Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam

Chương 47: Nữ phụ thanh mai 47



Mẹ Nguyên Triều xới cơm cho cả nhà, khi đưa bát cho hắn, mẹ hắn liền nhân tiện nháy mắt với hắn một cái: “Nguyên Triều, món thịt kho tàu này là Tâm Tâm cố ý nấu cho con ăn đấy. Nhớ ăn nhiều vào.”

Nguyên Triều cười, nghiêng mặt qua nhìn Tâm Tâm ngồi ở bên cạnh hắn: “Vậy sao?”

Người hỏi có ý, người trả lời lại vô tâm vô phổi, Tâm Tâm gật gật đầu: “Đúng vậy. Lúc bác gái lấy miếng thịt ba chỉ từ trong tủ lạnh ra, em nhớ đến anh thích ăn món thịt kho tàu, liền nấu món này. Anh đã làm việc vất vả một ngày rồi, ăn nhiều một chút đi.”

“Ừ!” Nguyên Triều sủng nịnh nhìn cô, gật gật đầu, giơ đũa gắp lên một miếng thịt. Thịt ba chỉ béo béo, ngậy ngậy, mềm mềm, cắn vào trong miệng vừa thơm vừa ngon. Hắn không nhịn được khen một tiếng: “Tâm Tâm nấu ngon quá!”

Tâm Tâm nghe vậy, thích chí cười rộ lên thành tiếng: “Đương nhiên rồi!”

[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 98!] Hệ thống 07 thông báo.

Quả nhiên, một khi đã thích, làm gì cũng được cộng điểm.

Mẹ Nguyên nhìn thấy hai đứa trẻ hợp nhau như vậy, mừng thầm trong lòng. Tâm Tâm tốt như vậy, trước đây con trai cô đúng là mờ mắt mới từ hôn với con bé. Nhưng còn may, bây giờ vẫn có cơ hội vãn hồi.

Ăn cơm xong, Nguyên Triều chủ động bê mâm bát đến bên chiếc giếng ngoài sân, múc đầy một chậu nước sạch, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu rửa.

Tâm Tâm ngồi bên cạnh nhìn hắn, không nhịn được nói:

“Anh Nguyên Triều, thực ra rửa bát không mệt, rất nhanh, cứ để em làm cũng được mà.”



Nguyên Triều ngẩng mặt lên nhìn cô cười nói:

“Chính em cũng nói là không mệt, rất nhanh sẽ xong, còn tranh với anh làm gì?”

Tâm Tâm ngẩn ra một chút, sau đó phụng phịu nói: “Em là thấy anh đã đi làm vất vả cả ngày rồi, muốn anh được nghỉ ngơi sớm một chút. Chiều anh còn đi thu mua rau, đến tối lại phân loại rau, sáng hôm sau còn dậy sớm đi giao rau. Thực sự rất mệt.”

Nguyên Triều lại không cho là đúng, vẫn cúi đầu rửa bát: “Nói ngốc gì vậy, anh không mệt. Được làm việc rất vui. Anh còn phải làm nhiều hơn, kiếm tiền nuôi ba mẹ…” và em. Trong lòng Nguyên Triều âm thầm bổ sung một câu, hắn thực sự không dám nói ra miệng. Hiện tại khoảng cách giữa cô và hắn thực xa. Cô tuy về nông thôn sống, nhưng bản chất vẫn là tiểu thư nhà họ Tâm cao quý. Mà hắn bây giờ, chỉ là một tiểu thương bán rau nhỏ bé, đâu xứng nói nuôi cô. Đợi đến một ngày, hắn thành công, hắn nhất định sẽ nói với cô, để cô biết, hắn sẽ che chở cô cả đời!

Tâm Tâm ngồi bên cạnh nhìn hắn rửa bát, tranh thủ nghịch nghịch mấy quả bong bóng xà phòng của nước rửa bát, thỉnh thoảng lại cười rộ lên vui vẻ, “Nguyên Triều, anh nhìn xem, em thổi được quả bóng này trông to chưa?”

“Ừ, to!” Nguyên Triều cười cười, yêu chiều nhìn cô.

[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 99.] Hệ thống 07 nhắc nhở.

Mẹ Nguyên Triều đi xuống bếp cất đồ, vừa lúc ngang qua giếng nước thấy cảnh này, lại cười cười vui vẻ đi tránh qua một lối khác, không làm phiền đến không gian riêng tư của hai đứa.

Hôm sau, dọn xong nhà mình, Tâm Tâm lại quen cửa quen nẻo qua nhà phụ giúp mẹ Nguyên làm việc nhà. Nấu cơm trưa xong, mẹ Nguyên tranh thủ kéo Tâm Tâm ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đầu hè uống nước chè xanh, nói chuyện phiếm trong lúc chờ Nguyên Triều trở về ăn cơm.

Nói một lúc, bỗng nhiên mẹ Nguyên Triều thở dài:



“Ai nha, hồi còn trẻ bác vẫn luôn ước có được một cô con gái như cháu. Rất tiếc là sau khi sinh Nguyên Triều liền không thể sinh được nữa.”

Dừng một chút, cô quay ra cầm tay Tâm Tâm, khẽ vỗ nói:

“Giá như cháu là con gái của bác thì thật tốt biết mấy.”

Tâm Tâm cười giòn tan: “Bác, bác có thể nhận cháu làm con gái nuôi cũng được nha.”

Mẹ Nguyên Triều cười cười, ý có điều chỉ nói:

“Làm con dâu thì càng tốt hơn.”

Gần như cùng lúc với khi mẹ Nguyên Triều nói ra câu đó, hệ thống 07 vang lên nhắc nhở: [Nguyên Triều vừa trở về, đang đứng bên ngoài nghe trộm.]

Tâm Tâm hơi sững người một chút, sau đó nhoẻn miệng cười: “Bác, điều này không thể được, bác chỉ có một người con trai là anh Nguyên Triều thôi, đâu còn người con trai nào khác nữa để cháu gả cho?”

Mẹ Nguyên Triều lấy tay chọc trán cô một chút, trách yêu nói:

“Con nhỏ này, nói đi đâu thế. Bác đương nhiên biết bác chỉ có một đứa con trai là Nguyên Triều.”

Tâm Tâm ngạc nhiên, sau đó như chợt hiểu ra, biểu tình hơi cứng lại, nói: “Bác, chuyện này chúng ta không thể đùa như vậy được. Anh Nguyên Triều đã có Hoa An rồi.”