Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 112



Sau khi Giản Duẫn Thừa và An tẩu nói chuyện xong.

Điện thoại của anh đổ chuông, đó là cuộc gọi quốc tế.

Giản Duẫn Thừa nhận cuộc gọi, người bên kia hỏi, "Anh cả, em gái nhỏ của em thế nào rồi?"

Giọng đầu dây bên kia là một chàng trai trẻ.

"Mỗi lần gọi điện thoại, mở miệng đầu tiên chính là hỏi em gái nhỏ, tại sao không gọi trực tiếp cho con bé?" Giản Duẫn Thừa hỏi.

Người ở đầu dây bên kia là em thứ hai của anh, Giản Duẫn Mạch.

Bây giờ cậu ấy là một nghiên cứu sinh ở nước ngoài, và anh đã không được kể về những sự kiện gần đây ở nhà cho cậu ấy nghe.

Nếu để cậu biết chỉ có thể càng lo lắng, còn không bằng cứ để cậu an tâm học hành.

Không giống như tính cách thờ ơ và nghiêm khắc của Giản Duẫn Thừa, Giản Duẫn Mạch được các em của mình cưng chiều hơn, đặc biệt là với Giản Nhất Lăng, đều đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Kết quả là trong một thời gian dài, Giản Duẫn Thừa hát mặt đen và Giản Duẫn Mạch hát mặt trắng.

Cô gái nhỏ ôm đùi anh hai và nhìn chằm chằm vào anh cả của mình, nói rằng anh cả là người xấu.

Dựa vào sự che chở của anh hai, anh cả không thể đánh cái mông nhỏ của cô, vì vậy cô cảm thấy tự tin.

Câu hỏi của Giản Duẫn Thừa khiến Giản Duẫn Mạch ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói, "Anh cả, Giáng sinh này em không về được. Em đã mua quà cho em gái cùng với anh và ba mẹ, vì thời gian chuyển phát nhanh quốc tế khó đảm bảo, em đã gửi trước. Đến đó anh và ba mẹ nhận quà giúp em, rồi anh gửi cho em gái nhỏ vào ngày lễ."

"Anh nghĩ mua quà cho em gái nhỏ là điểm mấu chốt, ba mẹ và anh đều là bạn nhân tiện gửi thôi đúng không." Giản Duẫn Thừa vạch trần nói.

"Khụ khụ." Giản Duẫn Mạch ho hai tiếng, "Anh à, anh đã oan uổng em rồi. Em chuẩn bị quà cho anh rất cần thận."
"Cứ coi như chúng ta không phải nhờ hào quang của em gái nhỏ đi."

Giản Duẫn Thừa lưu cho Giản Duẫn Mạch một chút mặt mũi.

Giản Duẫn Mạch lại hỏi Giản Duẫn Thừa, "Mọi thứ ở nhà thế nào? Khi em gọi cho mẹ vào ngày hôm trước, mẹ có vẻ không vui lắm."

"Không sao đâu, gần đây mẹ bị ốm. Chuyện nhỏ thôi. Em đừng lo."

"Vậy thì tốt rồi. Em gái nhỏ vẫn học hành suôn sẻ chứ? Có gặp phải phiền phức hay chuyện gì không vui không? Em thấy con bé đã lâu rồi không đăng lên trạng thái."

"Con bé.." Giản Duẫn Thừa dừng lại, "Tự em đi hỏi con bé, nếu em quan tâm đến con bé, con bé hẳn sẽ rất vui."

"Em.. vẫn là không hỏi, vạn nhất là con bé đang yêu đương.." Trong điện thoại giọng của Giản Duẫn Mạch dần nhỏ đi xuống.

"Tùy em." Giản Duẫn Thừa nói, "Chính em cứ lo tốt cho bản thân, em không phải lo chuyện ở nhà, có anh ở đây."
"Anh, chính anh cũng phải chăm sóc cơ thể của mình. Đừng thức quá khuya, cẩn thận không sau này chúng ta đứng cùng nhau, trông anh già hơn em tới mười tuổi lận đó."

Giản Duẫn Mạch chỉ nhỏ hơn Giản Duẫn Thừa ba tuổi.

"Em đừng so anh với ông lão là được." Giản Duẫn Thừa nói xong liền cúp máy, không cho em thứ hai của anh có cơ hội phản bác.

Sau khi nói chuyện với người em thứ hai Giản Duẫn Mạch, Giản Duẫn Thừa bước ra khỏi phòng làm việc của mình, sau đó gọi Giản Duẫn Náo vào phòng làm việc của cha mình, và cũng gọi Ôn Noãn đến.

"Duẫn Thừa, có chuyện gì vậy?" Ôn Noãn nghi ngờ hỏi Giản Duẫn Thừa.

"Có chuyện cần phải làm rõ, ba mẹ hãy ngồi nghe trước." Giản Duẫn Thừa quay lại nhìn Giản Duẫn Náo sau khi nói với Ôn Noãn.

"Anh hai, có chuyện gì vậy?" Nhìn ánh mắt Giản Duẫn Thừa đang nhìn mình, Giản Duẫn Náo luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Nói đi, hôm nay nghĩ sao về chuyện này." Giản Duẫn Thừa yêu cầu Giản Duẫn Náo nói trước.