Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 27: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 3



Người phụ nữ của gia đình dịudàng nhã nhặn xinh đẹp này mà là vợ tôi thì dù có bắt ngày nào cũng phải bò ralau sàn tôi cũng vui lòng. Bạch Khiết mở một chai rượu vang, rót cho tôi mộtly: “Cậu đừng hút thuốc nữa, ăn đi!”

“Tôi vừa ăn rồi.” Tôi cứ ngồi imhút thuốc nhìn cô ấy.

“Vậy thì cậu uống chút rượu đi.Tối qua thật ngại quá, để cậu cười chê rồi.” Tôi bỗng nhận ra lông mi của BạchKhiết rất dài.

Tuy không giống những người phụnữ khác cứ lông mi dài là lẳng lơ, nhưng hàng mi của cô ấy chớp chớp, người tarất dễ rơi vào thế giới của cô ấy, tim đập thình thịch.

“Tôi mới để chị chê cười, tôi giảdối hơn chị nhiều, rõ ràng trong lòng muốn nhưng lại không dám làm, rõ ràng yêunhưng lại không dám nói, rõ ràng không nỡ nhìn chị khóc nhưng lại không dám launước mắt cho chị, rõ ràng không muốn từ chối nhưng miệng lại nói cứng.”

“Cậu đồng ý giúp tôi thật sao?”Cô ấy cười ngọt ngào, hai gò má đỏ ửng lên.

“Đã giúp rồi, sáng nay tôi gọi côấy đến phỏng vấn, hơn nữa cô ấy cũng đồng ý ở lại.”

“Thật không? Thế thì tốt quá! Côấy thật sự ở lại?”

“Chị Bạch, chị đã biết cô ấy từnglàm nghề gì đúng không?” Tôi hỏi.

“Cậu gọi tôi là chị Bạch? Cảm ơncậu, Ân Nhiên.”

“Tôi chưa bao giờ quên chị đã tốtvới tôi thế nào, nhưng chị chỉ nhớ đến việc tôi nhìn trộm chị, chị có cần thiếtphải đối xử với tôi như vậy không?” Tôi đã uống rất nhiều với Mạc Hoài Nhân,tuy giả vờ say bí tỉ nhưng thật ra cũng say vài phần rồi. “Thôi không nói nhữngchuyện đó nữa. Chuyện xảy ra rồi thì chúng ta chẳng thể làm gì được nữa… ChịBạch, hãy thành thật cho tôi biết, có phải chị đã biết Trần Vũ Hàn làm nghề gìkhông?”

Cô ấy gật đầu: “Hai năm nay bốcủa cô bé gần như toàn ở bệnh viện để điều trị đặc biệt. Sau khi Trần Thế Mỹxảy ra chuyện, không có tiền điều trị, cô ấy đi vay nặng lãi một khoản rất lớn,nhưng vẫn không thể duy trì được. Sau đó bị bọn cho vay đòi nợ, cô ấy vốn khôngchịu cúi đầu trước ai, đành đi vào con đường bán thân. Sau đó tôi biết chuyệnnày, muốn giúp tiền nhưng cô ấy không nhận. Nếu không phải vì tôi, có lẽ cô ấyvẫn là cô sinh viên ngây thơ trong sáng. Mỗi lần nghĩ tới việc cô ấy phiêu bạttứ phương tôi lại cảm thấy thật tội lỗi…”

“Chị Bạch, chuyện này cũng có thểcoi là số trời định sẵn, ác giả ác báo. Ngay từ đầu Trần Thế Mỹ làm chuyện ấyđã nghĩ đến báo ứng sau này, là hắn đánh cược với số mệnh.”

Bạch Khiết bỗng nắm lấy tay tôi:“Ác giả ác báo, Ân Nhiên, cậu nói xem tôi sẽ bị báo ứng thế nào?”

“Chị Bạch, chị không làm điều ác,sao lại bị ác báo chứ?”

“Tôi không làm điều ác sao? Tôihại chết hai người, còn hại một người sống không bằng chết… Như thế không phảiđiều ác sao?” Bạch Khiết nắm chặt tay tôi hỏi.

“Sao chị lại làm điều ác chứ? ChịBạch, chị nghĩ mà xem, nếu gặp trường hợp như chị có ai là không báo cảnh sátchứ? Bọn chúng lừa của người khác mấy trăm vạn, chúng hại còn ít người sao?Cũng không biết có bao nhiêu gia đình vì chúng mà vợ con ly tán, nhà tan cửanát. Sớm muộn gì chúng cũng phải gặp ngày đó, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.Chị có biết mình đã cứu bao nhiêu người không?”

Tay cô ấy run lên: “Tôi cũng luônan ủi chính mình như vậy, nhưng cứ nhắm mắt lại là tôi lại nghĩ đến chuyện đó,đêm ngủ tôi lại gặp ác mộng… Thật sự tôi không thể thoát khỏi cái bóng đen ấy,tôi khó chịu lắm…” Hai hàng nước mắt long lanh chảy xuống gò má trắng mịn, hànglông mày chau lại như có tầng mây đen bao phủ, đôi môi run rẩy. Câu thơ trong“Trường hận ca” của Bạch Cư Dị: “Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa, cành lê hoa trĩu hạtmưa xuân dầm”

Không phải nói cô ấy lúc này sao?

Gương mặt đó quả thực đẹp đếnngạt thở, khiến người khác không dám nhìn gần, cộng với thân thể kia, trên thếgian này thật sự hiếm ai kháng cự lại được. Chiếc váy dài màu tím khiến cô ấytựa đóa hoa mẫu đơn cao quý mà sầu thương.

Đến tận bây giờ tôi mới có dũngkhí và tư cách để ôm cô ấy vào lòng, Bạch Khiết khóc trong lòng tôi một lúc,rồi ngồi lên cầm ly rượu, quệt nước mắt đi: “n Nhiên, nào, tôi cảm ơn cậu!”Hàng lông mày tựa lá liễu mùa xuân ẩn chứa nỗi sầu hận, gương mặt tựa hoa đàotháng ba che dấu một nỗi tâm tình.

Trái tim không an phận của tôiđập thình thình, Bạch Khiết và tôi liệu có thực tế không? Nhìn quanh căn nhàmột lượt, tôi nản lòng. Người ta vừa biết tôi đến từ nông thôn, chẳng có nổicăn nhà là chạy còn không kịp…

Tình yêu giữa nam và nữ phải đượcxây dựng trên cơ sở người đàn ông đứng trước người phụ nữ phải đủ mạnh mẽ và cóưu thế. Sự mạnh mẽ và ưu thế đó vừa thể hiện ở tuổi tác, chiều cao, sức khỏe,càng thể hiện rõ hơn ở quyền thế, tiền bạc và tư tưởng. Nếu trước mặt người phụnữ mình yêu mà người đàn ông luôn cảm thấy tự ti, xấu hổ, ham muốn chinh phụccủa giống đực không thể bộc lộ, anh ta sẽ nảy sinh cảm giác bất an, thậm chí bị“liệt dương” cả về tâm lý và sinh lý, từ đó không thể ngẩng đầu lên được.

Vì thế từ xưa đến nay, đàn ôngđều chọn bạn đời theo tiêu chuẩn: ít tuổi hơn mình, thấp hơn mình, trình độthấp hơn mình, thu nhập ít hơn mình...

Nghĩ vậy tôi thầm cổ vũ mình: Rồisẽ có ngày tôi sẽ có được cô ấy với tư thế cao hơn.

“Đúng rồi, chị Bạch, tôi định choTrần Vũ Hàn làm ở phòng nghiệp vụ hoặc tổng hợp. Dù sao thì ở kho cũng khôngthích hợp lắm với cô gái cao ngạo như cô ấy, lương lại thấp, nhỡ làm được mộtthời gian cô ấy lại mất kiên nhẫn. Nhưng mà tôi lại sợ cô ấy gặp chị.”

“Thật không? Thật là được chứ?Cũng không sao, tôi có thể từ chức…”

“Từ chức?” Bạch Khiết mà từ chứcthì tôi còn hứng thú gì làm ở phòng tổng hợp nữa?

“Ân Nhiên, việc này vất vả chocậu rồi. À, tôi cũng sẽ nhận một căn nhà tập thể, tôi sẽ nhường cho cô ấy, cậusắp xếp nhé!”

“Chị từ chức thì còn chỉ tiêusao? Tôi đã chuẩn bị cho cô ấy xong rồi. Còn công việc, chị cũng không cần từchức, để cô ấy làm việc ở tầng khác là được.” Làm lãnh đạo thật tốt, muốn làmgì cấp dưới cũng được.

“Cậu nhường tiêu chuẩn của mìnhcho cô ấy?”

“Cứ coi là thế đi. Tôi cũng khôngthể rời khỏi kho được.” A Tín và tôi, dù là lúc nào cũng phải ở kho trông coi.Có khi rời khỏi kho một đêm là tôi không thể yên tâm nổi.

“Ân Nhiên, cậu nói đi, có phảiMạc Hoài Nhân giúp cậu không?”

“Coi là vậy, không có bọn chúngthì giờ tôi cũng không được thế này.”

“Ân Nhiên, cậu nghe tôi, qua lạivới chúng phải có chừng mực, chúng không có ý đồ tốt với công ty. Tôi sợ cậutheo chúng sẽ sa chân xuống bùn…”

“Trước đây tôi mới sống trongbùn, giờ mặc kệ bùn lầy gì, có cái gì bẩn hơn nữa được sao?”

Bạch Khiết cũng uống không ít, gòmá đỏ ửng lên, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt cô ấy toát lên vẻ đẹp hoanhường nguyệt thẹn. Tôi không khống chế được bản thân, nhoài người tới định hôncô ấy, không cẩn thận gạt phải chai rượu rơi xuống vỡ tan. Tôi cũng mặc kệ, khisắp chạm vào đôi môi hồng ướt át kia, Bạch Khiết tránh ánh mắt của tôi, tay khẽvuốt tóc mái. Động tác quen thuộc này… tôi nhớ rồi, trước đây cô ấy từng nhìntôi như vậy, chính là lần tôi vào nhầm phòng thay quần áo, cô ấy cho tôi là đồháo sắc...

Tôi lập tức nổi điên! Cô ấy vẫnchưa xua tan được cái bóng đen tôi là đồ háo sắc! Tôi nhìn vào mắt cô ấy mà đaulòng, tôi giận dữ lật bàn: “Thì ra đến tận bây giờ chị vẫn cho tôi là tên biếnthái đi nhìn trộm!”

Cô ấy sợ hãi nhìn chiếc bàn bịlật ngửa, hốt hoảng giải thích: “Không có, tôi không...”

“Không? Chị đừng có lừa tôi! Chịcố gắng nhẫn nhịn lấy lòng tôi mà thôi, chị vẫn không tin tôi!”

“Ân Nhiên, cho tôi thời gian đượckhông? Tôi...”

Tôi không để cô ấy nói hết: “Đủrồi! Chị quá giả tạo! Sau này đừng có đến làm phiền tôi! Nếu không thì Trần VũHàn gì đó tôi sẽ đuổi khỏi đây!”

Tôi sập cửa bỏ đi, tại sao ngườiđem đến cho tôi những mộng tưởng đẹp nhất lại luôn khiến tôi đau lòng như vậy.Người ta vẫn nói không thể tùy tiện nghe theo những lời khen tặng hay gièm pha,ai thế nào cuối cùng cũng sẽ rõ ràng mà thôi. Câu này sai, hoàn toàn sai lầm!

Trở về kho, tôi cùng A Tín uốnghai chai rượu trắng, cuối cùng say đến bất tỉnh nhân sự...

Cuối cùng tôi cũng chỉnh lý xongđống giấy tờ hóa đơn, cũng không tra ra bất cứ điểm bất thường nào hồi Mạc HoàiNhân quản lý. Lâm ma nữ bảo tôi làm lại là có ý đồ gì? Lẽ nào cô ta cũng nghingờ Mạc Hoài Nhân? Sao có thể? Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân đều là ngườicủa cô ta mà, hay ngay từ đầu cô ta đã cho tôi là gián điệp Vương Hoa Sơn pháiđến, cho tôi kiểm tra là để chứng minh mình chẳng làm gì?

Thứ hai, Trần Vũ Hàn đến thật,qua sự sắp xếp của Mạc Hoài Nhân, cô ấy đến thẳng ban quan hệ đối ngoại. Khôngbiết người đẹp mắt phượng này có làm được công việc vất vả này không. Có điều,ban này phụ trách giao tiếp, nói thế nào cũng thấy có liên quan đến công việctrước đây của cô ấy. Để sắp xếp cho Trần Vũ Hàn và An Lan mà đầu tôi như phìnhcả ra, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.

Ngồi trong văn phòng tổng hợp,mấy đồng nghiệp tán chuyện với nhau: “Anh em vẫn dám uống nước lọc à?”

“Uống thì sao chứ?”

“Cậu không biết vụ có người chếtvì uống nước của công ty X sao?”

“Nước lọc cũng hại chết ngườiđược sao? Không phải có đánh dấu đạt tiêu chuẩn DC rồi sao?”

“DC có phải là đi chết không? Từđó có thể thấy vấn đề vệ sinh thực phẩm của Trung Quốc thật đáng lo ngại. Cũnggiống như chất lượng của nhân viên nào đó trong công ty mình cũng đáng để suynghĩ.” Câu nói này thật chói tai, không sai, chính là nói tôi đấy. Tôi vừa lênthì bọn họ chẳng ai phục hết. Thời gian làm việc của họ lâu hơn tôi, kinhnghiệm nhiều hơn tôi, chẳng ai ngờ được chức phó ban tổng hợp lại để ngườingoài làm cả. Dù gì Mạc Hoài Nhân cũng là kẻ lọc lõi sự đời, tuy năng lực khôngổn nhưng dù sao cũng hơn kẻ ngoài ngành là tôi đây.

Tôi vẫn nghĩ suốt nên làm thế nàođể hóa giải sự bài xích của đồng nghiệp, nhưng có vẻ như rất khó khăn, sự đố kỵvà oán hận của họ không phải chỉ dùng một hai bữa cơm là có thể xóa bỏ.

Tôi dứt khoát không quan tâm nữa,lên mạng tìm một vài tài liệu để nâng cao năng lực. Tìm mãi tìm mãi rồi đếntrang web của công ty. Trên trang web này có diễn đàn nội bộ, trong đó cóphương thức liên hệ với lãnh đạo, số điện thoại, MSN, QQ. Lâm ma nữ là lãnh đạocấp cao, tên cô ta ở ngay vị trí đầu, dù sao cũng không có việc gì, tôi thêmđịa chỉ QQ rồi vào xem blog cá nhân của cô ta.

Dòng chữ chim bay phượng múa trànngập ý thơ: Lâm Hoa Tịch Thập. Tôi phì cười... để tôi xem cô là hoa gì? Anh túcà? Hay là hoa ăn thịt người?

Nhấp vào xem, bên trong toàn lànhững bức ảnh chụp với trình độ thấp của cô ta, hoặc mấy dòng chữ ngắn ngủn,hoặc là mấy bài thơ cổ. Cô ta có dáng người mẫu nhưng không hề đăng ảnh chândung nghệ thuật, toàn là ảnh khi đi du lịch. Nhìn những bức ảnh không trangđiểm phấn son này mà tôi sững sờ. Bối cảnh hoặc là khu rừng trúc xanh mướt,hoặc là vòm lá ánh nắng chiếu rọi, hoặc biển hoa muôn màu sắc, hoặc con đườngtấp nập với những trung tâm thương mại lấp lánh ánh đèn, tất cả đều tôn lên vẻđẹp của mỹ nhân Lâm Tịch. Nụ cười đó dường như theo công thức nhưng vừa đủ. Ngũquan tinh tế được thoa lên lớp hóa trang tươi tắn, cổ áo được kéo xuống rấtthấp, đường cong nơi ngực khiến người ta liên tưởng miên man. Đôi mắt xanh biếcvô cùng có thần. Mái tóc dài đen nhánh rủ xuống tận thắt lưng rất hiếm gặp. Côta là bông hoa rừng, là đóa thược dược đỏ thắm, cuồng nhiệt mà nho nhã. Mùihương trên người cô ta tự nhiên mà hài hòa, không phải mùi nước hoa đắt tiền,mà là hương thơm phảng phất của đồ bông phơi dưới ánh nắng.

Không có việc gì đi nghiên cứuphụ nữ là việc làm rất ngu ngốc, vô tình bạn sẽ bị kéo vào thế giới của cô ta,dần dần tim đập loạn nhịp. Khi nhận ra tôi vội vàng tắt trang web, lẽ nào tôilại kỳ vọng gì ở lão yêu bà đáng chết này? Tôi thầm chửi bản thân, điên rồi!

Nhưng tại sao tôi lại có một niềmkỳ vọng kỳ lạ với cái điện thoại? Tôi mong màn hình sẽ hiển thị số điện thoạiquen thuộc của cô ta...

Nhìn điện thoại, nhìn mãi, tôi cómong chờ không? Đúng là tôi có chút mong chờ. Bỗng điện thoại rung lên kèm theotiếng nhạc, tôi giật mình, số hiển thị trên màn hình lại chính là của cô ta,chỉ có điều quen rồi thì phải, dù sao thì ở thành phố này cô ta là người gọicho tôi nhiều nhất.

Cô ta gọi tôi đến văn phòng, tôitới đó. Bất luận bạn đang ở trong môi trường thế nào, dù là mùa hè hay mùađông, thời tiết nóng hay lạnh, có mở điều hòa hay không, chỉ cần người phụ nữnày xuất hiện là cả thế giới thành mùa đông. Cái lạnh này không giống sự lạnhlẽo tỏa ra từ Trần Vũ Hàn, mà là cả không gian đều hạ nhiệt theo Lâm Tịch, thậtđáng sợ!

Lâm ma nữ khoan thai nói: “Phóban Ân, dạo này công việc có tốt không?”

Vừa gặp đã nói một câu mơ hồ, cóphải nắm được thóp gì của tôi không? Nhớ lại thì đúng là chuyện xấu tôi đã làmkhông ít, lại còn hối lộ, đi cửa sau, còn làm loạn chế độ phân nhà.

Tôi hơi cúi người: “Cảm ơn Lâmtổng giám quan tâm, nhờ hồng phúc của cô gần đây Ân Nhiênăn ngon, ngủ yên, làmviệc vui vẻ.”

Lâm ma nữ cười lạnh lùng: “Hừ...biết cách ăn nói rồi đấy. Công việc ở kho và phòng tổng hợp vất vả, phải phiềnphó ban n rồi.”

“Công ty hết tình hết nghĩa vớitôi, đương nhiên tôi phải cống hiến hết mình.”

“Ồ, vậy sao? Anh đã cống hiếnnhững gì rồi, nói xem nào? Còn nữa gần đây anh làm những gì, không làm những gìđều nói hết đi.” Nhìn nụ cười lạnh thấu xương của cô ta mà tôi toát mồ hôilạnh. Trên thế gian này, thứ võ công còn lạnh lẽo hơn Huyền Minh Thần Chưởngchính là vẻ mặt độc môn của Lâm ma nữ.

“Tôi thì có thể làm gì chứ, phảikhông? Chỉ là đồng nghiệp nữ liếc mắt với tôi nhiều hơn một chút, đồng nghiệpnam thì đố kỵ hơn một tí, nhưng cái khác thì cũng chẳng có gì.” Tôi lảng sangchủ đề khác. Đúng là vậy mà, trẻ tuổi chức vị cao, quần áo đắt tiền, khí chấttăng lên hẳn, đồng nghiệp nữ không ki bo gì mấy cái liếc mắt.

“Vậy sao? Đúng là chuyện tốt. Phóban Ân chưa có bạn gái đúng không?” Có trời biết được rốt cuộc cô ta muốn hỏicái gì.

“Chưa... chưa có.”

“Là thế này, tôi muốn hỏi phó banÂn, cô nhân viên An Lan là thế nào? Cô ấy không có cả bằng chính quy mà anhcũng tuyển vào. Lại còn là em gái của cấp dưới An Tín của anh. Phó ban Ân, anhnói xem. A Tín đã cho anh cái gì?” Cô ta đã biết rồi...

“Lâm tổng giám, cậu ấy không chotôi gì cả, nhưng trong kho cần người trung thực, cẩn thận, chịu thương chịukhó, những người kia tốt nghiệp trường đại học nào đó, từng làm ở công ty nàođó, người ta có thể làm được bao lâu ở kho hàng chứ? An Lan tuy là em gái AnTín nhưng phẩm chất hai người họ tôi biết rõ. Lâm tổng có thể thấy đấy, nhữngngười trước đây có ai làm được tốt như chúng tôi...”

“Vậy sao? Thế thì tôi phải cảm ơnanh rồi. Nhưng anh như thế có gọi là tự tiện làm theo ý mình được không?”

“Lâm tổng, chuyện nhỏ như vậy tôinào dám báo cáo lên cho chị? Những việc xử lý được tôi tuyệt đối không làmphiền đến Lâm tổng giám chị.”

“Ồ... Ân Nhiên gan góc cùng mình,xem ra đã bị mài hết gai nhọn rồi nhỉ?”

“Kẻ thức thời mới là tuấn kiệtmà. Thẳng thắn, năng nổ, thuận ta thì sống, chống ta thì chết, lại không khiếnngười khác khinh ghét, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, người làm được đến mức đóthế gian này chỉ mình Lâm tổng giám.”

“Không khiến người khác khinhghét? Anh học được cách đi ngược lại với lương tâm rồi à? Tôi ở công ty lâu nhưvậy, ai hận tôi, ghét tôi, không thích tôi, lẽ nào tôi không biết?”

“Nói vậy là Lâm tổng giám cảmthấy nhiều người không thích mình?”

“Anh...” Cô ta nhẫn nhịn. “Tôihôm nay tâm trạng tốt không tính toán với anh. Còn chuyện nữa, tôi bảo anhchỉnh lý giấy tờ, anh làm thế nào rồi?”

Tôi vội đưa giấy tờ ra: “Mời Lâmtổng giám xem qua.”

Cô ta nhíu mày: “Nhiều vậysao...”

Thì ra chuyện xấu cô ta bảo tôiđã làm chính là việc tự ý nhận An Lan, còn chuyện chưa làm chính là chưa đốichiếu xong đống giấy tờ. Tôi thở phào, cũng may tôi làm nhiều chuyện như thế màcô ta mới biết được một chút: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.”

“Đợi đã !”

Hừ, tôi lại làm gì nữa à?

“Tối nay tôi phải đi tiếp đón vàikhách hàng, anh không phải thần rượu sao, đi cùng tôi.” Lâm Tịch ngẩng lên nói.Yêu bà đáng chết, xinh đẹp như thế sao lúc nào cũng đeo cái kính già nua thếkia chứ.

“Giao thiệp như thế không phải làcông việc của ban quan hệ đối ngoại sao? Tôi là thần rượu á, ai bảo vậy...”

“Tôi nghe nói phó ban n nghìnchén không say, trong tiệc mừng nhậm chức đã uống khiến cho cả bàn tiệc say túylúy. Sao, không vui lòng à?”

“Vui, vui lòng...”

Đến nơi, tôi giật mình, mấy ngườinày rất quen, là bọn đã cho thuốc vào rượu của Lâm Tịch, khiến cô ta thất thânbởi tôi. Kẻ thù gặp nhau mà Lâm Tịch lại bình thản như không, cứ như chưa từngquen biết họ vậy.

Người có thù tất báo như LâmTịch, bụng dạ vô cùng thâm thúy, còn gọi tôi đến cùng tiếp đón đám người này,có lẽ đã nghĩ ra cách báo thù rồi.

Sau khi món ăn được đưa lên, tôiăn vài miếng, đặt đũa xuống, miệng ngậm một điếu thuốc, định lấy cái bật lửatrên bàn, thế mà... có đến ba người phụ nữ cùng thò tay ra lấy. Mấy người kiachua xót nói: “Anh Ân đây thật được yêu mến quá...”

Ngay Lâm ma nữ cũng giả vờ hohắng, trợn mắt nhìn ba nữ đồng nghiệp kia: “Làm gì thế?” Đương nhiên không phảicô ta cũng giành việc lấy bật lửa, cô ta đang mắng ba nhân viên của mình.

Từ khi ngồi lên cái ghế phó bantổng hợp, thường xuyên mặc đồ hiệu hăm hở đi qua đi lại trong công ty, đồngnghiệp nữ trong công ty cũng liếc mắt đưa tình không ít, làm lãnh đạo thậtthích.

Mấy người kia đến để bàn chuyệnmở cửa hàng độc quyền mới. Xem ra chỉ trong mấy tháng, nhờ vào Ức Vạn họ kiếmđược không ít, định mở cửa hàng mới rồi.

Mấy cô đồng nghiệp kia khôngthuộc bộ phận chúng tôi, hình như bên quan hệ đối ngoại. Quan hệ đối ngoại? Tôichú ý nhìn lại, quả nhiên có Trần Vũ Hàn. Vừa rồi cô ấy không giành lấy bậtlửa, tôi cũng không để ý là cô ấy cũng ở đây. Nhưng với tính cách đó sao cô ấycó thể đi tranh giành bật lửa chứ?

Một người nâng ly mời Trần VũHàn: “Liên kết với Ức Vạn là việc làm đúng đắn nhất trong cuộc đời chúng tôi!Sản phẩm của Ức Vạn không chỉ có bao bì đẹp, mà chất lượng càng không còn gì đểchê! Slogan của Ức Vạn là: Không chỉ có đẹp... từ mấy vị nữ đồng nghiệp đây làcó thể nhìn ra rồi, ha ha ha...”

Trần Vũ Hàn cười đáp lại, ngườiđẹp lạnh lùng mắt phượng cười một cái là khiến đàn ông có mặt ở đó ngây ngất,tôi cũng ngất ngây. Mấy người kia cũng biết Trần Vũ Hàn là người ở ban quan hệđối ngoại, lập tức cùng xúm lại mời rượu cô.

Nhưng điều khác biệt lớn nhất củacô với người khác chính là sự đúng mực, lạnh lùng như băng nhưng lại vô cùngquyến rũ.

Náo nhiệt một lúc lâu, Lâm ma nữngoắc ngón tay gọi tôi lại, ghé tai tôi nói: “Đi hỏi phục vụ loại thuốc mê lầntrước bọn chúng cho tôi uống.”

“Phục vụ? Phục vụ có sao? Đây làquán ăn chứ có phải quán rượu đâu...”

“Tôi mặc kệ, mau nghĩ cách kiếmvề đây cho tôi!” Lâm ma nữ nổi giận.

“À... được. Tại sao lại đánhthuốc họ? Muốn báo thù sao?”

“Gậy ông đập lưng ông. Dám chơitôi sao? Tôi phải khiến chúng trả giá đắt!”

Tôi gãi đầu, thứ đó chắc đến quánbar mới có, không biết hiệu thuốc có bán không. Trần Vũ Hàn tiến lại nói: “Phóban Ân, cảm ơn đã giúp tôi.”

“Chuyện nhỏ thôi, không cần kháchsáo.”

Trần Vũ Hàn xuất thân từ nơi đó,có lẽ cô ấy biết ở đâu bán thứ ấy. Tôi hỏi, thế là cô ấy lấy ra từ trong gótgiày một túi bột nhỏ: “Không màu không mùi, ba phút là có tác dụng, không khácgì say rượu. Anh muốn đánh thuốc bọn người kia?”

“Ừ, cho chúng say là được.”

Kỹ thuật bỏ thuốc của Trần Vũ Hànđúng là xuất quỷ nhập thần, tay nhẹ nhàng xé túi, kẽ tay kẹp một chút bột, cầmly rượu lên mời người khác, rồi thình lình cho thuốc vào ngay cốc người ta. Tôicũng cầm ly đi mời rượu, nhưng lại bị đối phương đưa ly đã bị Trần Vũ Hàn bỏthuốc, làm sao đây, uống không được, không uống cũng không được...

Sau đó tôi vẫn phải uống...

Nhân lúc mấy người kia say bí tỉ,Lâm ma nữ ném hợp đồng của chúng vào thùng rác, lấy hợp đồng mình đã chuẩn bịsẵn ký vào, còn lấy con dấu trong túi của người ta ra đóng lên. Hợp đồng mà Lâmma nữ chuẩn bị không phải người ta không kiếm được gì mà chỉ kiếm ít hơn. Mấytên đó chơi Lâm ma nữ một vố, lần này bị chơi lại, cũng không dám giải quyếtbằng pháp luật, còn nếu khai chiến với tổng bộ thì khác nào cắt đứt đường tiềntài của mình...

Làm xong xuôi đâu đó. Lâm ma nữhài lòng nói với chúng tôi: “Đi thôi.”

Tôi muốn đi, nhưng đã uống phảicốc có thuốc mê nên chân mềm nhũn. Thứ thuốc này quả nhiên lợi hại, cảm giácgiống hệt say rượu. Chỉ có Trần Vũ Hàn biết tôi say, cô ấy dìu tôi ra ngoài.

Ngửi mùi hương trên cơ thể cô ấy,cúi xuống thấy gương mặt lạnh băng, nhớ tối hôm đó để khiêu khích Sa Chức màtôi đã hôn cô ấy trên đường, tôi không ngại thêm lần nữa đâu...

“Trần Vũ Hàn, công việc ở banquan hệ đối ngoại có khiến cô chịu thiệt thòi không?” Tôi hỏi.

“Gọi tôi là Vũ Hàn.” Cô ấy khôngtrả lời tôi mà hỏi hai câu khác: “Sao anh biết số điện thoại của tôi? Tại saoanh lại giúp tôi?”

“Để nghĩ xem...” Tôi nên trả lờithế nào đây? Em đã không trả lời câu hỏi của anh sao anh lại phải trả lời chứ?“Vũ Hàn, vừa rồi anh thấy trong gót giày của em có nhiều loại thuốc xanh xanhđỏ đỏ, ngoài thuốc mê ra còn gì nữa?”

Vũ Hàn không nói gì. Lâm ma nữbỗng quay lại, nói với Vũ Hàn: “Không ngờ ban quan hệ đối ngoại lại có một nhântài thế này, cô tên là gì?”

‘Trần Vũ Hàn.”

“Cái này cho cô.” Cô ta lấy trongtúi ra hai nghìn tệ đưa cho Vũ Hàn.

Trần Vũ Hàn nhận lấy rồi định dìutôi đi. Lâm ma nữ lại nói: “Ân Nhiên ở lại, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lâm ma nữ có chuyện muốn nói vớitôi? Nói chuyện gì? Tình cảm? Tình yêu?

Tôi ra hiệu cho Trần Vũ Hàn cứ đitrước, cô gái này, chuyện gia đình đã khiến cô ấy trở nên lạnh lùng hay trướcnay cô ấy đều như vậy? Lạnh băng băng, quay người, cúi đầu, bước từng bước rờiđi, thật khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.

Lâm ma nữ giữ tôi lại làm gì? Lẽnào vì Vũ Hàn tốt với tôi, hồng nhan ganh ghét?

Cô ta lên chiếc xe tuần dương lụcđịa màu đỏ chót của mình, tôi khựng người, cô ta nói: “Lên xe đi!”

Tôi lên xe, nhìn ra xung quanh,Lâm ma nữ và Sa Chức rất khác nhau. Điểm khác biệt lớn nhất chính là cảm giáckhi ở bên cạnh cô ta, cứ có cảm giác gì đó khiến tôi thấy sợ hãi.

“Tôi nghĩ, tôi không nên đổ hếtlỗi đêm hôm đó lên đầu anh.” Lâm Tịch nói.

“Thôi, chuyện đã qua rồi...” Tôinên cảm kích những người đã gây tổn thương cho tôi, là họ đã giúp tôi kiêncường hơn, giúp tôi trở nên sắc bén. “Dù sao thì chúng ta đối địch bao lâu nay,hận nhau tận xương tủy, chỉ hận không thể rút xương lột da đối phương. Bỗngnhiên cô lại hòa bình thế này tôi lại không quen.”

“Tôi nói sẽ hòa bình với anh sao?Tôi cho anh hay, Ân Nhiên, chuyện này không thể hoàn toàn trách anh, nhưng anhđã trực tiếp gây tổn thương cho cơ thể tôi, nó ảnh hưởng đến cả đời tôi, anh cóhiểu không hả? Thật không hiểu thượng đế nghĩ thế nào lại để phụ nữ phải chịutội như vậy. Hồi tạo ra con người sao không biến đàn ông thành loài động vật cóthể mang thai đi!” Cô ta càng nói càng tức, ngay thượng đế cũng lôi ra chửi.

“Cô tìm tôi là để nghe cô trútgiận với thượng đế sao?” Mồm thì nói không thể trách tôi hoàn toàn nhưng saotôi chẳng thấy cô ta xin lỗi nhỉ.

“Anh nghĩ tôi rỗi hơi vậy sao?Tìm anh đương nhiên là có việc, nếu không sao tôi phải lãng phí thời gian vànước bọt cho loại người như anh.” Cô ta lại trưng ra cái dáng vẻ cao ngạo đórồi.

Tôi ngắt lời cô ta: “Sao khôngnói người hạ đẳng nữa?”

“Loại người hạ... Anh đừng cótưởng mặc mấy bộ đồ hiệu vào là nghĩ mình...”

“Mẹ kiếp, dừng xe!” Tôi thẹn quáhóa giận, nộ khí xung thiên.

Xe chạy không nhanh, đằng trướcđằng sau đều không có xe, tôi thò chân ra đạp phanh, tuy không biết lái xenhưng ít nhất tôi cũng biết cái nào là phanh cái nào là ga. Xe phanh cái két.

Tôi mờ cửa xe, vẫy tay với cô ta:“Người thượng đẳng, cô có biết nhiều lúc tôi thật sự muốn lột da ăn thịt côkhông!”

“Lên xe! Tôi còn chuyện muốnnói!” Tôi nhận ra cô ta thật nực cười.

“Lâm tổng giám, mấy giờ rồi? Bâygiờ không phải giờ làm việc, có chuyện gì mai nói. Tôi mệt rồi, tạm biệt.”