Nông Kiều Có Phúc

Chương 190: Tin tức.



Mẹ con hai người đang nói chuyện, Trần Danh trở về. Hắn chứng kiến Vương thị sưng đỏ con mắt, hỏng nhảy dựng, vội lên trước hỏi: "Quyên Nương, nàng làm sao vậy?"

Trần A Phúc cảm thấy phải để cho Vương thị và Trần Danh đơn độc nói chuyện, liền ra thượng phòng.

Đi đến nam phòng Tây Sương, tổ tôn Sở gia đang ngồi ở trên ghế dựa nhỏ loay hoay trên bàn xếp gỗ thấp chân. Bọn họ khổ người đều lớn, Trần A Phúc đều sợ bọn họ ngồi gãy cái ghế nhỏ.

Lão gia tử thấy Trần A Phúc đến, giơ ngón tay cái với nàng nói: "Tiểu nha đầu, thông minh, ngay cả phương pháp này đều nghĩ ra. Như vậy, vừa có thể rèn luyện sự chú ý của bọn nhỏ, có thể rèn luyện kiên nhẫn bọn nó, cùng với sức quan sát."

Đây là bộ xếp gỗ mới, không phải là cái loại đắp phòng ở, mà là tổ hợp từng khối gỗ nhỏ cùng một chỗ tạo thành bức vẽ một con ngựa chạy nhanh ở trên thảo nguyên. Đánh vỡ từng khối gỗ nhỏ ra, rồi lại nghĩ biện pháp bắt bọn nhỏ ghép thành bức tranh ban đầu. Bên trong không chỉ có ngựa, còn có cỏ xanh hoa dại, bọn nhỏ phải có đầy đủ sự chú ý cùng kiên nhẫn mới có thể hoàn thành.

Sở Lệnh Tuyên cũng nói: "Dạ, xác thực tâm tư khéo léo. Trần sư phụ tài nghệ vẽ cũng rất tốt, này con ngựa vẽ cực kỳ sinh động. Chỉ là thuốc màu này không tốt lắm, hôm nào ta cho người tìm cho cô một ít thuốc màu thượng hạng đến."

Trần A Phúc đang cần thuốc màu tốt, chỉ là thuốc màu thượng hạng quá đắt, nàng không nỡ mua. Thuốc màu cũng thuộc về công cụ giáo dục, vốn là phải chủ tịch ra.

Nàng cười bày tỏ cảm tạ.

Mấy người mới nói đùa vài câu, liền nghe thấy trong sân truyền đến thanh âm mấy tên tiểu tử Đại Bảo cùng A Lộc, La Minh Thành, bọn họ rời giường. Sở lão hầu gia liền đứng dậy đi ra ngoài, chào hỏi mấy tên tiểu tử đứng tấn, đánh quyền.

Lão gia tử đi, Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên liền không tốt tiếp tục đứng ở nam phòng, đứng dậy đi đến sảnh phòng, trông thấy Sở tiểu cô nương từ trong bắc phòng đi ra.

Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, như đánh hai đoàn phấn son nồng đậm. Trong mắt còn có chút mờ mịt, giống như chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

Con bé không bổ nhào về phía Sở Lệnh Tuyên đưa ra hai tay với mình, mà là bổ nhào vào trước mặt Trần A Phúc, tứ chi cùng sử dụng bò trên người Trần A Phúc, Trần A Phúc liền bế con bé lên.

Tiểu cô nương mềm mại nói: "Di di, gối đầu... thơm thơm, chăn chăn... thơm thơm, tỷ muội... thích, còn muốn..."

Tiểu cô nương ngữ điệu vô tâm, lại bại lộ bí mật "Hương khuê" của Trần A Phúc. Trần A Phúc có chút thẹn thùng, càng làm cho Sở Lệnh Tuyên không được tự nhiên. Hắn ho khan một tiếng, vội vàng đi ra ngoài.

Trần A Phúc giả bộ tức giận liếc tiểu cô nương một cái, nhẹ nói: "Tỷ muội nhớ kỹ, không thể nói chuyện trong phòng ngủ của di di ở trước mặt người khác."

Tiểu cô nương rất cố chấp nói: "Là... phụ thân, không phải là... người khác."

Hắn là phụ thân mi, là người khác của ta. Thật bị nàng tức chết, lại nói không rõ ràng được.

Trần A Phúc lắc lắc đầu, thả bé trên mặt đất, dắt đi bên ngoài.

Mang bọn nhỏ chơi một trận, Trần A Phúc liền đi phòng bếp nấu cơm. Tống mụ mụ và La Mai dẫn Sở Hàm Yên vào nhà chơi xếp gỗ, ông cháu Sở gia thì tiếp tục ở trong sân dạy nhóm bé trai đứng tấn, đánh quyền. Không chỉ mấy đứa bé trai thích hạng mục vận động này, ngay cả Thất Thất và Hôi Hôi đều rất thích, cùng theo làm một lúc.

Trần gia chiêu đãi tổ tôn ba đời Sở gia ăn uống no đủ, tiễn bọn hắn đi. Đại Bảo như cũ kéo Trần A Phúc đi cạnh cửa "Đưa mắt nhìn" người Sở gia, hai cha con như cũ đến dưới gốc cây thì đứng lại quay đầu nhìn sang bọn họ.

Đại Bảo vừa vui lại vẫy tay hô lên: "Yên Nhi muội muội, Sở đại thúc", chào hỏi hết, lại lôi kéo Trần A Phúc nói: "Nương, con nhìn thấy Yên Nhi muội muội vẫy tay với chúng ta." Nói xong, cao hứng đến nhảy dựng lên.

Trần A Phúc cũng nhìn thấy một cánh tay nho nhỏ đang vung hướng bọn họ.

Đợi bọn hắn xoay người đi, Trần A Phúc mới dắt Đại Bảo đi thượng phòng. Thấy A Lộc đang quấn quít lấy Trần Danh lãnh giáo việc học, Trần Danh tâm sự nặng nề, có chút không kiên nhẫn ứng phó hắn. Trần A Phúc liền lĩnh A Lộc và Đại Bảo đi Tây Sương, chơi đến lúc ngủ, mới để cho A Lộc về Đông Sương đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sao lúc ăn điểm tâm, nhìn thấy thần sắc Trần Danh đã như thường, Trần A Phúc mới yên lòng.

Người chính là mâu thuẫn như vậy, Trần A Phúc không muốn nhìn thấy Trần Danh thật cao hứng, như vậy sẽ cảm thấy hắn yêu bạc hơn yêu Vương thị. Nhưng lại không muốn hắn quá rối rắm, sẽ lo lắng trong cuộc sống về sau của bọn họ sinh ra mâu thuẫn.

Rất ít nam nhân có thể bình bình thản thản ở lúc gặp phải loại chuyện như vậy, Trần Danh thật là một nam nhân có ngay thẳng lại lỗi lạc. Vương thị xem như nhặt bảo, cùng hắn qua cả đời, dù sao cũng mạnh hơn cùng Trần Thế Anh nhiều, ít nhất cuộc sống tốt đẹp, không cần tranh giành tình nhân. Sạng nữ nhân ôn nhu như Vương thị, cũng không tranh được ai.

Trần A Phúc hình như có tiêu chuẩn tìm một nửa kia, đây có phải "Luyến phụ tình kết" hay không?

Mùng sáu, người Sở gia mày dạn mặt dày đến Lộc Viên ăn bữa cơm trưa cùng cơm tối, tiểu cô nương còn dựa vào Lộc Viên buổi trưa nghỉ. Mùng bảy, bọn họ ăn bữa cơm trưa ở Lộc Viên rồi, tiểu cô nương tiếp tục ngủ ở trên giường Trần A Phúc, hai tổ tôn về Đường Viên nghỉ ngơi, cũng nói buổi tối lại đến ăn cơm. Cũng nói, ngày mai, cũng chính là mùng tám không tới nơi này, bởi vì bọn họ muốn đi Linh Ẩn Tự dâng hương, tiện đường đi Ảnh Tuyết Am vấn an Trần Trụ Trì.

Người Trần gia đều thở phào nhẹ nhõm, cũng có thể nghỉ ngơi một ngày rồi.

Nhưng buổi chiều ngày hôm nay, Tằng Lão Đầu và Tiết Đại Quý từ huyện Di An thôn Tiểu Lý trở về, cũng mang về đến một tin xấu.

Bọn họ tìm được nhà mua tiểu Vương Thành kia, nhà kia ngay cả cửa cũng không cho bọn họ đi vào, chỉ nói Lý Cẩu Thặng mười mấy năm trước đi biên quan đánh trận, chết ở trên chiến trường.

Tằng Lão Đầu cùng Tiết Đại Quý không còn cách nào, chỉ đành ở một gia đình, lấy tiền ra hỏi thăm tin tức tiểu Vương Thành.

Nghe nói, nhà mua tiểu Vương Thành họ Lý, trước trong nhà tức phụ sinh ba đứa nha đầu, liền không có động tĩnh. Bọn họ cho rằng cũng không sinh ra hài tử nữa, liền tiết lộ nói muốn mua một nam hài thông minh một chút. Vừa vặn khi đó lão phụ nhà hắn đến ghé chơi, chính là trượng mẫu nương Hà Hầu Tử.

Đại khái nửa năm sau đó, lão phụ kia liền dẫn một đứa bé trai đến nhà. Tiểu Vương Thành lớn lên tuấn tú đáng yêu, mới bắt đầu Lý gia đối hắn còn không tệ, lại cho hắn lấy tên một lần nữa, gọ Lý Cẩu Thặng.

Nhưng năm thứ hai, tức phụ nhà kia tuổi gần ba mươi thế nhưng đã mang thai, năm thứ ba liền sinh đứa con trai. Từ đây, cuộc sống khổ bức của tiểu Vương Thành liền đến.

Không cho ăn no mặc ấm, còn công việc gì đều bắt hắn làm, làm không tốt thì bị đánh, trên người thường xuyên là cục xanh cục tím. Ba tỷ tỷ cũng thường xuyên bắt nạt hắn, đều đẩy công việc của mình cho hắn làm.

Tiểu Vương Thành phải làm nhiều ăn ít, có một lần thế nhưng đói đến chóng mặt xỉu ở trên đường nhặt củi lửa.

Trong thôn rất nhiều người liền nói lão Lý gia không đúng, mua được hài tử nhà người ta, đứa bé này lại "Mang" đến tên tiểu tử cho nhà hắn, làm sao có thể đối với người ta dạng này.

Người Lý gia ở trước mặt đáp ứng thật tốt, vừa đóng cửa lại liền đánh càng hung. Về sau, những hàng xóm này cũng không dám nói nữa. Đích xác nhìn hắn đáng thương, liền sẽ vụng trộm cho hắn chút thức ăn, còn không thể bị lão Lý gia phát hiện. Nếu như phát hiện, thì sẽ nói hắn ném mặt Lý gia khắp nơi, lại sẽ đánh hắn.