Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư

Chương 8



Nghiêm chỉnh cả buổi tối,tinh thần của Mạnh Giai đều hoảng hốt, cho đến khi nhìn thấy cửa nhà càng lúccàng gần, thì cuối cùng cô cũng có loại cảm giác sắp đựơc giải thoát.

Đột nhiên xe quay lại mộtlúc, hẳn là muốn quay đầu, tâm của cô cũng lập tức căng thẳng, phòng bị mà nhìnvề phía người lái xe.

Giang Dĩ Thành không nóigì, chỉ bình tĩnh điều khiển tay lái, nhìn thẳng phía trước.

"Học trưởng, anhmuốn làm gì?"

"Về nhà"

"Anh dừng xe, đếnnhà em rồi."

Anh không lên tiếng,ngược lại xe đột nhiên tăng nhanh tốc độ.

Thẳng thắn mà nói, anh đãhơi chán nản loại trạng thái tiến một bước, lui ba bước này của hai người, nếunhư hôm nay cứ như vậy mà để Mạnh tiểu thỏ rời đi, thì quan hệ của bọn họ sẽchỉ đảo quanh tại chỗ, có lẽ, anh cũng nên mạnh mẽ hơn một chút, không để chocô tránh né nữa.

Mạnh Giai giận đến mức ởtrên khoá an toàn của cửa xe mà đập hai cái, cắn răng nói: "Giang DĩThành, em chưa bao giờ biết anh vô lại như vậy."

"Ừ"

Cô không dám tin, anh vậymà lại thẳng thắn thừa nhận?

Cuối cùng, cô thở phì phòmà nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói một chữ với người đàn ông ởbên cạnh nữa.

Đợi đến khi xe dừng ở dứơilầu chỗ ở của Giang Dĩ Thành thì Mạnh Giai tức giận không xuống xe.

Phương pháp của anh rấtđơn giản, trực tiếp đưa tay ôm cô ra , dùng chân đá lên cửa xe, sau đó sãi bướcđi về phía thang máy.

Mạnh Giai trợn mắt hốcmồm.

Nhớ lúc mới quen họctrưởng thì ấn tượng anh cho cô chính là khá lạnh lùng, không thích nói chuyện.Sau khi nhà anh gặp chuyện không may, thì anh trở nên trầm mặc ít lời hơn, thậmchí tăng thêm âm trầm, đối với người luôn là xa cách mà phòng bị.

Mấy năm nay, mặc dù bọnhọ vẫn liên lạc với nhau, nhưng bình thường chỉ chat webcam tán gẫu, ngoại trừcảm thấy lời nói của anh trở nên ác độc, thì cũng không có cảm giác gì khác.

Nhưng mà, tối hôm nay anhlại cho cô quá nhiều kinh sợ, cô đột nhiên hoài nghi người trước mắt không phảilà Giang Dĩ Thành mà cô biết.

Đến lúc vào cửa nhà,Giang Dĩ Thành cũng không vội để cô xuống, mà lẳng lặng cúi đầu nhìn ngườitrong ngực.

Vẻ mặt cô như có điều suynghĩ, không biết đang suy nghĩ gì mà mày nhíu lại, đôi môi hơi trề, cô gặp phảichuyện nghĩ không ra hoặc là trong lòng có bất mãn thì vẻ mặt đều như thế,giống như một con mèo con mê mang và phẫn uất, do dự có nên lộ ra móng vuốtgiấu ở trong tay hay không.

Anh ôm cô đến sofa ngồixuống, cũng thay cô cởi giầy trên chân ra.

Mạnh Giai rốt cục cũnghồi thần lại, đưa tay muốn đẩy anh ra.

Giang Dĩ Thành vội đưatay buộc chặc, tránh cho cô đẩy ngã xuống.

"Buông em ra."Cô vừa xấu hổ vừa sốt ruột.

Anh như mong muốn của cômà buông tay ra, Mạnh Giai đưa chân muốn xuống đất.

"Chúng ta nói chuyệnmột chút."

Động tác của cô ngừnglại, từ từ nghiêng đầu nhìn anh, trầm mặc trong chốc lát, mới nói. "Nóichuyện gì?"

"Nói về chúngta."

Mặt của Mạnh Giai khôngnhịn được lại đỏ lên.

"Anh thích em."Anh nhìn chằm chằm vào mắt của cô, nghiêm túc nói.

Cô chớp mắt, không lêntiếng.

"Thích đã lâurồi." Anh cũng phối hợp đi xuống đất nói: "Cho anh một cơ hội chămsóc em có được không?"

Lần đầu tiên bị người tatỏ tình trực tiếp ở trước mặt, đối tượng còn là người mà mình đã từng thầm mến,bỗng Mạnh Giai cảm giác tay chân luống cuống, đôi mắt cũng không biết nên nhìnchỗ nào, trái tim càng lo lắng hơn.

Cho đến lúc vừa rồi, côcòn đang hoài nghi mọi chuyện tối nay đều là do mình nằm mơ, nhưng bây giờ anhlại rất nghiêm túc, đã vậy còn nói từ thích cô, làm cho cô ngay cả muốn làm bộcoi như không có gì phát sinh cũng không đựơc.

Theo lý, cô nên cảm thấyvui mừng, nhưng cô lại làm đà điểu muốn trốn tránh, cô không thích ném quánhiều tình cảm vào một người, thậm chí là lệ thuộc vào, bởi vì người quan tâmcô đến cuối cùng cũng sẽ rời bỏ cô, ba mẹ, bà nội cũng thế. . . . . .

"Em. . . . . ."Há miệng, rồi lại không biết nên nói gì, cuối cùng ảo não mà cắn cắn môi.

"Em không thích anhsao?" Anh dẫn dắt từng bước.

Thích chứ, thậm chí đãtừng thầm mến! Ánh mắt phức tạp của Mạnh Giai nhìn anh.

Giang Dĩ Thành không thểgiải thích đựơc nhiều, nhưng ít ra thì có thể khẳng định cô không ghét anh, thởphào nhẹ nhỏm, rồi tiếp tục nói: "Em cũng không ghét anh, như vậy thử luitới với anh đi."

"Tại sao rõ ràng làanh hỏi em, nhưng lại dùng giọng tuyên bố?" Cô không nhịn được mà hỏi ranghi vấn trong lòng.

Anh siết chặc cằm của cô,ánh mắt mang theo nụ cười: "Em cứ nói đi?"

Cô cảm giác mình bị ngườita đào hố rồi, còn bị người quyết định.

"Quá bất ngờ, anhcho em suy nghĩ một chút đi." Đầu óc cô bây giờ hơi loạn, cần sắp xếp lạimột chút.

"Được." Anhkhom lưng nhặt giày của cô lên đưa đến cửa, lại mang dép tới, thả xuống dướichân cô. "Cả đêm xã giao em cũng mệt mỏi rồi, đi tắm, rồi ngủ đi."

"Ừ"

Đi tới cửa phòng tắm thìMạnh Giai chợt nhớ tới một chuyện."Em không có quần áo ngủ và quần áo tắmrửa."

"Trước mặc của anhđi."

Mạnh Giai cau mày, tuyệtđối không thích đề nghị này của anh.

"Cố chịu đựng mộtđêm đi."

Cô không đồng ý mà chờanh, nhưng cũng biết chỉ có thể như vậy.

Giang Dĩ Thành trở vềphòng tìm một áo ngủ của mình đưa cho cô.

Mạnh Giai mang theo vàiphần bất mãn mà nhận lấy áo ngủ, đi vào tắm.

Từ vòi hoa sen nước chảyra ào ào, cọ rửa thân thể của cô, cô bụm mặt, vì trước mắt thoát khỏi tình hìnhmình nắm trong tay mà ảo não rên rỉ.

Lúc này cô tắm có hơilâu, bởi vì cô không muốn đi ra ngoài quá sớm, không biết phải làm sao mà đốimặt trực tiếp với người đàn ông trong lúc bất chợt ánh mắt trở nên nóng rực.

Anh làm cho cô cảm thấygặp nguy hiểm, phảng phất mình là con mồi bị anh để mắt tới, mà anh đã suy tínhlàm sao hạ miệng, hầm hay là thịt kho tàu, để xem anh muốn làm thế nào.

Loại cảm giác này thật sựkhông tốt, cô cực kỳ không thích.

Sau đó cô liền nghĩ đếnmột số người trong ngôi biệt thự ở Mỹ, vẫn đối với cô ôm một loại thù địch kỳlạ, cô vẫn không hiểu mình rốt cuộc uy hiếp ích lợi gì của bọn họ, rõ ràng côhọ Mạnh, người đã đổi tổ tông.

Dùng sức lắc đầu một cái,thở ra một hơi thật dài, cô quyết định không nghĩ nữa, ngủ một giấc thật đã, cólẽ thức dậy sẽ phát hiện chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Lau khô nước đọng trênngười, nhìn cái áo ngủ mà học trưởng đưa, cô do dự , sau đó từ từ mặc vào, thânthể không nhịn đựơc mà nóng rang. Trong đầu nổi lên nụ hôn và cái ôm nóng bỏngcủa người đàn ông kia, lòng của cô lại không chịu đựơc mà nhảy loạn.

Đưa tay vỗ vỗ mặt củamình, hít một hơi thật sâu, vuốt ngực, cô kéo cửa ra đi ra ngoài.

"Tắm xong."

Xông tới mặt chính làgiọng nói khiến cho cô e sợ lúc này múôn tránh cũng không kịp.

Cô nhắm mắt nhìn sang,"Xong rồi."

"Tới đây, anh giúpem sấy tóc."

Cô nhìn thấy máy sấytrong tay anh, do dự một chút, vẫn là đi tới. Trực giác nói cho cô biết, nếunhư cô kháng cự, có thể anh sẽ trực tiếp tới đây bắt người, vì để tránh chotình huống không đựơc phát sinh, cô vẫn là ngoan ngoãn khuất phục " uyquyền" của anh còn an toàn hơn.

Động tác của Giang DĩThành rất dịu dàng, cũng có chút cứng rắn, trước kia anh chưa từng làm chuyệnnhư vậy, nhưng anh nguyện ý thay đổi vì cô.

Tóc Mạnh Giai rất mềmmại, lộ ra hương bạc hà, cùng với mùi hương trầm dễ ngửi của sữa tắm, rõ ràng haingười đều dùng sữa tắm giống nhau, nhưng từ trên người cô lại ngửi thấy mùihương dễ chịu cực kỳ mê người.

Cô mặc áo của mình, ngồiở bên cạnh mình, để cho mình sấy khô tóc dài của cô, loại cảm giác này rất hạnhphúc.

Vẻ mặt của Giang Dĩ Thànhmềm mại ấm áp, sau đó phát hiện người kia chắc cảm thấy quá thoải mái, nên ngủthiếp đi? !

Anh cười một tiếng, khôngvội ôm cô trở về phòng, mà ôm lấy cô, mở ti vi xem tiết múc đêm khuya một lúc,xác định cô đã ngủ say rồi, mới ôm cô trở về phòng khách.

"Ngủ ngon, tiểu bạchthỏ của anh."

Mạnh Giai ngủ đủ rồi,vừa gãi đầu vừa mở cửa đi ra ngoài thì cô nghe tiếng mở cửa ở bên ngoài.

Bốn mắt nhìn nhau, haingười đều sửng sốt một chút.

"Vừa tỉnh ngủ?"Vẻ mặt Giang Dĩ Thành khó nén kinh ngạc.

Mạnh Giai hiền lành gật đầu,dùng sức cào mái tóc dài, cảm giác mình hơi mất mặt.

"Thế nào?"

"Anh đã ăn bữa ăntối rồi." Anh nói cho cô biết như vậy.

"Đã hai ngày rồi emkhông ngủ, nếu không phải là đói bụng, em còn muốn tiếp tục ngủ." Đã nhưvậy, cô cũng không có gì sợ mà không buông lỏng.

"Anh cho là em đã ănrồi, sớm biết thì đã giúp em mua một ít thức ăn về rồi."

"Tủ lạnh có đồkhông?"

"Chắc là có."Giang Dĩ Thành cũng không xác định, "Anh gọi bên ngoài đưa đến giúpem."

"Em đi xem trước mộtchút." Mạnh Giai vừa nói vừa đi về phía phòng bếp. "Học trưởng, khôngcần, tủ lạnh còn có chút nguyên liệu, em tùy tiện làm một chút là ăn đựơcrồi."

"Được." Anhcũng không nói gì nữa, trở về phòng rửa mặt thay quần áo.

Anh thay quần áo ở nhà rangoài thì Mạnh Giai đang bưng chén mì ăn.

Anh im lặng, rồi ngồi vàobên kia bàn ăn.

Ăn xong miếng mì cuốicùng, thì cô từ từ thả đũa trong tay xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Dĩ Thành nhướngnhướng mày, chờ cô mở miệng.

"Thật ra thì, anhcũng không hiểu rõ em." Cô nói rất nghiêm túc.

"À?"

"Em thích cái gì,ghét cái gì, đến tột cùng có bí mật gì, những thứ này anh đều không biết."

"Ở chung lâu thì sẽbiết."

"Mọi người thườngthấy đều là mặt tốt đẹp khác của một ngừơi, nhưng không biết mặt không tốt đẹpkia, cho nên sẽ cho rằng đối phương chính là người mình muốn, đưa đến một quyếtđịnh sai lầm."

"Em muốn nói anhthích em là một loại ảo giác sao?"

Mạnh Giai không chút dodự mà gật đầu, "Đúng." Hơn nữa bọn họ xa cách bốn năm, trí nhớ sẽ bịtô điểm cho đẹp, loại cảm giác đó thì càng không đáng tin.

Mặc dù nghĩ như vậy tronglòng rất mất mác, nhưng chuyện sai lầm nên sớm dừng lại, đây là cho anh cũng làmuốn tốt cho mình.

Giang Dĩ Thành cười , caothâm khó lường mà nhìn cô, im lặng.

Cô rút tờ giấy ra laumiệng, cúi đầu tránh ánh mắt của anh.

"Học trưởng, chúngta không thích hợp đâu." Đúng vậy , cho tới nay không phải là cô luôn tựnói với mình như vậy sao?

"Chưa thử qua làmsao biết không thích hợp chứ." Giọng điệu của anh nhàn nhạt, không nghe racái gì tâm tình.

"Bỏ đi, không nóinữa, em trở về phòng ngủ." Cô đứng dậy, chén cũng không dọn mà đi về phíaphòng.

"Đợi chút."

Tay bị kéo, Mạnh Giaikhông thể làm gì khác hơn là dừng lại, có chút bất đắc dĩ mà xoay người.

Một giây kế tiếp, cô liềnbị người ôm vào trong ngực, trước mắt tối sầm lại, môi đã bị hôn.

Cô muốn giãy giụa, nhưngbị anh đè chặt lại, lưỡi của anh chui vào trong miệng cô, truy đuổi đùa giỡnvới lưỡi của cô, dường như muốn đem nó hút vào trong miệng mình vậy.

Bàn tay to của anh quầnáo vội vàng vuốt ve thân thể của cô, cuối cùng lại trợt vào bên trong áo, cầmmột vú của cô xoa nắn.

Muốn tránh tay càn rỡ củaanh, ngược lại làm cho dây áo ngủ bị kéo, trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Cô sợchuyện sẽ không thể vãn hồi, không ngờ theo bản năng mà cự tuyệt.

Giận chạy lên tới não,Mạnh Giai hung hăng dẫm một cước lên chân của anh. "Tại sao?" Cô tứcanh, lại tức mình hơn, thế nhưng vì anh dừng lại mà thất vọng.

Giang Dĩ Thành nhíu mi,cố ý kéo tay của cô dán xuống bộ vị đã kích động của anh, hài lòng nghe được côthở hổn hển, híp mắt nguy hiểm, nhẹ nhàng nói: "Mạnh Giai, không thử mộtchút làm sao biết chúng ta không thích hợp chứ, ít nhất em cũng cảm thấy đượcanh rất muốn em?"

"Đây chẳng qua làthú tính, cũng không đại biểu cái gì." Cô cố giữ vững tỉnh táo mà phảnbác.

Không ngờ tới cô lại độtnhiên nói ra một câu như vậy , anh không khỏi sửng sốt một chút, rồi chợt khẽcười.

Anh nhẹ hôn xuống môi cô,"Không, đây là lực hút giữa nam nữ, đừng nói một chút cảm giác em cũngkhông có."

Mạnh Giai lại giẫm anhmột cước, cắn răng nói: "Buông tay, nếu động dục thì đi ra ngoài tìm ngườikhác."

"Em hy sinh một chútlà được rồi, quá trễ nên khó tìm người."

Cô tức giận muốn đẩy anhra, lại khép áo ngủ ngon vào, dùng sức mà buộc lại.

Giang Dĩ Thành chỉ imlặng nhìn cô cười.

Mạnh Giai xoay người muốnđi, lại không cam lòng mà quay lại nhìn chằm chằm anh. "Gần đây có phảihormone của anh bài tiết quá thịnh hay không, sao lại có vẻ như tùy thời dã thúđộng tình vậy, anh còn nhào lên gặm như vậy, em sẽ tuyệt giao với anh."Nói xong đi hai bước, lại quay lại ."Loại tình huống như anh, em muốn đápứng lui tới với anh, chỉ sợ sau một khắc anh sẽ đem em áp lên trên giường ănsạch sẽ, anh cảm thấy em ngu như vậy sao?"

Lần này cô xoay người đikhông có quay đầu lại nữa, trở về phòng trực tiếp đóng cửa, hơn nữa khóa lại.

Bên trong phòng khách,Giang Dĩ Thành ngón trỏ khẽ vuốt ve trên môi mình, trong mắt tràn đầy ý cười.Mạnh tiểu thỏ nổi giận quả thực cực kỳ đáng yêu.

Cô nói một chút cũngkhông sai, chỉ cần cô gật đầu đáp ứng lui tới, anh sẽ bằng tốc độ nhanh nhất màkéo người lên giường, dù sao anh cũng đã nhịn lâu như vậy rồi.

Ngược lại không nghĩ tớicô ấy có thể sắc bén mà nhìn ra điểm này như vậy, xem ra trước mắt cô ấy cònchưa muốn thất thân, vậy thì phối hợp với cô ấy thả chậm tốc độ một chút vậy,nếu không tiểu bạch thỏ này phát điên, thì đúng là không biết sẽ có phản ứngkịch liệt gì đây.

Mà Mạnh Giai vào phòngkhách, dựa lưng lên trên cửa dùng sức thở hào hển, trong lòng đập thình thịch.

Ngày mai nhất định phảivề nhà, ở dưới mái hiên cùng học trưởng nữa, không chỉ là thất thân, lòng củacô sớm muộn cũng sẽ luân hãm hoàn toàn.

Bà nội nói quá đúng, loạiđàn ông này phải giữ một khoảng cách an toàn.

Mạnh Giai ở nhà làm ổ haingày, Giang Dĩ Thành đã tới hai lần, ngay cả cửa cô cũng không để cho anh vào,không nhìn thẳng.

Đúng vậy, cô đang rất tứcgiận.

Quan hệ của hai người vốnđang tốt đẹp, đột nhiên anh làm như vậy, khiến cô không biết theo ai, trái timphiền não không chịu nổi.

Nhất là trong đầu đều sẽhiện lên hình ảnh bị anh ôm hôn, muốn ném cũng ném không được.

Mạnh Giai cảm giác mìnhsắp điên rồi, cuối cùng cô quyết định ra cửa đi dạo giải sầu một chút.

Mặt trời bên ngoài rất ácđộc, thời gian này tốt nhất là không ra cửa, cô lấy bóp làm mũ che nắng để trênđầu, hy sinh không quay lại nhìn mà thẳng bước đi ra ngoài.

Chính là đi lung tungtrên đừơng không có mục đích, ngắm phong cảnh, thấy được người.

Đi đựơc nửa đường, cô muamột chai đồ uống lạnh từ từ uống.

Dùng khăn giấy lau mồ hôimột lần, thuận tay ném vào thùng rác bên đường. Nhìn ghế nghỉ ngơi công cộng ởphía trước, cô bước nhanh tới, đặt mông ngồi xuống.

Nóng quá!

Từ túi trong túi xách côlấy quạt gió bỏ túi ra quạt cho mình, cảm thấy thoải mái một chút.