Nối Lại Mối Tình Đầu

Chương 40



Trạng thái tinh thần của bà không tốt, hai ngày nay cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, không ăn uống được gì.

Bà lúc còn trẻ sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì chết yểu, một đứa con khác cũng là con gái, khi đó còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, bà sau khi sinh liền ngâm con mình trong nước cho chết đuối, lúc đã lớn tuổi, bà rốt cục cũng sinh được một đứa con trai lúc tuổi già.

Con trai bà cũng đã kết hôn, mà không chừng hai năm liền ly hôn, cũng không có con nối dõi, bà lúc nào cũng ngóng trông hắn sau khi ra tù có thể lần nữa thành gia lập nghiệp, không nghĩ tới người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Hứa Miểu đi thang máy tới bệnh viện, xới một chén cơm ngồi ở bên giường đút bà, nhưng mà bà lại quay đầu đi chỗ khác, hai mắt vô thần mà lẩm bẩm: "Khi đó trần nhà sụp, liền nói là có tai hoạ..."

Nhìn thấy bà ngày càng già thêm, Hứa Miểu cổ họng khô sáp, không biết nên nói cái gì, cậu đem nước canh ra thổi nguội một chút, âm thanh khàn khàn nói: "Bà uống một chút đi —— "

Bỏ ra gần một canh giờ, rốt cục cũng khuyên được bà uống vào mấy ngụm canh.

Hứa Miểu giúp bà nằm xuống nghỉ ngơi, giúp bà đắp chăn cẩn thật, cậu cầm theo hộp giữ ấm chậm rãi rời khỏi bệnh viện.

Giang Nhất Phàm ở trong xe chờ cậu, Hứa Miểu mở cửa xe, hướng hắn cười cười: "Chờ lâu không?"

"Không." Giang Nhất Phàm chếch con ngươi, âm thanh vẫn là rất khàn: "Bà có khỏe không?"

Hứa Miểu cài dây an toàn, vừa nói: "Vẫn cứ như vậy, không chịu ăn chỉ uống vài ngụm canh, ngày mai là tết nguyên tiêu, ai, cũng không thể ở bệnh viện ăn tết đi."

"Bà đây là có khúc mắc, cần thêm thời gian." Giang Nhất Phàm cầm tay lái, chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe, "Buổi tối tết nguyên tiêu chúng ta có thể đến bệnh viện với bà."

Hứa Miểu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được."

Đến ngày tết nguyên tiêu, Hứa Miểu mời Đàm Diệu, Trần Tuấn Soái, Diệp Na cùng Triệu Minh Minh đến nhà chơi, nhưng mà Triệu Minh Minh cùng Đàm Diệu đều có hẹn, chỉ có Trần thiếu cùng Diệp Na lại đây.

Giang Nhất Phàm cổ họng còn chưa khoẻ hẳn nên không thể ăn cay, cho nên Hứa Miểu liền lấy ra nồi uyên ương, có thể cùng nhau ăn lẩu cho náo nhiệt.

Trần Tuấn Soái ngồi đối diện với Giang Nhất Phàm, lần trước Hứa Miểu đã nói như vậy, hắn cũng không bày sắc mặt khó ở với Giang Nhất Phàm, lúc ăn cơm cũng sẽ tán gẫu hai câu.

Ăn món lẩu, Hứa Miểu đột nhiên ý thức Diệp Na từ lúc đến cho đến bây giờ cũng không mở miệng, cậu ngước mắt nhìn về phía cô, hỏi: "Diệp Na em là sao vậy? Làm sao nãy giờ không nói chuyện?"

Dứt lời, ánh mắt mọi người quay sang, khoé mắt Diệp Na liếc về phía ánh mắt Giang Nhất Phàm, sắc mặt nhất thời trở nên mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, "Ăn lẩu đi, nói cái gì đây."

Giang Nhất Phàm nghe vậy hạ đôi mắt, trầm mặc không nói.

Chú ý tới ánh mắt Diệp Na, Hứa Miểu nhạy bén cảm giác được có chút kì quái, cậu chếch đôi mắt nhìn về phía Giang Nhất Phàm, không tự chủ được cau mày.

Hồi học cấp ba, Giang Nhất Phàm cùng Diệp Na cũng coi như là có quen biết, tuy rằng không quá quen, nhưng gặp nhau vẫn là có chào hỏi. Bởi vì Diệp Na thi đại học xong liền ở một khu nhà cao đằng trong thành phố, cho nên thỉnh thoảng ba người bọn họ còn có thể tụ tập được một chốc.

Thế nhưng hiện tại khi gặp lại, Diệp Na cùng Giang Nhất Phàm lại không nói câu nào.

Này quá kì quái.

Hứa Miểu cảm thấy buồn bực, chờ bọn họ trở về, cậu trực tiếp hỏi Giang Nhất Phàm: "Anh và Diệp Na là có chuyện gì sao?"

Giang Nhất Phàm thu dọn bàn ăn, nghe thấy động tác liền dừng lại, không biểu cảm gì mà trả lời: "Tại sao đột nhiên hỏi cái này?"

"Không. Nhìn thấy hai người không nói lời nào cảm thấy có chút kì quái." Hứa Miểu thu dọn bát đũa, làm bộ không quan tâm, "Nếu không phải em biết Diệp Na đã có người yêu, đoán chừng cho rằng em ấy thích anh."

Giang Nhất Phàm cau mày, âm thanh cũng chìm xuống: "Em đừng suy diễn."

"Em không có suy diễn." Hứa Miểu nói xong, chú ý tới vẻ mặt hắn, dừng một chút, "Anh sốt sắng như vậy làm gì?"

Giang Nhất Phàm không muốn cùng cậu tiếp tục cái đề tài này, rũ xuống đôi mắt, ngữ khí có chút qua loa: "Không có."

Hứa Miểu không còn tâm tình dọn dẹp, thẳng tắp nhìn hắn, "Hai người cuối cùng có bí mật gì?"

"Không có." Giang Nhất Phàm nói.

Âm thanh Hứa Miểu to hơn, cắn răng nói: "Giang Nhất Phàm, anh đừng coi em là kẻ ngốc."

Giang Nhất Phàm nâng lên mí mắt, như không như có thở dài một tiếng, an ủi cậu: "Tôi không coi em là kẻ ngốc, tôi và Diệp Na không có bí mật gì, em đừng suy nghĩ nhiều quá."

"Em không có nghĩ gì nhiều!" Hứa Miểu táo bạo mà nâng cao âm lượng, cậu ghét nhất là người khác nói cậu nghĩ quá nhiều, trước đây cực kì phi thường phi thường phản cảm câu nói này.

Bầu không khí đột nhiên yên lặng.

Giang Nhất Phàm cũng trầm mặc, nhìn thấy Hứa Miểu tức giận, hắn không biết nên làm thế nào cho phải.

Câu gào thét kia triệt để tiêu tán trong không khí, lại nặng trình trịch mà đè trong lòng, khiến người ta không thở nổi.

Hứa Miểu đi ngang Giang Nhất Phàm, lấy khăn giấy lau tay, thấp giọng nói: "Em đi bệnh viện."

Giang Nhất Phàm để bát đũa xuống, âm thanh khàn khàn: "Tôi đưa em đi."

"Không cần."

Hứa Miểu giấu mình trong áo khoác, lẻ loi mà đi trong gió rét.

Bầu trời đen kịt, mặt trăng rất tròn, không có sao.

Trên đường các đứa nhỏ cùng nhau tụ lại vui chơi, mỗi đứa đều có một cái đèn hoa đăng, phi thường náo nhiệt.

Hứa Miểu nhìn thấy nụ cười trên mặt bọn họ, tim hơi chìm xuống dưới.

Cậu hối hận rồi, hôm nay là tết nguyên tiêu, làm sao có thể cùng Giang Nhất Phàm cãi nhau.

Nhưng là cậu ra ngoài vội quá, cũng không mang theo điện thoại, trong túi chỉ có ví tiền, cậu đứng ở ven đường, gọi một chiếc taxi, đợi đến bệnh viện, mượn điện thoại của bà gọi cho Giang Nhất Phàm.

Trong phòng bệnh không bật đèn, bà ngồi ở trên giường nghỉ ngơi, ánh trăng màu bạc xuyên qua cửa sổ hắt vào đây, trên mặt đất lấp lánh ánh sáng yên tĩnh.

Hứa Miểu tưởng rằng bà đang ngủ, dựa vào ánh trăng mà nhìn thấy bà đang ngồi trên giường bệnh, cậu vội vã mở đèn, đi vào trong, lộ ra nụ cười: "Bà."

Bà quay đầu nhìn cậu, ánh mắt lộ ra tang thương vô tận: "Miểu Miểu, con đã đến rồi..."

"Ngày hôm nay tết nguyên tiêu, con nhất định phải lại đây bồi bà." Hứa Miểu ngồi ở bên giường, cười nói: "Bà thân thể khá hơn chút nào không? Vừa nãy trên đường tới con nhìn thấy thật nhiều hội hoa đăng, cực kì náo nhiệt."

Hứa Miểu không nói đến những đứa trẻ con, sợ bà nghe đến tâm tình lại không tốt.

Bà dường như là không nghe thấy, đã lâu mới chậm chạp hỏi: "Nhất Phàm đâu? Hai đứa không cùng nhau đến?"

Hứa Miểu dừng một chút, cười: "Hắn có việc không đến được."

"Đúng rồi, bà, con có thể mượn điện thoại bà dùng được không?" Hứa Miểu nói: "Con ra ngoài vội, quên lấy điện thoại di động."

Bà cố hết sức vươn mình, lấy điện thoại đưa cho cậu.

Điện thoại di động của bà là ấn phím, mỗi lần ấn một số sẽ phát ra âm thanh, Hứa MIểu đứng ở cuối hành lang bệnh viện, sau khi ấn xong mười một con số, cậu bấm gọi, lẳng lặng chờ.

Không biết qua bao lâu, Giang Nhất Phàm mới nhận điện thoại, Hứa Miểu nhẹ giọng mở miệng: "Là em, Hứa Miểu."

Giang Nhất Phàm: "Ừm."

Mới vừa to tiếng không bao lâu, cho dù là gọi điện thoại, bầu không khí vẫn có chút gượng gạo.

Hứa Miểu khẽ cắn răng, chủ động nhận sai: "Vừa nãy... em quá xúc động... xin lỗi."

Giang Nhất Phàm trầm mặc một lát, ngữ khí không rõ mà nói: "Tôi cũng có sai, muốn cùng em nói xin lỗi."

Hứa Miểu: "A?"

"Tôi không nên nói em nghĩ quá nhiều." Giang Nhất Phàm nói, "Xin lỗi."

Nghe Giang Nhất Phàm nói, Hứa Miểu cảm giác tim mình bị nước ấm ôm lấy ê ẩm, cậu thả nhẹ âm thanh, hướng điện thoại di động nói: "Không có chuyện gì, đã qua."

Giang Nhất Phàm "Ừ" một tiếng, ngữ điệu cũng hoà hoãn không ít, "Cúp máy trước, tôi đang lái xe."

Hứa Miểu bối rối, "Anh lái xe đi đâu?"

Giang Nhất Phàm: "Bệnh viện."

Hứa Miểu kết thúc cuộc trò chuyện, đem điện thoại đi trả cho bà, đi vào phòng bệnh lại thấy bà đang ngủ.

Cậu tắt đèn, rón rén đem điện thoại để sang bên cạnh, dựa vào ánh trăng, giúp bà đắp kín mền, mới chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.

Giang Nhất Phàm đã đến, đứng tại cửa bệnh viện chờ cậu, trong tay hắn cầm một cái đèn hoa đăng, trong đêm tối đặc biệt chói mắt.

Hứa Miểu bị đèn hoa đăng hấp dẫn, nhất thời bỏ qua chuyện cãi nhau, biệt nữu hỏi: "Anh mua?"

Giang Nhất Phàm đưa cho cậu, hời hợt nói: "Trên đường nhìn thấy mọi người đều có, nên đi mua một cái."

Hứa Miểu nhìn hắn một chút, không nhịn được cong môi lên.

Cậu ấn công tắc, hoa đăng trong tay loé lên ánh sáng, âm nhạc cũng vang lên.

Hứa Miểu bị giật mình, liền không tự chủ được cười ra tiếng, "Doạ em rồi."

Giang Nhất Phàm cũng lộ ra vài phần ý cười, thấp giọng hỏi: "Thích không?"

"Rất thích!" Hứa Miểu giơ đèn hoa đăng, quay đầu hỏi: 'Chính là có ngây thơ quá không? Chúng ta đều là người lớn, lại đi học con nít chơi đèn hoa đăng."

Giang Nhất Phàm nói: "Sẽ không, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta đang mua cho bé con nào đó."

Hứa Miểu "Xì" một tiếng, cười mắng: "Cái quỷ gì?"

Hai người về đến nhà, đèn hoa đăng liền để trên kệ.

Quán Internet ngày mai sẽ khai trương, Giang Nhất Phàm cũng bắt đầu quay lại công việc, buổi tối hai người ngủ rất sớm, ngày hôm nay rất mệt mỏi, nên rất nhanh liền ngủ rồi.

Ngày hôm sau, Giang Nhất Phàm tiện đường đưa cậu đến quán net.

Quán net hai ngày trước quét dọn một lần, cũng đã kiểm tra thiết bị cùng dây điện, Hứa Miểu đã lâu không đi làm, tuy rằng vừa mới khai giảng, chỉ có dăm ba người đến lên mạng, mà Hứa Miểu vẫn ở quán net đợi một ngày, chờ Giang Nhất Phàm lại đây, cùng đi siêu thị mua thức ăn làm cơm tối.

Cuộc sống bình dị, bất quá cũng rất tốt.

Sau tết nguyên tiêu tầm hai ngày bà cũng xuất viện, kiên cường chống đỡ tinh thần giúp con trai làm tang lễ, lúc lễ tang cũng không có nhiều người, Hứa Miểu vẫn luôn bồi bà, nhìn bà khóc đến khàn cả giọng, hoàn toàn không đứng lên nổi, thực sự đau lòng.

Kết thúc ngày, Hứa Miểu cảm thấy đặc biệt mệt, cậu đưa bà về nhà, bởi vì lo lắng tinh thần bà không quá tốt, buổi tối cậu liền ngủ ở ghế salon trong phòng khách, rửa mặt một cái, nằm trên salon gửi tin nhắn cho Giang Nhất Phàm, nói cho hắn biết đêm nay cậu ở lại đây.

Giang Nhất Phàm rất nhanh trả lời, thuận theo câu chuyện cùng cậu tán gẫu.

Hai người nhắn tin cho đến nửa đêm canh ba, Hứa Miểu rốt cục buồn ngủ, đem điện thoại hướng bên cạnh đặt xuống, cứ như vậy mà ngủ. Cậu không chút nào để ý, ở đâu cũng có thể ngủ, trước đây làm việc tại tiệm bánh, bởi vì tăng ca nên trực tiếp nằm ở trên sàn bếp, cứ như vậy ngủ một đêm, qua hôm sau tiếp tục bận công việc, không có dấu hiệu eo mỏi lưng đau.

Năng lực thích ứng của Hứa Miểu rất mạnh, cũng chịu làm chịu khó, trước đây lúc làm việc, vì phải trả nợ giúp cha, cậu một ngày làm một lúc ba công việc, nỗ lực tiến tới, cũng thiệt thòi cho tuổi trẻ, vĩnh viễn không có thời gian cho việc khác.

Cậu nhỏ bé như loài giun dế, bị vận mệnh không tốt bao phủ, lại có sức sống ngoan cường, ra sức chống lại số mệnh chính mình.