Nữ Hoàng Và Kẻ Cướp

Chương 6: Anh sẽ không như vậy, em cũng thế



“Nếu anh có tình cảm với người khác thìcứ nói thẳng với em, em có thể hiểu được, không nói có nghĩa là bắt cá hai tay,em mà biết thì…”

“Em sẽ làm gì?”

“Anh nói xem?”. Cô nhướn mày, chỉ nóinửa chừng nhưng ý tứ thì sâu xa.

Mùa xuân ở Thượng Hải đúng là rất ngắn ngủi, có cảmgiác như chỉ trong một đêm nhiệt độ đã tăng lên đột ngột, Diệp Tề Mi vừa sợnóng nhưng cũng vừa sợ lạnh, trước nay luôn trải qua mùa hè trong sự chịu đựngcực khổ, màu đỏ tươi bắt mắt của chiếc xe S40 dưới ánh nắng nhìn thì đẹp thật,nhưng ngồi vào trong đó để nếm trải cảm giác nóng nực thật không dễ chịu chútnào.

Bốn giờ chiều, cô vẫn đang trên đường từ tòa án về vănphòng, con đường phía trước hơi nóng bốc lên hầm hập, cảnh vật như mờ ảo méo móđi, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong xe, phải ngồi cố định trên ghế lái nêncó muốn cũng không tránh được, kể cả có đeo kính râm cũng phải nheo mắt.

Đầu cô hơi ong ong, bắt đầu thấy khó chịu, cô muốn vàosiêu thị mua nước bèn đỗ xe vào vệ đường. Bên đường là một cái hồ nhân tạo mặtnước không gợn sóng, ngày hè nóng nực, thế mà vẫn có rất nhiều người tụ tậpquanh hồ để nghỉ ngơi, thư giãn. Xa hơn một chút, cô liếc thấy một tòa nhà bằngkính trong suốt, mới tinh, bên trong có tiếng nhạc vọng ra, thảm đỏ được trảimột đoạn khá dài, rất nhiều thanh niên nam nữ ăn mặc trang trọng lịch sự tấpnập ra vào.

Tổ chức sự kiện vào một ngày nóng nực thế này, cô phụchọ quá.

Siêu thị tọa lạc nơi góc phố, ở đó không cho đỗ xe,vừa mở cửa xe hơi nóng hầm hập đã phả thẳng vào mặt cô, cô thở dài, cố gắngbước nhanh về phía trước.

Ánh mặt trời rực rỡ chói chang chiếu thẳng xuống đầu,chỉ một đoạn ngắn khoảng năm trăm mét mà cô có cảm giác hoa mắt chóng mặt, khókhăn lắm mới tới được trước cửa siêu thị, chỉ còn bậc cầu thang nữa nhưng côkhông còn chút sức lực nào để nhấc chân lên nữa.

Mồ hôi ướt đẫm áo, bên tai vang lên những tiếng ù ù,hình như có người vây quanh, cô nghĩ không ổn rồi, nhưng không còn cảm giác gìnữa, ngã khuỵu ra đất cũng không thấyđau.

Có người chạy tới, kêu lớn: “Trời ơi, có người saynắng rồi.”

Mấy đôi nam nữ đang bước trên thảm bên kia đường, nghethấy có tiếng kêu thất thanh, một giọng nữ yểu điệu cất lên: “Anh Lận, bên kiaxảy ra chuyện gì vậy?”

Lận Hòa nhìn theo ánh mắt của cô, bên đó đã có vàingười đi đường vây lại, qua khe hở thưa thớt có thể nhìn thấy một người đangnằm dưới đất.

“Anh Lận?”. Không thấy anh trả lời, cô gái đứng bêncạnh đặt tay lên vai anh. Người đàn ông bên cạnh cô là kiến trúc sư Lận Hòatiếng tăm lẫy lừng trong giới kiến trúc, càng đáng quý hơn là tính tình anh rấtôn hòa lại đẹp trai, cô ta đã thầm ngưỡng mộ từ lâu.

Cô gái còn đang ngẩn ra thì kiến trúc sư Lận Hòa đãchạy về phía đám đông như một cơn gió, cánh tay cô ta vẫn đang ở trên khôngtrung, lặng người nhìn anh chạy tới nơi xảy ra sự cố, anh gạt đám đông ra.

Chẳng phải người ta nói người đàn ông này bàng quanvới thế tục, là một người tao nhã không vương bụi trần hay sao? Sao lại thíchhóng chuyện như thế, khóe miệng cô ta giật giật.

Diệp Tề Mi chỉ ngất đi trong giây lát rồi lập tức mởmắt, cố gắng ngồi dậy, tiếc là tay chân cô mềm mũm, thử liền hai lần đều khôngđược. Có ai đó chen vào và quỳxuống cạnh cô, đưa tay nhẹ nhàng đỡ cô dậy: “Tề Mi, Tề Mi.”.

Trước mắt vẫn hơi mờ ảo nhưng cô nhận ra được ngườiquen, đây cũng không phải lần đầu cô cảm nắng nên rất có kinh nghiệm, giọng yếuớt nhưng khá rõ ràng: “Cho tôi xin một ly nước.”

“Được”. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô đáng thương nhưlúc này, Lận Hòa bế cô lên, đi thẳng về phía phòng triển lãm.

Cô muốn từ chối nhưng đầu óc nặng trịch, không nóiđược gì. Chuông điện thoại reo nhưng lúc này nghe như từ đâu xa xăm vọng lại.

“Tề Mi, cô có điện thoại, có nghe không?”. Cô khôngnói gì, hai mí mắt lại nặng nề khép lại.

Lận Hòa hoàn toàn không có tâm trạng mà để ý tới chiếcđiện thoại nữa, vội vàng bế cô chạy như bay vào phòng nghỉ trong phòng triểnlãm trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Sao không có ai nghe máy? Nhìn lại số máy trên điệnthoại lần nữa, Thành Chí Đông bấm nút gọi, bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng,thư ký đi vào nói gì đó bằng tiếng Anh.

Tiếng Anh của cô thư ký này phải nghe thật chăm chímới hiểu, anh đặt điện thoại xuống, nói lại với cô ta vài câu, đợi cô ta rangoài lại gọi tiếp, lần này cuối cùng cũng đã có người nhấc máy nhưng lại làgiọng đàn ông: “Xin lỗi, Tề Mi hiện giờ không thể nghe máy.”

Giọng nói này… anh vẫn nhớ. Tim thoáng thắt lại, anhđứng phắt lên.

Lận Hòa cúp máy luôn, cánh cửa phía sau lại mở ra, anhquay lại nhíu mày, vai đã bị tay ai đó vỗ nhẹ: “Người anh em, cậu diễn vở anhhùng cứu mỹ nhân giữa phố phải không? Sau này chắc tiếng tăm lẫy lừng lắm đấy.”

Người vừa bước vào là chủ nhân phòng triển lãm này, họThái tên Chính Hiền, sinh ta trong lụa là gấm vóc, đúng là tuýp người chỉ biếtăn chơi nhảy múa, tiêu tiền như nước. Nơi này chính là món quà dành tặng cho cônhân tình có chút khí chất nghệ thuật ở Thượng Hải của anh ta, anh ta nói mónquà này vừa nho nhã lại rất ý nghĩa.

Ngày khai trương anh ta bay thẳng từ nước ngoài về,không ngờ lại tận mắt chứng kiến một màn kịch hay ho như thế, bản tình ham vui,anh ta lập tức bỏ mặc đám người vớ vẩn bên ngoài để vào đây góp vui.

“Cô ấy là bạn mình, cậu không ra ngoài tiếp đón kháchkhứa hay sao?”. Thân với người này đã lâu, nên anh cũng không khách khí.

Giả vờ như không nghe thấy, Thái Chính Hiền bước nhanhvề phía ghế sofa, cúi đầu ngắm nghía tỉ mỉ.

Diệp Tề Mi vừa uống nước, đang nằm nhắm chặt mắt chờcơn choáng váng qua đi, cơ thể mềm mũm nằm trên ghế, mặt lấm tấm mồ hôi, sắcmặt xanh xao như không có giọt máu nào, đến môi cũng trắng bệch, đôi lông midài và cong cụp xuống phủ lên làn da trắng xanh, càng khiến người khác độnglòng.

“Chậc chậc…”. Thái Chính Hiền lắc đầu thở dài, “Cậu vôtình đi trên phố cũng nhặt được người đẹp, sao mình lại không có vận may đóchứ?”

Lận Hòa nhăn mày bước tới, còn chưa kịp nói gì thìDiệp Tề Mi đột ngột mở mắt, đôi mắt trong sáng nhìn thẳng vào Thái Chính Hiềnđang cúi đầu quan sát cô, cô vừa hồi phục ý thức, tuy sức vẫn còn yếu nhưngThái Chính Hiền vẫn rùng mình trước ánh nhìn của cô.

“Tề Mi, cô tỉnh rồi à?”

“Ừm”. Cảm nắng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mới bị ánhnắng mặt trời chiếu một lúc mà mồ hôi đã túa ra đầm đìa, mất nước rồi bất tỉnh,cơ thể cô đã yếu ớt đến mức này từ bao giờ, Diệp Tề Mi nhíu mày, “Vị này là?”

Giới thiệu qua loa một câu, Lận Hòa chặn ngay TháiChính Hiền đang định thao thao bất tuyệt lại, trực tiếp tiễn anh ta ra tận cửa.

Anh quay lại nhìn thấy cô đã ngồi dậy, trên trán lấmtấm mồ hôi, ngày hè oi ả, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, lúc này lưng áođã thấm đẫm một mảng, dính chặt vào da thịt, đến cả lớp ren của nội y bên trongcũng thấp thoáng hiện ra trước mắt.

Trong phòng bật điều hòa mát lạnh nhưng lúc này lòngbàn tay anh lại rịn mồ hôi, bước chân đang hướng về phía trước ngập ngừng chậmlại.

“Cảm ơn anh, lại được anh cứu lần nữa, thật ngạiquá.”. Cầm cốc nước uống thêm ngụm nữa, Diệp Tề Mi điều hòa lại hơi thở, cảm ơnanh.

“Không cần khách sáo, mấy ngày nay sức khỏe của cô cóvấn đề phải không? Nếu cảm thấy không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi, như vừa rồi rấtnguy hiểm.”

“Không sao, đột nhiên bị cảm nắng thôi mà trước đâytôi cũng từng bị rồi.”

“Tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra nhé?”. Khuôn mặt côvẫn trắng bệch, nếu lúc đó không có anh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩtới thôi anh đã thấy sợ.

Nghe giọng nói lo lắng của anh, Diệp Tề Mi ngẩng đầulên, định nói điều gì nhưng đột ngột cảm thấy hình như mình đã quên một việcquan trọng, tay cô bắt đầu lần tìm.

“Cô tìm gì thế?”

“Vừa rồi có phải điện thoại của tôi reo liên tụckhông?” Cô tiếp tục tìm.

“À, tôi cầm đây”. Lận Hòa đưa cho cô, thấy cô nhìn mànhình, khẽ mím môi định ấn số, ngón tay vừa bấm số lại ngẩn lên nhìn anh: “Xinlỗi, tôi phải gọi điện thoại.”

“Cô cứ nghỉ ngơi đi, chút nữa tôi quay lại.” Nhìn côchăm chú thêm một chút nữa, Lận Hòa quay người đi ra ngoài.

Thấy anh đã đóng cửa, Diệp Tề Mi mới tiếp tục bấm sốchuông đổ một lúc lâu không có người nghe, sao thế? Không phải là anh giận đấychứ, Thành Chí Đông.

Cả căn phòng này được làm bằng kính trong suốt, dướiánh mặt trời nhìn lấp la lấp lánh, ánh sáng hắt vào bên trong khá dịu, kínhđược đặc chế, khá kín đáo, ghế sofa kiêu dáng đơn giản, rõ ràng mang phong cáchhậu hiện đại, trước khi đi cô còn ngoái lại nhìn một lượt, đúng là một nơi đẹpđẽ trang nhã, nhìn lướt một cái cũng thấy thật mãn nhãn.

Cô tiếp tục bước ra ngoài, tay vừa chạm vào tay nắmcửa thì chuông điện thoại reo, vừa mới bắt máy nói được câu: “A lô?” giọngThành Chí Đông đã xộc thẳng vào tai: “Bảo Bảo! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gìthế?”

Ăn nói kiểu gì vậy? Cô nhíu mày: “Vừa rồi em khôngtiện nghe điện thoại, anh gọi nhiều thế, tìm em có việc gấp sao?”

Thành Chí Đông điên lắm, lửa bốc ngùn ngụt.

Đoán cũng biết vẻ mặt anh lúc này, Diệp Tề Mi nhướnmày: “Anh đang làm gì vậy, không nói gì nữa em cúp máy nhé?”

“Anh đang ra sân bay!” Anh nói gần như hét, điếc taiquá, theo bản năng Diệp Tề Mi dịch điện thoại ra xa.

Cô ngỡ ngàng: “Sao anh hét to thế?”

“Anh gọi điện thoại mà em không nghe máy”. Anh vừagiận vừa cuống, xe phóng như bay trên đường cao tốc, sân bay thấp thoáng hiệnra phía trước.

“Vừa rồi em không nghe được”. Cô cũng bực bội nữa.

“Không phải”, Thành Chí Đông bực bội không biết nêngiải thích thế nào, “Không nghe thì có thể gọi lại sau, nhưng vừa rồi có ngườikhác nghe máy giúp em, anh sợ em xảy ra chuyện.”

Giọng anh lo lắng, trái tim cô như tan chảy, khônggiận anh nữa, Diệp Tề Mi lập tức giải thích: “Vừa rồi em bị cảm nắng, bị ngấttrên phố, vì thế mới không nghe được điện thoại.”

Anh không nói gì, im lặng một lát.

“Giờ đã khỏe rồi.”, cô bổ sung thêm, “Vừa may có anhLận Hòa cũng đi đến đó, em nghỉ ở chỗ bạn anh ấy một lúc, giờ không sao rồi.”

Vẫn không có tiếng trả lời, cô gọi: “A lô?” rồi nhìnvào màn hình điện thoại, cái máy này gần đây bị rơi suốt, không phải hỏng rồiđấy chứ?

“Chí Đông?”. Máy vẫn thông mà, Diệp Tề Mi gọi mộttiếng thăm dò.

“Anh đến sân bay rồi, gặp nhau nói tiếp”. Anh cúp máy.

Daisy đang xách túi chuẩn bị về thì có điện thoại, lúccầm ống nghe lên tâm trạng vẫn rất vui, vừa nghe thấy giọng nói từ đầu dây bênkia, cổ cô lập tức thẳng đơ như một phản ứng đó điều kiện, sau khi nghe xongthì sững sờ, cảm giác lạnh hết sống lưng.

“Tối nay đến Thượng Hải? Tổng giám đốc Thành, khôngphải anh đang ở Việt Nam sao?”Không phải vậy chứ? Sao cô có dự cảm rất không lành. Đã xảy ra chuyện gì mà anhấy phải bay gấp như thế, anh ấy lo lắng vội vã quay về chắc chắn là xảy rachuyện lớn rồi, như vậy mấy ngày tiếp theo cô sẽ phải làm thêm giờ cho tới chếtvì mệt sao?

Anh nói rất ngắn gọn, sau khi ngạc nhiên một hồi cuốicùng cô cũng hiểu đại khái tình hình, tiếp đó cô hỏi lại đầy nghi hặoc: “Sao?Đặt vé vào sáng sớm mai ạ?”

Đã đến giờ lên máy bay, Thành Chí Đông không nói thêmnữa, xác định lại lần nữa rồi cúp máy.

Hành khách xung quanh đều là khách du lịch trên đườngtrở về Thượng Hải, ai cũng xách túi lớn túi bé, chỉ có anh là đi tay không, mọingười đều quay lại nhìn anh mới ánh mắt lạ lẫm, thắc mắc.

Không buồn để ý tới vẻ mặt của người khác, anh bướcnhanh lên máy bay.

Từ lúc nghe thấy câu nói đó, tâm trạng anh đã trở nênhết sức tồi tệ: “Xin lỗi, Tề Mi hiện giờ không thể nghe điện thoại.”

Cô ấy không thể tùy tiện để người khác cầm điện thoạicủa mình lên nghe nên phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ cô xảy ra chuyện.

Cảm nắng, ngất xỉu giữa phố, anh lại không ở bên.

Hai người dù có yêu nhau đến đâu thì cũng không thể ởbên cạnh nhau hai tư trên hai tư giờ, điều này ai mà chẳng biết, nhưng cô ngấtgiữa phố, anh không ở bên cô lúc ấy mà lại là mộtngười khác.

Giọng nói của người đàn ông đó anh nhớ rất rõ, Tề Mi…anh ta dám gọi thân mật như thế sao, nghe điện thoại rất ngang nhiên, anh tadựa vào cái gì mà làm vậy?

Tâm trạng Thành Chí Đông rối như tơ vò. Đây không phảilà vấn đề anh có thể giải quyết một mình, chỉ có tận mắt nhìn thấy cô, tận taychạm vào người cô anh mới hoàn toàn yên tâm.

Dù có bị cảm thì cũng phải làm cho xong việc. Diệp TềMi quay về văn phòng tiếp tục những việc đang làm dở, khi nhận được điện thoạicủa Thành Chí Đông cô đang ra khỏi tòa nhà văn phòng.

“Anh đến Thượng Hải rồi, em đang ở đâu?”

Câu đầu tiên khiến cô phải tròn mắt ngạc nhiên, vừarồi anh mới nói là tới sân bay, cô tưởng anh tới sân bay là để đến nước khác,không ngờ anh lại bay thẳng về Thượng Hải. Chẳng phải anh vừa đi tuần trướcsao? Sao đã quay về rồi, trước giờ đâu có khi nào nhanh như vậy cô vẫn khôngthể hiểu nổi: “Anh quay về làm gì? công ty có chuyện sao?”

“Em đã đến bệnh viện chưa?”. Anh không trả lời mà hỏithẳng sang vấn đề khác.

“Gì cơ? À, cảm nắng thôi mà, tại sao phải đến bệnhviện?” Diệp Tề Mi vẫn đang ngạc nhiên, tiếp tục truy hỏi: “Anh quay về làm gì?”

“Em đang ở đâu?”. Anh cũng truy hỏi, tiếp tục phớt lờcâu hỏi của cô.

Rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đầu óc Diệp Tề Mi trởnên hỗn loạn, “Em vừa tan sở, đang đi xuống.”

“Cảm nắng sao em không chịu nghỉ ngơi, mau quay về vănphòng đợi anh, nửa tiếng nữa anh tới nơi.”. Cô nàng này nghĩ mình là Lola[1] đầuthai chắc? Thành Chí Đông cúp máy luôn, cơn tức giận lại ập đến.

[1] Nhân vật trong truyện Đảo hải tặc của Nhật.

Cô cầm điện thoại sững sờ đứng đó, chẳng lẽ anh chàngnày lao về vì cô ngất xỉu sao? Thật hay giả đây? Diệp Tề Mi đứng lặng trong cơngió hè chiều muộn, mặc dù vừa bị anh cúp máy đột ngột nhưng cô không cảm thấybực bội, hoàn toàn không giận chút nào.

Chuông điện thoại lại reo, cô giật mình nghe máy, đầudây bên kia vẫn là Thành Chí Đông, anh nói rất chậm: “Vừa rồi anh lo lắng quá,lẽ ra không nên cúp máy. Bảo Bảo, em ở đó đợi anh đến được không?”

Cô nhìn mọi người đi qua đi lại, nơi này rất đỗi quenthuộc với cô, nhưng thật lạ, đột nhiên cô như cảm thấy được một mùi vị ngọtngào đang lan tỏa trong không khí. Diệp Tề Mi nắm chặt điện thoại, dịu dàngnói: “Em vẫn ở đây, không đi đâu cả.”

Khi sắp tới tòa nhà Diệp Tề Mi làm việc, Thành ChíĐông lại gọi điện nhưng tín hiệu báo máy bận.

Thực ra lúc này Diệp Tề Mi đang đứng cạnh cửa sổ, tayvẫn cầm điện thoại, đầu dây bên kia Lận Hòa vừa nói được một câu, cô đã nhìnthấy chiếc Q7 đang lao vào con đường phía trước tòa nhà với tốc độ khá nhanh,vội vàng trả lời Lận Hòa:

“Tôi không sao, tôi đã về văn phòng ngay sau đó, vừaxong việc.”

“Làm muộn thế sao? Liệu cơ thể cô chịu được không? Tôicó một người bạn là bác sĩ, vừa rồi tôi đã liên hệ với cậu ấy, có tả sơ quatình hình của cô, cậu ấy nói tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra tổng thể mộtlần, nếu cô có thời gian, đi kiểm tra xem sao được không?”.

Giọng nói trong ống nghe rất dịu dàng nhưng mắt cô chỉnhìn thấy người nào đó vừa đẩy cửa xe bước ra ở dưới đường, Diệp Tề Mi không đểlọt tai lời nào.

“Kiểm tra? Không cần đâu, tôi sẽ tự sắp xếp, xin lỗi,giờ tôi có hẹn, nói chuyện sau nhé, ok?”

“Được, vậy cô chú ý cẩn thận”. Anh cũng rất dứt khoát,không nói thêm nữa.

Cô cúp máy rồi đi ra ngoài, chân bước khá nhanh, cửathang máy vừa mở suýt chút nữa cô đã đâm sầm vào người bảo vệ đang đi ra.

Cô nghiêng người tránh, đột nhiên cảm thấy cánh tay ấmnóng, cô đã bị ai đó giữ chặt, bên tai vang lên giọng nói thân thuộc: “Cẩnthận”.

Cô quay sang nhìn anh mỉm cười, đôi môi xinh đẹp hơicong lên, mắt sáng long lanh.

Đúng là kì tích,anh đã lo lắng bất an vài tiếng đồng hồ rồi, nhưng vàogiây phút này, lục phủ ngũ tạng như đều trở về vị trí của mình, dễ chịu tới mứcmuốn thở dài. Anh nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô tự nhiên đến nỗi quên cảbuông. Bàn tay kia cũng giơ lên áp vào trán cô.

Cô kéo tay anh xuống: “Em không sốt”

“Đi thôi.” Anh dứt khoát kéo cô đi ra ngoài.

“Đi đâu?”

“Gặp bác sĩ.”

“Bác sĩ có gì đáng gặp, đẹp trai phong độ như Lưu ĐứcHoa không?”. Tâm trạng được rất vui vẻ, Diệp Tề Mi còn trêu chọc anh.

“Bảo Bảo!”. Cơn giận dữ lại ập tới, Thành Chí Đông chỉcòn thiếu điều bế bổng cô lên ném vào xe. Anh bay từ Việt Nam vềThượng Hải không phải để tức chết trước mặt cô.

Ai da, anh trừng mắt rồi. Sao lại có cảm giác ngườiđàn ông đang đứng trước mặt mình lúc này đáng yêu đến thế, Diệp Tề Mi cười tươihết cỡ: “Được rồi, em đã hẹn sáng mai sẽ tới bệnh viện kiểm tra, muộn thế nàyrồi bác sĩ người ta cũng phải về nhà, đúng không?”

“Ngày mai? Sáng sớm mai anh phải lên máy bay rồi.”. Côngồi ngay bên anh, nụ cười như chiếu sáng cả khoang xe, Thành Chí Đông khôngcảm thấy mệt mỏi chút nào, anh chỉ muốnđược mãi ngắm nhìn cô như thế.

Diệp Tề Mi lại sững sờ lần nữa, cô tròn mắt nhìn anh.

Do cô quá kiên quyết nên Thành Chí Đông cũng đành từbỏ kế hoạch đi khám bệnh nửa đêm của mình, hai người đi ăn nhẹ rồi về nhà nghỉngơi.

Nằm xuống giường anh giang tay theo thói quen, khi côvừa ngả mình nằm xuống đã bị anh kéo sát vào lòng.

“Này!”

Anh thở dài: “Anh không phải là cầm thú, kia mới là”.

Trên ti vi đang chiếu phóng sự “Một năm theo chân đànkhỉ” của kênh Discovery, con khỉ đầu đàn oai phong lẫm liệt, bên cạnh nó thêthiếp thành đàn.

Cô bật cười, im lặng xem một lúc. Anh lại thắc mắc,“Tiến hóa? Tiến hóa là gì?”

Diệp Tề Mi nhất thời không nghĩ ra từ đó nên trả lờingắn gọn: “Là khỉ biến thành người”, sau đó cô hỏi lại “Anh có tin không?”

Anh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Vai anh chắc nịch, gối lên đó cô cảm thấy dễ chịu, côvừa dụi dụi vào vai anh vừa cười nói, “Trước đây em không tin, nhưng khi gặpanh em tin rồi.”

Nói kiểu gì thế? Thành Chí Đông kéo cô lên người mình,làm mặt khỉ với cô, “Người đàn ông của em là do khỉ biến thành, thế mà em cũngyêu à?”

Trong ti vi con khỉ đầu đàn kêu khẹc khẹc, mặt anh lạiđang rất gần, cô cười nghiêng ngả, đột nhiên như ngớ ra chuyện gì, hai tay ômlấy mặt anh, nghiêm nghị nói: “Do khỉ biến thành cũng không sao, nhưng khôngđược học cách sống bầy đàn của chúng, nếu anh có tình cảm với người khác thì cứnói thẳng với em, em có thể hiểu được, không nói nghĩa là bắt cá hai tay, em màbiết thì sẽ…”

“Làm gì?”

“Anh nói xem?”. Cô nhướn mày, chỉ nói nửa chừng nhưngý tứ sâu xa.

Anh không nói gì, sau đó ngồi thẳng lên nhìn vào mắtcô.

“Làm gì vậy?”. Lần này tới lượt cô thắc mắc.

“Tề Mi, anh sẽ không làm vậy, em cũng không được.”. Vẻmặt Thành Chí Đông hết sức nghiêm túc, không thân mật gọi cô Bảo Bảo nữa.

Những lời này… có đúng là do một người đàn ông quensống tự do như anh nói ra không?

Một Diệp Tề Mi miệng lưỡi đanh thép trên tòa lúc nàylại sững sờ, không nói được một lời.

Thấy cô im lặng, Thành Chí Đông thấy lạ. Anh ôm chặteo cô, hung hăng nói: “Không nói gì? Không nói tức là ngầm đồng ý, không đượchối hận đâu đấy”.

Cô bật cười: “Đúng là logic của kẻ cướp”.

Thành Chí Đông lật người, kẹp chặt cô trong hai cánhtay mình, ánh mắt anh nhìn cô đầy phức tạp.

Người phụ nữ này khiến đôi cánh của anh như sinh sợidây xích vô hình, bay xa đến thế nào cũng vẫn bị giữ lại, trái tim anh như lơlửng giữa không trung, chỉ khi ở bên cạnh cô mới có thể tiếp đất an toàn. Cảmgiác đó đến anh cũng không tin là có thể xảy ra với mình thì làm sao có thể bảoanh giải thích?

Hoàn toàn không cảm thấy sự giằng xé trong mắt anh, thânhình cao lớn của anh ép xuống càng chặt, Diệp Tề Mi cười giơ tay ra đẩy. Anhchống hai khuỷu tay xuống giường nhưng mặt lại vùi vào cổ cô, cô mơ hồ cảm thấyanh đang nói gì đó nhưng giọng nói quá nhỏ, không sao nghe rõ được.

“Đừng đè nữa, em ngạt thở mất”

Anh lật người sang bên cạnh, tắt ti vi, tắt đèn rồikhẽ nói: “Ngủ thôi”

Cô thật sự rất mệt nên không nói gì, cuộn tròn ngườivà khép mi lại.

Cô nàng này nói ngủ là ngủ thật. Anh trợn mắt trongbóng tối, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô nghiến răng nghiến lợi.

Cô bật cười, vòng hai tay ôm cổ anh, áp má lại gần,“Kẻ cướp, anh cũng biết sợ à?”

“Sợ? Sao anh lại sợ?”. Anh cãi.

Ái chà, lòng tự tôn của đàn ông trỗi dậy rồi đây, cônhận lỗi: “Thôi được rồi, là em hiểu lầm, ngủ đi”. Diệp Tề Mi quay đi tiếp tụcngủ.

Đáng ghét, anh ôm chặt lấy cô, cảm giác mình thật thấtbại.

“Được rồi, chẳng phải đã nói là em ở đây sao?”. DiệpTề Mi ôm lại anh.

Giọng cô rất nhỏ, nhưng khi truyền vào tai lại như cótiếng vọng rất lớn, thực ra câu nói này không đầu không đuôi nhưng anh hiểu.Anh nhẹ lòng, xiết tay lại ôm cô thật chặt trong lòng.

Má áp vào ngực anh, cảm thấy hơi khó thở nhưng Diệp TềMi mỉm cười. Tình cảm của người đàn ông này rất rõ ràng, anh chưa bao giờ chegiấu tình cảm của mình trước cô, sự lo lắng của anh về Lận Hòa sao cô có thểkhông hiểu chứ.

Cô thực sự muốn nói thẳng với anh rằng nếu Diệp Tề Mitừ bỏ chỉ có thể là vì cô không còn tình cảm với anh nữa, chứ chắc chắn khôngthể do tác động bên ngoài.

Cô còn muốn nói với anh vòng tay anh thật ấm áp, côrất thích, chỉ muốn lười biếng lựa chọn sự im lặng.

Diệp Tề Mi ngẩng đầu điều chỉnh lại tư thế, tìm một tưthế thoải mái nhất rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.