Niếp Môn

Chương 98: Kế hoạch



Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm rền, vừa không thanh thúy cũng không lưu

loát, thậm chí ngay cả tia chớp cũng không có, làm cả không khí đã nghẹn đến

cực hạn.

Cửa chính đường trầm trọng mở ra, một cỗ hơi thởi lạnh như băng trong nháy

mắt từ cửa bùng lên, mấy trăm người ở đình viện nhất thời ngừng lại hô hấp,

toàn thân nổi lên từng trận cảm giác mát, không chuyển mắt nhìn bên này.

Thi thể Niếp Nhân Quân bị khiêng ra, toàn thân bị trùm một cái chăn trắng nên

không nhìn thấy mặt hắn, nhưng tất cả mọi người đều biết hình phạt đã xong

thuận lợi.

Lúc trước hắn mang đến hơn mười người vệ sĩ, nhìn thấy chủ nhân bị khiêng

ra, tất cả đều quỳ gối xuống đất, tràn đầy bi thống, muốn tiếp nhận thi thể chủ

nhân, lại bị cự tuyệt.

Thông qua vài vị chưởng sự nhân ra quyết định, quyết định sáng sớm ngày mai

sẽ vì Niếp Nhân Quân mà cử hành nghi lễ đưa ông xuống mồ, cho nên thi thể

không được mang đi, có lẽ là bởi vì trong lòng bọn họ còn có một chút tình cảm

của người nhà, muốn để cho Niếp Nhân Quân sớm an nghỉ, và cũng có lẽ bọn

họ muốn chuyện này sớm hoàn toàn chấm dứt, để không cho đêm dài lắm

mộng.

Nhưng bất luận như thế nào, ai cũng không phát hiện, những người vệ sĩ mà

lúc trước quỳ trước cửa giờ đã thiếu hai người.

Thi thể bị khiêng đến phòng y tế trong đình, trong phòng hé ra không khí lạnh

như băng, trên giường Niếp Nhân Quân đã nằm ở đó, không chỉ có như thế,

mọi thứ của các phòng cũng đầy đủ mọi thứ, tất cả đều được trang bị đầy đủ

tinh xảo, nói nó là bệnh viện cũng không đúng, dù sao số lượng người hầu

trong Niếp môn có tận mấy trăm người.

Đưa thi thể vào đó thật tốt xong, có vài người vệ sĩ cùng những người thầy

thuốc thì đi ra chỉ để lại một người để canh gác, những người khác đi về đúng

chỗ của mình.

Hành lang trống trơn, giày của hai vị bác sĩ để lại âm thanh di chuyển lạnh như

băng,“Lộp bộp lộp bộp” thanh âm có vẻ hỗn độn, vang lên ở trong không gian.

“Cậu là người mới tới sao? Tôi chưa nhìn thấy cậu bao giờ?” Vị bác sĩ hành

hình lúc trước hỏi người bác sĩ cao lớn ở bên cạnh.

Người bác sĩ chậm rãi tháo khẩu trang và mũ xuống, hé ra khuôn mặt anh tuấn

bất phàm cùng nét tà mị, nhìn người bác sĩ kia cười lạnh một tiếng:“Ông thật

sự không nên hỏi vấn đề này mà chỉ có hai chúng ta.”

Người bác sĩ trừng lớn hai mắt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, cứng lưỡi

nói:“Tích...... Tích thiếu gia! Cậu không phải......”

Còn chưa chưa nói xong, chỉ thấy Niếp Tích đánh một quyền vào bụng hắn,

sau đó lấy khửu tay đập mạnh cái gáy của hắn, người bác sĩ đó lập tức bất tỉnh

Niếp Tích kéo hắn tới một gian đựng rác, xoay người đi tới đình.

Trong đình độ ấm rất thấp, một tia hàn khí từ cửa đi ra, người vệ sĩ canh cửa

nắm lấy áo mình thật chặt, quay đầu nhìn nhìn, cửa bị mở rộng một nửa, hắn tùy

tay đóng cửa lại, khóe mắt lưu ý đến chiếc giường, nhưng thi thể đã không thấy

Hắn lại vội vàng đẩy cửa ra, chạy nhanh vào, chỉ cảm thấy bên cạnh có một

bóng đen, còn chưa kịp phản ứng, cảm giác cái gáy tiếp nhận một sự đau

đớn mãnh liệt sao đó liền hôn mê bất tỉnh.

Niếp Nhân Quân thử nha, ánh mắt nhanh túc, không ngừng xoa cái tay vừa ra

quyền:“Chẳng lẽ là bởi vì mình già đi sao? Đầu người này thật đúng là cứng

rắn a.”

“Cha! Cha không có việc gì chứ!” Một trận tiếng bước chân dồn dập, bóng dáng

Niếp Tích ở cửa đi ra.

Niếp Nhân Quân nhìn thầy con mình đến, lập tức buông lỏng cái tay đang xoa,

buông hai cánh tay xuống, sống lưng thẳng, trên khuôn mặt khôi phục lại sự

thong dong và uy nghiêm.

“Hừ hừ, trên thực tế có đến bốn, năm người, cha cũng có thể nhẹ nhàng giải

quyết bọn họ.” Hắn một bộ cao ngạo nói.

Niếp Tích nhìn cha mình, bất đắc dĩ gãi gãi đầu, trên mặt có chút xấu hổ:“A......

Ha ha......”

“Đại ca con bên kia thế nào rồi? Thừa dịp còn có thời gian, con đi qua xem

một chút đi.” Ngữ khí Niếp Nhân Quân dồn dập, lập tức phân phó một tiếng.

Hai mắt Niếp Tích cũng trầm xuống, lấy điện thoại ra:“Đại ca bên này đã xong,

em chỉ là không yên lòng bên kia.” Sau đó, hắn bắt thông dãy số.

“Phương tiện sao?” Sau khi chuyển điện thoại, hắn thấp giọng hỏi một câu.

“Được. Anh ở bên kia không sao chứ?” Điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng

của Tu Nguyệt.

“Kế hoạch thuận lợi, nhưng đừng chậm trễ, nhớ kỹ là cửa sau.” Niếp Tích căn

bản không cố kỵ lo lắng của Tu Nguyệt lo lắng, nghiêm khắc nhắc nhở một câu.

“Câm miệng lại! Tôi so với anh còn thông minh nhiều đấy!” Nói xong, bên kia

cắt điện thoại.

“Hết thảy đều dựa theo kế hoạch tiến hành, con đi trước chuẩn bị một chút.”

Niếp Tích buông điện thoại, lấy một khẩu súng ở trong người, đưa tới vào tay

cha.

“Ừ.” Niếp nhân Quân nhận súng, để ở dưới thân, lại nằm trở lại trên giường.

(m.n đọc tổng giám đốc tuyệt ái thê chưa, Kì Hinh cx làm cách này để “chết” đó)

Trước lúc Niếp Tích đi, để độ ấm trong phòng cao hơn một chút, quay đầu nhìn

thoáng qua chiếc chăn trắng trùm lên người cha, một cỗ thương tâm không

hiểu nổi hiện lên, tuy này đây là biểu hiện giả dối, nhưng hắn trong lòng vẫn có

một tia đau đớn.

--- ------ -------

Biệt thự lý.

Hành lang quen thuộc, thanh lầu quen thuộc, góc quen thuộc......

Đối với Niếp Ngân đã tới một lần mà nói, lần này vào thi lại rất dễ.

Quần áo tây trang đên tuyền trên người hắn không hợp lắm, làm hắn vẻ có mập

mạp chút, khuôn mặt đeo kính và mũ, vẻ mặt lạc má hồ, để trộn vào trong đám

người, hắn giả dạng thành thế này bây giờ không thể trở lại bình thường.

Nhưng, thế này lại rất hợp hắn ý.

Mục đích của hắn là phòng theo dõi mật thất lầu bốn, ở đó đầy đủ tất cả hình

ảnh ở đây, đây là trong kế hoạch lúc trước đã thống nhất, cũng không hoàn

toàn là muốn dùng nó đến chứng minh mình vô tội, theo lời Niếp Nhân Quân

nói, đây cũng không chỗ quan trọng, quan trọng là muốn dùng nó đến làm bằng

chúng giết chết La Sâm quản gia.

Hôm nay là ngày được biệt trong cuộc sống, mọi nơi La Sâm quản gia đều an

bài cảnh vệ, có khả năng đến mấy trăm người, hai thước là có thể đi hết, đây

cũng là nguyên nhân Niếp Hoán không dám đôi phó với La Sâm quản gia, ở

Niếp môn làm quản gia 10 năm, thế lực lực của hắn không thể khinh thường.

Dọc theo đường đi, Niếp Ngân cũng không có gây chú ý với những người khác

, trong nháy mắt đi tới cuối hành lang lầu bốn, nơi này có sáu người canh gác,

dường như đã sớm có chuẩn bị, nhìn thấy Niếp Ngân đi tới bên này, bọn họ đề

cao cảnh giác.

Niếp Ngân ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy người theo dõi ở nơi này, thong dong

cởi cúc áo của mình ra, cánh tay vung lên, cúc áo giống như phi tiêu, bắn vào

trên mặt bọn họ.

Sáu người nhìn thấy hành động này của Niếp Ngân, tất cả đều lấy súng ra,

nhưng đối mặt sát thủ đứng đầu thế giớ, sáu người, sáu khẩu súng hiển nhiên

ở xa xa thì không đủ, sáu người chỉ cảm thấy một trận gió lạnh ập đến, Niếp

Ngân giống như hùng ưng giương cánh một quyền đánh tới bọn họ, bọn họ

không kịp phản ứng tất cả đều ngã xuống đất, vừa muốn ấn cò súng, chỉ nghe

âm thanh liên tiếp “răng rắc”, cổ bọn họ đều bị Niếp Ngân bẻ gẫy.

Không chút chần chờ, Niếp Ngân nhanh chóng từ trong người lấy ra một ống

giảm thanh, cửa trước khóa ba khẩu súng, sau đó đẩy cửa tiến vào, anh sáng

trên tường ánh vào trong đôi mắt hắn, trên màn hình tràn đầy hình ảnh ở đây.

Hắn nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, đi nhanh, vừa muốn đi tới, một khẩu súng lặng

yên không một tiếng động để ở tại gáy hắn, sau đó truyền đến một tiếng cười

quen thuộc.

Niếp Ngân hai tay giơ lên, hơi hơi hồi đầu:“Là ngươi?”