Nông Kiều Có Phúc

Chương 172: Sở Tam lão gia.



Trần A Phúc vội vàng thả đồ trong tay ra, cùng với Vương thị, gọi Mục thẩm, Tằng thẩm đi phòng bếp. Lúc này cách giờ Dậu còn có hơn nửa canh giờ, không thể nào làm quá phức tạp tốn thời gian, chỉ có thể xào vài món ăn gia đình, trộn vài thức ăn nguội, lại làm một ít món kho.

Trước nấu cơm xào rau, thừa dịp bọn họ lúc ăn cơm, lại làm bánh ngọt tơ vàng.

Trần A Phúc suy nghĩ một chút, định một cái thực đơn. Nước sốt thịt thỏ, nước sốt gan heo, nước sốt xương sườn, nước sốt đậu rang, rau trộn tam tơ, rau trộn mộc nhĩ, tỏi giã rong biển sợi, củ lạc bơ đường, cọng hoa tỏi non xào thịt, tôm viên hoàng kim, thịt dê cuộn hành, thịt bò nấu củ cải, xào song nấm, tay gấu đậu phụ, gà hầm. Tổng cộng bốn nước sốt, bốn lạnh, sáu nóng, một canh.

Định xong, mấy người bắt đầu bận việc.

Tằng thẩm tử cúi đầu biến mất vui vẻ nơi đáy mắt. Nếu là trước kia, bà nhất định sẽ cảm thấy, một ít món ăn này trừ tôm viên hoàng kim chưa nghe nói qua, món ăn khác đều lại quá bình thường, cho dù là nữ đầu bếp Đường Viên, làm được đều phức tạp hơn mấy món này. Không biết các chủ tử vì sao không lưu ở Đường Viên ăn cơm, nhất định phải tới Lộc Viên ăn.

Từ ngày đó ăn nồi lẩu, mới biết được thì ra đại cô nương tuổi còn trẻ tay nghề thế nhưng đạt tới loại cảnh giới này. Hơn nữa trong mấy ngày này, mặc dù xào đều là món ăn bình thường nhất, nhưng khẩu vị chính là ngon. Ngày hôm qua Mục tẩu tử có việc, bà vào bếp xào vài món thức ăn, ông trời, không nghĩ tới tay nghề của bà cũng tiến bộ thần tốc, đúng là so với trước kia làm món ăn ăn ngon hơn nhiều ...

Ngụy thị cũng tiến vào phòng bếp giúp đỡ nhóm lửa. Nàng vừa làm việc, vừa nói về nhân sinh truyền kỳ Sở Nghiễm Khai Sở Tam lão gia cho Trần A Phúc. Nghe nàng nói, Sở Tam lão gia mười lăm tuổi đi biên quan, đến năm nay ba mươi lăm tuổi trở về, đã toàn bộ hai mươi năm, lập được vô số chiến công. Tám năm trước, vừa mới hai mươi bảy tuổi hắn liền đuôc phong Tây Tiến bá, cùng tuổi còn lên làm tổng binh Ngọc Thành, là Tổng binh đại nhân trẻ tuổi nhất Đại Thuận Triều. Hắn là nhi tử lão hầu gia thích nhất, cũng là thúc thúc Sở đại gia thích nhất, lại là kiêu ngạo của người Sở gia.

Mặc dù mấy năm này biên quan đều đặc biệt ổn định, nhưng bổn ý của Thánh thượng vẫn hy vọng Sở Tam lão gia tiếp tục trấn thủ biên quan tại Ngọc Thành. Nhưng lão hầu gia mấy lần thượng tấu, nói mình già rồi, sốt ruột nhớ con, còn từng khóc, mới khóc Sở Tam lão gia trở về.

Xem vẻ mặt Ngụy thị, là sùng bái với vị Sở Tam lão gia kia có phải hay không.

"Vĩnh Ninh Hầu phủ húng ta, xuất ra ba người nhất Đại Thuận Triều. Người thứ nhất là lão lão hầu gia đã qua đời, ông hai mươi hai tuổi phong hầu, là Hầu gia trẻ tuổi nhất. Tam lão gia nhà ta, hai mươi bảy tuổi làm tổng binh, là Tổng binh đại nhân trẻ tuổi nhất. Đại gia nhà ta, hai mươi hai tuổi làm Tham tướng, là lão gia từ quan tam phẩm trẻ tuổi nhất." Ngụy thị đặc biệt đắc ý nói.

"Lão hầu gia nhà tỷ khóc Sở Tam lão gia trở về, sẽ không sợ lỡ tiền đồ của ông ấy?" Trần A Phúc tiện hỏi.

"Chao ôi, lão hầu gia cũng không có cách nào, ông ấy gọi Tam lão gia trở về, không chỉ là nhớ ngài ấy, còn là để ngài ấy và tam phu nhân trở về hỗ trợ trông coi Hầu phủ..." Ngụy thị có lẽ cảm thấy nói được quá nhiều, vội vàng ngậm miệng lại.

Tằng thẩm tử sững sờ, hỏi: "Tam lão gia và tam phu nhân hồi kinh, không ở Tây Tiến bá phủ sao?"

Ngụy thị lắc đầu nói: "Không, lão hầu gia để cả nhà bọn họ đều vào Hầu phủ ở, nói Tam lão gia từ nhỏ liền ở bên ngoài, ít ỏi hiếu kính lão nhân gia ông. Kêu Tam lão gia nhất định phải về Hầu phủ ở vài năm, ở bên cạnh ông hiếu kính nhiều hơn."
Tằng thẩm tử cười rộ lên, thấp giọng nói: "Tam phu nhân về Hầu phủ liền tốt rồi, nếu như Hầu phủ lại bị bà ta..." Tằng thẩm tử lấy đầu ngón tay như chữ hai, nói tiếp: "Bị bà ta quản, tương lai giao vào trong tay Sở đại gia, còn không phải thành cái thùng rỗng à."

Ngụy thị cười nói: "Cho nên, lão hầu gia mới gọi bọn họ về. Tam phu nhân lợi hại, nhà mẹ đẻ lại được thế, trước kia quan hệ cùng đại... cùng chủ tử nhà ta cũng tốt, lại không sợ... cái người kia. Có nàng ấy trấn giữ, nhị phu nhân liền nhảy không dậy nổi. Về sau, chuyện nội viện do tam phu nhân quản, chuyện ngoại viện và bên ngoài phủ sẽ do Tam lão gia trông coi. Thời gian Lão hầu gia nhàn rỗi cũng nhiều, có thể nhiều đến Đường Viên ở mấy ngày."

Trần A Phúc nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng mà không hỏi kỹ. Không phải là nàng không bát quái, kỳ thật nàng đối với rất nhiều chuyện đều đầy lòng hiếu kỳ. Chỉ là cảm thấy chuyện Hầu phủ không liên quan nàng, nàng lại không thích nội viện cái gì, hậu trạch, gia đấu mấy danh từ có chút xa xôi này, cho nên trừ cảm thấy hứng thú đối với vị anh hùng Sở Tam lão gia nào đó ra, cái khác đều không hứng thú.

Món ăn chuẩn bị được tương đối, Trần A Phúc lại đi sảnh phòng thượng phòng kêu người ta mang bàn bát tiên lên gian giữa, lấy ra bộ đồ ăn bằng đồ sứ hoàng dứu sáu màu tinh tế. Đây là Đường Viên đưa tới làm năm lễ, vừa vặn công dụng đẩy ra.

Lại cầm đàn Thanh Hoa nhưỡng ra. Suy nghĩ một chút, nghe nói võ tướng uống rượu đều lợi hại, lại cũng lấy ra một vò Thanh Hoa nhưỡng khác.

Trần Danh căng thẳng không ngừng đi lòng vòng ở trong phòng, ngay cả da thịt trên mặt đều đang không ngừng run run. Thấy trên bàn bát đũa đều dọn xong, càng sợ.

Hắn nói với Trần A Phúc: "A Phúc, cha sợ hãi. Trước nhìn thấy Sở đại nhân, cha đều hù dọa ăn không ngon, hiện tại phải nhìn thấy lão hầu gia, càng sợ. Nghe nói, những quý nhân kia một khi mất hứng, là muốn đánh người. Cha sợ nói sai lời, sẽ liên lụy các con."

Trần A Phúc khuyên nhủ: "Lão hầu gia lại không phải là kẻ điên, như thế nào sẽ vô lý đánh người đây. Xem tính tình Sở đại nhân, gia gia và thúc thúc của hắn hẳn là sẽ không phải ương ngạnh như vậy."

Thầm nói, nếu như ông biết rõ Sở Tam lão gia là bá gia, là tổng binh, lại là Đại tướng quân đánh đến kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật, đây không phải là càng sợ sao.

Một bên Đại Bảo cũng nói: "Ông ngoại đừng sợ, Sở thái gia gia rất tốt, sẽ không tùy ý phát giận."

Trần Danh lại nói: "Lần này cha cũng không lên bàn bồi bọn họ ăn cơm, để ba người bọn họ tự mình ăn, được không?"

Trần A Phúc nói: "Vậy hãy để cho bọn họ tự mình ăn đi. Dù sao bọn họ cũng không phải là khách nhân chúng ta thỉnh, là bọn hắn tự mình đến."

Sắp đến giờ Dậu, Trần Danh run rẩy hai chân dẫn A Lộc, Đại Bảo đi cửa nghênh đón. Còn không ngừng dặn dò bọn họ không cần nói nhiều lời, nói nhiều tất nói hớ.

Trần A Phúc thì dẫn Tằng Tiểu Thanh xếp đặt món kho và thức ăn nguội ở trên bàn trước.

Đột nhiên, nghe được ngoài viện một trận huyên náo. Tiếp theo, nghe được Trần Danh sợ run run giọng nói: "Thảo dân gặp qua lão hầu gia, gặp qua hai vị đại nhân." Có một chút thở không ra hơi, rõ ràng là bị hù dọa không nhẹ.

Lại nghe được thanh âm Đại Bảo và A Lộc: "Tiểu tử gặp qua lão hầu gia, gặp qua hai vị đại nhân."

Đại Bảo thanh âm thật lớn, ngược lại không một chút sợ hãi.

Một thanh âm lão giả truyền đến: "Mau mau xin đứng lên, là chúng ta mặt dày mày dạn chủ động tới nhà ngươi ăn cơm, không cần đa lễ."

Truyền đến thanh âm Sở Lệnh Tuyên: "Trần thúc cũng đừng khách khí như vậy, đều là người quen, còn phải thường xuyên lui tới, lễ nghi quá nhiều ngược lại không đẹp."

Hẳn là lời nói mang vui vẻ, không có lạnh lùng như trước. Nhưng mà, tiếng "Trần thúc" kia không chỉ gọi đến Trần Danh giật mình, ngay cả mấy người trong phòng bếp đều có chút hù dọa. Ánh mắt Ngụy thị lại nhìn Trần A Phúc một cái.

Tiếp theo một giọng nam xa lạ cởi mở truyền đến: "Ha ha ha, nghe Tuyên Nhi nói, thức ăn nhà ngươi làm được ăn thật là ngon. Vậy nên, ta trước khi hồi kinh, còn mặt dày đạp cửa đến nhấm nháp đây."