Nông Kiều Có Phúc

Chương 340: Úng não



Đại Bảo tan học, không giống như ngày thường cùng nhau ra cửa bên Đường Viên về nhà với A Lộc, mà là đi tới nội viện. Về sau, nơi này chính là nhà mình.

Mặc dù trong lòng cậu càng ưa thích Phúc Viên và Lộc Viên nhiều hơn một chút, nhưng bên này có mẫu thân, có muội muội, cậu vẫn thích. Cậu trực tiếp đi Yến Hương Các.

Thấy mẫu thân và muội muội đang đứng ở ngoài cửa Yến Hương Các chờ cậu.

Đại Bảo cao hứng chạy như bay về phía Trần A Phúc, bị Hạ Nguyệt sớm có chuẩn bị tiếp đón.

Hạ Nguyệt cười nói: "Đại nãi nãi thân thể không quá lanh lẹ, ca nhi không thể mạnh mẽ đâm tới như thế."

Đại Bảo kéo váy Trần A Phúc lo lắng hỏi: "Nương ngã bệnh rồi?"

Trần A Phúc dùng khăn lau lau khuôn mặt của cậu, cười nói: "Không có, chính là hơi mệt chút."

Hạ Nguyệt đỡ Trần A Phúc xoay người tiến vào sân nhỏ, Sở Hàm Yên trước mua một cái tiểu tượng gỗ ở Ảnh Tuyết Am đưa Đại Bảo, hai tiểu nhân nhi lại tay trong tay đi theo đằng sau mẫu thân. Đến thượng phòng, không vào nhà, mà là đi đến hậu viện.

Đại Bảo biết rõ muốn đi Kình Viện, dừng bước. Lúng túng nói: "Nương, con không muốn đi Kình Viện, con muốn ở tại Yến Hương Các, cách mẫu thân gần một chút." Cậu biết nương sẽ không đáp ứng cái yêu cầu này của mình, nhưng cậu vẫn muốn làm cố gắng cuối cùng.

Trần A Phúc quay đầu lại nói: "Ngày hôm qua, con đáp ứng phụ thân và mẫu thân, chỉ ở Yến Hương Các một ngày, nay liền đi Kình Viện ở. Có đúng hay không?"

Trần Đại Bảo cúi đầu xuống không lên tiếng.

Sở Hàm Yên vội vàng nịnh nọt: "Mẫu thân, ngày hôm qua con đáp ứng người và phụ thân, hôm nay trở về Di Nhiên Viện ở."

Trần A Phúc cười nói: "Ừ, Yên Nhi ngoan ngoãn, chuyện đã đáp ứng thì phải làm được. Nhưng mà, Đại Bảo cũng là đứa bé ngoan nói chuyện giữ lời. Còn có, một nhà Truy Phong không muốn cách khá xa với con, đã đi Kình Viện ở, ổ của Thất Thất và Hôi Hôi cũng chuyển đi chỗ muội muội."

Đại Bảo nhìn mẫu thân một chút, nhìn lại muội muội một chút, đích xác làm không ra chuyện còn không bằng muội muội. Lại nói, lúc trước cậu đi nhìn Kình Viện, chỉ cách một bức tường cùng sân nhỏ muội muội, muội muội ở chỗ đó nói chuyện, cậu bên cạnh có thể nghe được. Còn có một nhà Truy Phong, Thất Thất và Hôi Hôi...

Thời khắc cậu đang lo lắng, Sở Hàm Yên lại nói: "Ca ca, huynh không muốn làm hàng xóm cùng muội muội sao? Ngày đó huynh còn nói thích làm hàng xóm với muội." Nói xong, liền đo đỏ đôi mắt nhìn Đại Bảo, cái miệng nhỏ nhắn cũng quắt lên.

Đại Bảo lại không nỡ để muội muội khổ sở, vội vàng nói: "Nào có, ca ca thích làm hàng xóm cùng muội muội..." Cậu nhìn thoáng qua Trần A Phúc, còn nói: "Còn thích làm hàng xóm cùng nương."

Trần A Phúc cười nói: "Chúng ta vốn chính là hàng xóm nha, con đi ra cửa chính Kình Viện, hướng trái chính là chỗ ở muội muội, đi phía trước qua cầu nhỏ chính là chỗ ở của nương."

Đại Bảo vừa nghĩ, cũng đúng là vậy.

Hơn nữa lúc trước cậu cùng Trần A Phúc tách ra qua hơn một tháng, cũng coi như thói quen nương không sinh hoạt cùng. Cho dù trong lòng đặc biệt không muốn, vẫn không thể không tiếp nhận thực tế tách ra ở riêng cùng Trần A Phúc.

Nhưng mà, vẫn đề thêm một điều kiện: "Con và muội muội ngẫu nhiên cũng đi ngủ một đêm với nương." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Kết quả này đã không kém. Trần A Phúc gật đầu đồng ý.

Trần A Phúc làm bộ như không thấy được vành mắt Đại Bảo đỏ lên, mấy người trực tiếp đi Kình Viện. Ngụy thị, hiện tại phải gọi là La mụ mụ, nàng và Thu Nguyệt, Tiểu Tử đã chờ tại cửa.

Trần Đại Bảo tiến vào sân nhỏ, trước chào hỏi cùng một nhà Truy Phong, liền tiến vào thượng phòng. La mụ mụ cùng Tiểu Tử lại tới dập đầu cho chủ nhân mới, Thu Nguyệt lại đưa hai cái hà bao chứa ngân quả tử cho các nàng.

Sở Hàm Yên mỗi tháng nguyệt ngân là hai mươi lượng, như vậy về sau nguyệt ngân của Đại Bảo cũng sẽ là hai mươi lượng. Trần A Phúc cho cậu bốn mươi lượng nguyệt ngân hai tháng năm nay cho cậu, lại cho cậu năm mươi lượng bạc, hơn nữa lễ mừng năm mới cậu được hồng bao, cũng coi như có chút gia tài.

Cũng nói xong, sổ sách ở trong tay Thu Nguyệt, tiền do La mụ mụ quản.

Bởi vì nhà La mụ mụ ở trong này, buổi tối nàng về nhà mình nghỉ ngơi, ban đêm chính là Thu Nguyệt cùng Tiểu Tử thay phiên trực đêm.

Phân phối xong, mấy người liền đi sảnh Hải Đường. Sảnh Hải Đường kề bên cổng trong, là địa phương Đường Viên mời khách. Tổng cộng có ba gian phòng lớn, không vây sân nhỏ, mà là từ mười mấy gốc cây hải đường rủ dây xuống vây quanh. Hiện tại phòng ăn cũng thiết lập ở trong này, buổi trưa cùng buổi tối người một nhà Sở gia cũng sẽ tới nơi này ăn cơm.

Còn chưa tiến vào sảnh phòng, liền nghe được Lý Hiên khóc rống. Thì ra nhóc còn muốn tiếp tục chơi ở Phúc Viên, Vệ ma ma dụ dỗ nhóc về trước Yến Hương Cư tắm rửa, lại đổi xiêm y. Kim Yến Tử cùng Thất Thất, Hôi Hôi bồi nhóc một ngày, sớm không kiên nhẫn rồi, đã mang Vượng Tài đi bên trong cánh rừng chơi.

Lão gia tử cũng đã ngồi ở sảnh phòng. Mấy người Trần A Phúc hành lễ cho lão gia tử, hai tiểu gia hỏa đi qua dựa ở trong lòng lão gia tử, Trần A Phúc là muốn ôm Lý Hiên tới, Lý ma ma vội vàng cản lại.

Vệ ma ma là nhân tinh, vừa nhìn tác phong của Lý ma ma, vội vàng cười nói: "Không nhọc đại nãi nãi, lão nô ôm là được."

La mụ mụ và Tống mụ mụ sớm đã nhìn ra, không tốt nói rõ, đều giám sát chặt tiểu chủ tử của mình, không cho bọn họ đi xông tới đại nãi nãi.

Trần A Phúc hơi đỏ mặt cười nói với Lý Hiên trong lòng Vệ ma ma: "Hiên nhi như thế nào rồi?"

Lý Hiên mím miệng khóc ròng nói: "Phúc Viên, thang thang, hang hốc, muốn chơi."

Hài tử hơn bốn tuổi, lúc này biểu đạt thật là không tốt lắm. Nhưng đã là một lần Tiểu Lý Hiên biểu đạt được tốt nhất, lúc trước hắn trừ ra đòi ăn, chưa từng có rõ ràng đề xuất qua yêu cầu gì, càng chưa từng nói qua nhiều như thế.

Vệ ma ma vui vẻ nói: "Ai da, ca nhi thật thông minh. Ngày mai chúng ta lại đi chơi thang thang, chui động động."

La mụ mụ và Tống mụ mụ và người trong Đường Viên cuối cùng coi như hiểu, thì ra hài tử này có một chút si. Đại nãi nãi mang cậu tới, có lẽ chính là chữa bệnh.

Trần A Phúc cười lau nước mắt cho nhóc, nói: "Được, ngày mai đi, di di và tỷ tỷ đi cùng Hiên nhi."

Buổi tối, Trần A Phúc thấy Lý ma ma đuổi bọn nha đầu xua đi xuống, mấy lần muốn nói lại thôi. Nói: "Lý ma ma có lời nói thẳng, còn ngập ngừng với ta cái gì." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@

Lý ma ma liền thấp giọng nói: "Đại nãi nãi, ngài có nghĩ tới về sau ai hầu hạ đại gia không?"

Trần A Phúc có chút ngây người, hỏi: "Có ý gì?"

Lý ma ma lại đề điểm: "Đại nãi nãi có thân thể, liền không thể hầu hạ đại gia, để nha đầu nào đó đi hầu hạ? Lão nô cảm thấy, phải tìm một người thỏa đáng mới tốt, đỡ phải về sau rộn lòng. Tựa như Đường di nương, còn may nàng ta chết. Con tiện nhân kia khi còn sống, thường xuyên bới móc lão phu nhân làm ầm ĩ cùng phu nhân, phu nhân cũng rơi lệ không ít..."

Trần A Phúc làm hiểu, thì ra là hỏi mình để ai làm thiếp hoặc là nha đầu thông phòng cho Sở Lệnh Tuyên. Cổ đại nữ nhân phần lớn não rút, ngay cả thông minh như Giang thị cũng không ngoại lệ. Cảm thấy nữ nhân vừa mang thai, liền nên tìm tiểu tam cho nam nhân.

Tâm tình tốt của nàng trong nháy mắt không còn, lạnh giọng nói: "A, chuyện này à, chờ đại gia trở về ta hỏi hắn một chút."

Trong lòng suy nghĩ, Sở Lệnh Tuyên lúc trước chính là đáp ứng mình không cần mấy thứ như thiếp này. Hơn nữa, nàng cũng tin tưởng Sở Lệnh Tuyên không háo nữ sắc, nếu không ở sau Mã thị trước mình, cũng không thể nào không có nữ nhân.