Nữ Tướng Quân Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 153: Tướng quân bạch phát chinh phu lệ (CHƯA BETA)



Theo "Vèo" một tiếng, một góc thư phòng truyền ra thanh âm đồ sứ vỡ nát.

Lâm Vãn Nguyệt từ trong lòng móc ra một phương ngọc bội, ra sức ném ra ngoài, ngọc bội bắn trúng chậu hoa, chậu hoa vỡ nát vươn đầy đất.

U Cầm từ đầu chí cuối đều không có ngẩng đầu, mà Tiểu Thập Nhất lần đầu tiên lộ ra biểu tình khiếp đảm.

Sát khí.

Tiểu Thập Nhất nhạy bén từ trên người Lâm Phi Tinh cảm nhận được nồng đậm sát khí.

Khí phách như vậy làm Tiểu Thập Nhất theo bản năng cảm thấy sợ hãi cùng hít thở không thông, chỉ có nhân tài kinh nghiệm rong ruổi sa trường, vô số lần từ trong đống người chết bò ra tới mới xứng có được.

Hai mắt Lâm Vãn Nguyệt đỏ đậm, biểu tình dữ tợn. Tiểu Thập Nhất nuốt nuốt nước miếng, thân thể lui về phía sau, theo bản năng muốn tránh đi Lâm Phi Tinh.

Lúc này nếu là có một cây đao, Tiểu Thập Nhất tin tưởng Lâm Phi Tinh đem chính mình chém làm đôi, mắt đều sẽ không chớp.

Hận ý.

Sau khi sát khí tan đi, đó là hận ý không chút nào che giấu, giống như một thanh dao nhỏ sắc bén, hung hăng chọc vào ngực Tiểu Thập Nhất.

Tiểu Thập Nhất cảm giác chính mình đều nhanh òa khóc tại chỗ. Lâm Phi Tinh này lại không có một chút ý tứ muốn buông tha chính mình.

Lúc này Tiểu Thập Nhất rốt cuộc cũng minh bạch, chính mình từ trong tay Tiểu Thập Nhị đoạt tới loại nhiệm vụ hạng nhất gì. Rốt cuộc nàng cũng minh bạch sau khi biết nàng tiếp được nhiệm vụ này Dư Nhàn tỷ tỷ vì cái gì luôn có bộ dáng ôn nhu cùng nàng đại sảo một trận.

Nàng rốt cuộc minh bạch ngày đó Dư Nhàn tiễn đưa mình đi, vì cái gì sẽ lộ ra biểu tình sinh ly tử biệt.

Nàng rốt cuộc minh bạch, Dư Nhàn nói: Tiểu Thập Nhất, ngươi lần này thật sự chơi đùa quá mức rồi. Đây tuyệt đối không phải là nhiệm vụ dễ dàng gì, người nọ... nhìn như ôn hòa, nhưng lại là người có lập trường vững vàng. Hơn nữa ta có thể cảm giác được đáy lòng hắn đè nén một cổ lệ khí. Ngươi cũng biết, ngươi là đang chịu chết?

"Dư Nhàn tỷ tỷ ~ ngươi đừng lo lắng. Điện hạ đáp ứng ta lần này làm tốt, nàng cho ta một năm thời gian cùng ngươi du sơn ngoạn thủy! Đến lúc đó chúng ta liền đến phía nam thăm thú. Ngươi không phải vẫn luôn thích phong cảnh bên kia sao?"

Dư Nhàn nhìn Tiểu Thập Nhất đang cười đến xán lạn, trên mặt mang theo vẻ đau thương, trái tim dường như đang nhỏ máu: Tiểu Thập Nhất a, Tiểu Thập Nhất. Ngay cả điện hạ cũng không dám chính miệng nói với người nọ, chẳng lẽ ngươi không thấy được sao? Ngay cả điện hạ...... Đều phải tránh né lửa giận của người nọ đây.

1

Tiểu Thập Nhất rốt cuộc rơi nước mắt, bởi vì Lâm Phi Tinh đã bóp lấy cổ nàng, siết chặt đến nỗi nàng muốn kêu cứu cũng đều làm không được!

Nước mắt nước mũi cùng với nước miếng không chịu khống chế chảy ra ngoài. Tiểu Thập Nhất trợn mắt nhìn thẳng, ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt dữ tợn của Lâm Phi Tinh đang gần trong gang tấc, từ trên cao nhìn xuống.

Chân Tiểu Thập Nhất bắt đầu loạn đá, một chút một chút thật mạnh đá vào trên cẳng chân Lâm Phi Tinh, giống như là đang đá vào cây cột, không có bất kì tác dụng gì.

"Phò mã! Thủ hạ lưu tình!"

U Cầm thấy sắc mặt Tiểu Thập Nhất đã bắt đầu từ đỏ đậm chuyển thành màu đỏ tía, từ trên mặt đất bò dậy, giữ chặt cánh tay Lâm Phi Tinh.

Lâm Vãn Nguyệt chậm rãi quay đầu, U Cầm đối thượng với đôi mắt đỏ đậm kia, trái tim bỗng nhiên cứng lại.

Liền vào khoảnh khắc Tiểu Thập Nhất sắp mất đi ý thức, từ ngoài cửa sổ phi vào một cục đá, chuẩn xác đánh vào trên cổ tay Lâm Vãn Nguyệt.

Lâm Vãn Nguyệt ăn đau, buông lỏng lực đạo trong tay, cũng khôi phục vài phần thanh minh.

Lâm Vãn Nguyệt nhìn nhìn Tiểu Thập Nhất đã ngất xỉu, chỉ còn có hô hấp mỏng manh.

Lạnh lùng nói: "Đem nàng nhốt lại."

"Vâng......"

Lâm Vãn Nguyệt rời khỏi thư phòng, vết rách trên cửa sổ vẫn còn, trong viện lại không thấy bóng người.

Lâm Vãn Nguyệt trở lại phòng của mình, đem hành lí đã thu thập tốt giũ ra, từ bên trong lấy ra một phương ngọc bội niết ở trong tay.

Lớn nhỏ tương đồng, phối sức giống nhau, chất liệu cực kỳ tương tự, duy nhất bất đồng đó là trên ngọc bội có khắc chữ "Nguyệt".

Khối ngọc bội này là Lâm Vãn Nguyệt tốn đại công phu, lấy nguyên ngọc làm nguyên liệu, mệnh người có tay nghề giỏi nhất dựa theo quy cách như ngọc bội Lý Nhàn điêu khắc ra. Vì không để người hoài nghi, chữ "Nguyệt" bên trên là tự Lâm Vãn Nguyệt khắc lên.

Vì có thể khắc tốt một chữ này, Lâm Vãn Nguyệt đã viết vô số lần chữ "Nguyệt", mới miễn cưỡng vừa lòng.

Khối ngọc bội này, là lễ vật nàng muốn đưa cho Lý Nhàn.

Lâm Vãn Nguyệt cười, gắt gao nắm chặt nắm tay, "Rắc" một tiếng trầm vang.

Lại mở tay ta, ngọc bội vỡ thành mấy cánh...

Thế nhưng chữ "Nguyệt" lại được hoàn chỉnh bảo lưu lại, máu tươi nhiễm hồng nét bút.

Lâm Vãn Nguyệt ngốc ngốc nhìn chữ "Nguyệt" đỏ tươi, đột nhiên bộc phát ra một chuỗi cười to. Cười cười, từng viên nước mắt lớn nhỏ liền tràn ra.

Tầm mắt mông lung, Lâm Vãn Nguyệt phảng phất như thấy được Lý Nhàn, mặc một bộ cung trang hoa lệ, trên mặt mang theo ý cười đoan trang.

Nỗi đau trùy tâm.

Nỗi đau trùy tâm!

"Phốc!"

Một ngụm máu đầu  phun ra, Lâm Vãn Nguyệt trước mắt tối sầm, thân thể lảo đảo lui về phía sau.

Nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, tứ chi duỗi thẳng, trong miệng mũi tràn ngập mùi máu tươi, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, nước mắt không tiếng động chảy xuôi.

Lâm Vãn Nguyệt gối lên mặt đất lạnh lẽo, vô lực lắc lắc đầu, nâng lên tay trái đè ở trước ngực.

......

Mùa xuân, tháng Ba, Bắc Cảnh như cũ vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của tuyết.

Nguyên Đỉnh năm 31, trên lần triều hội cuối cùng, không thấy thân ảnh tân soái Bắc Cảnh Lâm Phi Tinh.

Lý Chiêu dưới sự giúp đỡ của Thái Tử tự mình chủ trì triều hội, như cũ đối với Lâm Phi Tinh tiến hành một hồi khen thưởng.

Tề Vương đem thủ cấp Đồ Đồ Nhĩ Ba mang về kinh thành, đặt ở trước bia mộ Ung Vương Lý Xuyến.

Trận này ân oán giữa Hung Nô cùng hoàng thất, từ Đồ Đồ Nhĩ Ba chém giết Ung Vương mà bắt đầu, Tề Vương chém giết Đồ Đồ Nhĩ Ba làm kết thúc.

Đối với Lâm Phi Tinh trước khi đi đột nhiên thay đổi chủ ý, Tề Vương không có hỏi nhiều, chỉ là giúp đỡ Lâm Phi Tinh đem quà tặng mang theo trở về.

Quà tặng được đưa đến trưởng công chúa phủ, Tiểu Từ cầm danh mục quà tặng thật dài, đối tới đối đi, lại không có phát hiện phần đưa cho Lý Nhàn kia.

Tiểu Từ đem sự tình đăng báo cho Lý Nhàn. Sau khi nghe nàng chỉ cười mà không nói. Trong nụ cười mang theo ba phần chua xót, bảy phần buồn bã.

"Đại soái, ăn cơm." U Cầm tự mình đem đồ ăn bưng vào.

Từ sau sự kiện kia, Lâm Vãn Nguyệt liền không cho U Cầm xưng hô nàng là phò mã.

"Để đó đi." Lâm Vãn Nguyệt ngồi ngay ngắn sau bàn sách, trong tay cầm một quyển binh thư.

"Đại soái, nên ăn lúc còn nóng."

Lâm Vãn Nguyệt nghĩ nghĩ, buông xuống binh thư trong tay, nhìn thấy trong đó có cháo mè đen, nhíu nhíu mày: "U Cầm, ta không phải nói, không cần lại tốn công phu vào phương diện này nữa sao?"

U Cầm nhìn về phía Lâm Phi Tinh, làn da màu lúa mạch, hai mắt không giận tự uy, lông mày vừa dài vừa đen, môi hơi mỏng quật cường mím lại, hai bên tóc mai bạc trắng chói mắt cùng khuôn mặt trẻ tuổi của hắn cực kỳ không hợp.

Sự kiện kia...... U Cầm không bị Lâm Phi Tinh truy cứu. Ngay cả 10 ngày sau Tiểu Thập Nhất bị một người cướp đi, người này nghe nói qua liền mày cũng đều không có động một chút nào.

Chỉ là, từ sau khi sự kiện kia qua đi, U Cầm rốt cuộc không thấy Lâm Phi Tinh cười nữa.

Khoảng thời gian trước trên hai bên tóc mai của Lâm Phi Tinh mọc ra thế nhưng đều biến thành màu trắng. Mấy tháng thời gian, tóc bạc hai bên đã dài ra thêm mấy tấc, những địa phương khác đều vẫn còn tốt, duy độc hai bên tóc mai, lại không sinh một cọng tóc đen nào.

Thời điểm ban đầu U Cầm hoảng sợ, sợ thân thể Lâm Phi Tinh xảy ra vấn đề gì mới hiện ra chứng lão hóa sớm. U Cầm muốn vì Lâm Phi Tinh bắt mạch, vô luận U Cầm thỉnh cầu như thế nào, đều bị Lâm Phi Tinh lạnh lùng cự tuyệt. U Cầm lưu tâm quan sát một đoạn thời gian thật lâu sau, thấy ngoại trừ song tấn Lâm Phi Tinh bạc trắng như tuyết ra, cũng không có bệnh trạng gì khác, mới lặng lẽ yên tâm.

Từ đó, đồ ăn Lâm Phi Tinh xuất hiện một chén cháo mè đen. Chỉ là hắn trước nay đều không có dùng qua.

"Đem cháo mè đen xuống đi, về sau không cần lại làm."

"... Vâng."

U Cầm bưng cháo mè đen đi tới cửa, cầm lòng không đậu quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Phi Tinh lại cầm lấy binh thư.

Nguyên Đỉnh năm 32 ・Ngày 15 tháng 5

"Điện hạ! Thư từ Bắc Cảnh gởi đến!" Tiểu Từ cầm một cái gói hàng, hứng thú vội vàng bước vào chính điện.

Nước trong chén trà, nhoáng lên, tràn ra ngoài, chạm vào ngón tay Lý Nhàn.

Lý Nhàn buông chén trà, ngón trỏ trắng nõn nhiễm một mạt đỏ ửng.

Tiểu Từ mặt mày hớn hở cầm gói hàng, đi đến trước người Lý Nhàn: "Điện hạ, phò mã cuối cùng cũng gởi thư!"

Lý Nhàn giương mắt, nhìn thấy gói hàng trong lòng ngực Tiểu Từ, ý cười biến mất, than nhẹ ra tiếng.

"Điện hạ? Làm sao vậy?"

"Ngươi mở ra đi."

Tiểu Từ hồ nghi mở ra ra, nhìn thấy hộp gỗ quen thuộc bên trong: "Di? Đây là......"

Khi tráp mở ra, bên trong có một lọ Băng Cơ Ngọc Cốt cao, một nhẫn ban chỉ bằng ngà voi, còn có một phong thơ, trên thư: Phò mã thân khải...

"Này không phải điện hạ... Ngài đưa lễ vật sinh nhật cho phò mã sao?"

Lý Nhàn cong cong khóe miệng, không nói gì.

Ngày 29 tháng 4, là sinh nhật hai mươi tuổi của Lâm Vãn Nguyệt, Lý Nhàn chuẩn bị nhẫn ban chỉ ngà voi làm lễ vật. Ngày 15 tháng 5, gói hành bị trả về nguyên vẹn.

"Điện hạ..."

"Theo bổn cung đi xem quận chúa đi."

Lâm Bạch Thủy đã ba tuổi, nhìn thấy Lý Nhàn đi vào sân, lập tức đem mộc kiếm trong tay đưa cho bà vú, hướng Lý Nhàn chạy tới.

"Mẫu thân!"

Lý Nhàn bế Lâm Bạch Thủy lên, cười nói: "Bạch Thủy, nữ nhi gia, như thế nào lại thích binh khí?"

"Đây là lễ vật sinh nhật của nữ nhi, cha phái người đưa tới. Bà vú nói cha là đại tướng quân, là đại anh hùng, mẫu thân, là thật vậy chăng?"

Thấy Lâm Bạch Thủy nhắc tới Lâm Vãn Nguyệt, Lý Nhàn một trận buồn bã: Người này nhưng thật ra không sửa tính tình ái nữ thành cuồng, chưa từng nói sẽ về, lại không quên nữ nhi sinh nhật. Ngẫu nhiên còn sẽ sai người mang một ít đồ vật trở về.

"Đương nhiên là thật sự!"

"Thế nhưng mẫu thân, cha khi nào trở về?"

Thanh âm Lâm Bạch Thủy đột nhiên ủy khuất xuống. Nàng đã không nhớ được bộ dáng của phụ thân nhà mình. Sinh nhật nàng mấy ngày trước đây, mẫu thân hỏi nàng nghĩ xem muốn lễ vật gì, nàng nói muốn thấy cha. Sinh nhật cùng ngày chính mình liền thu được một bức họa của cha, còn thu được lễ vật cha sai người đưa tới, một thanh mộc kiếm!

Bọn hạ nhân đều nói, cha là đại tướng quân, đại anh hùng!

Nàng rất muốn đến gặp cha đây!

"Cha ngươi trấn thủ biên quan, không thể dễ dàng trở về được. An nguy hàng ngàn hàng vạn bá tánh nơi đó đều phải dựa cha ngươi đi bảo hộ. Bạch Thủy minh bạch sao?"

Lâm Bạch Thủy ngoan ngoãn oa ở trong lòng ngực Lý Nhàn, một đôi mắt to mang theo vài phần buồn ngủ, nhấp nháy. Suy nghĩ nửa ngày, ở trong lòng ngực Lý Nhàn cọ cọ, nỉ non nói: "Nữ nhi minh bạch, cha là đại anh hùng, không thể về nhà..."

Lúc trước điên cuồng chạy hơn nửa ngày, hiện tại đã sớm mệt mỏi, hơn nữa mùi hương trên người Lý Nhàn cực kỳ thoải mái. Tiểu cô nương lời còn chưa nói xong, liền thiếp đi ở trong lòng ngực Lý Nhàn.

Lý Nhàn cúi đầu nhìn về phía Lâm Bạch Thủy. Tuy không phải thân sinh, nhưng vẫn luôn được nàng dưỡng dục. Tiểu gia hỏa này đối với nàng không hề phòng bị, cực kỳ không muốn xa rời. Hiện giờ nhìn Lâm Bạch Thủy ngủ say, trong lòng Lý Nhàn trở nên mềm mại.