Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 42: Tình nhân (3)



Sau khi đã xem hết thông tin hệ thống gửi, Tô Quỳ mới khẽ nhếch khóe miệng lên rồi miễn cưỡng bò dậy từ trên chiếc giường lớn mềm mại, để đi vào phòng tắm.

Cô biết để có thể trở thành tình nhân của Tống Thành thì chắc chắn nhan sắc của người phụ này tuyệt đối sẽ không quá xấu, nhưng không ngờ lúc nhìn đến lại có thể xuất sắc như vậy.

Những giọt nước ấm áp từ trên đỉnh đầu nhanh chóng ào ào mà chảy xuống, thấm ướt làn da trắng như ngọc của cô, đi kèm với đó còn có những vệt đỏ quyến rũ ẩn hiện trên cổ và ngực, chỉ nhìn vào điều này thôi cũng đã đủ để thuyết minh được sự mãnh liệt của tối hôm qua.

Chính là vẫn còn có một việc khiến cho Tô Quỳ không thể nào dự đoán trước được, hóa ra người phụ nữ - chủ nhân nhân của thân thể này còn dám trang điểm một lớp dày ngay cả khi đã đi ngủ!

Sau khi đã tẩy trang xong, cuối cùng cô mới thấy được làn da của mình thông thoáng hơn, sờ lên mặt cảm tưởng như đang sờ đậu hũ non. Cũng không biết có phải là do gien của người phụ nữ này có vấn đề hay không, mà khuôn mặt bị cô ta hủy hoại đến mức độ này thế mà lại không bị biến dạng sao?

Phải chăng đây chính là sự may mắn trong bất hạnh?

Vì mặt kính đã bắt đầu trở nên mờ hơn khi có sương mù bám vào, cho nên Tô Quỳ đành phải đưa tay ra lau, để đối mặt với người phụ nữ ở trong gương.

Mái tóc đen của cô được uốn cong như những làn sóng lớn, khuôn mặt thì nhỏ nhắn đi cùng với bàn tay to và chiếc cằm nhọn, hàm răng và đôi mắt sáng, con ngươi trong đôi mắt tròn ấy to và long lanh như mặt suối trong veo, dáng người thì tròn đầy quyến rũ kết hợp với làn da trắng như tuyết, vừa thuần khiết nhưng trong đó cũng thể hiện ra sự mê hoặc khó có thể hiểu được.

Tô Quỳ thở dài, chủ nhân của thân thể này rõ ràng là có một khí chất tốt như vậy, đáng tiếc lại thích phong cách trang điểm đậm, khiến cho sự xinh đẹp từ trong xương cốt ấy cứ như vậy bị che dấu và thay thế bằng mùi vị của đồng tiền.

Nhưng không sao, bởi vì bây giờ thân thể này đã thuộc về Tô Quỳ rồi cho nên không cần trang điểm bằng quần áo và trang sức, chính sự tự tin và quyến rũ từ sâu trong tâm hồn của cô cũng đã đủ để có thể khiến người khác bị mê hoặc.

Ném hết đống mỹ phẩm trên bàn trang điểm vào sọt rác, Tô Quỳ mới tiếp tục đi vào phòng chứa quần áo, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt đã khiến cho khóe miệng của cô không thể không run rẩy được.

Tất cả những gì mà cô có thể thấy được chỉ toàn là những bộ quần áo màu đỏ tím, đến ngay cả chiếc váy quây hay chiếc váy cúp ngực khoét hông cũng toàn là màu này. Tô Quỳ vô lực đỡ cái trán, cô gái à, với cái đống quần áo này thì cô muốn tôi ăn mặc như một tiểu thư kiểu gì được hả?

Tuy là phong cách của mấy bộ này có khiến cô không nói được lời nào nhưng giá cả của chúng thì lại có thể làm người ta kinh ngạc vô cùng, nhưng mà cho dù có như thế thì cũng không thể khiến cho Tô Quỳ liếc nhìn đến một cái. Cô nhanh chóng đem những bộ quần áo mà nhủ nhân của thân thể này từng mặc qua cùng với một ít đồ vật linh tinh đều đóng gói lại.

Rồi sau đó bấm một dãy số điện thoại, đem chúng mang đi quyên góp hết.

Bởi tuy là quần áo không đẹp nhưng dù sao cũng là những phụ kiện xa xỉ được mua bằng tiền thật.

Vì bây giờ cô đã ở trong thân thể này, cho nên cô chính là Đường Uyển, mà Đường Uyển cúng chính là cô.

Và bước đầu tiên để xoay chuyển số phận của cô gái này, chính là phải thay đổi hình tượng, nhưng có thể khiến cho một một cô gái ở câu lạc bộ đêm trở thành tiểu thư, rồi câu dẫn Boss, sau đó thuận lợi gả vào hào môn?

Tô Quỳ tỏ vẻ đây là một kế hoạch áp lực đấy.

Sau khi đã tùy tiện rửa mặt một cách đơn giản, lúc này Tô Quỳ mới cầm lấy thẻ ngân hàng mà Tống Thành đưa cho mình, ta ngoài mua một đống đồ!



Khi mà Tống Thành trở lại Du Viên – nơi ở mà Đường Uyển đang sinh sống, quẹt thẻ để mở cửa thì cũng là lúc, anh ta liền thấy được một người phụ nữ mặc trên mình một chiếc váy màu xanh nhạt, dáng người mảnh khảnh lại có vẻ mềm mại đang đưa lưng về phía anh để nấu ăn trong phòng bếp.

Cô gái ấy vẫn tiếp tục khẽ thì thầm trong miệng và ngân nga những bản nhạc không lời, sự náo nhiệt ấy hòa quyện với mùi gạo thơm phức, mang đến cho cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi của Tống Thành một cảm giác thoải mái và an ủi.

Người phụ nữ này?

Tống Thành có chút khó hiểu, quay đầu để nhìn lại cánh cửa căn hộ đang rộng mở, thẻ từ trong tay cho anh biết mình không hề đi sai.

Vậy cô gái này là ai?

Chắc là sau khi nghe thấy động tĩnh, Tống Thành nhìn thấy đôi vai mảnh mai của người phụ nữ hơi cứng lại, rồi sau đó giống như là một thước phim quay chậm, cô mới từ từ xoay người để đối mặt với anh.

Lông mày đẹp như tranh vẽ, trầm tĩnh mà không mất đi vẻ thanh thoát.

Đây là cảm giác đầu tiên của Tống Thành khi nhìn thấy cô.

"Cô là?"

Đôi mắt phượng của Tống Thành nheo lại, anh cố gắng dùng giọng điệu chậm nhất của mình để đưa ra câu hỏi. Thật ra chính anh cũng không thể nào hiểu nổi được lý do tại sao, người phụ nữ này lại đột nhiên xuất hiện ở chung cư của anh, cho nên mới không biết xử lý như thế nào.

Tống Thành cảm thấy nhất định là bởi vì do anh đã quá mệt mỏi cho nên mới đột nhiên sinh ra ảo giác.