Nữ Thần Ẩm Thực Hắc Ám

Chương 59: Đậu hủ



“Mộ Cẩm Ca, thật sự cậu không nhớ rõ bọn mình sao?” Đường Mộng Tiệp gợi ý, “Mình là lớp trưởng Đường Mộng Tiệp, Ngụy Linh lúc đó là cán bộ môn Văn… Đúng rồi, khi ở trường quan hệ hai người không phải rất tốt sao?”

Khi Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp xưng tên ra, Mộ Cẩm Ca không có chút ấn tượng gì, nhưng nếu nói là lớp trưởng và cán bộ môn Văn thì cô nhớ rõ.

Nhưng trong ấn tượng của mình, cô nhớ rõ khi đó mắt của bạn lớp trưởng có chútnhỏ, hình như là mắt một mí, vì tóc xoặn tự nhiên nên luôn có chút rối, quản lớp vô cùng lợi hại, nhưng luôn củng nam sinh cãi nhau, mà cán bộ môn Văn là hình mẫu học trò tiêu chuẩn, luôn mang cặp kính vừa dày vừa nặng, tính cách sáng sủa, cho nên nhân duyên rất tốt.

Đều nói học đại học giống như đi thẩm mỹ viện, đã nhiều năm không gặp, hai người này quả thật thay đổi rất lớn, mái tóc xoăn của đường mộng điệp đã trở thành mái tóc dài thẳng mượt, hai mắt dán mí vô cùng xinh đẹp, trang điểm tươi tắn hồng hào, giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế, không có nửa phần hung dữ như khi xưa thường la mắng các bạn nam, mà Ngụy Linh cũng không còn đeo kính, để tóc dài, chân mày được tỉa gọn gàng tinh tế, cũng rất chú ý cách ăn mặc.

Mộ Cẩm Ca nhìn các cô một lúc lâu, mới miễn cưỡng đem hai người này với hai cô gáingây ngô thơ ngây trong trí nhớ là giống nhau.

cô gật đầu: “hiện tại đã nhớ ra.”

Thần sắc xấu hổ của Ngụy Linh dịu lại, cô cười nói: “thật sự là đã lâu không gặp, từ sau khi tốt nghiệp trung học đã không có tin tức của cậu, cậu không có thi lên cấp ba, mỗi năm họp lớp cũng không thấy đến, mình và Đường Mộng Tiệp có chút lo lắng cho cậu.”

Mộ Cẩm Ca chỉ nói: “Tôi rất ít khi về tỉnh J.”

Đường Mộng Tiệp thấy cô mặc đồng phục của quán, hỏi: “không nghĩ tới cậu cũng cũng thi đỗ đến thành phố B học, hiệng tại có thời gian rãnh đến đây làm thêm sao?”

Mộ Cẩm Ca thản nhiên nói: “Tôi làm chính thức.”

“Chính, chính thức?” Đường Mộng Tiệp kinh ngạc mở to hai mắt, “Cậu không học đại học sao?”

Mộ Cẩm Ca nói: “Sau trung học tôi không học tiếp nữa.”

Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp liếc nhau, từ khiếp sợ dần dần sinh ra sự thương cảm đối với Mộ Cẩm Ca.

thật đáng thương, cư nhiên học xong chín năm giáo dục bắt buộc thì không đi học nữa…

Vì sao không đi học tiếp? Chẳng lẽ là trong nhà khó khăn? không đúng, trong ấn tượng gia đình Mộ Cẩm Ca cũng không nghèo đến thế.

Chẳng lẽ là không thi đỗ cấp 3? Thành tích Mộ Cẩm Ca kém như vậy sao? Tuy khôngđứng trong mấy hạng đầu, nhưng cũng không đến nỗi rơi xuống kết cục không đi học tiếp nữa…

Thôi, mặc kệ thế nào, cũng chỉ có bằng trung học mà thôi.

thật sự là thảm mà, 20 tuổi đã tha hương đi làm, chỉ có thể ở chạy bàn trong nhà hàng.

Trách không được cô ấy không trang điểm, làm phục vụ trong quán ăn có thể kiếm bao nhiêu tiền một tháng, làm sao có tiền mua son phấn để trang điểm, chỉ sợ tiền lương chỉ đủ tiền trả tiền phòng và dư lại chút tiền sinh hoạt thôi.

Ai, thật đáng thương, đời này của cô ấy chỉ có thể như vậy…

Tâm lý hoạt động một phen, hai người đều ít nhiều hiểu được vì sao Mộ Cẩm Ca nóikhông nhận ra các cô – tốt nghiệp trung học xong liền mất tâm mất tích, khẳng định làkhông muốn cho bạn học cũ biết chuyện cô không có tiếp tục đi học, hiện tại bị phá vỡ, lại gặp ngay lúc cô đang đi làm phục vụ, đối phương khẳng định xấu hổ đến cực điểm.

Mộ Cẩm Ca ở trước mặt bọn họ, chắc rằng sẽ cảm thấy vô cùng tự ti.

Mang tâm tình đồng tình kỳ lạ, Ngụy Linh nhiệt tình nói: “Mình hiện học ở đại học A, Đường Mộng Tiệp học ở đại học B, khi cậu rãnh có thể đến tìm bọn mình chơi.”

Có lẽ bản thân cô cũng không chú ý tới khi mình nói ra những lời này, đặc biệt cường điệu chỗ học của mình và Đường Mộng Tiệp.

Mộ Cẩm Ca thấy nếu đối phương đã nhiệt tình như vậy, nếu mình không đáp lại mộtchút thì cũng không tốt, vì thế nghĩ nghĩ, nói: “Đại học A tôi đã đi qua, nhạc hội mừng năm mới làm rất tốt.”

Nghe xong những lời này, Ngụy Linh đã tự mình bổ não hình ảnh người trước mắt này ảm đạm khát khao khi nhìn thấy những sinh viên có thể đến trường khi đó, xuất phát từ tình nghĩa bạn cùng trường, cô nhiệt tình mời: “Lần sau đến đại học A nhớ đến kiếm mình nha, mình sẽ mang cậu đi dạo một phen, thư viện trường minh rất được, mình có thẻ sinh viên, có thể mang cậu vào xem.”

Mộ Cẩm Ca: “À.”

Đường Mộng Tiệp ngồi bên cạnh cũng dùng giọng điệu quan tâm bạn cũ hỏi: “Đúng rồi, cậu có bạn trai chưa? Mình ở trong hội sinh viên nên biết nhiều bạn nam có điều kiện không tồi, có thể giới thiệu cho cậu.”

Mặt Mộ Cẩm Ca không chút thay đổi nói: “không cần, tôi có bạn trai rồi.”

“Oa, thật hâm mộ nha.” Ngụy Linh cười cười, “Mình và Đường Mộng Tiệp đến giờ vẫn còn là FA đây.”

nói là nói thế, nhưng Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp đều không hẹn mà cho rằng bạn trai của Mộ Cẩm Ca phỏng chừng cũng chỉ là người làm công, là người ở tầng lớp thấp nhất, dù sao giống như cô không bằng cấp và địa vị xã họi, có năng lực gì để tiếp xúc đến những người có địa vị cao?

Mộ Cẩm Ca không có thời gian cùng các cô nói nhảm, vì thế mở miệng nói: “Nếukhông chuyện gì khác, vậy tôi đi trước.”

Ngụy Linh nghĩ rằng cô sợ nói chuyện lâu sẽ bị ông chủ mắng, trong lòng lại đồng tình, đáp: “Ừ, ừ, cậu nhanh trở về làm việc đi.”

Sau khi Mộ Cẩm Ca rời đi, Đường Mộng Tiệp mới nhỏ giọng nói: “rõ ràng cảm giáckhông lâu trước đó vẫn là bạn học, không nghĩ đến đảo mắt một cái mọi người đã là người không cùng một thế giới.”

Ngụy Linh phụ họa: “Đúng à.”

Đường Mộng Tiệp khuấy khuấy ly trà sữa, nói: “Kỳ thật lúc trung học mình còn ghen tỵ Mộ Cẩm Ca đó, cảm thấy cô ấy thật xinh đẹp, lúc ấy nam sinh các lớp bên cạnh đều thầm mến cậu ấy.”

“Uhm, mình cũng vậy.” Ngụy Linh cũng nói ra cảm giác của mình, “Khi lên cấp 3 mình cỏn chú ý chuyện các trường bầu chọn hoa khôi của trường, nhưng không nghe thấy tên cậu ấy ở trường nào, mình còn cảm thấy kỳ quái, nghĩ rằng có phải cậu ấy béo lên hay bị bệnh tật gì, không nghĩ tới a…”

Loại chuyện này, dĩ nhiên lòng ghen tị này khi đối phương còn đang phong cảnh vô hạn, thì người ghen tị chỉ có thể chôn sâu trong lòng, nói ra chỉ sợ bị người khác sỉ nhục, nhưng một khi đối tượng bị ghen tị rơi từ trên cao xuống, những bí mật khôngdám nói ra đều có thể thản nhiên bại lộ dưới ánh mặt trời, rõ ràng không hề có ý hối hận, nói ra chỉ là muốn đem nhân cách bản thân có vẻ thêm cao thượng mà thôi.

Đường Mộng Tiệp thở dài: “cô ấy một mình ở thành phố lớn cũng không phải là dễ dàng gì, về sau chúng ta nên thường xuyên đến chiếu cố đi.”

Rượu trắng: “…??”

Nó có thể đọc qua tư liệu từng người có liên quan đến quá khứ của Mộ Cẩm Ca, từ khi Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp vào cửa, nó đã biết hai người này là bạn học cũ của Mộ Cẩm Ca, hơn nữa không ít lần giở trò xấu với cô. Cho nên khi thấy hai người đó lôi kéo Mộ Cẩm Ca đến nói chuyện, nó đã cảm thấy có chút không đúng, nên nhảy xuống bàn, lặng lẽ trốn ở phía dưới ghế của Ngụy Linh nghe hai cô nói chuyện.

không nghe sẽ không biết, vừa nghe nó liền cười đến thiếu chút nữa đụng vào ghế.

Nghe đủ cười đủ, nó từ dưới ghế chui ra, nhanh chân chạy về quầy, nhảy lên ghế rồi lại nhảy lên bàn, dùng đệm chân đầy thịt nhấn vào điều khiển TV, thay đổi kênh, sau đó tăng âm lượng lên hai nấc.

Đừng quên, nó chính là hệ thống cao cấp toàn năng đó!

Hơn 10 giây sau, trên màn hình là hình ảnh Mộ Cẩm Ca tiếp nhận phỏng vấn vào năm mới – trước đó đài truyền hình đã phát một lần, là một chương trình phỏng vấn, trừ bỏ Mộ Cẩm Ca còn có những người làm kinh doanh khác, tạo thành một loạt chương trình, đều được Rượu trắng lưu lại, hiện tại nó dùng bản lưu này chuyền sang TV, do đây là bản quay của đài truyền hình nên lên hình rất khớp, thực khách trong nhà hàng đều tưởng rằng là tiết mục phỏng vấn sau chương trình quảng cáo, nên không có nghi vấn gì.

Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp ngồi cách vị trí gắn TV không xa, Ngụy Linh vừa mới chuẩn bị gắp một miếng đậu hủ chiên lên, liền nhìn thấy mặt Mộ Cẩm Ca xuất hiệntrên TV, cô lập tức để đũa xuống, gọi người đối diện: “Á, Đường Mộng Tiệp, cậu xem, “Vu Bà” lên TV kìa!”

trên màn hình, phóng viên đài truyền hình đang giới thiệu khái quát nhân vật được phỏng vấn: “Đứng bên cạnh tôi hiện nay là người kinh doanh nhà hàng trẻ nhất trênphố Thiên Xuyên, tiểu thư Mộ Cẩm Ca, năm trước cô đã đoạt được chức quán quân cuộc thi Đầu bếp mới của thành phố B, sau đó sử dụng phần thưởng là cửa tiệm mặt tiền mà khai trương quán ăn Kỳ Ngộ Phường. Tháng Mười Hai năm trước vừa mới khai trương, tháng một năm nay đã đạt được thành công nhất trong ngành ẩm thực của thành phố, mà từng món ăn ở nhà hàng này đều do Mộ tiểu tư sáng tạo ra, theo…”

Ngụy Linh cùng Đường Mộng Tiệp: "......"

thì ra Mộ Cẩm Ca không có làm công ở đây, mà là bà chủ của căn tiệm này!?

Hai mươi tuổi đã có thể tự mình mở quán ăn, hơn nữa còn thành công vô cùng!?

Về phần sau phóng viên hỏi Mộ Cẩm Ca gì đó, hai người đều nghe không vào, đầu ócđang nhớ lại vừa rồi mình có nói gì không phải trước mặt Mộ Cẩm Ca không.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không ai nói được lời gì, cứ như vậy trầm mặc,không khí có chút xấu hổ.

Sau một lúc lâu, Ngụy Linh mới cố gắng đánh vỡ xấu hổ cười nói: “Lúc sinh nhật mình năm đó, có nhận được bánh quy Mộ Cẩm Ca tặng, quả thật là không đành lòng nhìn thẳng, nhìn thôi đã khiến người ta không còn khẩu vị, mình thử cũng không thử mộtchút nào, không nghĩ hiện tại món ăn quái dị của cậu ấy lại được hoan nghênh như vậy, hiện tại gu thưởng thức của mọi người thật kỳ quái, ha ha ha…”

“Đúng rồi, lúc đó cậu có cho mình nhìn qua.” Đường Mộng Tiệp nhếch môi nói: “Chắc là do mới mẻ thôi, biết rõ vị rồi về sau sẽ không ăn nữa.”

Dứt lời, hai người lại tán gẫu vài câu, mới gắp một miếng đậu hũ chiên Mộ Cẩm Ca mang lên, chấm vào nước chấm, sau đó cho vào miệng – 

“Á –“

một cái tát thứ hai, cứ như vậy đánh vào mặt các cô nhanh đến mức không ứng phó kịp!

Miếng đậu hũ được cắt thật dày vuông vức được bao bọc bởi lớp bột ngô, bỏ vào chảo chiên trong mềm ngoài giòn, cắn xuống một miếng, lớp vỏ thật giòn, phần bên trong mềm mịn, hương vị vô cùng tốt. Mà điều khiến người ta vỗ tay khen ngon chính là phần nước chấm, thật sự là tăng thêm hương vị món ăn rất nhiều, hỗn hợp đường trắng được nấu thành đường caramen, sau đó pha với hạt mè, và thêm một ít tiêu để tăng thêm hương vị.

Vị thanh đạm của đậu hũ kết hợp với vị ngọt ngọt mặn mặn của gia vị, khiến người ta ăn đến quên mình!

Mãi cho đến khi hai đôi đũa đụng nhau, hai người mới phát hiện dĩa đậu hũ đã khôngcòn miếng nào.

Sau đó các cô mới mạnh mẽ thoát khỏi sự trầm mê mỹ thực, ý thức được bản thân mình thế nhưng đã giơ cờ đầu hàng, còn cái gì mà ăn rồi sẽ không ăn nữa, rõ ràng là ăn xong còn muốn ăn nữa, hận không thể mỗi ngày đều ăn!

Mộ Cẩm Ca làm đồ ăn cư nhiên ngon như vậy sao?!

Cái này, càng thêm xấu hổ.

Đường Mộng Tiệp đỡ trán, không dám tin mọi chuyện đang diễn ra, cũng cố không để ý đến đôi chân mệt mỏi, thầm nghĩ phải chạy nhanh ra khỏi chỗ này, “Ngụy Linh, cậu hỏi xem khi nào anh họ cậu đến, nếu không chúng ta đi tìm anh ấy cũng được.”

“Uhm, được, để mình hỏi.” Ngụy Linh cũng đồng cảm với cô, mở điện thoại đang muốn gửi tin nhắn, thì thấy có tin nhắn đến, “A, anh ấy nói đã đến trước cửa, ai… Mình thấyanh ấy rồi!”

Đường Mộng Tiệp nhìn theo cô về phía cửa, chỉ thấy đi cùng anh họ Ngụy Linh vào cửa còn có một người đàn ông đẹp trai cao lớn mặc một chiếc áo khoác to màu xám, so với Lí Dự thì cao hơn nửa đầu, chân dài vai rộng, dáng người rất tốt, tướng mạo thìvô cùng điển trai.

Chỉ là người đàn ông dễ nhìn đó sau khi tiến lại quầy tính tiền đã ngừng lại, chuyên tâm chơi đùa với con mèo xấu xí, trước khi Lí Dự qua đây còn nói chuyện với anh ta, thần thái vô cùng cung kính.

Ngay lúc Đường Mộng Tiệp và Ngụy Linh đang trộm ngắm nhìn, Hầu Ngạn Lâm cũng vừa nghe xong Rượu trắng kể lại mọi chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía các cô, cười nhưkhông cười, liếc mắt nhìn một cái.

Trong nháy mắt đó, trái tim nhỏ bé của Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp đều nhịnkhông được mà gia tăng nhịp đậm.

Sau khi Lí Dự ngồi xuống, Ngụy Linh lôi kéo anh họ nhỏ giọng hỏi: “anh họ, anh cùng soái ca đang chơi với con mèo kia có quen biết hả?”

Lí Dự cười nói: “Sao mà không biết được, anh ấy là ông chủ nhỏ của anh, là Nhị thiếu gia kiêm Tổng giám đốc Nghệ thuật của Hoa Thịnh.”

"!"

Hai nữ sinh đều là lần đầu trong tiên trong đời gặp phải một cao phú suất chân chính, lúc này càng thêm hưng phấn.

Ngụy Linh cố gắng làm cho bản thân thoạt nhìn không quá kích động: “anh ấy sao lạiđi cùng anh, là muốn ăn cơm chung với chúng ta sao?”

Lí Dự giải thích: “Nghĩ cái gì vậy, Hầu thiếu là đến tìm bạn gái anh ấy.”

A… Kiếm đã có vỏ.

Hai trái tim đang rộn ràng đập lại như bị đổ một chậu nước lạnh.

Đường Mộng Tiệp không cam lòng hỏi: “anh ấy tới nơi này tìm bạn gái sao?”

Lí Dự gật đầu: “Phải a, bạn gái anh ấy là bà chủ cửa tiệm này, vừa mới nhận được tin nhắn của mấy em anh còn chưa nhớ ra, đến khi đậu xe đụng phải Hầu thiếu mới nhớ ra.”

“Bà chủ?” Ngụy Linh bắt giữ từ trọng tâm, khó có tin hỏi; “anh là nói… Mộ Cẩm Ca?”

“Em biết Mộ tiểu thư hả?” Lí Dự nhỏ giọng nói xong, hai người kia một chút cũngkhông muốn biết thêm tin tức nào nữa, “Nghe nói Tết năm nay đã ra mắt phụ huynh, người trong công ty bọn anh đang chờ ăn kẹo cưới đó.”

Ngụy Linh và Đường Mộng Tiệp: "......"

Lần này hai trái tim nóng bỏng không phải là bị chậu nước lạnh dội tỉnh mà là bị quăng vào ngăn đá của tủ lạnh rồi, độ ấm đã giảm đến mức thấp nhất.

Tốt lắm, lại thêm một cái tát thực vang nữa.