Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 3 - Chương 9: Đi Không Từ Giã



Chuyển ngữ: Mẹ Cherry

***

Nắng sớm phủ đầy căn phòng, chiếu vào khuôn mặt vẫn tràn ngậpnụ cười ngọt ngào của Thanh Hạm. Ánh mặt trời rọi qua từng góc tối, những hạt bụinhẹ nhàng bay bay như đang khiêu vũ dưới ánh nắng.

Thanh Hạm cảm thấy, suốt mấy năm qua, nàng chưa từng ngủngon như vậy, trong lòng chưa từng có sự bình yên, sự kiên định, và hạnh phúcnhư thế. Nàng duỗi người, rồi nhẹ nhàng gọi: “Nhược Tâm, dậy thôi, nắng chiếu đếntận mông rồi!”

Thanh Hạm vươn tay, nhưng chỉ sờ thấy khoảng không. Nàng giậtthót mình, ngồi bật dậy. Trên giường hoàn toàn lạnh lẽo, đâu còn thấy bóng dángcủa Lăng Nhược Tâm? Nàng ngẩn người, chẳng lẽ đêm qua nàng nằm mơ? Gió xuyênqua cửa sổ thổi vào, đã là đầu thu, gió cũng mang theo cảm giác sẽ lạnh, thổivào làn da mịn màng của nàng, khiến nàng rùng mình một cái.

Trên người nàng không có một mảnh vải, những hình ảnh tốiqua lại hiện rõ trước mắt nàng. Nếu là mơ, thì giấc mơ này quá chân thật! Nàngvẫn nhớ rõ cái ôm ấm áp của hắn, nhớ rõ nụ cười nhàn nhạt, vết sẹo trên mặt vàtrên ngực hắn, thậm chí vẫn còn thoáng ngửi thấy mùi phong lan trên người hắn.Nàng ôm gối lên, cúi đầu xuống ngửi. Trên gối vẫn còn lưu lại mùi hương của hắn.

Thanh Hạm lại ngây người, hôm qua gặp hắn, nàng đã rất vui mừng,còn chưa kịp nói với hắn chuyện của Vô Ưu, hắn đã chạy mất rồi!

Thanh Hạm tức giận nghiến chặt răng, túm lấy xiêm y ở đầugiường mặc vào, nhưng vẫn tức không chịu nổi liền tung một chưởng đập nát chiếcbàn bên cạnh giường.

Thanh Hạm quát: “Lăng Nhược Tâm, tên khốn nhà chàng, mau lănra đây cho ta!!!” Không ai trả lời nàng, nhưng tiếng quát đã kéo cả Thanh Sơnvà Lạc Thành cùng lao tới.

Nhìn nàng giận dữ đứng trong phòng, còn có chiếc bàn đã tantành thành bốn năm mảnh, Thanh Sơn hơi kinh ngạc. Hắn đi theo nàng đã năm năm,tuy tính tình nàng cũng không được tốt lắm, thường xuyên phát hoả một chút, sẽchỉnh người dữ dội một chút, nhưng bộ dạng này của nàng, thì hắn vẫn chưa từngthấy bao giờ.

Thanh Sơn và Lạc Thành liếc nhìn nhau một cái, rồi thận trọnghỏi: “Trang chủ, có chuyện gì vậy?”

Thanh Hạm oán hận nói: “Các huynh có nhìn thấy tên khốn LăngNhược Tâm kia không?” Nàng thật sự tức giận. Nếu đã không muốn nhìn thấy nàng,tối qua cần gì phải ra mặt? Nếu thật sự muốn gặp nàng, thì sao lại chỉ dịu dàngân ái với nàng một đêm rồi biến mất không thấy tung tích đâu?

Thanh Hạm giật mình nói: “Môn chủ đã tới sao? Hắn còn sốngkhông? Hắn ở đâu?”

Thanh Hạm tức giận nói: “Hiện giờ, ta thực sự ước gì hắn đãchết!” Nàng càng nghĩ càng giận, cuối cùng, nước mắt không kìm được, rơi xuốngnhư mưa.

Nhìn bộ dạng của nàng, Thanh Sơn và Lạc Thành đều bị doạ đếnhoảng hồn. Lạc Thành vội kéo ghế qua, Thanh Sơn rót cho nàng một tách trà, nói:“Trang chủ, cô uống miếng nước, bớt giận đi. Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Thanh Hạm ấm ức kể lại đại khái chuyện đêm qua. Mặt ThanhSơn lộ vẻ vui mừng nói: “Thì ra môn chủ thực sự vẫn còn sống. Thật quá tốt rồi!”

Thanh Hạm mắng: “Tốt cái quỷ ấy! Hiện giờ ta lại mong, thà rằnghắn chết thật rồi đi. Trong tim ta vẫn còn có thể nhớ rõ hắn, mong chờ hắn,cũng còn hơn là bây giờ hận hắn như vậy! Nếu hắn không muốn gặp ta, có thể nóidứt khoát cho ta biết, ta không tìm hắn là được. Nhưng vất vả lắm mới gặp đượcnhau, ta vốn nghĩ rằng sẽ không cần phải chịu nổi khổ tương tư vì xa cách hắn nữa,cuối cùng cũng có thể ngày ngày nhìn thấy nhau. Vậy mà, hắn lại bỏ đi không nóimột lời! Nếu để ta nhìn thấy hắn lần nữa, ta thề sẽ lột da, rút gân hắn ra…!”

Nhìn dáng vẻ của nàng, Thanh Sơn khẽ bĩu môi, thầm nghĩ: chỉsợ đến khi cô nhìn thấy hắn, thì cái gì cũng quên hết thôi! Nhưng ngoài miệng,hắn lại nói: “Có lẽ hiện giờ môn chủ đang có việc gấp cần xử lý, nhất thời chưakịp báo cho cô biết!”

Thanh Sơn nhìn quanh phòng một vòng, phát hiện một tờ giấytrên mặt chiếc tủ đầu giường có viết: “Ta đi trước, lo liệu một số việc gấp.Sau khi xử lý xong, sẽ lập tức quay về đoàn tụ với nàng.”

Thanh Hạm giật tờ giấy kia lại, vò nát trong tay, khẽ mắng:“Lăng Nhược Tâm, món nợ này, chàng nhớ kỹ cho ta! Đến khi gặp lại, ta với chàngsẽ tính toán hết!!!” Để nàng đợi hắn suốt năm năm, vừa gặp đã lại chia xa…trong thiên hạ này, có nam nhân nào quá đáng hơn hắn không?

Có điều, tức thì tức như vậy, nhưng nàng vẫn không kìm đượcmà lo lắng cho hắn. Lần này hắn vội vàng rời đi như thế, chắc chắn là để sắp xếpđối phó với hai huynh đệ Tần Phong Dương và Tần Phong Ảnh. Đêm qua đã nói sẽcùng nhau đối mặt với việc này, vậy mà hắn vẫn chuyên quyền độc đoán như thế,thật khiến nàng tức không chịu nổi!

Trong lòng Thanh Sơn cũng vô cùng vui mừng, Lăng Nhược Tâmcó ơn cứu mạng hắn, giờ Lăng Nhược Tâm còn sống, đối với Thanh Sơn là chuyệnvui nhất trên đời, khiến mặt mày hắn rạng rỡ hẳn lên. Nhìn Thanh Hạm bày ra vẻmặt thối ở bên cạnh cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hắn, hắn vừa cườihi hi vừa nói: “Môn chủ không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!” Tuy chưanhìn thấy Lăng Nhược Tâm, nhưng hắn cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Thanh Hạm lườm hắn một cái, hừ lạnh một tiếng rồi lạnh lùngnói: “Huynh đi tìm một người có dáng người giống ta, dịch dung thành bộ dạng củata hôm qua, sau đó dịch dung giúp ta. Lần này ta muốn đổi một dung mạo nhìnkhôn khéo một chút.”

Chỉ mấy câu nói của Thanh Hạm đã giày vò Thanh Sơn đến khôngra hình ra dạng nữa. Người thì hắn tìm tới rồi, dịch dung theo dáng vẻ củaThanh Hạm tối qua rồi. Nhưng cái bộ dạng ‘nhìn có vẻ khôn khéo một chút’ mànàng nói ấy lại khiến hắn làm đi làm lại cũng không làm cho nàng vừa lòng. Chođến tận lần dịch dung thứ mười, tất cả ngón nghề của hắn đều đã dùng hết, ThanhHạm mới nói: “Tàm tạm rồi!” Nghe thấy câu này của nàng, hắn khẽ thở phào mộthơi. Hắn thật sự rất nghi ngờ Thanh Hạm đang cố tình chỉnh hắn. Nhìn thấy vẻ tứcgiận vẫn chưa tan trong mắt nàng, hắn cũng chỉ ấm ức tức tối mà không dám nóigì.

Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, nên ít chọc vào thìhơn.

Tối đến, Thanh Hạm đổi một chiếc áo khoác dài màu lam nhạtin hoa, phe phẩy quạt trong tay, tóc dùng một chiếc kim hoàn buộc lên cao. Saukhi dịch dung, nhìn dung mạo của nàng hơi quê mùa, cây quạt trong tay khẽ phephẩy lại có vẻ rất thoải mái, tự nhiên. Nàng bảo Thanh Sơn chuẩn bị một bàn ănnhỏ, thêm mấy vò rượu lớn, rồi cho Thanh Sơn đi mời Tần Phong Ảnh tới.

Khi Tần Phong Ảnh bước vào phòng khách đã thấy Thanh Hạm vàNghê Đại Dã mà hôm qua hắn đã gặp ở đây. Hắn vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ hắn thậtsự đoán sai?

Thanh Hạm khẽ phất quạt, lại dùng nội lực biến đổi giọngnói: “Nghe Thanh Sơn nói, công tử nhất định phải gặp ta, không biết có chuyệngì?” Giọng nói lần này vô cùng dễ nghe, trong sự thô lỗ lại có vẻ dịu dàng. Ánhmắt nàng rất linh động, cả người toát ra sự thông minh, khéo léo.

Tần Phong Ảnh cười ha ha nói: “Hôm qua ta gặp Nghê huynh đệ,đã cảm thấy bộ dạng của hắn vô cùng xuất chúng, suýt nữa còn sinh lòng nghi ngờcác hạ. Không ngờ, hôm nay được gặp các hạ đây, thật khiến ta bội phục.”

Thanh Hạm thầm hừ một tiếng, Tần Phong Ảnh này đúng là một kẻrất biết thuận gió đổi chiều, chỉ mấy câu ngắn gọn đã phủi sạch mọi chuyện hômqua. Nàng liếc mắt nhìn “Nghê Đại Dã” kia một cái, thầm cười lạnh, bộ dạng đóthực sự là bộ dạng bình thường nhất thiên hạ, cũng chỉ có hắn mới có thể nói bộdạng đó là “xuất chúng” được.

Thanh Hạm khẽ cười nhạt: “Nghê thị vệ đi theo ta đã lâu, làngười có năng lực nhất của ta, hắn và Thanh Sơn, Lạc Thành, đều là những trợ thủđắc lực của ta. Ta cũng coi bọn họ như huynh đệ ruột thịt, chuyện ở đây giaotoàn quyền cho họ xử lý. Chuyện lần này, Thanh Sơn cũng đã nói qua với ta,không biết công tử muốn xử lý chuyện này thế nào?”

Nàng thật sự không muốn nói nhiều với hắn, chi bằng trực tiếpvào vấn đề chính luôn cho xong.

Tần Phong Ảnh cười nói: “Các hạ đúng là người thẳng thắn!” Dứtlời, hắn lại đưa mắt nhìn sang bọn Thanh Sơn.

Thanh Hạm hiểu ý, nói với Thanh Sơn: “Các ngươi lui xuốngtrước đi!” Nàng cũng ước gì bọn họ có thể rời đi. Tuy người đang đóng giả nàngkia, có dáng vẻ vô cùng giống nàng, nhưng với sự khôn khéo của Tần Phong Ảnh, càngđứng ở đây lâu, sẽ khó tránh khỏi chuyện bị sơ hở.

Thấy bọn Thanh Sơn đã đi ra ngoài, Tần Phong Ảnh liền nói:“Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ là gì?”

Thanh Hạm thản nhiên nói: “Trong giới chúng ta, có một quy củbất thành văn. Làm việc không hỏi tính danh người khác, nhất là tính danh củaông chủ. Cũng giống như mọi người làm ăn với công tử đã lâu như vậy, nhưng chưatừng hỏi quý tính đại danh của công tử bao giờ.” Càng từ chối sẽ càng kíchthích sự tò mò của hắn, cũng càng khiến thân phận của nàng có vẻ phi phàm hơn,hắn sẽ càng muốn mượn sức nàng.

Tần Phong Ảnh khẽ cười nói: “Các hạ nói rất đúng, nhưng mà,chúng ta đã hợp tác ba năm nay, hơn nữa, với sự khôn khéo của các hạ, hẳn đãđoán được thân phận của ta từ lâu. Có điều, các hạ thật quá thần bí, ta nghĩ rằngta biết rất nhiều người có danh tiếng của nước Long Miên và nước Phượng Dẫn, vậymà phong thái của các hạ xuất chúng như vậy, ta lại chưa từng gặp bao giờ.”

Thanh Hạm khẽ cười nói: “Người mà công tử biết đều là nhữngngười có danh tiếng, một nhân vật không tiếng tăm không mặt mũi như ta, cókhông biết cũng không có gì lạ. Ta chỉ là một thương nhân an an phận phận,ngoài chuyện làm ăn, chưa từng muốn tham dự đến chuyện gì khác!”

Tần Phong Ảnh nghe nàng nói vậy, không khỏi ngẩn người, lạicó người tự nói mình không tiếng tăm không mặt mũi gì, cách nói thật mới mẻ,khiến hắn càng tò mò hơn, lập tức khen ngợi: “Khí phách của các hạ thật không tầmthường. Người đời thường ham danh ham lợi, khó có người nào có cái nhìn thoángnhư các hạ.”

Thanh Hạm cười nói: “Thật ra, cũng không phải là có nhìnthoáng hay không, mà là tính cách ta như vậy rồi. Nghe công tử gọi ta là các hạ,ta cũng thấy không tự nhiên. Thế này đi, nếu công tử không chê thân phận của tathấp kém, thì chúng ta kết làm bằng hữu, gọi thẳng nhũ danh A Diêm của ta là đượcrồi.” Cách đọc của từ ‘A Diêm’ là hơi biến âm từ ‘ông’, nàng vẫn không kìm được,muốn chơi xỏ Tần Phong Ảnh.

A Diêm: 阿盐 [a yan]

Ông: 阿爷 [a ye]

Trong lòng nàng còn thầm nghĩ, nếu ta thật sự có một thằngcháu hư hỏng như ngươi. Nhất định ta sẽ sớm bóp chết ngươi, tránh cho ngươi sốngrồi làm hại nhân gian.

Nghe nàng nói vậy, Tần Phong Ảnh tưởng rằng nàng rất dễ nóichuyện, trong lòng không khỏi vui mừng, thì ra, nàng cũng là người thích đượcngười khác nịnh bợ. Con người, chỉ cần có nhược điểm, thì luôn dễ đối phó.

Tần Phong Ảnh vội hỏi: “A Diêm nói thế nào chứ. Nếu huynh cóthể giành được quyền khai thác và chế tạo binh khí của núi Tiềm Dương từ Thái tửnước Long Miên, thì huynh đã cực kỳ lợi hại rồi. Thử hỏi, trên thế gian này, mấyngười có thể làm được như thế chứ! Có thể kết giao với người bằng hữu nhưhuynh, đúng là tam sinh hữu hạnh rồi!” (may mắn ba kiếp)

Thanh Hạm thầm mắng, biết ngươi là ta hỏng mất tám đời rồi,nhưng ngoài miệng vẫn cười hì hì nói: “Công tử khiêm tốn quá. Nếu năm đó, huynhkhông gặp chuyện ngoài ý muốn kia, thì giờ cũng đã là người đứng đầu một nước.Có thể giúp huynh, là tam sinh hữu hạnh của ta mới đúng!” Xem ra, năm đó TầnPhong Ảnh đúng là đã sai người tìm hiểu chuyện của nàng. Ngay cả việc nàng vàThái tử nước Long Miên mà hắn cũng biết, nàng đương nhiên cũng nên ‘hồi đáp’ hắnmột chút tin tức mới đúng, tránh để hắn xem thường.

Nghe nàng nói vậy, mặt Tần Phong Ảnh cứng đờ, thở dài nói:“Ta nên sớm biết rằng A Diêm đã nhìn thấu thân phận của ta! Chuyện cũ, thậtkhông muốn nhớ lại! Năm đó, mệnh của ta đã định là Thái tử, lại bị kẻ gian bàymưu hãm hại, nên mới không thể không rời khỏi Hoàng cung. Có điều, đám loạn thầntặc tử kia, cướp đi thứ vốn là của ta, ta sao có thể nuốt trôi mối hận này!”

Thanh Hạm gật đầu nói: “Công tử nói rất có lý. Nhưng mà,trong mắt hắn, chỉ e huynh mới là loạn thần tặc tử. Từ xưa đến nay, thắng làmvua, thua làm giặc, định luật đó không cần phải nói nhiều thì công tử cũng hiểuđược. Nhưng công tử đã mua rất nhiều binh khí từ chỗ ta, vậy chắc cũng đã chuẩnbị kỹ càng, chỉ vài ngày nữa có thể cướp lại tất cả những gì đã mất rồi.”

Tần Phong Ảnh thở dài: “Đúng là như thế, thắng làm vua, thualàm giặc! Suốt một năm nay, ta vẫn mai danh ẩn tích, chỉ chờ một ngày nàođó!!!”

Thanh Hạm khẽ cười nói: “Không phải ta muốn đả kích công tửđâu, nhưng hiện giờ quyền thế của hắn ngập trời, hơn nữa, mấy năm nay lại thuậntheo ý dân, được muôn dân ủng hộ, binh hùng tướng mạnh trong tay, công tử có nắmchắc phần thắng không?”

Tần Phong Ảnh nhìn Thanh Hạm nói: “Nếu A Diêm còn nói mìnhchỉ là một thương nhân bình thường, e sẽ chẳng ai tin. Huynh hiểu biết rõ nộitình của nước Phượng Dẫn như vậy, không phải còn có ý đồ khác chứ?”

Thanh Hạm hơi giật mình, chợt nhận ra mình đã nói quá nhiều,lập tức cười ha ha nói: “Công tử quá lời rồi. Chuyện năm đó của các người,không nói ra thì thiên hạ cũng đều biết. Dư luận xôn xao như vậy, dù ta ở títnước Long Miên xa xôi cũng nghe thấy. Dù sao, biến cố năm đó quá lớn, ta sao cóthể cái gì cũng không biết được. Hơn nữa, công tử là khách hàng của ta, đươngnhiên ta cũng sẽ hứng thú hơn một chút với chuyện của huynh.”

Tần Phong Ảnh nói: “Nếu A Diêm đã quan tâm đến chuyện của tanhư vậy, sao không giúp ta cùng mưu tính chuyện này?”

Thanh Hạm thản nhiên nói: “Ta xin nhận ý tốt của công tử.Nhưng từ nhỏ đến giờ, ta vốn không hứng thú với chuyện tranh đấu, chỉ hứng thúvới chuyện không biết khi nào công tử yêu cầu ta giao hàng thôi.”

Tần Phong Ảnh cười ha hả nói: “A Diêm thật thú vị, không dámgiấu huynh. Ta vốn định khoảng ngày bảy tháng mười sẽ hành động, còn khoảng batháng nữa. Nếu các huynh định giao hàng trong vòng hai tháng cũng sẽ không vấnđề gì. Có điều, hình như hắn đã phát hiện được kế hoạch của ta, cho nên, ta chỉcó thể tiến hành trước thời hạn. A Diêm có thể giúp ta, giao hàng trước thời hạnkhông?”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm không khỏi buồn cười. Giọng điệunày của hắn thật sự là khác biệt một trời một vực so với hôm qua. Nhưng nàngcũng có thể hiểu được nguyên nhân vì sao thái độ của hắn lại biến đổi nhiều nhưvậy, đơn giản chỉ là muốn mượn sức của nàng thôi, nên nói thẳng ra, sẽ khiếnngười khác cảm thấy được coi trọng.

Thanh Hạm cố tình ra vẻ thần bí nói: “Công tử nói với ta nhữngchuyện này, chẳng lẽ không sợ ta để lộ bí mật sao?”

Tần Phong Ảnh cười nói: “Ta và A Diêm vừa gặp mà như đã quentừ lâu, đây là duyên phận hiếm có. Hơn nữa, ta thấy khí phách của A Diêm thật bấtphàm, về công hay về tư, về tình hay về lý, thì cũng không phải người sẽ để lộra chuyện gì.”

Lại là vừa gặp mà như đã quen, lại là duyên phận, Tần Phong Ảnhnày, chẳng lẽ trừ những từ đó ra, hắn không biết nói những câu khác sao? Nàngkhẽ cười nói: “Khí phách của công tử cũng khiến A Diêm bị thuyết phục, có điều,đây là việc quân cơ đại sự, A Diêm cũng không dám nghe nhiều. Những ngày này màxảy ra sai lầm gì, ta cũng không gánh nổi tội đâu.” Dứt lời, nàng hơi cúi ngườivới hắn.

Tần Phong Ảnh nhìn Thanh Hạm nói: “Nếu ta đã dám nói với ADiêm, tức là ta tin tưởng A Diêm. Hơn nữa, kết cục của việc này cũng chưa xác địnhđược, không biết sự tình sẽ thế nào.”

Thanh Hạm vội nói: “Công tử có khí phách hơn người, lại canđảm, khôn khéo hơn người, tuy chuyện đó cực kỳ nguy hiểm, nhưng A Diêm tin rằngkhông có gì có thể làm khó được công tử. Hơn nữa, công tử vốn đã được thiên địnhlà rồng trong loài người, nếu không bị tiểu nhân gài bẫy, thì thiên hạ này đã sớmthuộc về công tử rồi.” Khi nói ra những lời này, chính nàng cũng cảm thấy cực kỳghê tởm. Mặc dù nịnh bợ cũng cần chút bản lĩnh, nhưng nịnh bợ kẻ thù của mìnhthì càng cần định lực và tinh lực nhiều hơn nữa. Đôi khi, Thanh Hạm rất phụcchính mình, với tính cách của nàng, mà có thể làm được như thế này, đã là cực hạnrồi, nếu nói thêm gì nữa, chỉ sợ là nịnh không nịnh được, mà nàng lại rút kiếmchém người luôn mất.

Tần Phong Ảnh thở dài nói: “Đôi khi, chuyện này cũng là do sốmệnh, nhưng dù là mệnh, nhiều khi cũng là do con người gây nên! Chuyện năm đó,nếu không có người kia ở giữa xoay vần, thì với bản lĩnh của hắn, chắc chắn sẽkhông thể làm được chuyện đó. Cũng may, người kia đã chết, ta cũng không phảilo lắng gì nữa.”

Tuy Thanh Hạm biết hắn đang nói đến ai, nhưng nàng cố tìnhra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Thử hỏi, trong thiên hạ này, ai có thể ngăn cản chuyện tốtcủa công tử chứ?”

Tần Phong Ảnh lắc lắc ngón tay nói: “Chuyện cũ, không nhắc tới thì thôi, nhắc tới liền khiến ta hậnđến thấu xương. Năm đó, ta quan tâm đến hắn đủ đường, vậy mà đúng thời điểm mấuchốt, hắn lại trở mặt. Chỉ trách ta đã nhìn nhầm người. Nếu hắn có được một nửasự thuần lương của A Diêm thì cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày ấy, chính hắncũng không chết.”

Thanh Hạm tức điên, quan tâm đủ đường à? Tên này đúng là quágiỏi đổi trắng thay đen, quan tâm đến mức bày mưu tính kế cả đường sinh tử củangười khác à?! Mạng của người khác không phải là mạng, chỉ có mạng của TầnPhong Ảnh mới đáng giá phải không? Trắng đen đảo điên, mọi chuyện hoàn toàn biếnđổi hết, cũng may mà nàng cũng chẳng hy vọng hắn có thể nói ra câu gì hya ho.

Thanh Hạm cố kìm nén lửa giận dưới đáy lòng, cười hì hì nói:“A Diêm đâu có tốt như công tử nói! Hơn nữa, A Diêm cũng không muốn tham dự vàochuyện của công tử, nhưng nếu công tử cần binh khí, thì lúc nào cũng có thể nóimột tiếng, A Diêm nhất định sẽ cung cấp binh khí tốt nhất cho công tử. Vềphương diện kỳ hạn giao hàng, A Diêm đương nhiên cũng sẽ phối hợp toàn lực vớicông tử.”

Nghe nàng nói vậy, Tần Phong Ảnh vô cùng đắc ý. Thương nhânchỉ là thương nhân thôi, dù có vô cùng khôn khéo, nhưng cũng cực kỳ dễ dùng. Đốivới hắn mà nói, lần đầu gặp có thể đàm phán được thế này, hắn đã vô cùng hàilòng rồi. Chỉ cần nàng dám nói ra như vậy, hắn có thể từng bước, từng bước mộtdụ nàng về dưới tay hắn, làm việc cho hắn. Đến lúc đó, toàn bộ xưởng binh khíTiềm Dương cũng sẽ trở thành nơi chuyên cung cấp binh khí cho hắn.

Hắn thầm đắc ý, rồi lại nhớ tới thương nhân khác cung cấp vũkhí cho hắn kia. Người đó còn thần bí hơn cả A Diêm của xưởng binh khí TiềmDương này. Mỗi lần, người đó chỉ chỉ định thời gian và địa điểm giao hàng, lúcđặt hàng cũng chỉ đưa đơn đặt hàng đế một nơi cực kỳ bí mật ở ven đường, sau đósẽ có người đến lấy đi, đúng hạn sẽ giao hàng. Người giao hàng luôn luôn là mộtvị sư phụ câm, chưa bao giờ lộ ra một chút tin tức gì, nhưng binh khí của bọn hắnlàm, còn xuất chúng hơn cả binh khí của xưởng Tiềm Dương, nếu cũng có thể lôikéo người đó về dưới trướng của mình, thật không còn gì tốt hơn.

Tần Phong Ảnh chắp tay nói: “Có sự trợ giúp của A Diêm, tanhư hổ thêm cánh! Nếu ta có thể chiếm được thiên hạ, nhất định sẽ tạ ơn A Diêmthật nồng hậu!”

Thanh Hạm lạnh lùng nói: “Công tử quá khách khí rồi. Huynh làkhách hàng của ta, ta là thương nhân, đừng nói chuyện giúp hay không giúp. Đốivới ta mà nói, chỉ cần kiếm được bạc là tốt rồi.” Nàng không nhận nổi sự hậu tạcủa hắn, hậu tạ như vậy, chỉ sợ cả mạng của nàng cũng dính vào luôn mất. Nàng bắtđầu cảm thấy hơi phiền phức, nếu cứ tiếp tục nịnh bợ ngươi một câu ta một câuthế này, e rằng nàng sẽ lật bàn mất. Cái bộ dạng chiêu hiền đãi sĩ đó, hắn họcthật quá giỏi, nhưng tâm địa thì quá đen tối!

Tần Phong Ảnh cười nói: “Đối với ta mà nói, đó là sự trợgiúp lớn nhất rồi!” Dứt lời, hắn rút từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, đưacho Thanh Hạm nói: “Đây là năm mươi vạn lượng bạc, trừ thanh toán tiền hàng ra,còn dưa hai mươi vạn lượng, ta đặt trước ở chỗ A Diêm, coi như dùng để thanhtoán dần cho tiền hàng ta lấy sau này đi.”

Nhìn thấy hành động của hắn, Thanh Hạm không khỏi hít sâu mộthơi. Nếu không phải nàng và hắn có thù oán sâu nặng, không phải đã biết rõ nhâncách của hắn, thì chắc chắn nàng sẽ nghĩ hắn là một khách hàng lớn, biết chiêuhiền đãi sĩ. Lời nói và hành động của hắn vô cùng thoả đáng, luôn thể hiện ra rằnghắn lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, lại rất thông cảm với người khác.

Thanh Hạm cũng biết rằng, hai mươi vạn lượng còn lại này, mộtkhi đã nhận lấy, thì hắn sẽ có vô số lý do để khống chế nàng. Có điều, muốn khốngchế nàng, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Thanh Hạm mỉm cười: “Ý tốt của công tử, ta xin nhận. Ta làthương nhân, tuy rất thích bạc, nhưng thích thì thích vậy, ta cũng chỉ dám nhậnphần mà ta đáng được nhận, còn hai mươi vạn lượng thừa ra này, ta sẽ viết chứngnhận cho công tử, xác nhận đó là tiền đặt cọc cho đơn hàng sau này.” Thái độ củanàng rất đúng mực, vừa thể hiện nàng thích bạc, nhưng lại cũng nói mình khôngphải loại thương nhân chỉ mù quáng tham tiền.

Trong mắt Tần Phong Ảnh đầy vẻ tán thưởng, khẽ vỗ vai ThanhHạm khen: “Hiện giờ ta đã hiểu rõ, A Diêm có thể chiếm được sự yêu mến của tháitử nước Long Miên cũng không phải chỉ dựa vào vận may.”

Thanh Hạm mỉm cười, gọi Thanh Sơn lấy giấy và bút mực ra, viếtchứng nhận. Ở dưới ghi tên A Diêm, rồi cộp dấu của xưởng binh khí Tiềm Dương,sau đó đưa cho Tần Phong Ảnh. Nàng nghiêm mặt nói: “Ta nói chuyện sẽ giữ lời, nếucông tử có việc gì cần, xin cứ nói. Ta còn bận bịu nhiều việc, không thể tiễncông tử.” Dứt lời, nàng ra hiệu cho Thanh Sơn tiễn khách.

Tần Phong Ảnh chắp tay với Thanh Hạm nói: “Vậy, tạ ơn huynhtrước. Lần này đến Tiềm Dương có thể gặp được A Diêm, cũng rất may mắn rồi!”Trong lòng hắn lại thầm mắng, ngươi nghĩ mình hay lắm sao, vừa rồi nói mấy lờiđó, chẳng qua là vì nghĩ ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng, vậy mà giờ lại khôngbiết suy xét chút nào hết. Ai gặp ta mà không ba phần khách khí, vậy mà ngay cảphép lịch sự tối thiểu là tiễn ta ra cổng, ngươi cũng không làm. Chờ ta lênngôi xong, xem ta xử lý ngươi thế nào!

Sau khi tiễn Tần Phong Ảnh, Thanh Sơn quay lại phòng, nhìnThanh Hạm đang ngồi ngẩn người trên ghế, liền hỏi: “Trang chủ, cô nói chuyện gìvới hắn mà ta nhìn bộ dáng hắn có vẻ rất đắc ý?!”

Thanh Hạm lạnh lùng nói: “Đương nhiên là hắn rất đắc ý rồi,nghĩ rằng có thể mua chuộc được ta bằng hai mươi vạn lượng bạc này mà.”

Thanh Sơn hơi kinh hãi, hỏi lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Thanh Hạm cười hơi bí hiểm nói: “Cũng không có gì, có ngườidâng bạc đến tận cửa, sao có thể không cần được chứ. Có điều, hắn tự đề caomình quá mức. Lăng Nhược Tâm có nói một câu rất đúng, Tần Phong Ảnh quả thực rấtkhôn khéo, nhưng người trong thiên hạ cũng không phải kẻ ngốc.”

Thanh Sơn nhìn nàng nói: “Ý trang chủ là, hắn muốn lợi dụngcơ hội lần này để mượn sức của chúng ta, muốn chúng ta bán sức cho hắn. Còn cônhận số bạc này, cũng không khác gì chấp nhận giúp hắn, cho nên hắn mới có thểđắc ý rời đi như vậy à?”

Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ sợ trong lòng hắn thựcsự nghĩ như thế. Có lẽ hắn còn cho rằng thân phận của hắn vô cùng cao quý, ngườikhác không với tới được, còn ta giúp hắn cũng là việc tất lẽ dĩ ngẫu. Ta nghĩ,hắn đã mặc nhiên coi xưởng binh khí Tiềm Dương này thành một Huyến Thải sơntrang thứ hai. Có điều, ta không phải Lăng Nhược Tâm năm đó, còn hắn lại vẫn làtên Tần Phong Ảnh âm hiểm. Ta có thể cam đoan, không quá nửa tháng, hắn sẽ lạitiếp tục giục hàng.”

Thanh Sơn hỏi: “Vậy chúng ta phải ứng phó thế nào?”

Thanh Hạm cười lạnh nói: “Đương nhiên là có bao nhiêu hàngthì giao cho hắn chừng ấy.”

Thanh Sơn nhíu mày nói: “Nhưng mà trong vòng nửa tháng,chúng ta cũng không thể sản xuất ra được nhiều binh khí lắm, e là hắn sẽ có ýkiến.”

Thanh Hạm khẽ cười: “Hắn vốn là loại người không biết xấu hổ,chúng ta cũng không cần phải giữ thể diện cho hắn. Hơn nữa, ta đâu có nói làtoàn bộ hàng giao cho hắn đều là binh khí tốt chứ?”

Thanh Sơn giật mình hỏi: “Ý trang chủ là?”

Thanh Hạm nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Huynh đưa mọingười vào kho hàng, sắp xếp lại toàn bộ số binh khí có vấn đề kia. Chờ đến khihắn giục hàng, thì huynh xếp thêm binh khí mới sản xuất vào, kiểm kê lại số lượng.Đặt binh khí chất lượng tốt ở trên cùng, bên dưới toàn bộ thay bằng số binh khícó vấn đề.”

Thanh Sơn ngẩn người nhìn Thanh Hạm nói: “Nhưng mà lần nàyta thấy hắn hung hăng như thế, nếu hắn phát hiện ra, e là hậu quả sẽ không thểtưởng tượng nổi.”

Thanh Hạm lãnh đạm nói: “Huynh không phải lo, hắn sẽ khôngphát hiện được.”

Mặt Thanh Sơn đầy vẻ nghi hoặc hỏi: “Hắn khôn khéo như vậy,sao có thể không phát hiện được?”

Thanh Hạm trừng mắt lườm Thanh Sơn một cái, mắng: “ThanhSơn, sao huynh càng ngày càng ngốc thế, chuyện này mà cũng không nghĩ ra đượcà? Bởi vì Tần Phong Ảnh quá khôn khéo, nên hắn mới không phát hiện ra. Huynhnghĩ mà xem, ta đã nhận hai mươi vạn lượng bạc thừa của hắn, cũng là người củahắn. Chắc chắn hắn sẽ kiểm tra lại hàng hoá, nhưng cũng sẽ chỉ kiểm tra lớphàng trên cùng mà thôi. Còn bên dưới, với tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽkhông kiểm tới.”

Thanh Sơn nhìn Thanh Hạm với ánh mắt như nhìn thấy quái vật,nuốt nước miếng một cái rồi nói: “Ý cô là, vì hắn muốn tỏ ra tín nhiệm cô, cũngvì hàng lần trước có vấn đề, cho nên hắn sẽ ra vẻ kiểm tra hàng, nhưng vì cô đãnhận bạc của hắn, nên hắn sẽ chỉ kiểm tầng trên cùng thôi à?! Nhưng mà trang chủ,nếu chúng ta giao cho hắn một phần hàng tốt, một phần hàng xấu, chuyện này hơikhác với kế hoạch ban đầu của cô.”

Thanh Hạm cười lạnh nói: “Hiện giờ, ta đang khiến cho suynghĩ tự cao tự đại của hắn càng lớn lên trong đầu hắn. Người như hắn, chắc chắnsẽ không tin tưởng bất cứ kẻ nào, còn cố tình ra vẻ rộng lượng, nếu đã dùng ngườisẽ không nghi ngờ. Cho nên, lần này là do hắn tự chuốc lấy mà thôi. Hơn nữa, tađã nhận bạc thừa của hắn, còn đồng ý với hắn, hễ hắn cần, ta sẽ cung ứng ngay.Đương nhiên, ta cũng phải thể hiện một chút thành ý của mình, hàng sẽ phải giaogấp đôi so với nhu cầu. Tuy hắn là Thái tử cao quý, nhưng lại không hiểu rằng,người bình thường cũng có thể làm được rất nhiều việc, cho nên, chỉ cần giaocho hắn nhiều hàng hơn một chút, sẽ càng dễ khiến hắn hài lòng hơn.”

Ánh mắt của nàng hơi đảo, khoé miệng nhếch lên một nụ cườitính toán: “Sở dĩ kế hoạch của ta thay đổi, cũng phải cảm tạ Đại sư huynh củata. Việc huynh ấy và Tần Phong Ảnh có thể thoả thuận với nhau như thế, thật quáthú vị. Tần Phong Ảnh cũng sẽ không nghi ngờ huynh ấy sẽ lại đến phá hỏng vũkhí, cũng sẽ không nghĩ ta sẽ giao binh khí có vấn đề cho hắn. Trong khi đó,ngày hắn khởi binh, e là nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai tháng nữa, những chuyệnkhác có lẽ hắn đã sắp xếp ổn thoả rồi. Với tính cách của hắn, thời điểm xuấtbinh chắc chắn sẽ là một ngày nằm ngoài dự đoán của mọi người, phải một kíchchí mạng! Cho nên, huynh nghĩ mà xem, chờ đến ngày ấy hắn và Tần Phong Dương đốimặt với nhau, tình cảnh lúc đó sẽ thế nào.”

Thanh Sơn cực kỳ hoảng sợ nói: “Với tính toán ban đầu của hắn,thì ngày đó hắn chắc chắn sẽ thắng. Tần Phong Dương vô cùng nguy hiểm. Nhưng nếusố binh khí đó có vấn đề, thì hắn và Tần Phong Dương coi như sẽ ngang sức ngangtài.”

Thanh Hạm cười nhìn Thanh Sơn nói: “Sau đó thì sao?”

Thanh Sơn hơi kinh hãi nhìn Thanh Hạm nói: “Sau đó, không ailàm gì được ai. Hai bên ngang sức nhau, nhưng Tần Phong Dương là vua một nước,chắc chắn sẽ còn những hộ vệ khác. Khi những hộ vệ này tới kịp, thì tình thế sẽchuyển biến lớn.”

Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “Chuyện đó cũng chưa chắc. Vớitính cách của Tần Phong Ảnh, năm năm trước đã từng nếm mùi thất bại ê chề như vậy,thì nhất định hắn cũng sẽ có quân mai phục. Cho nên, đến lúc đó, chưa biết ai sẽthắng, ai sẽ bại. Nhưng không cần biết ai thắng ai bại, thì thời điểm đó, bọn họcũng hoàn toàn kiệt sức rồi.” Câu tiếp theo, nàng không cần nói, Thanh Sơn cũngtự hiểu, sau đó, cả hai huynh đệ hắn sẽ phải cam chịu để mặc cho nàng đến xâuxé!

Thanh Sơn bất giác nuốt nước miếng, khi nữ nhân thay đổi thậtquá đáng sợ! Hắn thề, sau này sẽ không dám đắc tội nữ nhân, nhất là một nữ nhângiống như trang chủ của bọn họ!

Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng, nói: “Thanh Sơn, huynh ngẩn ngườira đấy làm gì?”

Thanh Sơn vội đáp: “Ta đâu có ngẩn người, trang chủ có gì cầndặn dò?”

Thanh Hạm nói: “Huynh chuẩn bị giúp ta một con ngựa tốt nhất.Ta muốn quay về nước Phượng Dẫn!”

Thanh Sơn hỏi: “Bây giờ trang chủ muốn về nước Phượng Dẫnlàm gì?”

Thanh Hạm oán hận nói: “Ta muốn lôi cái tên nam nhân ngốc nhấtthiên hạ, không biết tốt xấu kia về. Sau đó xử lý hắn cho ra trò!!!”, nói đếnđây, mắt nàng như toé lên ánh lửa.

Thanh Sơn vốn còn định nói gì đó, nhưng vừa nhìn dáng vẻ đócủa nàng, những lời định nói đành phải nuốt ngược vào trong bụng. Hắn cũng thầmcầu nguyện thay cho Lăng Nhược Tâm: Môn chủ, ngài tự cầu phúc đi! Thuộc hạkhông giúp được ngài rồi!

Hết chương 9.

***

Cả nhà xách gậy oánh hội đồng bé Tâm đi. Đã biến mất 5 năm,giờ còn dám đi không từ biệt, hừ hừ hừ… *tức tối*

Cuối năm tuềnh hềnh là bận điên đầu. Với cả có một số bạnthích ‘phàn nàn’ về chuyện dạo này miềng lười biếng post truyện ko đều, nên miềnglười thêm tí nữa cho các bợn í đỡ phải kêu miềng chăm quá nhé=)))