Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 7: Nai con xem mắt ký 1



“Quản lý Phan, phiền cậu ra đây một chút.”

“Trưởng… trưởng phòng, anh tìm tôi?”

Phan Tuấn Vỹ mới chạy từ ngoài cửa vào phòng làm việc, đến cái ghế còn chưa kịp ngồi yên liền bị sếp điệu qua.

“Quản lý Phan này, hôm nay là ngày thứ ba cậu đi làm muộn trong tuần rồi đấy, là một người đứng đầu, chẳng lẽ cậu không thấy xấu hổ sao? Mong cậu tự kiểm điểm lại mình chút đi.”

“Xin lỗi, trưởng phòng, lần… lần sau nhất định… nhất định sẽ không đến muộn nữa…”

Tuy ngoài miệng thì nói “nhất định” nhưng giọng nói tuyệt đối không chắc chắn, hai người nhìn nhau một cái, đối với câu trả vô cùng bất lực đó, nặng nề mà thở dài một hơi, cùng lúc thở dài bất lực với câu trả lời đó.

“Quản lý Phan, có phải cậu gặp chuyện gì không? Nhìn cậu thấy tinh thần không được tốt lắm, mắt đều thâm quầng rồi kìa. Ai, nghĩ lại một người vừa làm cha vừa làm mẹ đúng là rất vất vả, mỗi ngày chắc là tám phần mười đều không có ăn bữa sáng đúng không? Chẳng trách sắc mặt tái nhợt thế kia, ỉu xìu uể oải. Tôi nghĩ đàn ông tốt nhất là nên có một người bầu bạn, ba bữa có người lo liệu, cuộc sống có người chăm lo, đấy mới là kế lâu dài. Cậu đã gặp kế toán Lâm ở phòng tài vụ chưa? Tôi cảm thấy hai người rất là hợp nhau đó, để tôi bố trí thời gian, giúp hai người làm quen một chút, cậu thấy có được không?”

Lỗ tai Phan Tuấn Vỹ từ sau khi tiếp nhận hai chữ “bữa sáng”, ý thức liền tự động bay đến các bữa sáng “cực kì vô nhân đạo” mà mình phải ăn, những lời trưởng phòng nói sau đó, căn bản chẳng có một chữ chui nổi vào tai.

Từ sau cái hôm đánh cược thua cái tên đại ma tinh đó, đời anh bắt đầu chuyển sang “kiếp thú cưng” cực kì bi thảm.

Mỗi ngày, tám giờ sáng, “chủ nhân” sẽ đến đưa anh đến công ty. Vừa lên xe, lớp thủy tinh đen chắn trước sau vừa chạy lên, cái tên *** ma kia sẽ bắt đầu đút anh ăn “bữa sáng”.

Đầu tiên, hắn sẽ dùng miệng bón cho anh vài miếng “tổ yến”, sau đó, lại móc ra một cây “đại bánh quẩy” để lót dạ Dưới nỗ lực nghẹn đầy nước mắt mà liếm, cắn, hút, mút của anh, một dòng “sữa đậu nành” nóng hổi sẽ chạy thẳng vào dạ dày Sau khi làm bộ tử tế xác định rằng anh đã “ăn uống đầy đủ”, cái tên biến thái kia mới hài lòng vỗ vỗ đầu anh, để anh xuống xe đi làm.

Nhưng không biết vì sao, đôi khi “bánh quẩy” sẽ đặc biệt cứng đầu, để anh ăn đến mức miệng vừa khô vừa khát, cằm cũng suýt trật khớp đến nơi, xe lăn cũng được vài vòng thành phố, cái tên chết tiệt kia chết cũng không chịu giao ra “sữa đậu nành”, hại anh không còn cách nào khác ngoài việc hiến ra “máy ép”, để hắn đi vào quấy mấy vòng, hắn mới chịu ép cái thứ đó ra…

Chờ đến lúc dùng hết bữa sáng, thì kỉ lục chuyên cần của anh cũng tuyên bố cáo chung luôn. Vì vậy… Ô… Trưởng phòng, nếu mà ông có bản lĩnh thì đi mà chửi cái tên chủ tịch siêu cấp đại biến thái kia kìa, đừng có làm khó nhân viên quèn phụng sự việc công này có được không?

“Quản lý Phan? Quản lý Phan? Sao cậu không trả lời thế? Cậu thấy có được không?”

“A? Cái gì?… A, vâng vâng, trưởng phòng nói thì đương nhiên là được, tôi nhất định sẽ làm theo lời trưởng phòng.”

Kỳ thực thì anh chả biết trưởng phòng vừa bảo cái gì, nhưng mà quan tâm làm gì, dù sao thì quan trên nói mình chỉ cần gật đầu thưa vâng, nhất định không sai, đây là cách sinh tồn mười mấy năm qua tại công ty của anh đó.

“Trưởng… trưởng phòng…, anh khẳng định phải tại… tại cái nơi cao cấp thế này mà dùng bữa sao?”

Ô… hôm nay anh chỉ mang theo người có năm trăm tệ, cái ông trưởng phòng thối này, vầy mà dắt anh đến cái khách sạn năm sao mắc chết người ăn cơm trưa, dù anh có đến muộn hơn quy định tí chút, cũng không cần phải đập anh một đòn đau như thế này chứ.

“Yên tâm, nhà hàng này trả bằng card cũng được. A, cô ấy kia rồi, chúng ta mau đến đó. Kế toán Lâm, xin lỗi, để cô đợi lâu rồi.”

“Không sao đâu, tôi cũng vừa đến mà. Bây giờ chúng ta không ở công ty, xin trưởng phòng cứ gọi tên của tôi là được rồi, như vậy mọi người sẽ thoải mái hơn.”

Một phụ nữ dung mạo xinh đẹp, mười phần đoan trang cười với họ.

“Đúng đúng, cứ như vậy đi. Chúng tôi gọi cô là Thục Cầm, cô gọi quản lý Phan là A Vỹ là được, như vậy thì khoảng cách giữa hai người thoáng cái đã gần hơn nhiều rồi. A Vỹ, mau gọi người ta một tiếng a.”

“Xin chào, Thục… Thục Cầm…”

“Ai nha Thục Cầm, có thấy không, A Vỹ nhà chúng tôi hay ngượng ngùng như thế đó, quả là rất trung hậu thật thà mà, người như thế trong xã hội bây giờ cầm đèn ***g tìm cũng chẳng thấy đâu, nếu tương lai hai người kết hôn, cậu ấy nhất định là một ông xã đạt tiêu chuẩn nhất đó.”

Kết hôn? Chờ chút đã, trời ạ, lẽ nào… lẽ nào hôm nay trưởng phòng dẫn anh đi…

“Anh A Vỹ, nhất định là anh đói lắm rồi, chúng ta gọi vài món đi.”

Lâm Thục Cầm liếc mắt nhìn vị quản lý họ Phan vừa mới đến công ty này, ấn tượng cũng không tệ lắm. Anh ta tuy tướng mạo bình thường, cá tính hơi mềm yếu, lại còn có một đứa con, nhưng có thể làm lên đến quản lý của công ty “Khoa học kỹ thuật Hoài Đức” thì năng lực làm việc nhất định giỏi, nghe nói chủ tịch còn thường xuyên gặp mặt anh ta, bởi vậy có thể nói tiền đồ rất rạng rỡ. Mình cũng đã ba mươi mấy rồi, nói gì cũng không nên kéo dài nữa.

“A Vỹ, Lâm kế toán của chúng ta vậy mà là mỹ nhân của phòng tài vụ đó nha, khí chất tốt, cư xử với mọi người tử tế, năng lực lại giỏi, những phụ nữ điều kiện tốt thế này, nói thật, chỉ có thể gặp mà không thể cầu a.”

Vương trưởng phòng ra vẻ giới thiệu rất nhiệt tình.

Mỹ nhân? Phan Tuấn Vỹ nhìn người đàn bà trước mặt, thực sự là không thấy cô ấy đẹp ở chỗ nào. Đôi mắt thì không to bằng người kia, mũi cũng chẳng thẳng bằng người kia, môi cũng không gợi cảm bằng người kia, da cũng không nhẵn nhụi bằng người kia, dáng cũng chẳng thon dài bằng người kia, giọng nói cũng chẳng êm tai bằng người kia… Nói tóm lại…

Nói tóm lại cái gì a? Phan Tuấn Vỹ, ngươi đúng là ngu! Sao lại đem một người phụ nữ thiên kiều bá mị so với tên xấu xí vô liêm sỉ đó, óc ngươi là bã đậu sao?

“Anh A Vỹ? Anh định gọi món gì?”

Lâm Thục Cầm nhìn anh cầm menu trong tay, nhưng hai mắt lại nhìn mình đần ra, không khỏi mừng thầm trong dạ.

“Cái gì? Nga… tôi… tôi…”

“Í? Đó không phải chủ tịch sao? Oa, đại mỹ nữ bên cạnh không phải nữ ngôi sao xinh đẹp Lam Thiến Thiến đó sao?”

Giọng nói trưởng phòng đầy hâm mộ tán thưởng.

Chủ tịch! Phan Tuấn Vỹ nghe cái tên sát tinh đó, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán! Xong, chết chắc rồi, nếu như bị “chủ nhân” phát hiện anh ngồi ăn cùng một người phụ nữ, anh khẳng định sẽ bị hắn mần thành lẩu thịt nai!

“Í? Kì quá, ví của tôi hình như rơi đâu mất rồi, đợi tôi tìm một chút nha.”

Phan Tuấn Vỹ cái khó ló cái khôn, tìm đại một lý do, lập tức cả tay cả chân bò xuống dưới bàn tị nạn. Hai tay anh chéo thành chữ thập, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “A di đà phật, Quan Thế Âm Bồ Tát, Thánh A la, đức mẹ Maria, chúa Jesus cứu thế…”

Ái nha, tóm lại dù thánh thần gì cũng được, chỉ cần có thể giúp con qua cái kiếp nạn này, anh từ nay về sau nhất định ngày cúng bái ba bữa, tuyệt không lười biếng.

“A, trưởng phòng Vương, sao hôm nay có hứng dẫn người đẹp dùng bữa trưa lãng mạn thế này.”

Vừa nghe cái âm thanh làm mình ớn lạnh trong lòng, Phan Tuấn Vỹ lập tức ngừng thở, động cũng không dám động tí nào.

“Chủ tịch, đừng có đùa với ông già này nữa mà, nếu mà bà nhà tôi mà nghe được phong thanh gì, tôi sợ là phải về hưu sớm mất. Thật ra hôm nay tôi đến làm mai đó, quản lý Phan có ý định tìm một người bầu bạn, tôi vì cậu ấy mà giới thiệu cô kế toán Lâm Thục Cầm của phòng tài vụ, cả hai người đều rất là hài lòng đó.”

“Nga… là vậy sao?”

Xong, chết rồi, trưởng phòng thối, ông già lắm mồm kia, ông nói bậy cái gì đó a? Ô… tôi  sẽ bị ông hại chết thôi!

“Chủ tịch, xin chào.”

Lâm Thục Cầm vội vã đứng dậy chào, thấy ánh mắt mê chết người của chủ tịch nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không khỏi loạn cào cào.

“Xin chào, đúng rồi, quản lý Phan đâu rồi?”

“Quản lý Phan?”

Lâm Thục Cầm bị chủ tịch hỏi như thế, lập tức tỉnh táo lại, cô vội vã ngồi xổm xuống tìm kiếm ông chồng tương lai.

“Anh A Vỹ, tìm được ví chưa? Anh mau ra đây đi, chủ tịch đến.”

A! Cái cô ngốc này, đừng có gọi “anh A Vỹ” thân thiết như vậy mà! Ô… Thảm rồi, lại thêm một tội nữa, cái phen này chết còn kinh khủng hơn cả “Mãn Thanh thập đại cực hình” rồi…

“Quản lý Phan, mau ra đi, không khí dưới bàn không tốt đâu, cẩn thận thiếu dưỡng khí mà ngất a.”

Trưởng phòng Vương tử tế nhắc nhở.

Hừ, trưởng phòng thối, bây giờ ở đó mà vờ tử tế làm gì nữa, nếu tôi chết không toàn thây, thành quỷ cũng không tha ông!

“Quản lý Phan…”

Lần này đến phiên Âu Dương Đạo Đức mở miệng.

Ô… phen này thảm rồi…

Phan Tuấn Vỹ dưới sự “thiên hô vạn hoán” của mọi người, cuối cùng chật vật bò từ gầm bàn bò ra. Anh cúi đầu làm bộ phủi bụi trên người, không có dũng khí ngẩng đầu liếc mắt nhìn “chủ nhân”.

“Thiến Thiến, em về trước đi, anh hôm nay muốn dùng bữa với nhân viên công ty.”

“A? Không được đâu, Đạo Đức, hôm nay em phải bỏ mấy cuộc họp báo mới có thời gian đó, anh nhất định phải chiều em chứ.”

“Ngoan, nghe lời đi, về rồi chờ điện thoại của anh, được không?”

Phan Tuấn Vỹ thấy nhói trong lòng. Hứ, với đàn bà thì nhỏ nhẹ ngọt ngào, đối với mình thì sao, mở mồm ra là toàn những lời *** tà, khác biệt có hơi bị quá hêm đó? Phan Tuấn Vỹ tức giận đến ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn —-

Nhưng vừa gặp phải ánh mắt lãnh liệt đủ để người ta đông lạnh thành băng trong ba giây của Âu Dương Đạo Đức, Phan Tuấn Vỹ lập tức hối hận rồi. Ô… Phan Tuấn Vỹ! Mi chết đến nơi rồi, vầy mà còn đi tính toán mấy cái thứ vặt vãnh ấy làm gì, mi nghĩ kĩ lại xem, dùng hỏa táng kinh tế hơn, thay dùng thổ táng thì đẹp mặt hơn?

“Chủ tịch, mời ngồi.”

Vương trưởng phòng ân cần mời mọc.

“Không cần, tôi ngồi bên cạnh quản lý Phan là được rồi.”

Phan Tuấn Vỹ căng cứng toàn thân ngồi bên cạnh Âu Dương Đạo Đức, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Nếu hôm nay là quản lý Phan mời, tôi cũng không khách khí nữa. Waiter, cho chúng tôi mỗi người một phần trứng cá muối, một phần tùng lộ, một phần tôm hùm áo bông, cùng với một chai vang đỏ bảy mươi năm mà tôi thường dùng. Ừm, như vậy chắc là được rồi, mọi người còn muốn gọi thêm gì nữa không?”

Những người vừa nghe chủ tịch gọi món, nhất thời sợ đến trừng mắt cứng miệng.

Thảm thật, ăn như vậy, ít nhất cũng đi tong một tháng lương của quản lý Phan sao?

“Ừm… Như vậy là được rồi… được rồi…”

Vương trưởng phòng vội vã lắc đầu trả lời, cùng với Lâm Thục Cầm đưa ánh mắt thông cảm vô hạn cho Phan Tuấn Vỹ sắc mặt trắng bệch ngồi cạnh…

Phan Tuấn Vỹ hai tay lóng ngóng cầm dao nĩa, đúng lúc anh dùng toàn lực hăng hái chiến đấu với con tôm hùm thì…

“Á”

Phan Tuấn Vỹ thét một tiếng sợ hãi, lập tức anh trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.

“Sao vậy? Sao vậy?”

Lâm Thục Cầm bị anh dọa đến tí nữa đổ cả ly rượu.

“Không… không có gì… tôi… tôi thấy có con chuột…”

“Con chuột? Không thể nào, đây là khách sạn năm sao đó.”

“Vậy… vậy… chắc là con gián…”

Mọi người vừa nghe tí nữa lăn ra xỉu. Tôi van anh, con chuột với con gián kích thước khác nhau xa như vậy, sao mà nhầm cho được?

Ô… mọi người đừng có nhìn tôi như vậy, tôi không có nhìn thấy con chuột, cũng không có thấy con gián, tôi… tôi thấy một con “*** thú” đó!

A a… Ô… tên *** ma ghê tởm này… tại chốn công cộng như vầy mà dám lôi tiểu đệ đệ của anh ra chơi, nếu như bị người ta nhìn thấy, anh còn sống làm sao được nữa?

Âu Dương Đạo Đức một tay cầm ly rượu tựa như đang ung dung thưởng thức, một tay tàn khốc mà chơi với ngọc hành đang từ từ cương lên của nai con. Hắn vừa chà xát vừa nắn bóp, ba thì năm đoạn lại vân vê hai quả trứng đáng yêu, Phan Tuấn Vỹ sung sướng đến muốn thét thật to—-

A a a… Ô… không được… Phan Tuấn Vỹ… Vì anh danh một đời của mi… ngàn vạn lần phải nhịn xuống… phải nhịn xuống… A a…

Hai tay anh run rẩy không cầm được dao nĩa nữa, đành phải giả vờ như đưa tay sửa sửa cái khăn ăn ở dưới, chỉ để giấu vẻ hưng phấn cuống quýt của mình…

“Anh A Vỹ, anh sao thế?”

Lâm Thục Cầm thấy mặt Phan Tuấn Vỹ đỏ hồng như sắp cháy đến nơi, không khỏi quan tâm hỏi.

Âu Dương Đạo Đức vừa nghe được câu “anh A Vỹ”, lập tức nổi giận, hắn buông phân thân run rẩy của nai con, lần xuống phía dưới tìm huyệt khẩu đang khép chặt, đem hai ngón tay nhấn mạnh vào trong—-

A ôCứu… ai cứu mạng với.. Đau quá… Đau chết đi được! Phan Tuấn Vỹ cúi đầu cắn chặt môi đến suýt rách mới miễn cưỡng đè được tiếng kêu đau đớn, nhưng hai ngón tay trong cơ thể tựa như muốn khiêu chiến với khả năng chịu đựng của anh, không ngừng xoay tròn đâm chọc, khiến anh tứ chi vô lực, mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn qua rất giống như bị bệnh nặng…

“Anh A Vỹ, anh sao vậy?”

Lâm Thục Cầm nhìn sắc mặt Phan Tuấn Vỹ đột nhiên hết chuyển từ đỏ như lửa đến xanh xanh trắng trắng, không khỏi càng thêm hoảng sợ. Đừng có nói quản lý Phan này bị cái bệnh ngầm gì phải giấu người ta đấy nhá? Mình phải cẩn thận xem xem mới được.

Ô… Cô…. Cái cô ngốc kia! Đừng có mà gọi nữa! Tôi… tôi bị cô hại chết rồi!

Âu Dương Đạo Đức lạnh lùng cười. Hừ, cưng muốn nhịn, ta nhất định làm cho cưng nhịn không nổi thì thôi! Âu Dương Đạo Đức giảm nhẹ lực, bắt đầu chậm rãi mát xa mật huyệt mẫn cảm, lại còn bất ngờ ấn mạnh điểm trí mạng cực kì yếu đuối kia

Ai nha! Dừng! Dừng! Cứu… ai tới cứu tôi với… Không… Đừng ấn nữa mà! Phan Tuấn Vỹ quả thực không chịu nổi cái cảm giác sung sướng khiến người ta muốn hét lên điên cuồng này, nhưng Âu Dương Đạo Đức lại không chịu ngừng, ngược lại còn ấn càng lúc càng nặng —-

A a… Không… Không được…

Âu Dương Đạo Đức cảm thấy nội bích của nai con bắt cầu co rút mạnh, biết rằng anh sắp đến cao trào rồi, liền nhanh chóng rút ngón tay dính đầy niêm dịch ra, cầm chặt đỉnh của anh—

Phan Tuấn Vỹ cũng không nhịn được kêu một tiếng đau đớn, phun dịch thể đầy tay hắn…

Chao đảo trong cực khoái, thần kinh Phan Tuấn Vỹ căng thẳng đến cực điểm từ lâu, vừa mới được thả lỏng ra một giây anh lập tức hôn mê bất tỉnh– –

“Ái da, quản lý Phan, anh làm sao vậy?”

Phan Tuấn Vỹ đột nhiên lăn ra ngất, Trưởng phòng Vương sợ đến nhảy dựng.

Âu Dương Đạo Đức hết sức bình thản lấy khăn lau sạch tay, cởi áo khoác phủ trên người nai con che đi hạ thể trần trụi.

“Quản lý Phan thân thể có vẻ không được khỏe, tôi thấy chắc hôm nay không có phúc khí được anh ta mời ăn rồi. Trưởng phòng Vương, hôm nay anh mời vậy nhé. Tôi đưa anh ấy về nghỉ ngơi một chút, công việc buổi chiều của anh ấy anh làm đi.”

Âu Dương Đạo Đức ôm nai con hôn mê bế lên rồi xoay người đi thẳng, thậm chí không thèm quay lại liếc mắt nhìn.

Hừ! Dám đứng ra làm mai làm mối cho nai con, quả thực chán sống rồi, lần này cho ông dùng tiền trả một chầu, coi như là tiện cho ông!

Âu Dương Đạo Đức đi đến cửa thì loáng thoáng nghe thấy âm thanh có người “Binh” một tiếng lăn ra đất bất tỉnh nhân sự…