Nông Kiều Có Phúc

Chương 189: Đảm đương nổi.



Sở lão hầu gia cùng Sở Lệnh Tuyên đến Lộc Viên ăn chùa, Giả Sơn mở cửa, nói khách tới nhà, đại cô nương và Trần thẩm nhi đang tiếp khách ở thượng phòng.

Hai người bọn họ liền muốn đi Tây Sương đợi chút. Kết quả, không đợi bọn họ vào nhà, đã nhìn thấy Trần Thế Anh từ thượng phòng đi ra.

Trần Thế Anh nhìn đến bọn họ, mặt càng đỏ. Vội vàng đi qua khom người thi lễ với lão hầu gia nói: "Hạ quan tham kiến Sở lão hầu gia." Lại ôm quyền nói cùng Sở Lệnh Tuyên: "Sở đại nhân, hạnh ngộ."

Sở Lệnh Tuyên cũng ôm quyền nói: "Trần đại nhân, khéo."

Sở lão hầu gia cười nói: "Trần đại nhân là tới thăm khuê nữ?"

Trần Thế Anh đỏ mặt nói: "Dạ."

Sở lão hầu gia còn nói: "Nhoáng một cái vài chục năm đi qua, đột nhiên được một khuê nữ ngoan như thế, Trần đại nhân có phúc."

Trần Thế Anh mặt đỏ như phấn son, lại chắp tay nói: "Hạ quan xấu hổ, để lão đại nhân chê cười rồi."

Sở lão hầu gia hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta mới không có rảnh rỗi cười cợt người không liên quan." Trông thấy Trần A Phúc đã đi tới, lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Ta dự định khi trở lại kinh thành liền đi tìm Giang đại nhân tâm sự chút khí trời, lại cùng các Ngự sử nói chuyện phong cảnh. Tiểu nha đầu, có cần lão nhân nể mặt ngươi bỏ ý niệm này đi hay không?"

Thật sự là một lão nhân đáng yêu, uy hiếp người ta hiển nhiên như thế.

Trần A Phúc cười nói: "Cảm ơn lão hầu gia cho cháu tình mọn này." Liếc qua Trần Thế Anh không lạnh nhạt, lại nói: "Vẫn là không cần. Cháu lĩnh tình lão hầu gia, tối hôm nay làm cho ngài một món thức ăn ngài chưa từng ăn."

Sở lão hầu gia vung tay lên, hào sảng nói: "Tốt lắm, hồi kinh ta sẽ không nhiều chuyện."

Trần Thế Anh lại ôm quyền cung khom người cho Sở lão hầu gia, rồi cười cười với Trần A Phúc. Nói: "Lão hầu gia, Sở đại nhân, xin mọi người cứ tự nhiên, hạ quan phải đi về."

Sở lão hầu gia gật đầu, lại nói: "Trông kỹ người nhà, nơi này cách kinh thành rất gần, vừa có gió thổi cỏ lay, liền có thể truyền tới trong tai Thánh thượng."

Trần Thế Anh gật đầu xác nhận.

Trần A Phúc đưa hắn đến ngoài cửa lớn, Sở Lệnh Tuyên cũng đưa đi ra.

Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Nghe nói Trần đại nhân giỏi cờ vây, ta cũng thích, nếu như Trần đại nhân có rảnh, chúng ta sát hai bàn."

Trần Thế Anh cười nói: "Được, nếu có thời gian, ta nhất định đi quý phủ quấy rầy đại nhân."

Rồi nói với Trần A Phúc: "Phúc nhi chăm sóc tốt mẫu thân của con, nếu có khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể kêu người mang thư cho cha. Đề nghị kia con lại suy nghĩ suy tính thật kỹ, không cần làm việc nghĩa khí, phải lựa chọn chuyện có lợi đối với con rồi làm." Dừng một chút, còn nói: "Nếu như con gặp được hậu sinh ngưỡng mộ trong lòng, phải qua cửa ải phụ thân này. Phụ thân vào nam ra bắc nhiều năm như thế, so với ánh mắt các con đều tốt hơn chút." Nói xong, liền lên một chiếc xe ngựa cách đó không xa.

Trần A Phúc lại đi lên trước hai bước, cách cửa sổ xe nói: "Trần đại nhân, ta cảm thấy được, về sau ngài tốt nhất vẫn là ít đến nhà chúng ta, bớt tiếp xúc cùng nương ta. Như vậy, với ngài, với nương ta, đều tốt."

Trong xe ngựa truyền đến một tiếng thở thật là dài, nói: "Được, cha nhớ kỹ lời khuyên này, cảnh báo. Phúc nhi muốn cha ít đến nhà này, cũng được, vậy cha muốn gặp con, thì con phải bất cứ lúc nào đi ra gặp cha. Được không?" Không nghe thấy thanh âm của Trần A Phúc, lại nói: "Phúc nhi không lên tiếng, cha coi như con đáp ứng."

Trông thấy xe ngựa biến mất ở trên đường nhỏ uốn lượn, Sở Lệnh Tuyên đi đến bên cạnh Trần A Phúc, hỏi: "Cũng nhận cha rồi?"

Trần A Phúc lắc lắc đầu nói: "Ta còn không có, là hắn đơn phương nhận thức." Lại nói: "Kỳ thật, tính tình hắn còn không tệ, cùng nương hắn hoàn toàn là hai loại người."

Sở Lệnh Tuyên có chút vui vẻ, nói: "Bên ngoài không nhận thức, kỳ thật, trong lòng cô đã nhận thức, đúng không?"

Trần A Phúc cam chịu.

Người nam nhân kia không tệ, coi như quang minh lỗi lạc. Chỉ là thế sự trêu người, hắn và Vương thị cuối cùng không đi đến cùng nhau. Cái kết quả này, đối với hai người đều tốt, từng người tìm được người mình cần. Một người quan trường hanh thông, trái ôm phải ấp, một người gia đình sự hòa thuận, phu thê ân ái...

Hai người vào trong viện, tổ tôn Sở gia đi sảnh phòng Tây Sương uống trà, Trần A Phúc là về thượng phòng, chứng kiến Vương thị còn đang lau nước mắt.

Trần A Phúc khuyên nhủ: "Nương, đừng khổ sở. Hiện tại, hai người mỗi người đều trôi qua tốt, vậy là đủ rồi."

Vương thị lau lau nước mắt nói: "Nương cũng không phải là khổ sở. Nương chỉ là nghĩ đến trước kia... Lấy chút chuyện trước kia, có chút cảm xúc. Anh đệ bắt đầu từ năm tuổi, chính là ta chăm. Khi đó, bà bà... A, Trần lão phu nhân, bà ấy phải vội vàng thêu hoa nuôi gia đình, Anh đệ hết thảy đều là ta xử lý. Ăn cơm, mặc quần áo, thậm chí, hắn tinh nghịch ta còn phải nói đạo lý cho hắn... Hắn trước bảy tuổi đều là ngủ cùng ta. Hắn trước đây, bị nương hắn khiển trách hoặc là trách phạt, cũng sẽ vụng trộm ôm ta khóc... Hắn lớn lên, còn là vô cùng ỷ lại ta, có chuyện chỉ thương lượng cùng ta, còn dạy ta biết chữ viết chữ. Đấu thơ hoặc là viết thư cho người khác kiếm tiền, cũng vụng trộm giao cho ta... Nương hắn vì những chuyện này đặc biệt mất hứng, thường xuyên thừa dịp hắn đi học đường không ở nhà, mắng ta hoặc là véo ta..."

Nghĩ đến bọn họ hai nhỏ vô tư, Trần A Phúc cũng rất nhiều cảm khái. Nàng ôm cánh tay Vương thị nói: "Cho nên, hai người không cùng một chỗ là chuyện tốt. Có một ác bà tử như vậy, cho dù nương gả cho hắn, cũng sẽ không hạnh phúc. Xem một chút cha con thật tốt, yêu thương nương, cũng tôn trọng nương. Còn có bà nội, bà mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng đối với nương vẫn không tệ ... Chẳng qua, cái người kia cũng rất thông minh, hắn coi quan hệ hiện tại của hai người thành chị em ruột, hai người đi qua cái loại hình thức chung đụng đó, cũng xác thực đảm đương nổi ý kiến "Chị em ruột" này. Như vậy, hắn vừa có thể ở phía xa giúp đỡ nhà chúng ta, cũng sẽ không quá dẫn tới cha con phản cảm. Mặc dù, chúng ta bây giờ không cần hắn hỗ trợ, nhưng hắn có tâm tư này, cũng hiếm có."

Vương thị lau khô nước mắt nói: "Nương biết rõ, nương coi hắn như là đệ đệ, xa xa chúc phúc hắn là được."

Như vậy, tốt nhất.

Trần A Phúc giao cho Vương thị ngân phiếu một ngàn lượng, nói: "Nương cầm lấy, nương dẫn dắt hắn mười năm, lại bởi vì hắn chịu nhiều khổ như vậy, cái đền bù tổn thất này nương đảm đương nổi." Lại cầm hai tờ khế thư lên nói: "Con là thân khuê nữ của hắn, hắn vốn nên nuôi sống con. Những thứ này, con cũng nên thu."

Vương thị cầm lấy ngân phiếu do dự nói: "Hắn là tử đệ hàn môn, nơi nào có được nhiều tiền như thế? Không cần vì đàn bà chúng ta, khiến hắn đi tham ô. Thôi, vẫn là trả lại cho hắn đi."

Không trách được cha Trần Thế Anh lúc sắp chết còn khiến hắn bảo vệ Vương thị, cùng so sánh Vương thị với nương hắn, quả thật là một người trên trời, một người dưới đất.
Trần A Phúc nói: "Nương yên tâm, hắn thông minh như vậy, làm sao sẽ vì một "Tỷ tỷ" và một nữ nhi không ở lớn lên bên cạnh lấy thân phạm pháp? Con đoán, hắn ở Giang Nam khẳng định cũng đã làm Tri phủ đại nhân. Ba năm thanh Tri phủ, mười vạn bông tuyết ngân. Huống chi Giang Nam là vùng đất cực kỳ giàu có và đông đúc, hắn sẽ không nghèo."

Trần A Phúc nhìn kỹ một chút khế thư, đất đai thế nhưng ở trấn Thập Lí huyện Tam Thanh. Trần A Phúc cũng biết rõ trấn Thập Lí, cách bọn họ bên này không xa, không đến mười dặm lộ trình.