Nở Rộ

Chương 38



Giờ ăn tối, không khí trên bàn ăn rất kỳ lạ, mấy lần Cố Yên mượn cớ đilấy thêm cơm, thêm canh để trốn xuống bếp hít thở không khí.

Ngược lại, Cố Bác Vân và Cố Minh Châu đều rất nhẹ nhõm, hai người vừa ăn cơmvừa ung dung trò chuyện, dáng vẻ rất tự đắc, có điều, trong lòng haingười vẫn đang chiến đấu với nhau rất ngoan cường.

Cuối cùng thì Cố Yên cũng bứt rứt không chịu được nữa, cô đặt bát cơm xuống, vừathành khẩn vừa mềm mỏng nói: “Cha, con và Phi Phàm quyết định tổ chứcđám cưới ngày Mười lăm tháng sau.”

“Ừ.” Cố Bác Vân buông một lời rồi tiếp tục gắp thức ăn.

Cố Yên đã chuẩn bị hết những lời để phản bác lại sự phản đối của cha nhưng xem ra lần này là công cốc, cứ ấp úng mãi nói không nên lời.

“Vậy… cha sẽ đến chứ?”

“Ngay cả chuyện đại sự suốt đời, con còn không thèm hỏi ý kiến ta thì ngườicha như ta cần gì phải đến nữa. Chị con đến là được rồi.” Cố Bác Vânvững chãi như núi, không vội vàng cũng không chậm chạp, trong chốc látđã nắm được thóp của Cố Yên.

Cố Yên cuống quýt: “Không phải đâu cha, đương nhiên con vẫn nghe lời cha.”

“Vậy cha bảo con không được lấy Lương Phi Phàm nữa!” Cố Bác Vân đặt mạnh bát cơm trong tay xuống bàn, gằn giọng nói.

Cố Yên thấy cha bị kích động lại càng buồn hơn, nước mắt chảy dài, cô nói: “Cha, những chuyện trước đây con đều biết cả, Lương Phi Phàm đã cứucha, đã đem con đi. Nhưng như thế có quan trọng gì đâu? Anh ấy đối xửvới con rất tốt, con không thể rời xa anh ấy được. Chẳng phải cha đãtừng nói muốn con được sống thoải mái hơn sao? Con ở bên anh ấy rất hạnh phúc, tại sao cha lại không vui vẻ chấp nhận chúng con chứ?”

Cố Bác Vân thấy Cố Minh Châu lặng lẽ ngồi ăn không nói câu nào, ông lấylàm lạ, hai ngày nay con bé không đả động gì, thì ra cô đã đi trước ôngmột bước, nói chuyện này với Cố Yên, không hổ danh là con gái của Cố Bác Vân, quả nhiên “địch không động ta cũng không động, địch có động, tađộng trước”, thật đúng là “hậu sinh khả úy”.

Cố Bác Vân bỏ đũaxuống, nói: “Cha chấp nhận chàng rể này thế nào đây? Vì nó đã cấu kếtvới chị cả con tính toán với cha ư? Vì nó đục nước béo cò ư? Vì ta hồ đồ giao con gái ta cho nó hại ư? Vì nó có quyền, có thế, giàu có hơn người ư?”

“Vì lúc đó cha nóng tính quá, nên Lương Phi Phàm mới phảitrả giá đắt như vậy!” Cố Minh Châu đưa một miếng cơm vào miệng, chậm rãi nhai, bĩu môi nhìn Cố Yên một cái, cười nhạt. “Đánh đuổi kẻ địch cũngkhó lường hết được hậu họa.”

Cố Bác Vân “hừ” một tiếng, chưa sẵn sàng để đấu tiếp với Cố Minh Châu.

Cố Yên nắm lấy tay cha, nhẹ nhàng siết chặt rồi lại buông ra, nói: “Vì con muốn lấy anh ấy, con yêu anh ấy.”

Cố Bác Vân lại “hừ” một tiếng: “Là vì cơ thể già yếu, bệnh tật của ta phải nhờ nó cứu phải không? Là vì có người muốn mượn cớ để đẩy con đi phảikhông?”

Cố Minh Châu liếc mắt, giọng trầm xuống: “Tiểu Yên, saoem lại thật thà như thế? Cha đã mấy chục tuổi rồi, còn lo gì chuyện sống chết nữa đâu? Em hà tất phải như thế?”

Cuối cùng Cố Minh Châucũng ăn cơm xong, bỏ bát đũa xuống, lấy khăn lau miệng, nói: “Chính xác, lần này khác với bảy năm trước, việc có tiến hành phẫu thuật hay khôngvẫn còn chưa chắn chắn cơ mà, lần giao dịch này chính xác là khôngtính.”

Cố Bác Vân giận tái mặt, nói: “Con cho rằng cha cũng giống như con, nỡ đem hạnh phúc của Cố Yên ra để giao dịch ư?”

Cố Minh Châu mồm mép quả thực rất lanh lợi: “Đương nhiên là khác nhau rồi! Khả năng của cha lớn hơn con nhiều. Nhưng mà, đối với con, cha đã quágià để làm đối tác của con, bảy năm dù sao cũng qua rồi, bây giờ bới móc ra thì có nghĩa lý gì chứ?”

Cố Bác Vân đập đũa đánh “cạch” mộttiếng, cơ mặt ông bị kích động khẽ giật giật: “Cha biết cha đã sai trong nhiều năm qua, cho nên lần này cha tuyệt đối không thỏa hiệp nữa! Conđừng có mơ đem chuyện hôn nhân của Cố Yên ra trao đổi nữa!”

CốMinh Châu cuối cùng cũng nổi giận, đối đầu với cha, nói: “Con chắc chắnsẽ trao đổi! Lần phẫu thuật này cha không làm cũng phải làm! Đừng để con phải ra tay đánh cha ngất xỉu để đưa vào phòng giải phẫu! Cha cho rằngmời bác sĩ đẳng cấp thế giới như vậy dễ lắm sao? Cha cứ tức giận rồi gây chuyện thì bệnh tình sẽ giảm chắc? Cha có biết vì bệnh tình của cha màLương Phi Phàm đã tốn bao nhiêu tâm huyết không? Cha lại còn không côngnhận tình cảm của anh ta đối với Cố Yên bao năm qua sao? Con xin cha hãy suy nghĩ thấu tình đạt lý một chút, không phải cha bị bệnh thì cả thếgiới này sẽ xoay quanh cha đâu.”

Cố Yên đứng cản giữa hai người, cau mày lo lắng, nói: “Chị, đừng nói nữa!”

“Cha, thật sự không phải giao dịch đâu, con và Lương Phi Phàm đã ở bên nhaubảy năm rồi, con đã động lòng, yêu anh ấy rồi. Cha đừng kích động nhưthế, từ từ nghe con giải thích được không?”

Cố Bác Vân đẩy CốYên ra, chỉ thẳng tay vào mặt Cố Minh Châu, run rẩy: “Cha nói cho conbiết, năm đó nếu ta biết con thỏa hiệp với Lương Phi Phàm thì ta thà bịbắn chết còn hơn!”

“Thật đáng tiếc, bây giờ cha có chết thì cái“thà” của cha cũng chẳng thể biến thành sự thật được. Sao thế? Cha đãsống thêm bảy năm rồi, đã đủ lú lẫn rồi nên bây giờ thấy ngày tháng củamình sắp kết thúc nên muốn chối bỏ, muốn trốn tránh sao?” Cố Minh Châulạnh lùng đứng dậy, cô vẫn không chịu xuống nước.

Bốp!

Cái tát rất mạnh khiến Cố Minh Châu ngã ra ghế, Cố Bác Vân đứng đó tức runngười, còn Cố Yên bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi không dám động đậy.

Đây là lần đầu tiên Cố Bác Vân đánh con gái, ngay cả cái lần của bảy năm về trước, ông nổi giận lôi đình, lấy súng chĩa vào đầu Cố Yên nhưng cũngkhông làm gì cô.

Cố Yên ngây người, cuối cùng cô cũng hiểu, tính tình của cha bị bệnh tật giày vò đến mức thay đổi rồi.

Cố Minh Châu vẫn ngồi đó, xoa mặt, mái tóc dài che khuất khuôn mặt nên không rõ biểu cảm của cô ra sao.

Một lát sau, Cố Minh Châu từ từ đứng dậy, nét mặt không biểu lộ cảm xúc,chỉnh lại quần áo, đầu tóc, lạnh lùng nhìn cha, giọng nhẹ nhàng nhưngtrong trẻo: “Người ta thường nói con người khi sắp chết thì hay nóinhững điều tốt đẹp, xin cha đừng để đến khi mất rồi mà vẫn còn ngángđường người khác. Chuyện năm đó, nếu có gì không hài lòng hay hối hậnthì cha hãy trút hết lên đầu con đi, đừng đem Lương Phi Phàm ra nói nữa. Cố Yên không còn là trẻ con nữa, không ai có thể lừa gạt được nó đâu.Chuyện hôn nhân của em ấy đã được định đoạt rồi, cha hãy tiếp nhận đi.”