Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 3 - Chương 11: Tình Cảm Quá Sâu Đậm, Ắt Sẽ Không Bền Lâu…



Thanh Hạm không nhịn được, lại nhìn vào trong phòng. Tần Phong Dương đangquay lưng về phía nàng, còn người tên Dương Tiến kia thì nàng có thểnhìn thấy mặt. Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra, người đólà một thị vệ năm năm trước đã theo Tần Phong Dương đến thành Tầm Ẩn.Tần Phong Dương nói xong lại khẽ ho khan, Dương Tiến thở dài nói: “Hoàngthượng đúng là một người thâm tình, năm đó, nếu sau khi nàng đánh ngàibị thương, ngài chịu ở lại chữa trị chứ không phải vì không yên lòngnàng mà ôm thương thế chạy đi giúp nàng tìm Lăng Nhược Tâm, thì bây giờđã không để lại di chứng thế này. Ngài vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, nàng đã không cảm kích thì thôi, lại còn…”Tần Phong Dương ngắtlời nói: “Những chuyện này đều là do trẫm cam tâm tình nguyện, khôngliên quan gì đến nàng. Dương Tiến, việc này không cần nói thêm nữa.”Dương Tiến thở dài nói: “Có lẽ Hoàng thượng là người si tình nhất trên thếgian này. Nhưng mà, việc này vẫn luôn luôn khúc mắc trong lòng thuộc hạ, không nói ra thì thực sự không thể thoải mái được. Năm đó, Hoàng thượng vì nàng như vậy đã đủ lắm rồi, vậy mà suốt mấy năm gần đây còn ôm ấptương tư vì nàng, tâm trạng u uất. Nếu không phải vì mấy việc này làmbận lòng ngài, thì sức khoẻ của Hoàng thượng cũng sẽ không xấu như thế.”Tần Phong Dương trầm giọng nói: “Có lẽ nàng chính là số kiếp của trẫm. Nămđó, những chuyện trẫm đã làm với nàng, trẫm phải dùng cả đời mình để bùđắp lại!”Dương Tiến nhấc vạt áo, quỳ xuống nói: “Hoàng thượngđừng nói thế. Chuyện năm đó, tuy Hoàng thượng có sai, nhưng nợ nần cũngđã trả hết rồi! Dương Tiến bất tài, không dám hy vọng xa vời là Hoàngthượng có thể vì lời khuyên của thuộc hạ mà bỏ xuống những tâm tư tronglòng, nhưng thuộc hạ chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể lấy giang sơn xãtắc làm trọng, vứt bỏ tạp niệm, giữ gìn long thể!”Tần Phong Dương đỡ Dương Tiến dậy nói: “Trẫm biết tâm tư của ngươi, có điều, những thứkhúc mắc trong lòng, không phải cứ nói vứt bỏ đi, là có thể vứt được.Tình cảm quá thâm sâu ắt sẽ không lâu dài, cố gắng cưỡng ép sẽ chỉ khiến bản thân nhục nhã. Làm người, phải khiêm tốn, dịu dàng như ngọc. Hiệngiờ, trên người trẫm có đủ tất cả, có sự tín nhiệm của muôn dân, nhưngcũng có những tai hoạ ngầm như miếng xương cá mắc trong cổ họng vậy. Tuy có thật sự buông xuống, thì trong thiên địa mịt mùng này, ta cũng khótìm lại được mình lần nữa…”Nghe hắn nói vậy, Dương Tiến chỉ biếtthở dài, biết không thể nào khuyên giải được hắn, nên đành nhẹ giọngnói: “Hoàng thượng, ngài nên đặt chuyện giữ gìn long thể lên hàng đầu!”Tần Phong Dương khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Đừng nói đến những chuyện nàynữa, chuyện lần trước ta sai ngươi đi điều tra thế nào rồi?”Dương Tiến đáp: “Đúng là Tần Phong Ảnh đã thu thập được một lượng binh khírất lớn, cũng đang âm thầm tập hợp nhân mã, hắn liên lạc với Trấn Bắchầu, Định Nam vương, tướng quân Phiêu Kị, cũng với hữu tướng Tả Khinh Ấn bằng thư tín, e là không lâu sau sẽ bắt đầu hành động.”Tần Phong Dương hỏi: “Sau khi bọn họ nhận được thư của Tần Phong Ảnh thì phản ứng thế nào?”Dương Tiến đáp: “Trừ hữu tướng Tả Khinh Ấn là có hồi âm, còn các vương gia và tướng quân khác đều không có động tĩnh gì. Thuộc hạ nghĩ, bọn họ chắcđang nghe ngóng hướng gió để xoay chiều. Nếu hắn thật sự khởi binh,thắng bọn họ sẽ theo hắn, còn thua, sẽ thừa cơ bỏ đá xuống giếng.”Tần Phong Dương cười lạnh nói: “Trong trận chiến tranh quyền đoạt lợi này,cho tới giờ cũng không ai có thể đoán trước được điều gì. Liệu có đượcmấy người thật tình giúp đỡ? Huống chi, đây lại là chuyện đại sự sẽ gâytổn hại rất lớn. Có điều, với tính cách của Tần Phong Ảnh, thì hắn cũngsẽ không sắp xếp mọi chuyện đơn giản như thế. Ngươi phái người đi điềutra gấp, có tin tức gì phải báo về cho trẫm ngay.”Dương Tiến đáp: “Vâng!”Tần Phong Dương thở dài: “Năm đó, trẫm và Tần Phong Ảnh, vì muốn tranhgiành vị trí đứng đầu thiên hạ, mà dùng hết tâm cơ, bày mưu tính kế lẫnnhau, có điều, sau khi đoạt được rồi lại thấy nó không quá huy hoàng như mình tưởng. Vì nước vì dân, trẫm phải lao tâm khổ tứ, không thể nào còn được tiêu diêu tự tại như thời còn làm vương tử. Có rất nhiều chuyện tự mình có thể làm chủ được, nhưng rồi cũng lại lo được lo mất, còn ngàyđêm đề phòng có người đến cướp ngôi vị này. Cuộc sống như thế, thực sựrất vô nghĩa, rất nhạt nhẽo, bỏ đi cũng chẳng có gì đáng tiếc…”Nghe hắn nói vậy, Dương Tiến kinh hãi khẽ gọi: “Hoàng thượng!”Tần Phong Dương khoát tay nói: “Thôi, thôi, việc này, có nói với ngươingươi cũng không hiểu. Không ở địa vị của trẫm, thì không thể hiểu đượcnỗi thống khổ của trẫm. Càng ở nơi cao, sẽ càng thấy cô độc… Dương Tiến, những chuyện hôm nay trẫm thuận miệng nói với ngươi, ngươi cứ coi nhưchưa từng nghe thấy đi!” Dứt lời, hắn lại ho khan vài tiếng.Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn khổ sở của hắn, Dương Tiến khẽ hỏi: “Hoàng thượng, có cần tuyên thái y đến điều trị không?”Tần Phong Dương cười khổ nói: “Nếu tuyên thái y mà có tác dụng, thì mấy năm nay trẫm cần gì phải chịu khổ như thế. Đúng rồi, tình hình của Tống Vấn Chi gần đây thế nào?”Dương Tiến đáp: “Tống Vấn Chi đã tìm đượcmột xưởng binh khí cung cấp cho Tần Phong Ảnh, nhưng xưởng binh khí đóphòng vệ rất nghiêm ngặt, người của chúng ta không lẻn vào được. Mườingày trước, Tần Phong Ảnh cũng tới xưởng binh khí kia, trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết. Nhwung mấy ngày trước, Tống VấnChi lại phái người tới nhắn rằng hắn đã phá huỷ toàn bộ binh khí củaxưởng đó. Nếu Tần Phong Ảnh muốn khởi binh trong một thời gian ngắn, erằng sẽ khó mà làm được.”Tần Phong Dương lạnh lùng nói: “DươngTiến, ngươi vẫn quá coi thương Tần Phong Ảnh rồi. Dưới tay hắn có nhiềungười như vậy, cũng không đến lượt hắn tự mình tới xưởng binh khí kia.Hắn làm việc này tất có mục đích khác. Nếu trẫm đoán không lầm, thì hắntự tới đó, e là vì muốn mua chuộc ông chủ nơi đó thôi. Xem ra, thời gian khởi binh của hắn chắc chỉ trong vòng hai tháng tới. Chúng ta cũng cầnphải chuẩn bị sẵn sàng.”Dương Tiến đáp: “Vâng!”Tần PhongDương thở dài: “Tuy trẫm không phải hoàng đế tốt, nhưng cũng không thểđể giang sơn lọt vào tay hắn. Với tính cách của hắn, thật sự không thểtưởng tượng nổi hắn sẽ làm ra những chuyện gì.” Hắn dừng một chút rồinói: “Ngươi cũng nên giám sát chặt chẽ Tống Vấn Chi. Nhưng cũng khôngthể thật sự gây tổn thương cho hắn, dù sao, hắn cũng là sư huynh củanàng.” Nghe hắn nói vậy, Dương Tiến lại khẽ thở dài, địa vị của nàng trong lòng Tần Phong Dương thật sự quá quan trọng.Thanh Hạm nghe bọn họ nói vậy, trong lòng cũng có chút thổn thức. Thì ra bệnh của Tần Phong Dương là do nàng gây ra. Nàng cũng nhớ mang máng hànhđộng của mình năm đó sau khi Lăng Nhược Tâm bị rơi xuống vách đá. Khiấy, nàng hận hắn đến thấu xương, chỉ ước gì có thể dùng một chưởng đánhchết hắn, nên nàng xuống tay rất nặng, không ngờ lại khiến hắn bệnh tật. Có điều, hắn cũng quá cố chấp, biết rõ trong lòng nàng không có hắn,vậy mà hắn vẫn thương nhớ nàng…Có điều, nàng thật sự không hiểu,vì sao Đại sư huynh lại có quan hệ với hắn. Hơn nữa, với y thuật tuyệtthế của Đại sư huynh, muốn trị được nội thương của hắn cũng không phảilà việc khó. Hai người này, trước kia còn chưa từng gặp mặt nhau, saolại có ân oán với nhau? Hơn nữa, y thuật của Đại sư huynh cũng không thể tự giải được độc trên người, vậy rốt cuộc Tần Phong Dương đã hạ độc gì?Tần Phong Dương lại khẽ ho vài tiếng, nói với Dương Tiến: “Đã khuya rồi, trẫm cũng muốn nghỉ ngơi, ngươi lui xuống đi!”Dương Tiến hơi lo lắng nhìn hắn một cái, xoay người đi ra cửa, vẫn còn muốnnói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài, không nói thêm gì, khép chặt cửa cung, đi ra ngoài.Nhìn theo bóng Dương Tiến, cuối cùng Thanh Hạm cũng nhớ ra bóng lưng đó chính là sát thủ năm năm trước tấn côngnàng khi nàng quay lại khách điếm lấy Lưu Quang Dật Thải, nên nàng cũnghiểu ngay tâm trạng của Dương Tiến lúc đó. Có điều, không biết khi ấyhắn ám sát nàng, có phải đã nhìn thấu thân phận nữ nhân của nàng haykhông?Sau khi Dương Tiến ra ngoài, Tần Phong Dương liền dựa vàoghế lớn trạm hoa, trầm giọng nói: “Các hạ ngồi trên xà nhà lâu như vậy,chẳng lẽ không thấy buồn sao? Xuống dưới này tâm sự chút đi.”Hắnvừa dứt lời, một người mặc y phục dạ hành nhảy từ trên xà nhà xuống,lạnh lùng nói với hắn: “Ta cứ tưởng bệnh tật của ngươi trầm trọng, sẽlàm ắt mờ tai điếc, không ngờ vẫn nhạy bén như xưa. Chỉ là, nếu ngươi đã sớm phát hiện ra hành tung của ta, sao vừa rồi Dương Tiến vào đây,ngươi không cảnh báo? Chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi sao?”Nghegiọng nói của người kia, Thanh Hạm hơi kinh hãi. Giọng nói đó không phải là Lăng Nhược Tâm mà là Tống Vấn Chi. Nàng nhớ rõ bóng người vừa rồi là Lăng Nhược Tâm, sao lại biến thành Tống Vấn Chi rồi? Trong lòng nàngcàng thêm tò mò hơn.Tần Phong Dương cười nói: “Trẫm biết ngươirất hận trẫm, có điều, giải dược hiện đang ở trên tay trẫm, nên hiệngiờ, ngươi nhất định sẽ không giết trẫm. Hơn nữa, nếu ngươi thật sự muốn giết trẫm, vì với thân thủ của ngươi, có rất nhiều cơ hội, cần gì phảiđợi chờ lâu.”Tống Vấn Chi hừ một tiếng nói: “Ngươi nói cũng đúng, chỉ là ta lại đang lo lắng, với sức khoẻ của ngươi như thế, nếu ngàynào đó thật sự đi đời nha ma, thì lúc ấy ta biết tìm ai để đòi giải dược đây?”Hắn nói chuyện rất cay độc, nhưng Tần Phong Dương cũngkhông để tâm, chỉ khẽ cười nói: “Ngươi yên tâm, nếu trẫm thực sự có mộtngày như vậy, chắc chắn cũng sẽ giao giải dược cho người trẫm cực kỳ tín nhiệm, trả lại tự do cho ngươi.”Tống Vấn Chi liếc nhìn Tần Phong Dương nói: “Nhưng mà, ngươi rõ ràng không tin tưởng ta, còn phái ngườitheo dõi ta. Thì sao ta phải tin rằng trước khi ngươi chết sẽ giao giảidược cho ta chứ?”Tần Phong Dương cựa mình đổi một tư thế ngồithoải mái hơn, rồi nói: “Nếu có lúc nào đó ngươi ở địa vị của trẫm,ngươi cũng sẽ không tin bất cứ kẻ nào.”Tống Vấn Chi hừ lạnh một tiếng: “Cho nên ta mới cảm thấy ngươi thật đáng thương.”Tần Phong Dương cười nói: “Có lẽ trẫm là kẻ đáng thương! Nhưng ngươi cũngcùng cảnh ngộ với trẫm thôi. Cùng yêu một nữ tử, mà trong lòng nàng cănbản không hề có chúng ta!”Mắt Tống Vấn Chi tối sầm lại, Tần Phong Dương lại nói tiếp; “Lần này ngươi đi nước Long Miên, hẳn đã gặp đượcTần Phong Ảnh, hắn muốn thế nào?”Tống Vấn Chi nhìn hắn, trầmgiọng nói: “Hắn nói hắn sẽ giúp ta trộm giải dược từ chỗ ngươi. Sau đóbảo ta cho ngươi ăn một viên định tâm hoàn thôi.”Nghe Tống VấnChi nói vậy, Thanh Hạm hơi ngẩn người. Sư huynh của nàng đã học được trò trước mặt nói một đằng, sau lưng nói một nẻo từ bao giờ thế? Tần PhongẢnh ơi Tần Phong Ảnh, ngươi đúng là thông minh quá bị thông minh hại!Chuyện của hai huynh đệ bọn họ, càng ngày càng trở nên thú vị hơn.Ánh mắt Tần Phong Dương hơi đảo, cười nói: “Việc này ngươi vốn không cầnphải nói với ta, sao lại muốn nói cho ta biết?” Hắn vốn tự xưng là‘trẫm’, giờ lại đổi thành ‘ta’.Tống Vấn Chi hừ một tiếng nói: “Ta căn bản không có hứng nhúng tay vào chuyện của hai huynh đệ các ngươi.Đối với ta mà nói, chỉ cần có giải dược là tốt rồi. Ngươi cũng khôngphải người tốt gì, nhưng ít ra còn có nhân tính hơn Tần Phong Ảnh.”Tần Phong Dương cười nói: “Đây là lý do của ngươi?”Tống Vấn Chi hừ một tiếng, không trả lời hắn.Tần Phong Dương khẽ cười, nhìn hắn nói: “Ta cũng biết ta không còn sốngđược lâu, vốn muốn kéo theo ngươi xuống mồ cùng ta, nhưng nếu ngươi tintưởng ta như vậy, ta cũng không muốn lừa ngươi nữa. Thật ra, độc ngươitrúng căn bản không có giải dược.”Nghe hắn nói vậy, Tống Vấn Chi kéo hắn từ ghế dựa lên rồi gằn giọng nói: “Ngươi đùa bỡn ta sao?”Tần Phong Dương cũng không kinh sợ, ý cười trên mặt không giảm đi, vẫn thản nhiên như trước, nói: “Ngươi đừng tức giận. Tuy ta không có giải dược,nhưng đã có cách giải độc. Với tu vi võ công của ngươi, nếu làm theocách ta nói, thì sự đau đớn ngươi phải chịu mỗi khi trăng tròn sẽ biếnmất.”Nghe hắn nói vậy, Tống Vấn Chi bán tín bán nghi nói: “Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”Tần Phong Dương cười ha ha nói: “Không phải ngươi vừa mới nói lời của takhông cần nghi ngờ nhiều sao? Nếu có thể tin, sao ngươi không thử xem?”Nghe hắn nói vậy, Tống Vấn Chi hơi sửng sốt, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn, tay lại buông lỏng ra.Tần Phong Dương nghiêm mặt nói: “Trước khi ta nói cho ngươi biết phươngpháp giải độc, ngươi phải làm giúp ta một việc. Sau khi hoàn thành, tasẽ nói cho ngươi biết cách giải độc, tuyệt đối không nuốt lời!”Tống Vấn Chi hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi chuyện gì?”Tần Phong Dương đang định nói tiếp, chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏvang lên ngoài cửa sổ. Thì ra Thanh Hạm nghe bọn họ nói chuyện cũng hơisốt ruột, thân mình bất giác nghiêng về phía trước lại không để ý dướichân có một nhánh cây nhỏ. Khi nàng nghiêng người về phía trước, nhánhcây đó không chịu nổi trọng lượng của nàng nên gẫy rắc một tiếng.Nghe thấy tiếng động đó, Tống Vấn Chi lao nhanh đến bên cửa sổ, năng lực ứng biến của Thanh Hạm đã mạnh hơn trước kia rất nhiều lần, đang định thitriển khinh công chạy trốn, thì thân thể của nàng bỗng nhẹ bẫng, bịngười khác kéo lên, bay thẳng ra ngoài. Nàng đang muốn phản kháng, bỗngthoáng ngửi thấy mùi phong lan thơm ngát quen thuộc, nên cũng đoán đượcngười này là ai, liền phối hợp chạy nhanh ra ngoài theo hắn.Chờkhi Tống Vấn Chi đến bên cửa sổ, Thanh Hạm và hắc y nhân đã chạy xa.Nhìn thấy rõ bóng lưng kia, lòng hắn nao nao, khẽ thở dài nhưng khôngđuổi theo nữa.Thanh Hạm chạy theo hắc y nhân kia xuống dưới chânnúi. Hai người thi triển khinh công đi rất nhanh, cuối cùng dừng lạitrước cửa một nhà dân bình thường. Hắc y nhân kia kéo khăn bịt mặtxuống, giận dữ nói: “Đã nói nàng đừng lo chuyện ở đây, sao nàng vẫn chạy tới?”Khăn bịt mặt kéo xuống, quả nhiên là Lăng Nhược Tâm.Thanh Hạm nhìn thấy hắn, lạnh lùng hừ hai tiếng, mắt hơi nheo lại, thản nhiên nói: “Huynh là ai thế? Sao từ trước đến giờ ta chưa gặp huynh bao giờ?”Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm khẽ phì cười, nhưng nhìn sắc mặt đen thuicủa nàng, cơn giận của hắn lập tức tan biến, vội vàng tươi cười, dịudàng nói: “Thanh Hạm, đừng đùa giỡn như trẻ con thế, nàng phải biết ởđây rất nguy hiểm. Hơn nữa, vừa rồi nàng cũng nghe thấy đấy, bao nhiêunăm như vậy mà hắn vẫn chưa chịu buông tha cho nàng.”Thanh Hạmlạnh nhạt nói: “Hắn không chịu buông tha cho ta, chứng tỏ ta rất có sứcquyến rũ, đây đúng là chuyện khiến người ta cực kỳ vui vẻ mà. Hơn nữa,ta cũng nghĩ kỹ rồi, mấy năm gần đây ta chỉ có một mình cũng rất buồnphiền. Huống chi, nương tử của ta vừa vặn bị ta bỏ rồi, trong lòng vôcùng cô quạnh, thật sự cũng nên kiếm một người sống cùng cho vui. Xét đi xét lại, Tần Phong Dương yêu ta sâu đậm như thế, có lẽ sống cùng hắncũng không tệ, chưa biết chừng còn được làm Hoàng hậu ấy chứ, đúng làchuyện cực kỳ tốt đẹp!”Giọng nàng vốn đang rất lạnh lùng, khinhắc đến làm Hoàng hậu, mặt mày lại rạng rỡ hẳn ra. Nếu nàng nói là bỏnương tử, thì tức là muốn bỏ Lăng Nhược Tâm.Nghe nàng nói cànglúc càng không ra sao, Lăng Nhược Tâm giận dữ nói: “Cái gì mà bỏ nươngtử? Cái gì mà làm Hoàng hậu? Nàng lại nói linh tinh cái gì thế?”Thanh Hạm liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ khêu cằm hắn nói: “Vị công tử này,bộ dạng của huynh nhìn chẳng tuấn tú gì cả, còn hơi giống nương tử cũcủa ta nữa. Tiếc quá tiếc quá, là nam nhân nhìn giống nữ nhân đã đành,trên mặt lại còn bị một vết sẹo dài như vậy, khó coi quá đi mất.” Dứtlời, nàng còn vừa ngắm nghía Lăng Nhược Tâm, vừa lắc đầu như đang cảmthán vậy.Nghe nàng nói không đâu vào đâu, Lăng Nhược Tâm hỏi:“Không phải trước đây nàng nói vết sẹp này đẹp sao? Sao bây giờ lại nóisẹo này khó coi? Hơn nữa, nàng rõ ràng là nương tử của ta, năm đó nếunàng muốn làm Hoàng hậu, thì đã làm từ lâu rồi chứ cần gì chờ đến hômnay?”Thanh Hạm cười lạnh nói: “Đúng thế, bây giờ ta rất hối hận,cưới về một người nương tử cả ngày chỉ biết chọc giận ta như vậy, chibằng đi làm Hoàng hậu của hắn cho bớt lo nghĩ. Ít nhất đến hôm nay hắnvẫn nhớ mãi không quên ta, còn tương tư ta thành bệnh. Thử hỏi trongthiên hạ này, biết đi đâu để tìm được một nam tử thâm tình như thế? Nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ có lẽ cũng là lúc ta nên nối lại tình duyên vớihắn!”Lăng Nhược Tâm kéo tay nàng, giận dữ nói: “Cái gì mà nối lại tình duyên? Càng nói càng kỳ cục! Nàng đừng quên chúng ta đã thành thân từ lâu, mà nàng cũng đã là người của ta từ lâu rồi!”Thanh Hạmrút tay lại, cười hì hì nói: “Công tử đang nói mấy lời nhạt nhẽo gì thế? Huynh là nam tử, ta cũng là nam tử, làm sao có thể là nương tử củahuynh? Hơn nữa, tuy dung mạo của huynh rất thanh tú, rất giống nữ tử,nhưng cũng vẫn là nam nhân! Ta cũng không có sở thích đoạn tụ!”Lăng Nhược Tâm trừng mắt lườm nàng một cái, hừ giọng nói: “Nhưng chuyệnchúng ta đã thành thân là chuyện thật. Đoàn Thanh Hạm, ta cảnh cáo nàng, nếu nàng dám nghĩ linh tinh nữa, coi chừng ta…” Hắn muốn nói mấy câuđộc địa, nhưng lại phát hiện ra không thể nói được gì, hình như chínhhắn đuối lý trước…Thanh Hạm cười hì hì nói: “Coi chừng huynh thếnào? Đúng vậy, ta nên cẩn thận, ở gần một nam nhân có sở thích đoạn tụthật nguy hiểm. Đúng là nên cách xa huynh ra một chút, có thể xa baonhiêu thì nên xa chừng đó.” Dứt lời, nàng làm như nhìn thấy mãnh thú,vội vàng lách mình ra xa.Nghe nàng nói càng ngày càng kỳ cục,Lăng Nhược Tâm không nhịn được nói: “Nàng còn muốn tránh đi đâu? Ngày ấy rõ ràng ta dùng thân phận nữ tử để gả cho nàng, lẽ ra ta nên sớm bắtnàng khôi phục thân phận nữ tử để gả cho ta, thì hôm nay nàng cũng không thể đứng đây nói linh tinh được
”Ánh mắt Thanh Hạm nhìn hắn cựckỳ không nghiêm túc. Nàng nhíu mày nhìn kỹ hắn một lúc, rồi ra vẻ bừngtỉnh nói: “A, ta hiểu rồi, thì ra huynh chẳng những rất giống nương tửcủa ta, mà cũng là nữ tử giống ‘nàng ta’ à? Ngại quá, tiểu thư!” Hai chữ ‘tiểu thư’ cuối cùng nàng còn dùng ngữ điệu rất kỳ quái để nhấn mạnh.Chỉ nghe nửa câu đầu của nàng, lòng Lăng Nhược Tâm đã giận sôi lên, nhưngcũng biết nàng thực sự tức giận chuyện hắn bỏ đi không nói lời nào, liền khẽ nhíu mày, giọng đầy vẻ buồn bực, hờn dỗi: “Nàng vô duyên vô cớ bỏnương tử là sao?” Hắn biết nàng đang rất tức giận, không cẩn thận thìđùa thành thật mất, hắn chỉ muốn biết phải làm thế nào nàng mới hết giận thôi.Thanh Hạm hừ lạnh nói: “Lý do để bỏ hắn thì rất nhiều. Mộtlà bị huỷ dung mạo, tức là không có dung nhan. Hai là suốt năm năm không ở bên cạnh hầu hạ ta, là không có lễ nghĩa. Ba là vất vả lắm mới gặpđược nhau, lại không nói năng gì, bỏ chạy theo người khác, là không cóđức. Vị công tử này, huynh nói xem, một nương tử không có dung nhan,không có lễ nghĩa, cũng chẳng có đức độ, vậy thì cưới để làm gì? Chỉbằng bỏ đi cho đỡ lo nghĩ.”Lăng Nhược Tâm càng nghe càng thấybuồn cười, bình thường Thanh Hạm chẳng có chút dáng vẻ của nữ nhân nào,vậy mà giờ nói đến mấy thứ này, lại rất rõ ràng mạch lạc. Hắn khẽ cườihỏi: “Nhưng mà, trước khi nàng bỏ hắn, nàng cũng có thể hỏi hắn mộtchút, xem vì sao hắn phải làm như vậy chứ? Chuyện huỷ dung là chuyện bất đắc dĩ, năm năm không gặp cũng là bất đắc dĩ, còn về chuyện bỏ trốncùng người khác, thì nàng nên điều tra cho rõ ràng đi. E rằng trong lòng hắn từ trước tới giờ vẫn chỉ có một mình nàng thôi.”Thanh Hạmthở dài nói: “Ta vốn cũng cho là vậy, nhưng sau nghĩ lại, ta đường đường là một nam tử hán, há có thể để cho người ta đối đãi với mình như thếđược. Cho nên, ta quyết định bỏ hắn, ta cũng đỡ phải ngày nào cũng đaulòng vì hắn.”Dứt lời, nàng rút một tờ giấy trong ngực áo ra, đưacho Lăng Nhược Tâm nói: “Đây là thư bỏ vợ ta viết cho hắn. Vị công tửnày, huynh nhìn rất giống nương tử của ta, chưa biết chừng hai người lại là tỷ muội, phiền huynh chuyển lá thư này cho hắn giúp ta.”LăngNhược Tâm nhướng mày, mở tờ giấy kia ra đọc, chỉ thấy bên trên viết mấychữ “thư bỏ vợ” rất to khiến hắn dở khóc dở cười. Hắn thở dài thật dàinói: “Thanh Hạm ngoan, đừng đùa nữa!”Thanh Hạm nhíu mày, hơinhếch miệng nói: “Đùa à? Chuyện chung thân đại sự sao có thể là chuyệnđùa? Từ trước tới giờ, ta chưa từng lấy chuyện này ra để đùa. Hơn nữa,ta làm vậy cũng chỉ muốn nói cho nương tử của ta biết, ta không phảikhông cưới được vợ, còn có người khác đang chờ ta làm Hoàng hậu kìa. Còn hắn, có phúc không biết hưởng, những ngày tháng yên bình tốt đẹp thìkhông cần, lại dám chơi trò ra đi không một lời từ biệt, rất có cátính!!! Nhưng ta, lại cực kỳ ghét nương tử có cá tính!”Tuy LăngNhược Tâm đã đoán trước được rằng nàng sẽ tức giận, nhưng không ngờ tình hình lại nghiêm trọng thế này. Tuy hắn biết với bản lĩnh của nàng thìhoàn toàn có thể tìm tới đây, nhưng hắn vẫn nghĩ đến khi hắn xử lý ổnthoả chuyện bên này, nàng mới có thể tìm đến, khi đó, hắn sẽ từ từ dỗdành nàng. Không ngờ nàng lại tới nhanh như vậy, hơn nữa, cơn giận củanàng còn lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Người xưa vẫn nói, vợ chồng không nên dễ dàng nói chia tay, nàngbỏ nương tử của nàng như vậy, nhưng có từng nghĩ tới sự khổ tâm của hắnkhông?”Thanh Hạm mỉm cười, nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Nương tử của ta có nói với ta, chuyện hắn làm vô cùng nguy hiểm, không muốn ta lạibị thương tổn nữa. Nhưng hắn có từng nghĩ tới, bỏ ta lại một mình, đốivới ta mà nói, cũng là sự tổn thương lớn nhất trên đời này hay không?Cái gì gọi là khổ tâm? Đơn giản cũng chỉ là lấy cớ mà thôi!”Nếunữ nhân đã không nói lý, thì thật sự không có đạo lý gì có thể lọt tainàng được, hiện giờ, cuối cùng Lăng Nhược Tâm cũng hiểu được câu nóinày. Hắn nhìn Thanh Hạm nói: “Hắn làm như vậy, chính là thể hiện hắn yêu nàng đến tột cùng. Vì yêu, nên mới sợ nàng bị thương tổn dù chỉ mộtchút. Nếu bây giờ nàng vì như vậy mà bỏ hắn, e rằng sau này sẽ hối hận!”Thanh Hạm trợn mắt lườm hắn một cái, rồi hừ lạnh nói: “E là bây giờ ta khôngbỏ hắn ta mới hối hận ấy!” Dứt lời, nàng ném lá thư bỏ vợ vào mặt LăngNhược Tâm rồi nhấc chân định rời khỏi căn phòng nhỏ kia. Đi không từ giã đã đành, còn dám uy hiếp nàng. Hối hận à? Để xem ai hối hận trước?Lăng Nhược Tâm vội vươn tay giữ chặt nàng lại nói: “Cơn giận của nàng đã xả xong chưa?”Thanh Hạm tránh tay hắn ra nói: “Vị công tử này, huynh nghĩ sai rồi. Ta không nổi giận, chỉ muốn hiểu cho rõ một chuyện thôi.” Dứt lời, nàng lại nhấc chân muốn đi.Lăng Nhược Tâm giữ chặt nàng lại hỏi: “Nàng muốn hiểu rõ chuyện gì?”Thanh Hạm nói: “Ta hiểu rõ một chuyện, đó là, ta vĩnh viễn không thể sốngcùng một người luôn tự ình là đúng. Tốt nhất là bỏ đi, một đao chặt đứtnhân tình!” Còn dám nói nàng xả giận à? Đúng là không có thiên lý, cũngkhông thèm nghĩ đến cảm nhận của nàng khi sáng hôm đó không nhìn thấybóng người đâu thì thế nào. Dứt lời, nàng vận nội lực vào tay, đẩy hắnvăng ra, tiếp tục bước đi.Lăng Nhược Tâm quýnh lên, giữ chặt nàng lại nói: “Được rồi, tất cả đều là lỗi của ta, có gì từ từ nói. Bây giờbên ngoài vừa tối vừa nguy hiểm, nàng muốn đi đâu ta sẽ đi cùng nàng.”Thanh Hạm quay đầu, liếc hắn một cái rồi cười lạnh: “Huynh đi cùng ta? Đừngnói chuyện buồn cười thế. Không phải huynh nghĩ trăm phương nghìn kếmuốn thoát khỏi ta sao? Nếu đã muốn rời đi, còn lôi kéo ta làm gì? Hơnnữa, nơi ta muốn đi, huynh đi không được. Bây giờ ta sẽ đi làm Hoàng hậu của ta!”Nàng nói làm Hoàng hậu, đương nhiên là muốn đi tìm Tần Phong Dương.Trong lòng Lăng Nhược Tâm vốn chỉ hơi lo lắng, giờ nghe nàng nói những lờinày, hắn càng cuống cuồng hơn, sao có thể để nàng đi ra ngoài được?Từ khi hai người quen nhau tới nay, có vô số lần cãi nhau, cũng đấu võkhông ít lần, nhưng chưa bao giờ Thanh Hạm tức giận đến mức này. Theo lý của hắn, thì cứ như là tất cả những gì hắn làm đều là chuyện hiểnnhiên, không hề có chút ý thức nào về sai lầm của mình vậy. Giải thíchà? Có gì cần phải giải thích nữa? Nói đi nói lại không phải cũng chỉ cóvài câu đó thôi sao? Trước khi tìm được hắn, nàng chỉ định dạy bảo hắnmột trận thôi, nhưng giờ lại chỉ hận không thể thật sự lột da, chặtxương hắn đi.Tuy trong lòng Lăng Nhược Tâm biết rõ mình sai ởđâu, trước đây cũng từng thấy nàng tức giận, nhưng chưa từng thấy nàngtức đến mức này, giờ lại nghe thấy nàng muốn đi tìm Tần Phong Dương, hắn cũng không thèm quan tâm là thật hay giả, cứ kéo nàng lại đã rồi tínhsau. Thể diện của nam tử hán so với việc vợ mình muốn đi cùng nam nhânkhác thì chẳng là gì cả.Lăng Nhược Tâm cũng không quan tâm có làm đau Thanh Hạm không, lập tức ôm chặt nàng từ phía sau: “Thanh Hạm, đừng giận nữa, ta biết ta sai rồi. Ta bảo đảm rằng lần sau sẽ không dám đểnàng lại một mình không quan tâm nữa.”Thanh Hạm lạnh lùng hừ mộttiếng: “Lần sau à? Chàng còn muốn có lần sau nữa à? Lần này còn chưaxong đâu!” Dứt lời, nàng muốn gạt tay hắn ra để bỏ đi, nhưng Lăng NhượcTâm ôm rất chặt, nàng căn bản không giãy ra được.Từ trước đếngiờ, Thanh Hạm vốn rất bướng bỉnh, huống chi, bây giờ lạ đang nóng giận, nàng lập tức dồn khí vào đan điền, lật tay tung chưởng ra, dùng nămthành công lực đánh vào người Lăng Nhược Tâm. Lăng Nhược Tâm bị đaunhưng ôm vẫn rất chặt, dù thế nào cũng không chịu buông tay. Thanh Hạmcàng thêm tức giận, tiếp tục tấn công thẳng vào bụng dưới của Lăng Nhược Tâm, máu tươi trào ra khoé miệng hắn, tay hắn rốt cuộc cũng buông lỏngra, nhưng người thì ngã thẳng xuống đất.Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Thanh Hạm lại thấy đau lòng. Nàng biết công lực của mình, ngườibình thường căn bản không thể chịu nổi, chưởng lực vừa rồi của nàng, dùvõ công của Lăng Nhược Tâm không thấy, thì e rằng cũng bị thương khôngnhẹ. Dù sao, đánh hắn mấy chưởng, cơn tức của nàng cũng vơi đi nhiều,liền mắng: “Chàng là heo ngốc sao? Đánh chàng sao chàng không biếttránh?”Khoé miệng Lăng Nhược Tâm lại trào máu, hơi thở yếu ớtmong manh nói: “Nếu vừa rồi ta tránh ra, sẽ phải buông tay. Chỉ cầnbuông lỏng tay, nàng sẽ trốn đi. Ta sao có thể để nàng đi được, cho nên, ta sao có thể tránh chứ?”Thanh Hạm hít sâu một hơi, đi tới cạnh hắn nói: “Chẳng lẽ chàng không sợ ta thật sự đánh chết chàng hay sao?”Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Người ta nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Nàng là nương tử của ta, dù thật sự bị nàng đánh chết,ta cũng cam tâm tình nguyện.”Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm cau mày: “Đúng là so sánh kỳ quặc! Nếu chàng thật sự muốn chết, để ta tặng chàng thêm một chưởng nữa!” Dứt lời, nàng làm ra vẻ muốn bổ một chưởng nữatới.Sắc mặt Lăng Nhược Tâm không chút thay đổi, ngồi yên ở đó.Nếu đánh hắn mà có thể khiến nàng bớt giận, thì nàng cứ đánh đi. Hắntuyệt đối không trả đòn. Nhìn bộ dạng mặc người xâm phạm kia của hắn,lòng Thanh Hạm lại mềm đi, bàn tay vốn đang tung chưởng cũng hạ xuốngcực kỳ dịu dàng, biến thành nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn.Lăng Nhược Tâm nhìn hành động của nàng, biết ngay nàng đã bớt giận, lập tức trầmgiọng nói: “Thanh Hạm, đừng giận nữa, được không? Chuyện lần này ta biết sai rồi.”Thanh Hạm hỏi: “Vậy chàng có biết mình sai ở đâu không?”Lăng Nhược Tâm nói: “Ta sai ở chỗ tự ình là đúng, không nên một mình rời đixử lý chuyện mà ta tự thấy rằng sẽ gây nguy hiểm cho nàng.” Nam tử hánđại trượng phu, phải biết dũng cảm nhận sai. Thật ra, hắn cũng không cảm thấy mình thực sự làm sai chuyện gì, nhưng vì vất vả lắm mới có thể dập tắt lửa giận của nàng, thì vẫn nên nhận sai trước đi là hơn.Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái nói: “Chàng chỉ nói đúng một nửa thôi,đã là vợ chồng, phải xác định có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu.Chàng bỏ ta một mình nhiều năm như vậy, còn muốn tự mình đi làm cáichuyện mà chàng tự cho rằng rất tốt đối với ta, nhưng chàng không hềbiết, đối với ta, được ở bên chàng mới là chuyện hạnh phúc nhất.”Dứt lời, nàng nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, xem mạch cho hắn. Tuy mạch đập không ổn định, nhưng cũng không giống người bị thương nặng như hắn thể hiện,khiến nàng hơi nghi ngờ, lấy tay quẹt một chút máu bên miệng Lăng NhượcTâm, đưa lên mũi ngửi, sau đó trợn to mắt nhìn Lăng Nhược Tâm hỏi: “Nóiđi, đây rốt cuộc là thế nào?”Mùi máu kia rất tanh, căn bản khôngphải máu người, nhưng nàng ra tay cũng không nhẹ, về lý mà nói, thìthương thế hẳn phải nặng hơn hiện tại rất nhiều.Lăng Nhược Tâmhơi ngẩn người, nàng bây giờ đúng là quá khác biệt với nàng của năm đó,chuyện này cũng không gạt được nàng, đành phải chấp nhận số mệnh, nói:“Ta đang mặc bộ xiêm y năm đó chúng ta lấy trong Hoàng lăng ra. Năm đósau khi ta ngã xuống vách đá vẫn luôn mặc nó, nên mới phát hiện xiêm ynày, ngoài việc có thể làm gân cốt tráng kiện hơn, thì còn có thể giúpcơ thể chắn một chút ngoại thương nữa.”Thanh Hạm sửng sốt, nàngnhớ năm đó khi vào cung với Lăng Nhược Tâm, nàng ngại bộ xiêm y đó khócoi, nên đưa cho hắn, không ngờ lại đúng là bảo bối. Trong lòng nàng bán tin bán nghi, quả nhiên đúng là Lăng Nhược Tâm mặc bộ xiêm ý đó.Nàng hừ một tiếng nói: “Lăng Nhược Tâm, chàng thật có bản lĩnh, biết dùng máu chó để lừa ta!”Hết chương 11.