Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 53: Tình nhân (14)



Edit: Linh Nguyệt

"Chờ đã nào!"

Sau khi vừa mới trở lại văn phòng, đúng lúc cô đang định đặt mông xuống ghế ngồi thì đột nhiên Vivian bất ngờ giật phắt đứng lên, khiến cho tách cà phê đang đặt ở trên bàn bị lung lăy, rồi chỉ trong nháy mắt nó đã đổ và chảy đầy ở trên bàn.

Nhưng cô không có thời gian để chú ý đến những việc nhỏ nhặt đó, đôi mắt của cô mở to ra và sáng như những chiếc chuông đồng. Trong khi đầu thì vẫn đang loay hoay suy nghĩ, cô an ủi mình, "Sẽ không, sẽ không.."

Người phụ nữ vừa nãy..

Không phải là người phụ nữ mà Boss đã từng giao cho cô đi điều tra sao? Cô ấy gọi là gì nhỉ..

Gọi.. Là Đường Uyển?

Đúng, là cô ấy, sao có thể là cô ấy!

Dù đã cố gắng hết sức an ủi bản thân nhưng cô tin chắc người phụ nữ vừa hôn Boss trong thang máy chính là Đường Uyển.

Tuy mới nhìn thoáng qua, nhưng Vivian cũng chỉ kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô gái đấy mà thôi, cho nên cô cũng không dám có những suy nghĩ sâu xa gì.

Nhưng không ngờ tới được, cô hóa ra lại là một người phụ nữ mà Vivian đã từng điều tra qua, lại chính là cô gái đã tốt nghiệp trường nghệ thuật, mồ côi, nhưng lại mê những thứ phù phiếm và ham làm giàu!

Nếu không phải do cô đã từng đọc thông tin về Đường Uyển và xem những bức ảnh để mặt mộc của cô ấy, thì chắc chắn cô sẽ không dám khẳng định về điều này. Bởi dù sao, người phụ nữ mà cô vừa gặp thật sự hoàn toàn là một cô gái trái ngược hoàn toàn với phiên bản trước kia.

Một người thì là tươi mát và thanh lịch, trong khi người kia thì lại quyến rũ và xinh đẹp.

Làm sao có thể là cùng một người được?

Nhưng sự thật đã rõ ràng trước mắt cô rồi, cho nên cô không thể không tin vào điều đó.

Chỉ là, không biết Boss có biết hay không, và cô có thực sự cần nhắc nhở ngài ấy không?

Đúng lúc Vivian đang ngẩn ngơ trong những suy nghĩ, thì một cô gái buộc tóc đuôi ngựa với khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, mặc bộ đồ màu xanh lam trông không chuyên nghiệp lắm bỗng nhiên bước vào văn phòng.

Vì liếc mắt thấy được những giọt nước màu nâu đổ ta từ trên cốc của Vivian đã làm thấm đẫm đi vào trang tài liệu ở trên bàn, cô gái nhanh chóng tiến lại gần, lo lắng nói: "

" Ôi không, làm thế nào điều này có thể, tài liệu sẽ bị ướt hết mất. "

Cô vừa nói vừa lo lắng lau sạch đống lộn xộn ở trên bàn.

Tiếng hét to của cô gái này đã thành công đánh thức Vivian khỏi những suy nghĩ, sau khi hoàn hồn lại, cô thấy cô gái vừa vào phòng đang vội vàng lau cốc cà phê đổ trên bàn.

Cô cau mày, không hài lòng với tiếng hét to như gào lên của cô gái này, nhưng vì cô ta là một trong những học sinh được ủy thác giao cho cô để dạy bảo cho nên dù không thích nhưng cô cũng không nói gì nhiều, cô chỉ cầm tập tài liệu trên tay và liếc nhìn nó nghiêm túc rồi nói:" Hàn Quả Quả đừng làm ầm lên nữa, hiểu không? Mặt khác, trước khi vào phòng của tôi, cô nên gõ cửa. Thật may cho cô là hôm nay tôi ở một mình, nếu như người tiến vào hôm này là khách hàng thì sẽ ra sao? Chẳng lẽ cô muốn cho họ nghĩ rằng Tống Thị là một tập đoàn mà ai cũng có thể tự tiện ra vào à? "

" Tôi, tôi.. "Hàn Quả Quả cắn môi bối rối, ngập ngừng phản bác lại," Do tôi nghe được trong văn phòng có tiếng động, cảm thấy không được yên tâm cho nên mới tiến vào xem một chút.. "

Vivian sau khi nghe xong ngược lại còn tức giận cười nhạo cô gái đứng ở trước mặt, cô tùy ý ném tập tài liệu về lại trên bàn, dù sao thì đống tài liệu này cũng có bản sao lưu," A, không yên tâm thì liên quan gì đến việc cô không gõ cửa? Cô có gõ cửa sao? Hả? "

" Không, không có.. Nhưng, nhưng tôi thật sự chỉ là lo lắng.. "Hốc mắt của Hàn Quả Quả đỏ ửng lên, nước mắt bắt đầu ở trong con ngươi tích tụ lại, cô không hiểu rõ ràng là cô có ý tốt, tại sao lại có thể bị tra hỏi kĩ đến như vậy.

" Cô khóc cái gì? "Vivian thấy vậy nhíu mày khó chịu.

Cô đã mắng cô ta? Hay đánh cô ta chưa?

Thái đội mà cô đang dùng để đối đãi với cô gái này đã thực sự nhẹ nhàng hơn so với người khác rồi đấy, được chứ?

" Tôi không.. "Không ngờ tới khi Vivian vừa hỏi xong, thì cũng là lúc những giọt nước mắt của Hàn Quả Quả cũng bắt đầu rơi xuống như những viên ngọc, vừa khóc vừa nhấn mạnh," Tôi không cố ý, tôi chỉ là lo lắng về cô mà thôi.. "

Chết tiệt!

Vivian nhíu mày, kiềm chế ý nghĩ muốn đánh ai đó, cô xua tay ra hiệu," Đi ra ngoài đi! Nhưng hãy nhớ không có lần sau!"

Nhìn thấy Hàn Quả Quả nghẹn ngào như vậy, Vivian ngồi phịch xuống ghế xoay và càng cảm thấy tức giận hơn trước.

Làm sai chính là làm sai, nói một câu xin lỗi và hứa lần sau sẽckhông tái phạm thực sự khó đến vậy à?

Hay là Hàn Quả Quả vẫn cho rằng cô ta không sai?