Nữ Quái Kiêm Nữ Phụ

Chương 4: Xuất viện!!!



Sau những ngày vật vã nài nỉ, ăn dạ thậm chí là dùng hâm dọa cuối cùng cô củng được gia gia chấp thuận cho xuất viện về nhà, chứ nếu cô còn ở đây thêm ngày nào nữa chắc cô sống không nổi!!!, cũng tại cái tên Liệt Dương Dương đó nếu không phải hắn nói với gia gia cô còn chưa xuất viện được phải kiểm tra thêm thì giờ này cô đâu phải bày ra đầy đủ chiêu trò,tốn bao nhiêu mồ hồi và nước mắt, tốn bao nhiêu tài diễn xuất ,mới được ông khó khăng gật đầu đồng ý cho về nhà, nhắc tới những ngày qua ở bệnh viện thật là một cực hình như trong địa ngục.

Hắn mỗi ngày rất chi là tích cực khám bệnh cho cô a~~~ chỉ cần nhớ tới là cô không giám nghĩ nữa a~~~

-------------- tua về quá khứ mấy ngày trước ------ Ngày thứ nhất.

Cô đang thưởng thức món cạnh hầm do chính tay gia gia nấu định bỏ vào mồm thưởng thức hưởng vị của hạnh phúc thì....

* Rầm... phụt... xoảng... *( chú thích: cô đang định đưa muổn cạnh vào miệng thì cánh cửa mở toan làm cô giật mình phung hết canh và làm rớt tô canh xuống đất (@.@)! ).

Cô đưa mắt rưng rưng núi tiếc nhìn chén canh vỡ nát,rồi lại lia mắt sang cái người gây họa, vẫn chỉ thấy cái nụ cười quản cáo kem đánh răng trắng sáng tỏa nắng trước mặt,cô lấy tay che mắt thầm thang sô mình thật đen đủi, nhưng đó chưa phải kết thúc hắn nói một câu làm cô trực tiếp đơ.

" bắc đầu từ hôm nay sức khoẻ của em là do tôi quản, ông của em đã tự tay chỉ định cho tôi nên em không cần phải thắc mắc và bắc đầu từ bây giờ tôi sẽ khám bệnh cho em và em chuẩn bị theo tôi để khám bệnh đi."

" Ô... M... Guốt..."

Cô chỉ kịp cảm tháng một câu đã bị hắn lôi xềnh xệch như một con thú nhồi bông và vĩnh biệt với những ngày tháng bình yên.

------- Ngày thứ 2-----

" Hú hà baby à đến giờ chăm sóc sức khỏe rồi mau đi a~~~"

Vâng cô bây giờ chính là không thể nào diễn tả được cảm xúc lúc này, và lại một lần nữa được đem đi điều trị đặc biệt a~~~

--------- Ngày thứ 3 a~~~------

" *ta đan* Băng nhi nga~~~ xem xem vị thần đẹp troai soái ca (HB:" mới có nhùi gái iu" ??) nào đến đưa em đi đến thiên đàng a~~"

Vì đã rút kinh nghiệm từ những ngày trước nên cô đã chuẩn bị kỹ càng, cô lôi từ gầm giường ra một cái thau sắc, dở nệm ra lấy cái hột quẹt và một đóng giấy tiền dola* khục* âm phủ.

Cô rất tự nhiên bật hột quẹt lên, đốt đóng giấy tiền bỏ vào thau sắc, cô bước xuống giường và quỳ xuống chấm tay lại và dập đầu vừa nói.

" xuỵt xuỵt cô hồn dạ quỷ phương nào mau mau đi chỗ khác chơi a~~~, mặc dù ta không nhớ ngày cúng cô hồn là ngày nào nhưng ta đã đốt tiền thì ngươi mau mau đi đi a~~~ đừng ở đây phá ta nữa."

Hắn đứng một bên thu hết động tác của cô vào mắt, trên đầu như có một đàng quạ làm ổ, uy hắn cư nhiên giống như cô hồn a~~~ hắn mặt lạnh nói.

" hảo, hảo em nói ta giống cô hồn vậy ta sẽ cho em biết thế nào là đau khổ, hôm nay khám gấp đôi và không cho em ăn vặt nữa."

" Uy a~~~ ta không muốn... ta không muốn..."

Cô chưa kịp nói hết đã bị vát đi mất

Và những ngày kế tiếp là những chũi sự việc là cho cô ăn không ngon ngủ không yên a~~~, không phải là cô không muốn nói với gia gia nhưng mỗi lần nói là không biết hắn dùng phép thuật gì làm cho gia gia lập tức về phe hắn, thiên quá bất công a~~~ Đây là sư khác biệt giữa nam chính và nữ phụ sao a~~~ (Thiên:" thấy con cũng tội mà thôi cũng kệ ?")

------- quay lại hiện thực -------

" hê dù sao cũng được về rồi a~~ xếp đồ xong rồi ra xe thôi gia gia chắc đang đợi mình"

Cô hí ha hí hửng chạy ra khỏi bệnh viện, sẵn tiện ghé qua phòng của mấy ông bác,mấy bạn nhỏ để chào tạm biệt,nhờ có họ mà ở bệnh viện cô không quá nhàm chán. À mà nói mới nhớ mặc dù cái tên Liệt Dương Dương kia luôn kiếm trò để hành hạ cô nhưng cũng phải chào hắn một tiếng chứ nhỉ, mặt dù đang nghỉ có nên tới chào hay không chân không biết từ khi nào đã bước tới trước cửa phòng của hắn, cô không gõ cửa mà chỉ mở he hé thò đầu vào nhìn bên trong. Chỉ thấy một chàng trai đẹp như trong tranh đang nghiêm túc làm việc, cô chật lưỡi cảm tháng quả là nam chính luôn có hào quảng bao quanh a~~ tới cả làm việc cũng đẹp như vậy nữa, như vậy mới chính là nam chính yêu mị, lãnh khốc trong cuốn truyện chứ, vậy thì tại sao cứ mỗi lần thấy cô là hắn cứ như sát thần đòi mạng người như vậy nga~~~ cô có làm gì quá đáng đâu, chỉ có gọi tên hắn khác lạ một chút, lâu lâu thì bỏ một chút thuốc sổ vào thức ăn của hắn thôi chứ có làm gì quá đáng đâu(HB:" quả là không quá đáng ??). Cô đang lơ ngơ suy nghĩ thì một thân ảnh tiến tới, hắn khum người xuống che đi hết ánh nắng chiếu vào cô, thổi gió vào tay cô nói.

" A baby à em sắp đi rồi sao, tôi sẽ rất nhớ em a~~"

Cô giật mình theo phản xạ lùi ra sau, hắn thấy cô tránh xa mình thì hơi nhíu mày những nhanh chóng trở lại bình thường

" tôi... tôi tới đây là để tạm biệt anh cảm ơn anh trong thời gia qua đã chăm sóc tôi rất tận tình."

" Em biết vậy là tốt rồi "

" vậy chào cũng đã chào bây giờ tôi đi đây "

Cô nói xong quay mặt bỏ đi, hắn đằng sau nhìn theo cô mĩm cười lẫm bẩm

" sẽ nhanh thôi ta sẽ gặp lại, tôi đã nói rồi em không thoát khỏi tôi đâu baby của tôi à."

Cô ra khỏi bệnh viện quay lại nhìn nó thêm một lần nữa thầm nghĩ trong lòng' sao tự nhiên nhìn mày làm tao ngứa mắt quá ước gì tao đốt được mày nhỉ' nhưng cái ý nghĩ này nhanh chóng bị cô quăn qua đầu vì nó là bệnh viện của nam chính a~~ Cô không muốn dính thêm rắc rối đâu bị tên Liệt Dương Dương kia hành hạ là đã đủ lắm rồi bây giờ cô phải phấn đấu để sống được một cuộc sống bình yên a~~

" làm gì mà ngơ ra vậy Băng nhi mau mau lên xe đi con trời nắng lắm"

" dạ con lên liền"

Cô leo lên xe chuẩn bị về với ngồi nhà của thân chủ này.

Xe quay bánh cũng giống như trò chơi định mệnh đã xoay vòng.