Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 24-1: Đại gia nhoi nhoi (1)



Bạch Vân cùng Thiên Song Song sáng sớm hôm sau rời khỏi Bạch Long Vĩ. Tự nhiên là đến chỗ hẹn với Lãnh Phong, kinh thành đệ nhất khách sạn của Thượng Quan gia.

-"Song nhi, ngươi đã về" Lãnh Phong gặp Thiên Song Song rất là cao hứng, nhưng gặp Bạch Vân xong tinh mâu liền ảm đạm xuống.

-"Phong Phong, đây là Bạch Vân, từ nay về sau hắn cũng là người của ta". Thiên Song Song chỉ tay về phía Bạch Vân giới thiệu; sau đó đối với Bạch Vân chỉ về Lãnh Phong "Vân nhi đây là Lãnh Phong, đại phu quân của ta".

Lãnh Phong đang rất là ủy khuất, nghe được nàng giới thiệu hắn là đại phu quân lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp điểm. Nhu tình ánh mắt nhìn về phía nàng.

Bạch Vân hướng Lãnh Phong một cái gật đầu coi như chào; Lãnh Phong là lạnh lùng không có đáp lại. Hai cái đại nam nhân lãnh khí làm nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống.

-"Hai ngươi ngồi xuống dùng trà đi, đều là người trong nhà đừng như vậy được không?" Thiên Song Song biết là hai người sẽ không dễ hòa hợp; nhất là Lãnh Phong, chỉ có thể an ủi bọn họ.

-"Song nhi, ta sẽ không náo loạn" Bạch Vân rất nhanh giấu đi khuôn mặt lạnh lùng, đối với Thiên Song Song tươi cười hiền lành; như cái tiểu hài tử lấy lòng mẫu thân.

-"Song nhi, hắn là.." Lãnh Phong có một chút khó tiếp nhận.

-"Uh, Lãnh Phong; hắn là cái thứ hai phu quân của ta; hắc ngọc bội cũng hội chấp nhận." Thiên Song Song nhìn Lãnh Phong lộ ra khó xử giải thích; nắm lấy cánh tay hắn.

Lãnh Phong không nói gì, im lặng suy nghĩ một hồi cuối cùng gật gật đầu "Uh, tiểu thư, ta tiếp nhận. Bất quá nếu hắn không đối với ngươi tốt ta sẽ không tha hắn". Nói xong tinh mâu hiện lên một chút sát ý.

-"Lời này ta nói với ngươi mới đúng". Bạch Vân lạnh lùng liếc mắt Lãnh Phong, hai người âm khí bắn ra bốn phía.

-"Hai người được rồi, ta muốn một mình, các ngươi lui ra đi". Thiên Song Song một đầu hắc tuyến; nhìn hai nam nhân không hòa thuận rất ư là bực mình; nếu hai người không thông thì nàng cũng không cần, dù gì cũng do hắc sắc ngọc bội hại nàng.

Bạch Vân cùng Lãnh Phong hai cái nam nhân đi ra khỏi phòng, ánh mắt đều không rời khỏi đối phương, cuối cùng không nhịn được đánh đi lên; đem toàn bộ khách sạn muốn phá hư.

-"Ngươi vì sao muốn thưởng nương tử ta?" Lãnh Phong lạnh lùng sắc bén giọng nói như tu la địa ngục.

-"Nàng hội tiếp nhận ta; ta yêu nàng liền có thể?" Bạch Vân yêu nghiệt khuôn mặt lạnh nhạt trả lời. Mấy chục cơ quan con rối bỗng xuất hiện hướng Lãnh Phong đánh tới. Lãnh Phong vận một tầng khí bao quanh như một cái vòng bảo vệ khổng lồ làm cho cơ quan con rối không thể xâm phạm, cuối cùng một cái cường đại khí tức từ bốn phía thoát ra làm toàn bộ cơ quan nhân vỡ tan.

-"Ngươi" Bạch Vân yêu nghiệt tức giận khuôn mặt chuyển thành đen; cơ quan của hắn là tuyệt đối cao cường võ công, cư nhiên chỉ vừa xuất động đã bị Lãnh Phong đánh bại; đúng là tức chết hắn.

Bạch Vân bay người xuất chưởng, Lãnh Phong cũng ngênh đón; hai người song chưởng chính là lúc cận kề thì bị một cường đại khí lực chắn ngang ở giữa.

-"Hai ngươi nháo đủ chưa?" Thiên Song Song một thân hắc y tung bay; đứng ở hai người trung gian, mắt đẹp tràn đầy lửa giận nhìn Bạch Vân cùng Lãnh Phong.

Bạch Vân cùng Lãnh Phong lập tức thu hồi nội lực; vì sức lực quá mức cường đại không thể khắc chế nên cuối cùng phản phệ; cả hai đều bị trọng thương nằm vật ra đất, khách sạn tòa chính đều bị hai người nháo đến rối tung rối mù.

-"Ai to gan dám phá hoại tài sản của Thượng Quan gia tộc?" Vang vọng khí thế từ nam tử giọng nói vang lên, một thân hắc y từ cửa chính bước vào, Thượng Quan Thần Tinh thư sinh nho nhã nổi bật nước da trắng nõn, chân mày rậm, môi mỏng đỏ đỏ ưa nhìn, cái mũi cao thanh tú, đôi mắt đẹp trong trẻo, tóc đen bói cao đầu, phía trên đội một cái nho nhỏ như mão của quan viên, hai bên có hai sợi dây tòn ten, trước mão có hoa văn tinh xảo thẳng người bước vào. Hắn ra dáng một thương nhân thành đạt, khí chất rất là không sai; uy nghiêm làm Thiên Song Song đối hắn có một cái nhìn khác.

-"Ngại ngùng, người của ta không biết điều làm tổn hại đến nơi của Thượng Quan công tử, ngươi có hay không nể mặt ta bỏ qua cho họ, ta có một chút thành ý cấp cho ngươi." Thiên Song Song bạch y thong dong bước lên một bước; tà nghễ đứng trước mặt Thượng Quan Thần Tinh đạm mạc tươi cười, cấp cho hắn một tờ ngân phiếu.

-"Thì ra là Thiên tiểu thư, nếu là người của tiểu thư thì không sao; ta sẽ không gây khó dễ; bất quá tiểu thư nên quản lý chặt chẽ người của mình." Thượng Quan Thần Tinh uy nghiêm nhìn nàng; đôi mắt hơi tươi cười nhưng cấp cho người ta cảm giác là một nụ cười giả tạo kiểu xã giao, thật không vừa mắt.

-"Ngại ngùng, sẽ không có lần sau. Thượng Quan công tử cấp ta một chút mặt mũi nga". Thiên Song Song cũng đối Thượng Quan Thần Tinh tôn trọng, lạnh lùng đưa cho hắn tờ ngân phiếu một ngàn lượng xem như bồi thường; cuối cùng dìu hai cái nằm dưới sàn nhà là Lãnh Phong cùng Bạch Vân trở về phòng.

-"Thượng Quan công tử, ta có chút mệt, ngươi nghỉ ngơi hạ". Thiên Song Song gật đầu lạnh lùng rời đi.

Thượng Quan Thần Tinh vẫn là đứng nhìn về phía nàng, muội muội hắn vẫn bảo hắn làm khó nàng nhưng hắn là không làm được; kế hoạch mê hoặc nàng của hắn cũng phá sản; hắn là ái mộ nàng có tài nên không muốn tổn thương nàng. Coi như là vậy đi; hắn thầm cấp cho mình một lý do sau đó phân phối hạ nhân làm việc rồi rời đi.

..

-"Ca, ngươi như thế nào bỏ qua cho nàng dễ như vậy?" Thượng Quan Hoa Lệ sắc mặt tức giận làm ầm lên.

-"Ngươi như thế nào biết?" Thượng Quan Thần Tinh nhíu mi.

-"Ca, ngươi thích nàng sao?" Thượng Quan Hoa Lệ bực mình hỏi.

-"Không có, Lệ nhi đừng nghĩ lung tung, ta hơi mệt, ta trước về phòng." Thượng Quan Thần Tinh không biết giải thích như thế nào chính là chơi bài chuồn.

-"Ca" Thượng Quan Hoa Lệ dậm chân một thân nghẹn khí. Thiên Song Song cư nhiên đem ca ca nàng mê hoặc, đúng là yêu nữ. Nếu ca nàng không ra tay thì nàng phải thay trời hành đạo.

Thượng Quan Hoa Lệ trong mắt bỗng hiện ra âm hiểm; khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh; khuôn mặt xinh đẹp chính là tà ác ý cười, giống một cái phù thủy như nhau.

-"Thiên Song Song, nếu ca ta cùng Tây Thần không trị được ngươi, ta sẽ ra tay; có điều ta sẽ không nhẹ tay với ngươi".

-"Đại phu, bọn hắn có sao không?" Thiên Song Song nhíu mi hỏi.

-"Không sao; cô nương đừng lo lắng. Lão phu kê toa rồi cô nương cứ theo đó mà sắc thuốc". Đại phu nhẹ nhàng trả lời, vẻ mặt trấn an.

-"Uh, cám ơn đại phu". Thiên Song Song cung kính tiễn đại phu ra về; đi ra ngoài mua thuốc vì bọn hắn.

Thiên Song Song một thân hắc y bình tĩnh rời khỏi khách sạn. Nàng vừa đi vừa nhìn khung cảnh xung quanh.

Kinh thành về đêm tráng lệ xa hoa, đèn đuốc sáng rực; đèn lồng treo khắp nơi làm phong cảnh thêm mơ mộng hữu tình. Vì mới bắt đầu vào đêm nên không khí những tửu lâu là náo nhiệt không thôi, người hét người hò; lời mời gọi không ngớt. Thiên Song Song không thích sự náo nhiệt của mấy tửu lâu và bách hoa lâu nên chọn một con đường khuất người mà đi, tránh va chạm những thành phần dơ bẩn.

Thiên Song Song còn một bước là thoát khỏi hẻm tối; một tên râu ria bồm xồm đứng trước mặt nàng, mặt đúng chữ dâm tặc không cho nàng đi qua "Tiểu cô nương; tối hôm nay ngươi phải là người của bổn đại gia".