Nông Kiều Có Phúc

Chương 187: Đền bù tổn thất cùng an bài.



Vương thị nghe nói tin tức này. Nghĩ tới, người sắp chết khẳng định không thể sinh hoạt vợ chồng, như vậy, nhà hắn lại có khả năng tiếp nhận hài tử trong bụng mình. Mình không chỉ có thể bình an sinh hạ hài tử, còn có thể cho hắn (nàng) một thân phận hợp pháp...

Vì vậy, Vương thị vụng trộm đuổi theo người nhà kia, đưa ngân phiếu mười lượng bạc cho bọn họ, bản thân nguyện ý gả đi Trần gia, lại nói bản thân biết việc thêu thùa, có thể kiếm được tiền xem bệnh cho hắn, nhưng nhất định phải nhận thức hài tử trong bụng nàng...

Mười lượng bạc kia là Trần Thế Anh vụng trộm bí mật tích góp được, để Vương thị bảo quản. Thời điểm nàng về nhà mẹ đẻ, liền cầm đi.

Đinh thị vừa nghe Trần gia thật có thể lấy ra mười lượng bạc, cao hứng không thôi. Mụ bán Vương Quyên Nương, nhiều nhất chỉ có thể bán bốn tới năm xâu tiền. Vì nhiều ra đến năm đến sáu lượng bạc, mụ cũng bất chấp tộc huynh Triệu thị dặn dò nhất định phải bán Vương thị đi địa phương xa, mà bán cho Trần Danh trấn bên cạnh...

Vương thị tiếp tục từ từ kể ra hết, đương nhiên rất nhiều chỗ bà không có ý tứ nói ra khỏi miệng, nhưng Trần A Phúc não bổ ra được.

Trần A Phúc chảy lệ, Trần Thế Anh cũng che mặt mà khóc.

Cuối cùng, Vương thị dùng khăn lau khô nước mắt, đợi tâm tình bình tĩnh trở lại nói: "Trời cao có mắt, bệnh quản gia của ta dần dần khá hơn, chúng ta còn có một đứa con trai A Lộc. Quản gia của ta đối với A Phúc vô cùng tốt, coi như chính mình sinh. Cho dù A Phúc từng có chút bệnh, trước đến giờ hắn cũng chưa từng ghét bỏ qua. Vì xem bệnh cho A Phúc, vì tương lai A Phúc có người dưỡng lão, một nhà chúng ta ăn mặc tiết kiệm, hắn không hề một câu oán hận... Có đôi khi ta cũng sẽ nghĩ tới, so hai nhà với nhau, càng cảm thấy được tiến vào cái nhà này là ông trời chiếu cố đối với ta cùng A Phúc. Chúng ta mặc dù không giàu có dư dả, nhưng người một nhà cùng hòa thuận vui vẻ. Không chỉ chịu đựng qua thời gian gian nan nhất, hiện tại lại trải qua cuộc sống không lo ăn mặc." Ánh mắt của bà chuyển tới Trần Thế Anh, tiếp tục nói: "Anh đệ, hôm nay sỡ dĩ ta nói ra toàn bộ chuyện này, chính là muốn nói cho đệ biết, chỉ có cái nhà này cho ta và A Phúc ấm áp mà nhà khác không cho được, còn có tôn trọng..."

Trần Thế Anh sớm đã lệ rơi đầy mặt, hắn móc khăn ra lau khô nước mắt, nói: "Tỷ, nghe mấy lời này của tỷ, đệ xấu hổ vô cùng. Không nghĩ tới, nương đệ, còn có Đường gia, kể cả kế mẫu của tỷ, thế nhưng có thể tổn thương tỷ như thế. Là đệ không tốt, khi đó niên thiếu ngu ngốc, không có năng lực bảo vệ tỷ, để cho tỷ mang mang thai rời đi nhà đệ. Đệ lại thực xin lỗi Phúc nhi, vốn hẳn nên là đích trưởng nữ ôm vào trong ngực yêu thương, lại ở trong nhà người khác làm khuê nữ nhà người khác lớn lên... Trước khi cha đệ qua đời, từng kéo tay đệ giao phó hai chuyện. Kêu đệ nhất định phải rời xa tộc thân Triệu gia, về nhà cũ Hồ An định cư. Lại để cho đệ đối xử tử tế với tỷ tỷ, nói nếu tỷ có thể liên tục ở bên cạnh đệ, là phúc phận của đệ. Nhưng mà, hai cái nguyện vọng của cha, đệ đều không thể làm được." Nói xong, nước mắt lại chảy ra, tiếp tục nói: "Bây giờ nghĩ lại, lão nhân gia ông có lẽ có chỗ phát giác đi, sợ đệ mất đi tỷ. Lại không nghĩ rằng, còn thật mất đi ... đệ thực xin lỗi cha, thực xin lỗi tỷ cùng Phúc nhi... Đệ, còn muốn cảm ơn tỷ phu thiện đối đãi hai người như thế, đệ không đuổi kịp nổi hắn rất nhiều." Nói xong, cầm lấy la khăn che mặt mà khóc.

Thấy hắn như vậy, Trần A Phúc và Vương thị cũng ôm nhau mà khóc.

Nghe những lời kia, Trần A Phúc cũng không trách Trần Thế Anh như trước kia. Khi đó hắn chỉ là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, ở kiếp trước vẫn là học sinh mới vào cấp ba. Mặc dù hắn thiếu đôn đốc kiểm tra, không bảo vệ tốt Vương thị. Mặc dù hắn không nên cùng Vương thị có tầng quan hệ kia quá sớm, chế tạo ra A Phúc, lại không có năng lực bảo vệ A Phúc, làm cho nàng qua đời quá sớm...

Muốn trách, chỉ có thể trách hắn cha qua đời quá sớm, lại muốn trách hắn có một thân nương âm độc, Vương thị có một mẹ kế ác độc, Đường gia bị lợi ích làm mê muội, Triệu Lý chính nối giáo cho giặc.

Cũng chỉ là không trách hắn mà thôi.

Hắn, không phải là lương xứng của Vương thị, còn may Vương thị rời đi nhà hắn. Nàng, cũng không phải là A Phúc thật sự, nàng không muốn cùng hắn có quá nhiều cùng xuất hiện.

Trần A Phúc xoa xoa nước mắt, mở miệng khuyên nhủ: "Trần đại nhân, chuyện đã qua đã nhiều năm như vậy. Vô cùng may mắn nương ta gả cho cha ta, nương ta và ta đều bình an sống sót. Hiện tại, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt, trong nhà cũng bình tĩnh vui vẻ. Hiện thời ngài cũng là đường làm quan hanh thông, kiều thê mỹ thiếp, trai gái quấn đầu gối. Cuộc sống của mọi người đều sống khá giả, thì không cần quấy rầy lẫn nhau đi."

Lúc Trần Thế Anh nghe được "Kiều thê mỹ thiếp" thì mặt già đỏ lên, hắn lau khô nước mắt, mới vừa muốn nói chuyện, liền nghe được tiếng gõ cửa, Mục thị hô: "Đại cô nương, sợi mì nấu xong rồi."

Trần A Phúc đứng dậy đi mở cửa, tiếp nhận sợi mì, sợi mì đã nửa lạnh, còn dính cùng một chỗ. Có lẽ Mục thị không tốt đi vào, liên tục ở phòng bếp chờ Trần A Phúc đi bưng. Đích xác chờ không được nữa, mới bưng tới.

Trần A Phúc đặt sợi mì đến trên bàn trước mặt Trần Thế Anh, nói: "Trần đại nhân, mời."

Nghe được xưng hô này, lại nghĩ tới Trần A Phúc vừa rồi gọi một người đàn ông khác là "Cha", Trần Thế Anh lại thương cảm, ôn nhu nhìn Trần A Phúc kêu một câu: "Phúc nhi."

Phúc nhi của ông đã tiên thăng rồi.

Nghĩ đến ngốc A Phúc đã chết đi, Trần A Phúc lại đỏ hốc mắt, cúi đầu xoay người ngồi đến bên cạnh Vương thị.

Trần Thế Anh vẫn ăn điểm tâm trước giờ Thìn, bụng sớm đã đói, ngửi mùi thơm sợi mì cùng trứng gà, lại đói, liền bưng chén lên ăn.

Trần A Phúc không phải không thừa nhận, nam nhân này thật sự là ưu nhã, cho dù ăn mì đều dễ nhìn như vậy.

Thấy Trần Thế Anh ăn mì xong, Vương thị liền đứng lên, nói: "Nói cho hết lời rồi, mì cũng ăn, đệ, có thể đi rồi."

Trần Thế Anh không động, nói: "Tỷ, chúng ta chỉ nói là hết chuyện, nhưng còn chưa có giải quyết vấn đề. Còn chưa nói đệ nên như thế nào đền bù tổn thất cho tỷ, nên an bài cho Phúc nhi như thế nào."

"Ta không cần đệ đền bù tổn thất!"

"Ta không cần ông an bài!"

Trần A Phúc và Vương thị trăm miệng một lời.

Trần Thế Anh lắc đầu cười mỉa hai tiếng, nói: "Tỷ, Phúc nhi, hai người hãy nghe ta nói. Ta là một nam nhân, là một phụ thân, nhất định cần phải đền bù tổn thất, nhất định cần phải an bài. Tỷ chiếu cố đệ mười năm, vô luận trên sinh hoạt, hay là trên thái độ làm người, đối với đệ ảnh hưởng đều vô cùng lớn, đệ được lợi rất nhiều. Tỷ tỷ tốt, đệ sẽ vĩnh viễn khắc trong tâm khảm, cũng cảm kích tỷ phu chiếu cố tỷ. Đệ hy vọng cuộc sống sau này của tỷ qua tốt hơn, không cần Phúc nhi xuất đầu lộ diện kiếm bạc, cũng có thể trôi qua rất tốt. Phúc nhi là trưởng nữ Trần Thế Anh đệ, vốn nên là cuộc sống kim tôn ngọc quý, đệ không muốn thấy nàng vì kiếm tiền mà kiếm ăn khắp nơi."

Vương thị nghe lời nói này lại khó chịu, rơi lệ nói: "Đệ là trách ta khiến A Phúc xuất đầu lộ diện kiếm sống sao? Đệ là trách ta không cho A Phúc trải qua ngày tốt lành kim tôn ngọc quý sao? Ta chỉ là một bà tử nông thôn, nhà chúng ta lại là nhà nghèo rớt nhất ở nông thôn, ta không có khả năng đó..."

Trần Thế Anh thấy Vương thị khóc đến thương tâm, vội vàng giải thích: "Tỷ, tỷ hiểu lầm, đệ không có ý tứ kia, đệ chỉ là muốn cho tỷ tiếp nhận hảo ý của đệ..."

Trần A Phúc nói: "Trần đại nhân, xem ra là ngài không biết rõ một nhà chúng ta trước kia sống là như thế nào. Nếu biết rõ rồi, cũng sẽ không nói như vậy..."