Nông Kiều Có Phúc

Chương 163: Nói không nên lời.



Thấy tiểu tử chớp chớp mắt đậu xanh nhỏ, lại hơi cong môi một cái, bát quái đến không thôi, Trần A Phúc rất bất đắc dĩ. Vật nhỏ này có đôi khi đặc biệt ngây thơ, có đôi khi đầu óc lại đặc biệt nhiều, hôm nay mới phát hiện nó còn hơi có chứng vọng tưởng.

Nàng giận nó một cái nói: "Con nói hươu nói vượn cái gì chứ. Ta sớm nói với con rõ ràng rồi, ta và hắn là người của hai thế giới, chúng ta một người trên trời, một người dưới đất, làm sao có khả năng cùng một chỗ đây. Đời trước Lưu Húc Đông cùng ta chênh lệch còn không lớn như thế, ta cũng bị quăng đến thảm như vậy. Sống lại một đời, ta không thể sẽ ngu xuẩn đến sẩy chân ở cùng một chỗ, lại đi bấu víu cành cây cao. Huống chi, hắn giống như đã có nữ nhân nhìn trúng, nói không chừng qua không được bao lâu liền sẽ cưới vợ. Chao ôi, tiểu bằng hữu Yên Nhi lại có nhiều thêm một mẹ kế, đứa nhỏ đáng thương."

Trần A Phúc nói xong, còn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bẻ một phần trong năm mảnh gỗ vụn xuống, còn dư lại cất vào hà bao trong không gian, ra không gian. Thời điểm rời không gian, còn nghe thấy Kim Yến Tử ở phía sau mạnh miệng: "Không thể nào, ta chính là phân tích sư tình cảm tâm lý nha, thế nào sẽ nhìn lầm người chứ..."

Trần A Phúc lại đi kho hàng, ôm hai khối thịt dê lớn đông lạnh đến đông cứng ra, để Tiết Đại Quý dùng cái bào cắt thịt dê. Cắt ra miếng thịt như vậy, không chỉ mỏng hơn dùng đao cắt miếng thịt nhiều lắm, còn đánh cuốn, đẹp mắt lại dễ gắp.

Nước canh gà đã nấu đậm đặc, Trần A Phúc xào nguyên liệu nồi lẩu, rồi tiếp tục thêm canh gà vào nấu. Đương nhiên, thêm thời điểm canh gà, thuận tiện cũng thêm chút mảnh vụn Yến Trầm Hương vào.

Trời càng lúc càng tối, bầu trời bay tuyết rơi như lông ngỗng. Mà từ cửa sổ phòng bếp bay ra mùi thơm, khiến người ta nhịn không được nghỉ chân, dùng sức hít vào.

Tằng Lão Đầu ngửi hương vị càng ngày càng thơm ngon nói: "Ông trời, ta sống một bó tuổi như thế rồi, trước đến giờ còn chưa ngửi qua mùi vị thơm như thế."

Mấy người Trần A Phúc đang bận rộn khí thế ngất trời trong phòng bếp, nàng nhìn thấy bên ngoài bông tuyết càng bay càng lớn, trong lòng càng thêm mừng thầm vài phân. Đây là thời tiết tốt nhất ăn lẩu.

Hiện tại rau xanh không nhiều, món ăn mặn chỉ có thịt dê cuốn, tôm, thịt heo viên cùng cá viên, thức ăn có cải trắng, mầm đậu, ngó sen lát, nấm hương, bánh phở, đậu da. Vì thuận tiện nhà mình ăn lẩu cùng với mời khách, Trần A Phúc đặc biệt cho người dùng sắt lá làm bốn cái lò than tự chế, cùng với bốn bàn vuông rỗng ruột ở chính giữa.

Trần gia mua không nổi than ngân sương, La Đại Nương lại để cho người về Đường Viên cầm một chút qua đây.

Trong sảnh phòng thượng phòng xếp một bàn nồi lẩu, do Trần Danh cùng A Lộc, Đại Bảo, La quản sự bồi Sở Lệnh Tuyên ăn. Trong Đông phòng xếp hai bàn, một bàn nồi lẩu, Vương thị bồi La Đại Nương, Ngụy thị, Tống mụ mụ, Tằng thẩm tử, Mục thẩm tử ăn. Còn có một bàn không phải là nồi lẩu, là một chút nước sốt rau và thức ăn, đây là bọn nhỏ ăn, do Trần A Phúc bồi bọn họ ăn. Trong phòng bếp xếp một bàn nồi lẩu, là bọn hạ nhân nam ăn, xem như hoan nghênh đám người Tằng Lão Đầu.

Trong sảnh phòng người ít nhất, chuẩn bị món ăn lại nhiều nhất, thịt dê cuộn sáu đĩa to, bốn đĩa cá viên, bốn đĩa thịt heo viên, rau dưa cũng nhiều, kết quả vẫn không đủ. Lại để cho người đào làm sáu đĩa thịt dê cuộn, rửa hai chậu rau nhỏ, cuối cùng ăn đến thức ăn món ăn mặn đều không còn, mấy người mới để đũa xuống.

Một bàn này trừ Đại Bảo rộng mở cái bụng nhỏ không lớn để ăn no bụng ra, mấy người…khác gần như không động thịt dê cuốn. Mười hai đĩa thịt đê cuốn, trừ Đại Bảo ăn non nửa đĩa, khác gần như toàn bộ vào bụng Sở Lệnh Tuyên.

Trần A Phúc ngẫu nhiên đi ra xem một chút, trong lòng đều vừa kéo vừa kéo, rất sợ hắn ăn sa dạ dày.

Sở Lệnh Tuyên ăn xong, cực kỳ thỏa mãn dùng khăn lụa xoa xoa mồ hôi trên trán. Cười nói với Trần A Phúc: "A sư phụ thật sự là tâm tư linh lung, điều chế ra mỹ thực lúc nào cũng khiến người ta muốn ngừng mà không được. Nồi lẩu này, so với nồi lẩu ta ăn ở đại tửu lâu Hồng Vận ở kinh thành muốn ngon hơn nhiều. Qua vài ngày ông nội của ta sẽ từ kinh thành chạy tới nơi này lễ mừng năm mới, ông nội của ta là thích ăn ngon nhất. Đến thời điểm đó, còn thỉnh Trần sư phụ làm nhiều mấy lần dạng nồi lẩu này cho lão nhân gia ông, để cho lão nhân gia ông cao hứng vui vẻ."

Trần A Phúc gật đầu đáp ứng. Trong lòng có chút buồn cười, cũng không biết là làm cho hắn, hay là làm cho Sở lão hầu gia.

Rồi Sở Lệnh Tuyên nói với La quản sự: "Lần này ta từ Định Châu mang về mười đầu dê béo đến từ quan ngoại, ngày mai ngươi đưa hai con qua đây... Không đúng, trong nhà giữ một con, còn dư lại đều đưa lại đây."

La quản sự khom người xác nhận.

Sở Lệnh Tuyên đứng dậy cáo từ, Tống mụ mụ cầm lấy một cái chăn lụa nhỏ bao vây lấy Sở Hàm Yên, Sở Lệnh Tuyên từ trong tay Tống mụ mụ tiếp nhận Sở Hàm Yên ôm vào trong ngực, một đám người ra cửa. Trần A Phúc lại để cho Giả Sơn và Tiết Đại Quý đưa huynh muội Đại Hổ về nhà.

Không biết bão tuyết ngừng vào lúc nào, trên mặt đất phủ một tầng tuyết trắng thật mỏng, bầu trời xuyết đầy hàn tinh lóe lên, tỏ ra giữa chân trời càng vắng lạnh sáng ngời.

Ra khỏi Lộc Viên, gió càng lớn. Gió lạnh thổi qua đồng ruộng trống trải, xẹt qua cành khô treo đầy băng tuyết, cọ xát lỗ tai gào thét mà qua.

Có lẽ nguyên nhân là nữ nhi áp vào ngực, Sở Lệnh Tuyên cảm thấy trong nội tâm ấm áp dị thường. Nhiều năm qua, cho dù là ở đêm hè, cho dù bên cạnh vây quanh càng nhiều người, hắn đều cảm thấy trong lồng ngực vắng vẻ, vô cùng cô đơn cùng vắng vẻ. Mà giờ khắc này, trong lồng ngực hắn không chỉ có ấm áp, còn có thỏa mãn khác thường...

"Di di, Đại Bảo." Sở Hàm Yên kêu lên ở bên tai của hắn.

Sở Lệnh Tuyên dừng lại bước chân quay đầu nhìn lại, cửa Lộc Viên, còn đứng hai bóng dáng một cao một thấp. Rõ ràng, hai cái bóng dáng kia đang ngắm nhìn bọn họ bên này.

Thấy bọn họ quay đầu lại, bóng dáng thấp giơ cao cánh tay vẫy tay với bọn họ.

"Khanh khách..." Hai tiếng cười nhẹ rõ ràng vang lên ở bên tai Sở Lệnh Tuyên.

Đây là tiếng cười của nữ nhi! Nữ nhi, có thể cười ra tiếng.

Lần đầu tiên nghe thấy tiếng cười nữ nhi, Sở Lệnh Tuyên kích động vạn phần. Hắn nhìn khuê nữ một chút, chỉ thấy con bé nhìn phía hai người xa kia cười đến mặt mày cong cong. Lại nhẹ nói nói: "Thích, di di... Đại Bảo."

Sở Lệnh Tuyên lại càng cao hứng, lại có chút bị thương, hỏi: "Khuê nữ không thích phụ thân?"

Sở Hàm Yên ôm cái cổ hắn, thu hồi ánh mắt, dùng gò má của mình cọ cọ gò má của hắn, nói: "Thích... Phụ thân."

Sở Lệnh Tuyên cười ra tiếng, nói: "Khuê nữ ngoan, phụ thân cũng thích con."

"Còn phải... thích... Di di, Đại Bảo." Sở Hàm Yên mềm mại nói ra, lại thúc giục một tiếng: "Phụ thân, nói..."
Trong veo, tiểu cô nương đôi mắt sáng rực nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chờ đợi.

"Ực... Ừ.." Sở Lệnh Tuyên lại quay đầu lại nhìn hai bóng dáng kia một chút, kề lỗ tai Sở Hàm Yên nói: "Khuê nữ, phụ thân là nam nhân, có mấy lời khó mà nói ra miệng."

Mặc dù Sở Lệnh Tuyên cũng không nói được lời nói tiểu cô nương muốn nghe, nhưng hắn hà hơi nóng hừng hực thổi tới trong lỗ tai mình, ngứa, nóng ấm, làm cho con bé cảm thấy chơi thật thú vị, lại cười khanh khách hai tiếng.

Sở Lệnh Tuyên chứng kiến bóng dáng nhỏ còn đang vẫy tay với bọn họ, hắn nhìn trong chốc lát, mới quay người lại đi đến Đường Viên.

Cho đến khi phụ nữ Sở Lệnh Tuyên chuyển qua vài ngọn cây khô kia, nhìn không thấy bóng dáng nữa, Đại Bảo mới bỏ tay xuống.

Trần A Phúc cười nói: "Nhìn không thấy bọn họ rồi, nên trở về thôi."