Nuông Chiều

Chương 62



Nữ hài hôn hết sức kích động.

Hạ Du nhắm mắt, lông mi đen dài an tĩnh rũ xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo trông ngây thơ vô tội.

Hạ Tu Âm nếm ra chút vị ngọt của dâu tây.

Hạ Du đã ăn qua đồ ngọt.

Giác quan bị khuếch đại đến mức cực điểm, không khí trong xe được sưởi rất ấm áp, rất dịu nhẹ, nhưng Hạ Tu Âm nhận thấy được một sự căng thẳng khó có thể chịu nổi.

Cho nên, cô không thể không dùng miệng hỗ trợ hô hấp——

Vì thế, nụ hôn càng sâu.

Nữ hài vì cô nghênh hợp mà cảm thấy vui mừng, môi lưỡi ngày càng không biết phép tắc.

"A Du, em biết mình đang nói cái gì không?" Đầu ngón tay Hạ Tu Âm đặt sau lưng nữ hài, cách lớp vải bông dày, như là muốn chạm được trái tim nàng.

Tóc Hạ Du từ gò má trượt xuống, vẻ mặt mềm mại, làm người khác liên tưởng đến sợi bông trong windsor bread, ngọt đến muốn kéo ra tơ.
Nữ hài cúi đầu hôn Hạ Tu Âm thêm lần nữa.

"Tỷ tỷ, em là người trưởng thành rồi, em biết mình đang nói cái gì."

"Tỷ tỷ......" Nàng hôn vành tai của Hạ Tu Âm, nhìn thấy làn da sau tai tỷ tỷ đang ửng đỏ, nàng cong mắt, thấp giọng khẽ nói ra hai chữ.

"......"

Đồng tử Hạ Tu Âm rụt lại rồi mở ra.

Hiếm thấy, cô phản ứng chậm nửa nhịp.

"A Du, em có biết xấu hổ không?"

Hạ Du giống như sơ một đứa trẻ nhận được kẹo, liếm như thế nào hôn như thế nào cũng thấy không đủ.

"Em xấu hổ......"

"Rất ngượng ngùng."

Nàng đưa tay đến sờ tay Hạ Tu Âm đang đặt trên sống lưng nàng, đan vào trong những khe hở ngón tay cô.

Nàng hài lòng nhìn mười ngón tay các nàng đan vào nhau.

Hạ Du kéo hai tay đang đan chặt đặt lên môi, nàng hôn lên mu bàn tay tỷ tỷ, rồi lại tiếp tục hôn hôn.

Cánh môi chạm vào làn da căng mịn trắng nõn.
"Nhưng là, em muốn nói cho tỷ tỷ nghe."

Nàng nắm tay Hạ Tu Âm đưa lên mặt mình, quyến luyến xoa xoa, miệng khẽ thở dài.

"Nói cho tỷ tỷ biết, em là của tỷ tỷ."

"Cho nên...... tuy thẹn thùng cũng phải kìm nén lại."

Khuôn mặt thanh tú mịn màng, lưu luyến không muốn rời xa cùng mu bàn tay cô chạm nhau.

Ngoài sự khao khát và ngưỡng mộ đã lâu, đôi mắt ấy nhìn cô lại thêm một loại thay đổi nào đó, mà chỉ có trong tuổi dậy thì.

Tinh tế dẫn dụ người khác, không nhanh không chậm mà chạm vào, vuốt nhẹ nhàng.

"Những thứ này...... Là ai dạy em?" Hạ Tu Âm nóng máu lên, trái tim kích động như muốn nhảy ra yết hầu, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo.

Thậm chí vì máu tăng nhanh, bọn chúng truyền lên não làm cô điên cuồng nghĩ ra hàng loạt tưởng tượng, rồi lại bác bỏ từng thứ.

Cô điều động ký ức, từ những cuốn sách và phim cô giữ ở nhà cho đến cảnh phim ít ỏi của Hạ Du.
"Tỷ tỷ có tin đây là thiên phú hay không?" Hạ Du yêu kiều nhìn cô, lại nhịn không được hôn lên mắt cô.

Nàng muốn hôn cả người tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ luôn khen em thông minh......"

"Nên em tự hiểu ra."

Hạ Tu Âm không có bất cứ phản ứng gì, nữ hài cũng không quan tâm, lòng bàn tay từ gương mặt tỷ tỷ dịch chuyển xuống chóp mũi, đến khóe môi nhẹ nhàng mơn trớn.

"Tỷ tỷ để ý đến em đi......"

Hạ Tu Âm mặc kệ nàng nhíu mày làm nũng.

"A Du biết tôi muốn nghe cái gì."

Hạ Du bày ra khuôn mặt nhỏ nhăn lại.

Nàng cuộn người vào trong lòng Hạ Tu Âm, tai áp sát lồng ngực Hạ Tu Âm, nghe bên trong thình thịch nhảy lên.

Chạm đến khỏa mềm mại, mặt nàng đỏ ửng, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định.

"Tỷ tỷ còn nhớ anh Benjamin không?"

Hạ Tu Âm nhăn mày, Benjamin lỗ mãng và hết sức tự tôn, tự cho mình là đúng, làm cô đã từng đứng trong gió lạnh vào rạng sáng hai giờ kéo hắn từ biệt thự ra ngoài giằng co.
"Bó hoa hồng đó...... Là tỷ tỷ kêu anh ta đưa em."

Hạ Du nhắm mắt lại, trong đầu miêu tả lại cánh hoa kiều diễm ướŧ áŧ, giọt sương trong suốt trên cánh hoa như lung lay sắp đổ, run rẩy, đẹp đến kinh tâm.

Nàng miệt mài ép nó thành tiêu bản, bỏ vào rương gỗ, ghi vào hồi ức thuộc về tỷ tỷ.

"Anh Benjamin thần kinh đại điều*, anh ấy sao có thể nghĩ được đến chuyện xin lỗi em, là tỷ tỷ bị em dọa sợ......"

* thần kinh đại điều: vô tư, bất chấp hậu quả

"Cho nên mớibgiận dữ với anh ta."

"Bắt anh ta nghĩ cách......"

Hạ Du nói nói, nhịn không được nắm cổ áo tỷ tỷ khẽ hôn lên.

"Em rất thích bó hoa đó."

Hạ Tu Âm im lặng.

Cô vốn không tính gạt nữ hài, hơn nữa Hạ Du nhạy cảm thông minh, có thể đoán ra cũng không làm cô ngạc nhiên.

Nhưng là, bây giờ nữ hài đề cập đến chuyện này là có ý gì?
"Tỷ tỷ sao không hỏi em?"

"Hỏi em nhìn thấy được gì......"

Hạ Du mong đợi nhìn cô.

"Là gì?" Hạ Tu Âm nhận ra được, có lẽ năm đó còn hơn những gì cô nghĩ.

"Thật ra là...... là hai cặp tình nhân."

Hạ Du nhỏ giọng, " Cặp đôi đầu tiên rất xứng đôi ... Đúng như lời anh Benjamin đã hứa... tinh tế... nhẹ nhàng... "

"Họ rất đẹp."

Tinh tế, ôn nhu, xinh đẹp.

Dùng những từ ngữ như vậy để hình dung...... Hạ Tu Âm rất khó liên hệ chúng với khẩu vị của mình.

Benjamin thích với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và cơ bắp cuồn cuộn...... Mặc dù sự xuất hiện của Tần Chính khiến điểm này hơi lệch một tí.

"Chỉ là anh Benjamin ăn nói không khéo, quên nói em biết, phía sau còn một đôi nữa, là đôi mà anh ấy thích nhất."

Thấy tỷ tỷ còn hơi nghi hoặc, Hạ Du thấp giọng nói cẩn thận kể hết thảy cho Hạ Tu Âm.
Benjamin có thể không cẩn thận, nhưng dưới cơn thịnh nộ của Hạ Tu Âm cũng không thể vô tri như vậy, tự cho mình là đúng, không chút nào để ý rằng lúc đó Hạ Du là một đứa trẻ cả hôn môi cũng chưa từng nếm trải.

Hạ Tu Âm chưa bao giờ nghĩ rằng vào một lúc nào đó trong đời, cô sẽ cùng nữ hài bàn luận quanh đề tài này.

"Em tìm đọc qua rất nhiều tư liệu."

"Em biết yêu là cái gì."

"Cũng biết, đồng tính luyến ái."

"Là một tình yêu tự nhiên, hơn nữa cũng bình thường......"

Vẻ mặt Hạ Du nghiêm túc.

"Cho nên tỷ tỷ ...."

" Em sẽ chịu trách nhiệm với từng lời mình nói."

Nàng vòng qua sau cổ Hạ Tu Âm, chậm rãi nói lại câu đó lần nữa, từng chữ rõ ràng, hơi thở ấm áp, nung nóng đến đầu dây thần kinh Hạ Tu Âm.

"Tỷ tỷ......"

Hạ Tu Âm bị dây dưa như vậy, cầu xin, cô khó tránh khỏi nhớ lại mình lúc mười chín tuổi trong đầu chứa những gì.
Hạ Du, việc học, công ty...... Lần đầu tiên cô bước vào thế giới của người trưởng thành, điên cuồng học hỏi tất cả những kinh nghiệm có được, đi vận hành công ty chi nhánh, khai thác thêm các bộ phận mới.

Cô vạch ra vô số deadline, cô phải nhanh chóng trưởng thành để có thể che mưa che gió, cô muốn sắp xếp cho Hạ Du hết quãng đời còn lại.

Cô sẽ làm cho Hạ Du giống một như một đứa trẻ bị chiều hư, bình an, vui vẻ lớn lên, có được tình yêu mà người khác cực kỳ hâm mộ, bổ khuyết vào những thứ mà nàng đã từng không có được.

Vậy...... Cô có làm tốt không?

Trạng thái của Hạ Du bây giờ, có phải là một cô bé mười chín tuổi đang hạnh phúc không?

Ngoài sự an ủi và chăm sóc về tinh thần, Hạ Du đối với phương diện sinh lý cũng bắt đầu thân cận, nóng lòng muốn thử.
Hạ Tu Âm là đối tượng duy nhất của nữ hài, cũng chỉ có thể là cô.

Nên...... Nàng đem hết thảy tò mò đặt lên người tỷ tỷ.

Bắt đầu từ hôn môi, Hạ Tu Âm đã gục ngã.

Chiếc hộp Pandora* cám dỗ mọi người trầm luân sa đọa.

*Chiếc hộp Pandora: đó là một chiếc hộp mà nàng - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng vì tò mò mà Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh... Sau này, khi viết bài, người ta thường dùng từ ám chỉ "Chiếc hộp Pandora" như một phép ẩn dụ cho nguồn gốc của thảm họa.

"A Du, tỷ tỷ chỉ hỏi em một câu......" Hạ Tu Âm ôn nhu vuốt ve làn tóc của Hạ Du, "Em đã thật sự chuẩn bị tốt sao?"
"Ừm." Hạ Du ngoan ngoãn đáp.

Hạ Tu Âm lấy cái khăn ướt ra khỏi đôi mắt hoang mang của nữ hài.

Hạ Du không hề đề phòng nhìn cô, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ, hai tay mảnh khảnh ôm lấy cổ Hạ Tu Âm.

Rồi sau đó, trong đôi mắt xinh đẹp kia, đồng tử bỗng nhiên co lại, cả người nữ hài cũng cứng đờ đi, không lâu sau lại bắt đầu run nhẹ.

Cả hô hấp cũng ngừng lại, bộ dáng sửng sốt tột độ.

Hạ Tu Âm trấn an hôn lên giữa mày nàng, tay kia cỗ nhẹ lên lưng Hạ Du.

Cô sửa lại quần áo nữ hài một lần nữa, nửa ôm Hạ Du trở về ghế phó lái, cúi người giúp nữ hài đeo lại đai an toàn.

"Sợ sao?" Hạ Tu Âm cười khẽ, thấy nữ hài còn đang mất hồn mất vía, nên cũng không vội vàng ngồi lại chỗ ngồi.

Cô hôn lên đôi mắt Hạ Du, cả gương mặt và chóp mũi của nàng...... Giống như đang đối với một đứa trẻ mà nhẹ nhàng hôn, cái an ủi quen thuộc làm nữ hài dần dần bình tĩnh.
Hạ Tu Âm vò khăn giấy lại, ném vào thùng rác.

Cô thắt đai an toàn lại cho mình, rồi quay sang vuốt ve tóc mái trên trán nữ hài.

"A Du đừng lo lắng."

"Tôi sẽ chờ em."

Xe rời đi con hẻm nhỏ tối tăm, đem những khao khát vừa chạm vào đã bị tách ra ném ra sau người.

Hạ Du chậm rãi lấy tay che mặt lại, lộ ra vành tai đỏ ửng.

Là thẹn thùng, là ảo não.

Tỷ tỷ chạm đến rất ôn nhu, nàng chỉ là...... cảm thấy ngạc nhiên trước phản ứng của tỷ tỷ.

Nàng làm sao biết sợ.

===

Tháng năm.

Hoa thạch lựu có màu cam đỏ, chung đài hoa hình chuông giống đang thu lại một mùa xuân sôi động, báo hiệu một mùa hè trong trẻo tươi sáng.

Sầm Úc như người chạy nạn đeo cặp sách gõ cửa nhà Hạ Du.

"Tiểu dì, nhanh nhanh nhanh! Mau cho tôi vào!"

Hai chân đạp mũi giày ném qua một bên, Sầm Úc ngay cả dép lê cũng không đổi, để chân trần bay vào phòng khách, ngả người vào sô pha, nằm sấp không nói gì.
"Diệu Diệu sao vậy?" Hạ Du cúi người nhẹ nhàng vỗ vai nàng, Sầm Úc thình lình ngẩng đầu, dưới mắt lộ ra hai quầng thâm.

"Tiểu dì, tôi sắp bị phiền đến chết."

Trùng hợp dì Trần đem nước trái cây ra, Sầm Úc qua loa cảm ơn dì Trần, cứ như vậy dựa vào sô pha, cũng không cần ống hút, ừng ực ừng ực uống lấy uống để.

"Mấy ngày nay tôi không thể ngủ yên." Nàng lấy tay mở to mắt, "Tiểu dì cậu xem, có phải đều là tơ máu phải không?"

"Diệu Diệu gặp chuyện gì rồi?" Hạ Du cũng hơi sốt ruột.

"Tôi cho cậu xem!" Sầm Úc lấy cặp sách ở trên mặt đất lên, sau đó chổng ngược chúng xuống, "ào ào" rớt hơn mười cuốn bài tập và sách giáo khoa, cuối cùng là một cái điện thoại.

Nàng hấp tấp mở khóa, tìm đến ứng dụng mạng xã hội, bấm vào, mở ra lịch sử trò chuyện.

"Cậu xem! Chính là tên biếи ŧɦái chết tiệt này!"
【 Diệu Diệu là tên tục của em sao? Thật là dễ nghe.】

【 Diệu Diệu, Diệu Diệu.】

【 Em biết không? Tôi đang lẩm bẩm tên em. Nếu có cơ hội, tôi sẽ đến trước mặt gọi em như vậy, em sẽ đáp lại tôi chứ?】

【 Có lẽ hai chữ này là vì em mà được tạo ra, đọc lên mấy lần, cả tim tôi cũng nhũn ra.】

【 Diệu Diệu, đừng nghĩ sẽ chặn tôi, tôi sẽ dùng thật nhiều tài khoản kết bạn với em, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng để theo đuổi em.】

【 Em đoán xem, tôi là ai?】

Không có đặt ảnh đại diện, giới tính nữ.

Mới đầu Sầm Úc có mắng đối phương, nhưng phản ứng của Sầm Úc cũng không làm đối phương khó chịu.

【 Diệu Diệu, cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với tôi.】

【 Em nói thêm hai câu nữa đi.】

【 Em có thể thu âm không?】



【 Một giây một trăm tệ được không?】
【 Em nói cho tôi nghe mười giây.】

Hiển nhiên Sầm Úc bị cô chọc đến điên tiết, lập tức trả hai ngàn trở về.

【 Thu âm mẹ chị thì có? Ai cần tiền của chị! Trò đùa dai này chấm dứt ở đây, hiểu chứ?】

【 Diệu Diệu, mẹ tôi ở ngay bên cạnh, em có muốn nghe bà ấy nói chuyện không? Bà ấy sẽ rất thích em.】

【 Không! Muốn!】

Đối phương:

Là ba ngàn!

Sầm Úc không cam lòng yếu thế, lại tăng thêm một ngàn.

Cuối cùng tổng cộng lên đến mười vạn, thẻ liên kết với mạng xã hội của Sầm Úc đã cạn tiền.

Nàng nhìn thông báo chuyển khoản đến, tay run rẩy cũng không dám ấn vào nhìn xem có bao nhiêu.

Đối phương là một kẻ điên từ đầu đến chân.

Sầm Úc một chút cũng không nghi ngờ rằng nếu nàng tiếp tục, người kia có thể chơi không biết mệt mà tận hưởng trò này, xem nó như một trò chơi nhỏ.
"Nếu nhận, cậu chẳng phải sẽ có tiền rồi sao?" Hạ Du đối với cảnh ngộ của Sầm Úc cũng thật khó xử.

"Đúng vậy!" Sầm Úc ôm ngực ngồi trên sô pha, "Nhưng nếu tôi nhận, lỡ như số tiền tôi trả về không lớn hơn thì chẳng phải rất mất mặt sao?"

Nàng la ó.

Rõ ràng là ngậm thìa vàng lớn lên, trong mắt Sầm Úc, số tiền ấy so với mặt mũi cô còn kém xa, cho dù là một người xa lạ mà nàng chán ghét cũng vậy.

Cô gái bắt chuyện với Sầm Úc rất kỳ quái, vô luận Sầm Úc có như thế nào nhục nhã cô, cô cũng không để tâm đến, thậm chí còn sẽ cảm kích bộc ra một vài thổ lộ.

Xem xét mục chuyển tiền nhật ký trò chuyện, điều kiện kinh tế đối phương cũng không tồi, có thể nói là rất giàu có.

"Diệu Diệu, chị ta đang theo đuổi cậu hả?"

Hạ Du phỏng đoán, những lời này từ trong miệng thốt ra, nàng một trận kinh hãi, bởi vì nàng cũng đang làm chuyện như vậy.
Nhưng rất nhanh, nàng lại lắc lắc đầu phủ định, "Diệu Diệu, chị ta không phải đang theo đuổi cậu."

Đây là quấy rối.

Chân chính theo đuổi không nên cực đoan như vậy, làm người khác khó chịu.

"Tôi biết, nào có nữ sinh truy nữ sinh." Sầm Úc bĩu môi, "Nhưng tôi thật sự không có biện pháp đối phó với chị ta, trong thẻ đột nhiên thiếu nhiều tiền như vậy, mẹ tôi nếu biết nhất định sẽ phạt tôi quỳ lên cái bàn xát mất!"

Sầm Úc kinh hồn táng đảm sờ sờ đầu gối.

"Diệu Diệu, nếu cậu ở đây thì mình và tỷ tỷ đều rất hoan nghênh. Nhưng là, đối với người này, cậu muốn làm gì bây giờ đây?"

Sầm Úc phiền não gãi đầu.

"Một tiếng Diệu Diệu hai tiếng Diệu Diệu, lại còn cho tiền tôi, ai tin chị ta đang quấy rầy tôi chứ. Tìm tôi nói chuyện phiếm cũng đâu có phạm pháp, tôi cũng không có cách nào báo nguy, chị ta có nhiều tiền như vậy, báo nguy chắc cũng vô dụng thôi."
"Ngay cả chị ta là ai tôi cũng không biết, cũng không thể bắt lại tới đánh một trận."

"Này cũng không được, kia cũng không được, đúng là cái tên phiền phức!"

Sầm Úc còn có một tháng nữa là thi đại học, mấu chốt là phải xử lý tốt chuyện này.

Hạ Du nghĩ nghĩ, "Diệu Diệu, chờ tỷ tỷ về, chúng ta nhờ tỷ tỷ giúp được không?"

Sầm Úc đang chờ những lời này, nàng lập tức cười hì hì, "Được được được! Cảm ơn tiểu dì!"

Nàng sờ bụng, vứt tất cả rối rắm sang một bên, "Tiểu dì, cậu có làm điểm tâm không?"

Hạ Du cách hai, ba ngày sẽ làm một lần, một dĩa nho nhỏ, tỉ mỉ, tinh xảo.

Nếu có được vận khí tốt, sẽ có thể có lộc ăn.

"Có, nhưng là......" Hạ Du chần chừ nói, "Là làm cho tỷ tỷ, một phần không lớn lắm."

Sầm Úc đã nhắm đến phía tủ lạnh, "Tôi chỉ ăn một miếng! Cắn một miếng nhỏ thôi!"
Nhưng chờ nàng cầm điểm tâm ngọt trang trí xinh đẹp điểm, Hạ Du yên lặng nhìn nàng, nĩa trong tay rốt cuộc cũng không dám cắm xuống.

"Tiểu dì, cậu chỉ biết thiên vị dì." Sầm Úc lẩm bẩm lầm bầm trả điểm tâm lại, "Hừ, tôi nhường dì ấy đó!"

"Mỗi lần đều là như vậy."

"Ăn tết đánh bài, cậu cũng không để dì thua một lần, mặt tôi dán đầy giấy, cậu cũng không thèm cứu tôi."

Hạ Du hơi há miệng, tựa hồ là phát hiện mình cũng không thể biện giải, liền cúi đầu cười.

"Diệu Diệu, cậu muốn ăn cái gì, ngày mai tôi tan học sẽ làm ngay cho cậu." Nàng có vẻ áy náy.

"Được lắm!" Sầm Úc không ngừng gật đầu, "Cái gì tôi cũng muốn!"

Đương nhiên, vì muốn bồi thường, Hạ Du còn cùng Sầm Úc chơi hai ván trò chơi.

Hạ Du vào tay rất nhanh, Sầm Úc nhịn không được khen, chỉ là chuông cửa vang lên không mấy vài giây, máy bay Hạ Du đã rơi xuống.
"A a a! Tiểu dì! Cậu bị ngốc sao! Sao lại không né đi?" Sầm Úc dị thường tức giận.

Nàng phải dạy dỗ tiểu dì thật tốt.

Nàng vừa nghiêng đầu.

"Tiểu dì?"

Đệm mềm bên cạnh nàng đã không có một bóng người.

Sầm Úc không vững ngồi dậy, thân người lung lay.

Khi tầm mắt rung chuyển, nàng vô tình nhìn thấy chỗ hiên nhà, Hạ Du cùng Hạ Tu Âm đang ôm hôn nhau.

Trên người cô gái mặc âu phục còn mang theo khí chất của thương trường sắc bén cùng vẻ lạnh lùng hằng ngày, nhưng rất nhanh yếu dần, gương mặt cũng ôn nhu hơn.

Hai người hôn rất tự nhiên, không kịch liệt, tứ chi và thần thái không có khoa trương, chỉ là hai bờ môi yên tĩnh áp vào nhau, giống như hai con vật nhỏ đang dựa vào nhau để sưởi ấm.

Các nàng hôn rồi lại hôn, thì thầm với nhau, nhìn lẫn nhau một cái, cười một cái, rồi tiếp tục những nụ hôn nhẹ.
Ấm áp, tốt đẹp.

Sầm Úc trì độn nuốt nước miếng, nàng dùng sức dụi dụi hai mắt.

Nàng lẩm bẩm nói, "Nhất định là hai mắt mình hỏng rồi."

Trên thế giới ai cũng có khả năng nói chuyện yêu đương, nhưng dì sao có thể.

Có lần Sầm Úc cho rằng, Hạ Tu Âm sẽ chờ nàng và tiểu dì cùng nhau dưỡng già.

Nhưng hiện tại xem ra, nếu đối tượng là Hạ Du, ngược lại cũng không khác gì mấy.