Nông Kiều Có Phúc

Chương 186: Nguyên do.



Đường Thủ Đức nói quê quán của ông ta ở huyện Tam Thanh, cong cong quẹo quẹo còn là thân thích cùng Triệu gia, thỉnh Trần Thế Anh đến Đường gia ở. Ở Đường gia so với ở khách sạn thì tốt hơn nhiều, thanh tĩnh, lại có người hầu hạ.

Trần Thế Anh cùng Đường Thủ Đức trước kia không có một chút lui tới, đương nhiên không thể nào thu bạc nhà ông ta, sẽ càng không đi Đường gia ở, chỉ nhiều lần cảm tạ ý tốt của ông ta. Lại không nghĩ đến đến, Đường gia sẽ tìm đến mẫu thân mình, vì kín đáo đưa khuê nữ Đường gia cho hắn, cùng chung bức Vương thị đi.

Trần Thế Anh và Vương Quyên Nương chung đụng nhiều năm, vẫn cảm thấy Vương Quyên Nương ôn nhu hiền thục, tri thư đạt lễ. Tình cảm của hai người cũng vô cùng tốt, tình tựa như tỷ đệ, so với tỷ đệ còn muốn thân mật hơn.

Cho nên, hắn căn bản không tin tưởng lời mẫu thân hắn nói, tỷ tỷ làm sao có thể vênh váo, làm sao có thể không đợi hắn trở về biết rõ tình huống, liền giận dỗi chạy về nhà mẹ đẻ... Nàng, khẳng định là bị bọn họ bức đi.

Trần Thế Anh tức giận không chịu nổi, chạy tới Vương gia tìm Vương Quyên Nương. Càng không nghĩ tới là, Vương Quyên Nương thế nhưng vào mấy ngày trước liền lập gia đình.

Trần Thế Anh hồn bay phách lạc trở về nhà. Hắn biết rõ Vương Quyên Nương là bị bức ép, cho dù lập gia đình cũng là bị bức ép. Hắn không có cách nào hận nương của mình, tất cả tức giận đều phát ở trên người Triệu Nhị bá cùng Đường gia.

Hắn kiên quyết không đồng ý thú nữ nhi Đường gia.

Nhưng mẫu thân hắn không chỉ cùng Đường gia trao đổi biểu lễ, thế nhưng còn thu hai ngàn lượng bạc của Đường gia, cùng với một tòa trạch viện giá trị ngàn lượng ở thị trấn Tam Thanh. Mẫu thân hắn là đang lấy loại hành vi này, bức bách hắn thú Đường gia nữ!

Nếu như lúc này trả lại hết những gì mẫu thân thu cho Đường gia, bị Đường gia nháo ra, vậy giải Nguyên lang này của hắn có thể liền trở thành trò cười. Làm không tốt, ngay cả cử nhân cũng có thể bị đoạt...

Ngay tại thời điểm hắn không biết nên đi con đường nào, khi đó phu nhân Ngô đại nhân là Huyện thái gia huyện Tam Thanh kịp lúc đến nhà hắn, làm mai cho nhị khuê nữ Giang đại nhân.

Cửa hôn sự này, hắn đáp ứng, mẫu thân hắn cũng đáp ứng. Suy tính hết lần này đến lần khác, hắn cũng đáp ứng Đường gia nữ vào cửa, nhưng chỉ có thể làm thiếp.

Đường gia biết rõ nhà mình không tranh được với Giang gia, cũng nhìn ra Trần Thế Anh hận Đường gia cực kỳ, cũng không dám làm lớn thêm, chỉ tranh thủ thân phận quý thiếp cho khuê nữ.

Bởi vì mẹ của hắn có một nhược điểm bị người Đường gia bắt lấy, Trần Thế Anh cuối cùng cũng đành phải đồng ý Đường gia nữ làm quý thiếp.

Năm thứ hai thi đình hắn được Hoàng thượng điểm Thám hoa, có thể trực tiếp tiến vào Hàn lâm viện. Nhưng hắn buông tha cho cái cơ hội thật tốt này, mà là trực tiếp yêu cầu đi Giang Nam nhậm chức huyện lệnh một phương.

Hắn không có cách nào, hắn không dám làm quan ở kinh thành. Khi đó, hắn còn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi hai tay trống trơn, tiền trong nhà là Đường gia, người trong nhà là Giang gia, sau mua đầy tớ có người Đường gia trà trộn vào hay không, hắn cũng không biết...

Huyện Tam Thanh cách kinh thành chỉ có hơn hai trăm dặm, phủ Thạch Châu cách kinh thành vẻn vẹn hơn năm trăm dặm. Nương hắn cường thế, hắn sợ nương của mình không nghe khuyên bảo, bị Triệu gia, hoặc là Đường gia liên lụy, lại làm ra chuyện gì.

Giang thị coi như không tệ, bên ngoài cũng không dám vô cùng ngỗ nghịch bà bà.

Hắn nghĩ tới, đi trước Giang Nam ngàn dặm bên ngoài làm quan, để cho Giang thị quản gia, lại bồi dưỡng một ít người cho mình đắc dụng, chủ yếu nhất là vây khốn nương hắn...

Trần Thế Anh kéo suy nghĩ về, vừa tức vừa thẹn, đỏ bừng cả khuôn mặt. Nói: "Người Đường gia thật là quá đáng giận! Khi đó, đệ ngay cả Đường gia cũng chưa từng đến, làm sao có thể có đầu có đuôi cùng cô nương nhà ông ta." Lại nói: "Tỷ, đệ là tỷ nuôi lớn, tính tình của đệ thế nào tỷ còn không rõ ràng lắm sao? Vì cái gì tỷ cũng không ngẫm lại biện pháp, chờ đệ trở lại đây? Chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa..."

Vương thị khóc sụt sùi nói: "Khi đó, ta cảm thấy được trời cũng sụp đổ. Ta không có gì cả, không có Anh đệ, không có thân đệ đệ, không có ..." Trong sạch, nhưng hai chữ này đích xác nói không nên lời, bà dừng một chút lại nói: "Ta cũng nghĩ, ta còn sống làm gì? Chết thôi. Về nhà mẹ đẻ, ta liền đóng cửa lại thắt cổ, nào biết mệnh chưa đến tuyệt lộ, bị cha ta phát hiện cứu xuống..."

Đại phu đến khám bệnh là họ hàng với mẫu thân chết đi của Vương thị, chờ Đinh thị và Vương lão hán không ở bên cạnh, lặng lẽ nói cho Vương thị, bà mang thai.

Vương thị biết rõ tin tức khiếp sợ này, đều mơ hồ, vừa mừng rỡ lại sợ hãi. Bà không biết nên làm sao, chỉ có đi tìm cha ruột thương lượng một chút. Nào nghĩ đến bà đến phòng cha mình, lại ở ngoài cửa nghe được Đinh thị cùng Vương lão hán nói chuyện.

Vương lão hán nói, đến cùng là thân khuê nữ, đã bán nàng một lần, lần này cho dù gả lần hai, cũng tìm nam nhân hơi chút vừa ý.

Nhưng Đinh thị nói, Triệu thị tung tin để Vương Quyên Nương nhất định phải gả đi đến địa phương xa ở trong vòng nửa tháng. Thời gian ngắn như vậy, cho dù là cô nương trong sạch tìm khắp cũng không được hậu sinh tốt, đừng nói đưa hàng đã xài làm con dâu nuôi từ bé người ta. Cũng kêu Vương lão hán đừng quản, mụ có biện pháp gả nàng đi địa phương xa.

Vương lão hán còn nói, hắn biết rõ Đinh thị thu lễ Triệu thị cùng Đường gia, lại muốn bán Vương Quyên Nương kiếm tiền một lần nữa. Lại không thể làm được quá mức, Vương Quyên Nương đã treo cổ một lần, bức nóng nảy thì sẽ treo cổ lần thứ hai.

Đinh thị nghe có chút sợ, nếu như Vương Quyên Nương thắt cổ thật, thì mụ một văn bạc đều không kiếm được, mới đáp ứng. Trước phải thả ra tin tức gả Vương Quyên Nương, nếu như trong vòng nửa tháng có người nhà tốt cầu hôn, liền gả. Nếu như không có người nào cầu hôn, thì để tùy ...

Vương thị nghe, chân cũng mềm đi, thật vất vả đỡ tường về trong phòng mình. Nàng nằm ở trên giường, suy đi nghĩ lại, liền nghĩ ra đại khái.

Anh đệ không phải là cái loại người không cẩn thận đó, làm sao có thể vô cớ đi Đường gia ở, càng không khả năng say rượu mất lý trí.

Còn nghĩ đến bà bà, không, hiện tại phải nói là Triệu thị, Triệu thị nhiều năm qua cũng chưa từng có sắc mặt tốt đối với mình, nói gần nói xa đều là ghét bỏ. Về sau Anh đệ mất hứng nói Triệu thị mấy lần, Triệu thị cõng Anh đệ càng thêm thay đổi sắc bén trước đó, mắng khó nghe hơn không nói, còn từng véo bà, kêu bà đừng làm hồ mị tử, không cần mơ ước nhi tử của mụ. Nói một nữ nhân nông thôn, không giúp được nhi tử của mụ một chút bận rộn, còn chiếm cái hố này làm gì...

Lại thì ra, Triệu thị bấu víu đến chức cao, liền vội vã đuổi mình đi.

Nàng sờ sờ bụng, nàng nên trốn đi địa phương khác, đợi đến Anh đệ trở về đón nàng về Trần gia sao? Nàng đầy đủ tin tưởng, Anh đệ vừa về đến, thì sẽ đón nàng trở về.
Nhưng là, nàng cũng đầy đủ tin tưởng, nếu như mình về Trần gia, Triệu thị có bản lĩnh lăn qua lăn lại hài tử trong bụng nàng mất đi, sau đó lại tìm cách đuổi nàng đi ra, thậm chí cũng muốn mệnh của nàng.

Nàng có sống hay không đã không quan trọng, nhưng nàng không bỏ được đứa nhỏ trong bụng, nàng không thể để cho hài tử này còn chưa mở mắt chào đời thì chết từ trong trứng nước. Nàng, muốn bảo vệ hài tử của hắn.

Nhưng Đinh thị rõ ràng là muốn bán nàng.

Vương thị không biến sắc, nghĩ tới làm sao chạy ra khỏi cái nhà này, làm sao đến một chỗ địa phương không có ai nhận biết sinh hạ hài tử ra, từ đây sống nương tựa lẫn nhau.

Vài ngày sau, thật có người một nhà tới cầu hôn. Nhi tử nhà này sắp chết, bọn họ muốn kết hôn Vương thị đi xung hỉ.

Nhưng Đinh thị lại công phu sư tử ngoạm, đòi mười lượng sính lễ. Rất nhiều đại cô nương thanh bạch, cũng sẽ không đòi sính lễ cao như thế. Đinh thị chính là cố ý khó xử Trần gia, khiến Trần gia biết khó mà lui, mụ sẽ bán Vương thị đi địa phương xa...