Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 856: Thiếu đốc chủ, nuôi mèo không? (29)



Edit: Snowdrop_88

***

Một người một mèo giống như trở về thời điểm lần đầu gặp nhau. 

"Về sau tuyệt đối không cho phép lại tự mình chạy ra ngoài, có nghe thấy không?"

Chử Chiêu duỗi tay nâng móng vuốt của mèo nhỏ đang vòng quanh cổ hắn, cảm thụ được một đoàn mềm mại kia, không tự giác phóng thấp thanh âm nói.

Lông nó mềm mại ấm áp. 

Mà ở trong thâm cung, vừa lúc ấm áp là khả ngộ bất khả cầu(1)!

...

Có thể nói, Đông Hán là nơi làm người trong triều chỉ cần nghe tiếng đã sợ vỡ mật, cũng là nơi xú danh rõ ràng nhất. 

Bên trong, mỗi người đều là hoạn quan, mỗi người đều là nô tài.

Nhưng những kẻ gọi là cẩu nô tài này mới chân chính là kẻ không dễ chọc nhất. 

Ngươi ở trước mặt hắn kiêu căng ngạo mạn, vênh mặt hất hàm sai khiến, một ngày kia hắn tìm được cho ngươi một cái tội danh, nhốt vào Đông Hán...
Đến lúc đó ngươi mới biết cái gì là chân chính kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay!

Lúc trước mặc dù Chử Chiêu là nghĩa tử của Lý đốc chủ, tuy rằng vẫn luôn tiếp quả sự vụ của Đông Hán, nhưng những công việc đó phần lớn đều là đồ vật bên ngoài da lông. 

Chủ yếu là nghe theo Lý công công phân phó, bố cục nhãn tuyến, thu thập chứng cứ.

Những việc chân chính Đông Hán phải làm như đánh cho nhận tội, hay liên quan đến mạng người, trước nay hắn chưa từng nhúng tay làm qua. 

Rốt cuộc hiện tại tuổi tác của Lý công công cũng còn chưa quá già, nếu lập tức đem nghĩa tử này nâng đỡ lên, đến lúc đó chẳng phải là tá ma gϊếŧ lừa(2) sao?

Dạy hết cho đồ đệ, sư phụ chết đói!

Nhưng cũng không thể đối với đứa nghĩa tử này canh phòng nghiêm ngặt, dù sao cũng là tự mình chọn ra một nghĩa tử để dưỡng già, nếu trước sau đều canh phòng nghiêm ngặt hắn, chèn ép quá nhiều thì...
Sớm hay muộn có một ngày sẽ dẫn phát oán hận, tiến tới trở mặt!

Cho nên Lý công công sớm đã tính toán tốt, chờ đến lúc Chử Chiêu nhược quán(3), liền bắt đầu dạy hắn làm thế nào chưởng quản Đông Hán, làm thế nào thu phục nhân tâm, làm thế nào tay cầm quyền thế!

"A Sửu, nghĩa phụ nói chờ ta nhược quán, liền bắt đầu dần dần đem quyền hành Đông Hán giao cho ta."

Thời điểm Chử Chiêu nói lời này, đáy mắt là dã tâm bừng bừng.

Lý công công cũng không phải là một người có tính tình tốt, hoặc cũng có thể nói đại thái giám đắc thế trong cung có ai đối với người dưới có vẻ mặt ôn hòa đây? 

Mặc dù hắn là nghĩa tử, cũng từ nhỏ lớn lên trong tay đấm chân đá của lão. 

Nhưng vì một ngày kia có thể bò lên, Chử Chiêu có thể nhịn.

Người khác chỉ có thể nhẫn nhịn nhất thời, sau đó ở sau lưng nói Lý công công hà khắc. 
Hắn có thể làm được chính là so với người khác càng có thể nhịn nhiều hơn. Vô luận khi nào, vô luận đã xảy ra cái gì, đều đối với người nghĩa phụ này không hề oán hận một câu.

Đây cũng là duyên cớ mà trong nhiều thủ hạ như vậy Lý công công này chọn hắn làm nghĩa tử. 

Tiếp nhận y bát của Lý công công, tiến tới khống chế Đông Hán, đây sớm đã là sự tình trong vòng kế hoạch của Chử Chiêu. 

Từ rất sớm lúc trước hắn đã biết, hơn nữa nội tâm cũng đã sớm gợn sóng bất kinh(4).

Hiện giờ hắn sắp nhược quán, nghĩa phụ lại lần nữa nhắc tới chuyện này, hắn phát hiện chính mình thế nhưng nhịn không được muốn nói cho con mèo này, cùng con mèo này chia sẻ một chút.

"Nếu ta có thể ở Đông Hán chậm rãi cầm quyền mà nói, ít nhất ở trong cung, liền không có người dám dễ dàng vênh mặt hất hàm sai khiến ta."
Bên trong ngữ khí của Chử Chiêu, tựa hồ đối với loại sinh hoạt này cực kỳ hướng tới.

Tôn nghiêm vẫn luôn bị chà đạp dưới lòng bàn chân người khác, mới có thể cảm nhận được khát vọng cực độ của loại người muốn đem cái tiện mệnh của mình trở thành mệnh!

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, tuổi của Chử Chiêu cũng không hề lớn, nhiều lắm cũng chỉ mới là một thiếu niên. 

Chẳng qua bởi vì ngày thường hành sự trầm ổn, tính cách âm trầm, cho nên luôn làm người xem nhẹ tuổi tác của hắn.

----------

Editor: Chương này dùng nhiều thành ngữ nên mình để giải nghĩa ra cuối chương cho các bạn đọc không bị ngắt mạch truyện nhiều nhé!

(1) 可遇不可求/ khả ngộ bất khả cầu: Chỉ có thể ngẫu nhiên gặp được chứ không thể cầu được.

(2) Tá ma gϊếŧ lừa/ Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ - ma: cối xay – sát: gϊếŧ – lư: con lừa. Sau khi xay xong thì gϊếŧ chết lừa | Nghĩa tương tự như câu: qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát.
(3) Nhược quán: Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là "Nhược".

(4)Gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố.