Nơi Cuối Con Đường

Chương 17: Nụ hôn



Bà Lâmnhanh chóng nhận ra sự khác thường, trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy.

“NặcNặc, gần đây cô cãi nhau với Tiểu Từ à?”, một hôm bà không nhịn được hỏi cô.

“Đâucó”, Lâm Nặc vờ như không có chuyện gì dán mắt vào ti vi, thuận miệng hỏi: “Bốvẫn chưa về hả mẹ? Mẹ cũng không gọi điện tra khảo ư?”.

Bà Lâmnhướn mày: “Con đừng xúi mẹ làm nhưng chuyện đó. Đàn ông mà, ra ngoài rất cầnthể diện”.

Lâm Nặccười khúc khích, chồm người sang ôm chặt mẹ: “Bố lấy được mẹ, quả là có phúc”,rồi dụi đầu vào người mẹ. Bà Lâm mặt mày tươi cười rạng rỡ.

Đangtrò chuyện thì cửa mở, ông Lâm thốt lên “Chà” một tiếng: “Hai mẹ con tình cảmquá nhỉ!”

Lâm Nặcnhảy cẫng lên nói: “Sau này bố về nhà sớm nhé, ở nhà với hai mẹ con con đượckhông?”.

“Đượcrồi, bố sẽ cố gắng!”, ông Lâm mỉm cười nói: “Tuần sau dẫn mẹ con đi du lịch coinhư đền bù, được chưa nào? Còn con thì đợi đến kỳ nghỉ bố sẽ dẫn con đi”.

“Vâng”,cô quay lại nhìn bà Lâm, bà chẳng hề có chút biểu hiện kinh ngạc nào, chỉ tủmtỉm cười, rõ ràng là hai người đã bàn bạc với nhau từ trước.

Lúc cảnhà cùng ngồi ăn cơm, cô ngẫm nghĩ, đây mới chính là cuộc sống khiến người tacảm thấy hài lòng nhất.

Cái gìmà tình yêu tan vỡ chứ, cùng lắm là chia tay, đỡ tốn thời gian vừa phiền phứclại khổ mình, khổ người.

Việc đidu lịch nhanh chóng được tiến hành, Lâm Nặc tạm trở thành “người vô gia cư”, cơmtối hàng ngày đều giải quyết bên ngoài. Cũng may cô vẫn còn Hứa Tư Tư bầu bạn,thi thoảng cả hai ra ngoài dạo phố, thời gian trôi qua thật nhanh.

Buổitối hai người đang ngồi trong quán kem thì Hứa Tư Tư nhận được điện thoại, vộivã quay về công ty tăng ca đột xuất. Lâm Nặc một mình đi dọc con phố trở vềnhà.

Tiếttrời nóng bức nhưng người đi bộ qua lại trên đường vẫn rất đông. Khi băng quađường, cô lơ đãng quay đầu sang nhìn, dưới ánh đèn đường sáng choang, cô vừatrông thấy xe của Giang Doãn Chính.

Chiếcxe đậu ngay hàng đầu xe dài, ngoài biển số xe quan thuộc, cô còn trông thấy anhngồi trong xe đang cúi đầu tìm vật gì.

Khẽsững sờ, cô bước qua vạch sang đường theo dòng người. Khi đèn đỏ chuyển sangxanh, cô ngoái đầu nhìn, đèn xe choáng ngợp tạo thành dải ánh sáng chuyển độngnhưng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc đó đâu nữa.

Ngàyhôm sau đi làm, cô gặp Giang Doãn Chính ngay tại cửa thang máy.

Lầnnày, anh cùng cô sánh vai bước vào thang máy nhân viên, anh tỏ vẻ thờ ơ trướcánh nhìn né tránh của mọi người xung quanh, tay đút vào túi quần ngắm nhìn dãysố màu đỏ đang chuyển động nhịp nhàng.

Bêntrong thang máy chỉ có hai người, lúc thang máy di chuyển lên, cửa mở ra, nhânviên bên ngoài vừa trông thấy Giang Doãn Chính, tất thảy đều đứng nguyên tạichỗ chờ đợi chuyến tiếp theo.

Khôngkhí trầm lắng, Lâm Nặc cảm thấy không quen ngày thường không nhận ra thang máylại đi chậm đến vậy, trong lòng suy ngẫm hồi lâu, thật sự cô vẫn không hiểu vìsao tất cả đồng nghiệp đều có ý tránh né hai người.

Cô đangnghĩ có nên nói với anh chuyện tối qua mình gặp anh trên phố thì Giang DoãnChính mở miệng hỏi: “Hôm qua sao không chào hỏi anh?”

Tốiqua, chính trong khoảnh khắc cô di chuyển ánh nhìn, anh vừa ngẩng đầu lên trôngthấy bóng dáng mỏng manh lướt qua xe anh, ánh mắt không kịp giao nhau nhưng anhchắc chắn cô đã trông thấy mình.

Đángtiếc lúc đó đèn giao thông chuyển quá nhanh, lại là đường một chiều, quay xelại tìm đã là chuyện không thể.

“À, emcứ tưởng anh đang bận”, cô cười lại thấy mình vô cùng ngớ ngẩn, bận gì chứ, bậnlái xe ư?

GiangDoãn Chính thờ ơ nhướn mày, hỏi: “Làm gì đi loanh quanh ngoài phố một mìnhvậy?”

Cô nhúnvai, mỉm cười: “Mấy ngày nay bố mẹ em không ở nhà, về nhà sớm cũng chẳng để làmgì”.

Anhnghiêng đầu nhìn cô, hồi sau nói: “Tối nay cùng đi ăn cơm với anh nhé!”.

Cô “Hả”một tiếng, “Đi đâu cơ…với ai?”, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Vì sao?”

“Hỏinhiều vậy?”, anh khẽ cười, “Đi cùng vài người bạn, em cũng quen đấy”.

Bạn củaanh làm sao cô quen biết chứ? Cô đang định nói không đi nhưng nắm bắt thời gianlà điểm mạnh của anh, chưa kịp mở miệng khước từ thì thang máy đã dừng ở tầnglầu của cô.

Cửathang máy đối diện cánh cửa kính phòng Hành chính, bên trong đã có vài đồngnghiệp qua lại, trông thấy anh đưa tay nhấn nút mở cửa thang máy giúp, cô chẳngtiện nói gì thêm nữa đành đeo túi lên vội vã rời đi.

Bận rộntúi bụi cô gần như quên mất chuyện đó. Mãi đến khi sực nhớ ra, cầm điện thoạicô ngần ngừ hồi lâu rồi lại thôi. Ai biết được lúc này anh đang làm gì, chẳngmay đang có chuyện quan trọng, cô lại gọi điện thoại hay nhắn tin khác nào quấyrối, phiền nhiễu.

Giữkhuôn phép có chừng có mực, mãi đến khi tan ca nhận được điện thoại của anh, cômới phát hiện ra mình chẳng còn cơ hội khước từ.

Thật rathì chuyện họ cùng nhau ăn bữa cơm cũng chẳng có gì đáng sợ đến thế.

Giờphút này, dù Lâm Nặc cảm thấy mâu thuẫn về chuyện hai người tiếp xúc nhau quánhiều nhưng một khi chuyện đã xảy ra, cô cũng chẳng e ngại nhiều nữa, vẫn bìnhthường như trước kia.

Địađiểm ăn cơm là ở một câu lạc bộ cao cấp, không gian yên tĩnh, ít người qua lại,nhưng bãi đỗ xe có đủ các loại xe.

Đi mộtmạch vào trong, Lâm Nặc cảm thấy bồn chồn, ánh mắt chợt thấy khuôn mặt khá quenthuộc.

Đốiphương đứng dậy, hơi ngạc nhiên khẽ mỉm cười, “Chào em”. Anh mặc chiếc áo sơ mimàu hồng nhạt, cử chỉ phóng thoáng, bàn tay chìa ra trước mặt, ánh mắt sánglong lanh.

Lúc nàycô mới sực nhớ, thì ra đó là bạn của Giang Doãn Chính, họ đã gặp nhau một lần ởquán rượu.

Ngồixuống ghế, Giang Doãn Chính hỏi: “Mọi người đâu rồi?”.

“Sắpđến rồi”, Trình Tử Phi đáp, “Đang trên đường tới”.

Quảnhiên chưa đầy năm phút sau, họ lần lượt kéo đến, tất thẩy đều ăn mặc thoải máinhưng vô cùng tươm tất, trông thấy Lâm Nặc ánh mắt không khỏi chợt dừng lại.

Cóngười đùa “Oa hôm nay lại dẫn bạn gái theo à? Sao không báo trước với tớ, báohại tớ đi đường kẹt xe suýt ngủ gật”, rồi quay sang cười nói với Lâm Nặc “Tôivẫn chưa biết quý danh cô đây?”.

Lâm Nặccảm thấy bối rối, nghe ra ẩn ý trong lời nói của người đó, lẽ nào những buổi tụhọp riêng tư thế này họ chưa bao giờ dẫn theo bạn gái ư? Thế nhưng cô vẫn chủđộng nói, “Em là Lâm Nặc”, giọng trong trẻo giòn tan. Nói xong cô quay sangnhìn Giang Doãn Chính đang ngồi bênh cạnh, thấy anh chẳng có biểu hiện gì, chỉgiới thiệu tên mọi người một lượt rồi đẩy thực đơn đến trước mặt cô nói: “Emchọn món đi”.

Đúnglúc cô đang đói bụng, vâng lời cúi đầu lật thực đơn, chẳng hề biết rằng mọingười đang đưa mắt nhìn nhau hồi lâu.

Bữa tốiđược dọn lên cô mới biết bọn họ còn hẹn hôm sau đi đánh golf.

TrìnhTử Phi nói, “Lâm Nặc, ngày mai em cũng đi cùng nhé”, mắt lại liếc sang GiangDoãn Chính.

Bị gọitên, cô rất ngạc nhiên, vội nói: “Đánh golf ấy ạ? Em chẳng biết đánh đâu”.

“Có saođâu! Để Giang Doãn Chính dạy em là được mà”, là người trước đó hỏi tên cô,Chương Minh Hạo, anh ta nghịch chiếc bật lửa cười nói, “Ngày mai hai người mộtđội, thắng sẽ có thưởng”, giọng như trêu chọc trẻ con.

Cô vẫnmột mực khước từ, nhưng Giang Doãn Chính lại không phản đối, cuối cùng hỏingược lại cô: “Ngày mai là thứ bảy, em bận việc gì sao? Nếu không thì cùng đinhé!”.

Bởi lẽbọn họ đều là chiến hữu, tụ tập bên nhau rất vui vẻ, lúc này chân mày khoé mắtcủa anh đều dãn ra, dáng vẻ thoải mái nhẹ nhõm, nghiêng đầu ngắm nhìn đôi mắtđen tựa đá Osidian của cô, sâu thẳm như có thể hút chọn mọi thứ.

Cô quaylại, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy cũng được, nhưng em nói trước, em chỉ là khán giảthôi đấy”.

ChươngMinh Hạo vội nói: “Vậy sao được? Anh còn định mai quyết thắng cậu ta một trận”.

Đến lúcLâm Nặc phản ứng lại, mới hiểu rõ ý của anh ta, không khỏi cùng mọi người bậtcười.

Sau đó,Giang Doãn Chính đưa cô về nhà, rồi nói: “Ngày mai mười giờ, anh đến đón em”.Cô đi được vài bước anh lại hạ cửa kính xuống nói: “Buổi tối ở một mình em phảicẩn thận”.

Côngoảnh đầu lại trông thấy bàn tay anh gác bên cửa kính xe, vẻ mặt vẫn lãnh đạm.Cô bật cười, lòng dấy lên cảm giác ấm áp.

“Embiết mà”, cô mím môi nói, “Anh cũng vậy, đi đường lái xe cẩn thận nhé”.

Trongbóng đêm cô như trông thấy nụ cười nhẹ nơi khoé môi anh.

Thật sựtrùng hợp, hôm sau là ngày nhiều mây hiếm hoi. Dù vậy trong sân golf nhấp nhôthoáng đãng, Lâm Nặc vẫn cảm thấy nóng đến nỗi như sắp bị lột da.

Khôngđội mũ, không thoa kem chống nắng, đeo kính mát, khắp người đều nhễ nhại mồ hôi,mặt cô đỏ bừng bừng.

GiangDoãn Chính nắm chặt gậy đánh golf đo khoảng cách rồi quay sang nhìn cô, khoémôi nhếch lên thành nụ cười, chỉ vào chiếc xe ngay cạnh, nói: “Em lên xe ngồinghỉ một lát đi”.

Lâm Nặcchưa kịp phản ứng thì Chương Minh Hạo chép miệng cười nói: “Cậu thật là thươnghoa tiếc ngọc quá đấy”.

GiangDoãn Chính không để tâm, thậm chí chẳng buồn liếc mắt anh ta, chiếc gậy trongtay anh ta vung lên, quả bóng trắng nhỏ vút đi trong không trung tạo thành mộtđường vòng vô cùng đẹp mắt.

Lâm Nặcnghe lời ngồi vào trong xe, lẳng lặng nhìn mọi người trầm trồ, đến hôm nay cômới biết anh đánh gôn cừ như vậy.

Dườngnhư trong cuộc sống đều có một mẫu người dù làm bất kỳ việc gì cũng đều hoànhảo, khiến người khác phải trầm trồ thán phục.

Cô chợtcảm thấy hơi xao xuyến, lồng ngực khẽ thắt lại, chẳng phải trước đây Từ Chỉ Ancùng vậy sao? Hình ảnh anh đi trong khuôn viên trường diễm lệ, dáng vẻ trongsáng kiên cường cùng như phong cảnh hữu tình.

Vậyhiện giờ thì sao? Anh vẫn đang cố gắng, vẫn được xem trọng nhưng trên người anhnhư đeo thêm một chiếc gông nặng nề, chẳng thể nào thoải mái bộc lộ mặt tốt đẹpcủa mình, càng không thể nào thản nhiên đối mặt với cuộc sống.

Nhữngviệc này, dường như đến khi tốt nghiệp ra trường cô mới cảm nhận được một cáchrõ rệt. Cũng như trước kia cô chưa từng có cảm giác khát khao được người khácyêu thương như hiện giờ.

Nhưngdù sao đi chăng nữa, giờ phút này đây cô cũng chẳng muốn dễ dàng buông bỏ mốitình này.

Đauthương cùng tuyệt vọng nhưng thực sự cô chẳng đành lòng.

Sângolf nằm trên đỉnh núi, không khí rất trong lành, vả lại khách qua lại khôngnhiều, cả nhóm vui chơi thật thoả thích.

Lâm Nặcbiết bọn họ cược tiền, tuy không rõ con số nhưng chắc không ít vì thế mà khibọn họ gọi Lâm Nặc sang chơi một gậy cô vội vàng xua tay khước từ.

Moingười đều đến đây để giải trí thư giãn, thêm vào đó nơi đây chỉ mình cô là nữ,những người khác sao chịu chiều theo ý cô chứ, cứ một mực khích lệ cô. Hồi sau,đến cả Giang Doãn Chính cũng vẫy tay nói: “Cứ ngồi xem không thấy chán sao? Emlại đây đi”. Âm thanh trong trẻo nhưng âm điệu lộ ra sự thoải mái, dáng vẻ rấthiếm khi xuất hiện ở công ty.

Lâm Nặcnhìn anh, không muốn làm anh tỏ ra mất hứng nhưng chẳng cách gì lay chuyển đượcanh, cô đành bước ra.

Thật ra,trước đậy cô cũng từng cùng bố và mấy chú, bạn của bố chơi, chẳng qua đó làviệc từ rất lâu rồi, về sau cô rất ít cơ hội cầm gậy đánh golf. Lúc này đứngtại đây, tư thế không khỏi lộ ra vẻ cứng nhắc, bất giác ngoái đầu lại hỏi: “Thếnày à?”

GiangDoãn Chính nhìn động tác của cô, nhướn mày, chỉ tay, thấp giọng nói: “Đẩy nhènhẹ là được”.

Anh vốnđịnh không chạm vào tay cô, để tránh cô khỏi bối rối ngượng ngùng, chẳng hiểusao trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy khoan khoái, lực đánh cũng mạnh hơn một chút,quả bóng lăn quanh miệng lỗ, từ từ dừng lại, khoảng cách rất gần nhưng cuốicùng vẫn không lọt vào trong.

Bêncạnh cô vang lên tiếng than thở tiếc nuối, cô cũng không nhịn được giẫm giẫmchân, tính trẻ con nổi lên, nghiêng đầu le lưỡi, gương mặt tuy xấu hổ nhưng vẫnrạng rỡ.

Lẽ dĩnhiên Giang Doãn Chính không để tâm đến việc bóng có vào lỗ hay không, trái lạithoáng chốc sức chú ý đổ dồn sang hành động của cô, tựa như cô đang làm nũngvới anh, lòng chợt xao xuyến anh đưa tay vỗ về má cô.

“Khôngsao”, anh mỉm cười, thản nhiên dỗ dành, “Thử thêm một gậy nữa”.

Thờitiết nóng bức, ngón tay anh hơi lạnh vậy mà vừa chạm vào cô, cả gương mặt anhthoáng chốc như bị thiêu đốt.

Cô vẫncảm thấy không quen rụt người lại theo phản xạ. Lúc này Giang Doãn Chính cũngrụt tay lại, ánh sáng rực rỡ như loé lên trong đôi mắt sâu thẳm long lanh, anhliếc nhìn cô lần nữa rồi quay sang trò chuyện cùng bạn bè.

Gậytiếp theo có nói thế nào cô cũng không chịu đánh cứ một mực khoanh tay đứngsang một bên, nhìn Giang Doãn Chính đứng cạnh mọi người lúc thì chuyên tâm lúcthì cười nhạt. Hôm nay anh mặc áo thể thao màu trắng, tác phong hoàn toàn ungdung thoải mái, gương mặt anh thanh tú, động tác điêu luyện đẹp mắt lại đủ lực,chuẩn xác đến mức chỉ xuất hiện trong sách giáo khoa.

Rõ rànglà đeo kính mát nhưng cô vẫn cảm thấy chói mắt.

Đangnheo mắt thì có người tiến đến lại gần.

“Đangnhìn gì vậy, người đẹp?”, Trình Tử Phi cười cợt hỏi.

Cô cũngmỉm cười “Nhìn các anh đánh golf”, rồi hỏi, “Các anh thường hay đến đây à?”

“Nếumọi người có thời gian rỗi và hứng thú”, Trình Tử Phi dừng lại cười nói, “Hômnay Giang Doãn Chính thắng chắc rồi, chút nữa em thích quà gì nào?”

Lâm Nặcngẩn người ra, suy nghĩ đây là cơ hội tốt để nói rõ quan hệ giữa cô và GiangDoãn Chính, thật sự không phải như họ nghĩ. Cô vừa lắc đầu, Trình Tử Phi đãhỏi: “Em vẫn còn đang đi học à?”.

Cô chớpmắt, không khỏi mỉm cười: “Em nhìn trông giống học sinh lắm à?”

TrìnhTử Phi khẽ nheo mắt cúi đầu nhìn cô.

Anhchẳng nói rõ được, chỉ cảm thấy người con gái này quá trong sáng tựa như chưatừng bị hiện tượng xã hội làm vấy bẩn, cảm xúc thế nào đều lộ rõ trong ánh mắt.Cô ở bên Giang Doãn Chính chẳng hề vì tiền bạc hay dục vọng, trái lại chỉ nhưmột người bạn nhỏ mơ màng đón nhận sự quan tâm chăm sóc của cậu ta, không hềkhoe khoang cũng chẳng hề tỏ ra vui vẻ, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên.

Xưa nayhiếm khi Giang Doãn Chính dẫn theo bạn gái theo cùng, những buổi gặp mặt riêngtư tựa như hôm qua cô là người con gái đầu tiên và cũng là người duy nhất xuấthiện cạnh cậu ta. Giọng điệu cùng biểu cảm dịu dàng của Giang Doãn Chính khiếnbọn anh được một phen kinh ngạc còn cô lại chẳng hề hay biết gì.

TrìnhTử Phi bật cười, nhìn cô trả lời chẳng ăn nhập gì cả: “Cô gái à, phải biết giữgìn làn da của mình”. Nói rồi anh tìm trong túi rồi lôi ra một chiếc quạt minicho cô sau đó rảo bước cầm chiếc gậy đánh golf hoà vào cùng nhóm bạn.

Ăn cơmtối xong, trên đường về nhà, Lâm Nặc cười hi hi nói: “Trình Tử Phi ngỡ rằng emvẫn còn là học sinh cơ đấy!”.

GiangDoãn Chính nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Đáng để em vui thế sao?”

“Đươngnhiên rồi”, cô mỉm cười, bởi xưa nay bản thân cô cự tuyệt xã hội phức tạp, thếnên việc liên tưởng cô với khuôn viên trường học trong sáng tươi đẹp, dường nhưlà một lời ca ngợi.

Đèn đỏ,xe dừng lại.

Ánh đènneon sáng nhấp nháy hắt lên đường nét mềm mại trên khuôn mặt cô, Giang DoãnChính quay sang thấy nụ cười cong cong nơi khoé mắt cô, đôi môi mềm mại căngmọng, quyến rũ không gì bằng.

Anhchợt trầm mặc còn cô vẫn chuyện trò trong vô thức, rằng trưa nay trời nóng quá,rằng cô nhìn thấy một nữ huấn luyện viên xinh đẹp bên ngoài sân golf, cuối cùngcòn bàn luận về những món ăn ở nhà hàng tối nay. Huyên thuyên một hồi cô chợtcảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn. Lúc này, cô chuyển ánh nhìn từ nhữngtủ kính trưng bày sát nhau quay lại khoang xe rồi đến khuôn mặt anh.

Phútchốc ánh mắt cô lọt vào đôi mắt sâu đen thẳm đó, đôi mắt ấy như hút trọn tấtthảy mọi thứ, sâu thẳm không đáy nhưng lại như có ánh sáng rực rỡ.

Có lẽ vừarồi nói quá nhiều, miệng hơi khô, cô liếm môi theo phản xạ. Thực ra cô cảm thấybối rối thậm chí còn nhận ra tia nhìn nguy hiểm lạ thường. Một giây sau, khuônmặt rất mực anh tú ngay đối diện đột nhiên được phóng to lên, ập thẳng đến.

Côhoảng hốt lùi ra sau, khuỷu tay chống lên thành xe nhưng vẫn ngửi thấy mùihương nước hoa trên người anh, nhàn nhạt, hoà quyện cùng mùi thuốc lá, kể cả nụhôn của anh cũng cuốn hút.

Cô gầnnhư chẳng thể suy nghĩ được gì, chẳng nhớ gì nữa cả, chỉ biết rằng khi gáy sắpđập vào cửa kính, một bàn tay kịp thời đỡ lấy.

Ngaylập tức, trước mắt cô là một màu đen kịt, chỉ thấy hơi ấm nóng bỏng mãnh liệttrên môi.