương Mặc một cái liếc mắt, hai người đi ra ngoài.

――――――

Giang thành.

Một cỗ xe ngựa tầm thường chậm rãi dừng ở cửa Giangphủ, một tên nam tử đội đấu lạp từ trong xe xuống, phân phó người bên cạnh,"Đi thông báo."

"Vâng!”

Không lâu sau, Lam Anh đã theo quản gia đi ra, ngườitới cũng không có ý hành lễ, chẳng qua là đứng ở nơi đó chờ Lam Anh nghênh đón.

Lam Anh cũng không để ý những thứ này, chẳng qua làcười nhạt, "Trương công tử, mời." Nhìn thân ảnh không mời mà đến,khóe miệng Lam Anh khẽ nhếch lên, quản gia bên cạnh cũng không ưa nổi, muốntiến lên trách tội, Lam Anh đưa tay ngăn lại, "Kệ hắn, không ngại."

Mấy người vào một phòng khách, Lam Anh phân phó tất cảhạ nhân hầu hạ bên ngoài, chỉ để lại một mình quản gia ở bên.

"Trương công tử lần này đến đây, không biết cóchuyện gì?" Lam Anh ngồi ngay ngắn ở trên ghế, quản gia châm trà cho haingười.

"Nghe được thành chủ Giang thành kết thân với anhhào thiên hạ, uy danh trong giang hồ lan xa." Trương Hằng cười gở đấu lạpxuống, hé ra gương mặt thanh tú thư sinh.

Lam Anh hiểu ý cười một tiếng, đoán ra mục đích tớiđây của người này.

Người này tên là Trương Hằng, chính là môn khách phủThái tử, ba năm hầu hạ bên cạnh, đã sớm trở thành trợ thủ đắc lực của Thái tửđương triều, lần này đến đây, nói vậy còn có mục đích là chiêu hiền nạp sĩ.

"Hư danh mà thôi, Lam mỗ chỉ là một thành chủ,cũng không khác." Lam Anh cười nhạt, nâng chung trà lên nhấp một ngụm.

TrươngHằng cười to, "Thái tử lại không cho là như thế, tại sao đến bây giờ Lamthành chủ còn chưa thấy rõ thế cục chứ, tương lai Thái tử chính là Hoàng đế,dốc sức vì Thái tử, tiền đồ sang lạng."

"Lam mỗ nói rồi, không quan tâm đến công danh lợilộc. Nhưng mà nếu Thái tử có chuyện cần Lam Anh ta giúp một tay, ta đương nhiêncũng không từ chối, dù sao người là thần tử."

"Ha ha, ngươi vẫn còn vô cùng hiểu biếtnha." Đôi mắt Trương Hằng chuyển một cái, đồng ý với suy nghĩ của Lam Anh,sau đó lấy ra một bức họa đặt ở trên bàn.

"Đây là?" Lam Anh đặt chén trà xuống, cầmbức họa lên, từ từ mở ra, đợi khi thấy rõ người trên bức họa, tâm hắn khôngkhỏi khẽ động, đây không phải là Dạ Nhi sao? !

Sự thay đổi của Lam Anh dĩ nhiên là không ai có thểthấy được, cho dù Trương Hằng có nhạy cảm thế nào đi nữa, cũng không cách nàonhìn ra một chút tin tức trong mắt Lam Anh.

"Đây là Tam Hoàng tử Lăng vương, Lăng DạTầm!" Trương Hằng thấp giọng nói.

Lam Anh khép bức họa lại đặt ở một bên, "Trươngcông tử cho hạ quan nhìn bức họa của Lăng vương làm gì?"

Trương Hằng tự nhiên cười một tiếng, "Lam thànhchủ quen biết rất rộng, hi vọng mượn lực lượng của ngươi trên giang hồ, tìmkiếm người này."

"Hoàng gia mất hoàng tử, tại sao không dán hoàngbảng treo giải thưởng? Ngược lại tìm loại bàng môn tả đạo như ta đây để tìmngười."

Trương Hằng cười khan mấy tiếng, "Lam thành chủlà hồ đồ thật hay giả bộ hồ đồ?"

"Giả bộ hồ đồ cũng không phải không tốt, khôngphải sao?"

Mấy tiếng vỗ tay chát chúa vang lên, Trương Hằng tánthưởng: "Không tệ không tệ, dễ hiểu, hồ đồ nhưng khó khăn. Thái tử quảnhiên không có nhìn lầm người, vậy chuyện này sẽ giao cho ngươi, nếu như cótình báo gì, nhất định phải bẩm báo Thái tử đầu tiên."

Lam Anh cười nhạt, giữa hai hàng lông mày không nhìnra một tia tâm tình, "Được, quản gia, tiễn Trương công tử."

Quản gia theo tiếng mà vào, "Trương công tử,mời."

Trương Hằng đeo đấu lạp lên, ý vị thâm trường nhìn LamAnh một cái, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Trương Hằng, Lam Anh lại cầm bức họalên, nhìn phía trên là khuôn mặt Dạ Nhi, lâm vào trầm tư, "Thì ra, hắn làLăng vương Tam Hoàng tử mặt lạnh trong truyền thuyết. . . . . .” Nhắm mắt lạithật sau, tất cả mọi chuyện dầndần hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.

"Thải Nhi. . . . . ." Cặp mắt Lam Anh dầndần mất đi tiêu cự, khuôn mặt Đường Thải Nhi không ngừng thoáng qua trong đầuhắn, từ từ nắm chặt bức họa trong tay, sau đó run rẩy.

"Chủ tử, người đây là. . . . . ." Quản giatrở lại, nhìn thấy Lam Anh nắm bức họa, sắc mặt có chút không tốt, tiến lênquan tâm hỏi.

Lam Anh giơ tay lên, ý bảo hắn không có việc gì, mắtlại nhìn bức họa trong tay, ngay sau đó giao cho quản gia, "Hác bá, đem nóđốt đi, không để cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy."

Hác bá không dám hỏi nhiều, cầm bức họa lui ra ngoài.

Lam Anh ngồi lại vào ghế, nhìn cây hoa lê ngoài cửa,yếu ớt nỉ non, "Thải Nhi, việc ta có thể giúp nàng, chỉ có những thứ này.. . . . ."

―――――――

Đường Thải Nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn latrướng trên đỉnh đầu, đầu óc có choáng váng, "Đây là đâu?"

"Cô nương, cô đã tỉnh?"

Một giọng nói nhu mỹ dễ nghe truyền đến, Đường ThảiNhi ngồi dậy, xoay người lại nhìn, đúng là vị tiểu mỹ nữ kia.

Liễu Chiêu Vân thấy vẻ mặt tinh khí thần của ĐườngThải Nhi, thoải mái cười, "Tỉnh là tốt, khát nước không?"

"Hắn. . . . . . Bọn họ thành thân chưa?"Đường Thải Nhi mở trừng hai mắt, khẩn trương hỏi.

Liễu Chiêu Vân lắc đầu một cái, "Chưa có, hônđường vẫn còn phải bố trí, đại khái phải hai canh giờ sau."

"Cái gì? !" Đường Thải Nhi kinh hãi, vộivàng đứng dậy xuống đất, nhưng không ngờ hai chân hai tay bị cái gì cho cố địnhrồi, mất thăng bằng, ngã nhào trên đất, "Ai u. . . . . . Con bà nó, cái gìvậy!"

"Cô nương! ! Cô không sao chứ? !" Liễu ChiêuVân vội vàng chạy tới, đỡ Đường Thải Nhi.

Đường Thải Nhi nhìn xích sắt lớn trên tay và trênchân, trong nháy mắt đã muốn ngất xỉu, "Tại sao lại đối xử với một cônương mảnh mai như ta vậy! !"

Liễu Chiêu Vân nhìn Đường Thải Nhi, không nhịn đượccúi đầu cười một tiếng.

"Cô cười cái gì!"

"Ta là đang suy nghĩ, xem ra cô nương có đứng lêncũng không quá mảnh mai."

Đường Thải Nhi bĩu môi, cầm dây xích thật dài lên,nhảy lên trên giường lại ngồi xuống, "Ta là cô nương lỗ mãng, sao có thểnhư cô, tiểu thư khuê các, có tri thức hiểu lễ nghĩa."

"Ta lại hâm mộ tính cách này của cô, phóng khoángtự nhiên."

"Phóng khoáng cái rắm, ta hiện tại không như vậysao? ! Con bà nó, còn có hai canh giờ nữa sẽ phải thành thân, không được, taphải thoát ra."

"Cô không trốn được đâu, Vương Mặc, a, chính làngười cầm quạt hương bồ, hắn quỷ kế đa đoan, người bình thường đấu không lạihắn đâu." Liễu Chiêu Vân khe khẽ thở dài, khóe mắt hiên lên vẻ đau thương.

"Cô không phải là. . . . . . Một người trong đámbọn chúng sao?"

Liễu Chiêu Vân cười thê thảm, "Không phải, tacũng giống cô, là bị bắt đến đây, chẳng qua, ta bị bắt lâu hơn một chútthôi."

"Bao nhiêu lâu?"

"Ba năm." Thần sắc Liễu Chiêu Vân giống nhưđem chuyện mình bị nhốt ba ngày phóng đại lên.

"Cái gì?" Đường Thải Nhi có chút tức cười,"Bọn họ là cái gì mà không thả cô đi, không lẽ muốn cô làm áp trại phunhân sao? Nhưng mà. . . . . . Cũng ba năm, sống cũng đã gạo nấu thành cơm nữaà. . . . . Éc. . . . . . Cô đừng để ý nha, ta hay nói chuyện như vậy."

Liễu Chiêu Vân cười lắc đầu, "Vương Vũ đang đợita đáp ứng hắn, hắn không muốn dùng sức mạnh với ta."

"Àhá, không nhìn ra, Vương Vũ kia còn có mặt quân tử nha."

"Hừ, hắn là sợ Cần Nhi, Cần Nhi không cho hắn khidễ ta, hắn mới không dám dùng sức mạnh."

"Cần Nhi chính là tiểu nha đầu kia?"

"Phải!”

"Thật đúng là. . . . . . Éc. . . . . . Vậy sao côkhông đáp ứng?"

Liễu Chiêu Vân cười lạnh, "Muốn ta đáp ứng gả chokẻ sơn tặc cường đạo đã giết cả nhà ta sao?"

Đường Thải Nhi ho nhẹ mấy tiếng, nâng tay lên an ủisống lưng của nàng ấy, "Thật xin lỗi, ta không biết. . . . . ."

"Không sao, ta không có tức."

Đường Thải Nhi nhíu mày nhìn Liễu Chiêu Vân, "Tatên là Đường. . . . . . Đường Thải Nhi, còn cô?"

Liễu Chiêu Vân cươi thản nhiên, "Liễu ChiêuVân."

"Bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi. Còn cô?"

"Mười tám, cô lớn hơn ta, ta gọi cô là Vân Nhi tỷnha!"

Cặp mắt Liễu Chiêu Vân hẳn là nổi lên lệ quang, ĐườngThải Nhi bị dọa đến tay chân luống cuống, "Vân Nhi tỷ, tỷ đây là. . . . .. Tỷ sao vậy?"

"Ta đã từng có một muội muội, cũng kêu ta là Vân Nhitỷ."

Đường Thải Nhi ho nhẹ hai tiếng, "Vậy. . . . . .Nàng ấy đâu?" Lại nghĩ tới mới vừa nàng nói Vương Vũ đã giết chết cả nhàcủa nàng, hận không thể tát mình hai bạt tai.

"Cũng đã chết." Hai vai Liễu Chiêu Vân runrẩy, hung hăng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà.

Đường Thải Nhi trầm giọng, "Hai người này thậtđúng là làm quá nhiều việc ác mà. . . . .