Niếp Môn

Chương 61: Nhìn thấy một cô gái quen thuộc



Dự tính của Rawson quản gia thật tốt, đúng là lão hồ li.

Niếp Ngân ý thức được tình huống đang nguy cấp, một bàn tay túm nhanh áo

Tiêu Tông.

Tuy rằng hắn biết tên Tiêu Tông này không làm gì được mình, nhưng tên đã nặp

vào cung, bây giờ lại ở tình huống này, đã không có biện pháp khác. 

Đang chuẩn bị chiến đấu thì tự nhiên toàn bộ phòng đột nhiên tối đen.

Hiện trường nhất thời hỗn loạn, tất cả mọi người đều hoảng.

Có người kéo công tắc nguồn điện! Trong nháy mắt Niếp Ngân liền phản ứng,

toàn bộ phòng đề ở rất sâu xuống dưới, cho nên không có ngọn đèn nào, nơi

này hắc ám không thể tưởng tượng được.

Bất quá Niếp Ngân không có thời gian rối loạn giống bọn họ, hắn đứng dậy tính

dựa vào cảm giác đi vào thang máy của phòng.

Hắn vừa mới đứng dậy, liền bị một bàn tay cầm lấy cổ tay hắn, lại nhét vào

trong tay hắn giống như một cái mũ giáp gì đó.

“Muốn thấy nhiều thứ hãy đội nó vào.” Một âm thanh không có độ ấm vang lên

bên tai Niếp Ngân.

Mày kiếm Niếp Ngân nhíu lại, cảnh giác sờ sờ cái mũ giáp trong tay, xác nhận

không có vấn đề gì thì đem nó đội lên trên đầu.

Đây là một cái mũi cao nhọn có thể nhìn thấy mọi thứ trong đêm, đội lên xong

tình hình trong phòng hiện ngay trước mắt hắn.

Mà lúc này, Niếp Ngân cũng nhìn thấy người đã cứu mình, bởi vì cũng mang

theo mũ đêm thị nghi nên không nhìn thấy diện mạo của người đó chỉ thấy một

người mặc quần áo nịt thật hứng thú, có thể nhận ra đây là một cô gái.

“Cầm.” Cô gái đưa cho Niếp Ngân một khẩu súng mini.

Niếp Ngân không thích người khác ra lệnh với hắn khi nói chuyện, và người

cứu mình lại là một cô gái.

“Tôi không cần thứ này.” Niếp Ngân không có nhận, dùng giọng nói lạnh giống

hệt cô đáp lại.

Cô thấy hắn từ chối, nhưng cũng không có hờn giận nói:“Đi theo tôi.”

Niếp Ngân u oán thở dài, đi theo phía sau cô gái.

Hai người đi tới cầu thang, đột nhiên ngừng lại. Chỉ thấy cô xoay người, một

bàn tay nắm lấy khẩu súng tự động mini, bây giờ còn đang ở trong đám người

kia nên không có chút do dự nào điên cuồng mà bắn phá cho đến khi hết viên

đạn cuối cùng.

Cô ném súng xuống, tiếp tục đi dọc theo cầu thang.

Niếp Ngân hờ hững quay đầu nhìn đám người chết kia rồi lại nhìn cô gái này

một cỗ cảnh giác nổi lên.

Hai người đi tới lầu hai đứng trước một bức tường cô lấy tay sờ xoạng, ấn nút

mở, bức tường bên cạnh cái trụ La Mã đột nhiên chuyển động, mở ra một cái

thang máy.

“Đi vào.” Cô gái lạnh nhạt nói ra hai chữ.

Mệnh lệnh liên tiếp nói ra, làm cho Niếp Ngân thật sự có chút không kiên nhẫn,

hắn thầm thở dài một hơi bây giờ cô muốn đi vào thang máy, hắn lấy cánh tay

chặn ngang đường lại, cô gái thình lình đánh vào cánh tay Niếp Ngân thân thể

trở lại như cũ.

“Cô là ai?” Niếp Ngân biết đi vào nơi này sẽ hoàn toàn không thuộc đường đi,

phải cẩm thận hỏi trước.

“Anh không nghĩ sẽ không biết tôi.” Câu trả lời vô dụng này làm Niếp Ngân thật

không hài lòng.

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Khí ngữ kiếp người của Niếp Ngân lại vang lên.

“Theo tôi gặp một người.” Cô gái vẫn dùng phương thức trả lời hắn như cũ.

“Người nào?” Khi nói chuyện, Niếp Ngân cầm lấy súng của mình, chĩa lên đầu

cô:“Anh biết rõ đáp án của tôi sẽ như thế nào rồi mà.”

Cô gái không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn Niếp Ngân.

“Tóm lại, không phải địch.” Nói xong cô cúi xuống, chui qua cánh tay Niếp Ngân

đi vào.

Niếp Ngân bất đắc dĩ cười lạnh một tiếng, cũng vào theo.

Thang máy khởi động, căn cứ phản ứng của trọng lực thì hiện tại bây giờ là đi

xuống.

Hai người bọn họ ở trong thang máy đi tới một căn phòng, cuối cùng thì cũng

đã đến, hai người từ bên trong đi ra.

Đầu vẫn đeo mũi nhìn bóng đêm, Niếp Ngân thấy một căn phòng ở nơi này

không lớn, nhưng đồ đạc bài trí vẫn xa hoa như cũ, hẳn chỉ nhìn xung quanh một

vòng, để ý có mấy cái cửa, vài căn phòng vừa xem là hiểu ngay.

Cô gái đi tới phía trước Niếp Ngân, cô tháo xuống cái mũ nhìn đêm, mái tóc

trên đầu xõa tung chảy xuống dưới, tựa hồ còn phiêu tán một cỗ hương khí,

bong dáng lung linh của cô khi đi càng thêm vẻ thướt tha.

Bất quá, hiện tại Niếp Ngân không có tâm tư lưu ý đến cái đó.

Hai người vẫn đi đến cuối hành lang, đối diện trước mắt là một cái cửa lớn, cái

cửa này không giống như những cái cửa khác, mà nó làm bằng kim chúc

nguyên chất( có thể là vàng), theo ngoại hình trên cửa giống như băng tương

môn, mà Niếp Ngân đứng ở trước cửa cũng có thể cảm giác được bên trong

tiết hàn khíra ngoài.

“Đi vào.”

Cô gái mở cửa lớn kim chúc, càng nhiều hàn khí lập tức bừng lên còn kèm

theo một cỗ gay mũi dược thủy vị ( một loại thuốc nước).

“Chờ.” Nói xong, cô gái xoay người rời đi.

Đôi mắt Niếp Ngân cẩn thận nhìn lướt qua, bình tĩnh tự nhiên rồi đi vào.

Tuy rằng nơi này băng lạnh giống như nhà tù, nhưng bên trong đồ đạc trang

hoàng lại bố trí gống như một gian phòng ngủ, có dụng cụ giống nhau không ít,

mỗi một chi tiết đều có vẻ là thợ thủ công khéo làm ra, hiện ra một chiếc

giường gỗ lớn đặt tại giữa căn phòng, từ cửa đi vào xem trên giường tựa hồ

còn có một người nằm.

Khóe môi Niếp Ngân nghếch lên, hứng thú nhìn chằm chằm người trên giường,

hai tay để ở sau thắt lưng, chậm rãi đi tới, mỗi một bước khí diễm tỏa ra đều

đủ để hòa tan kết băng trên mặt sàn.

Càng đi tới gần thì trong lòng Niếp Ngân cũng càng ngày càng bất an, một loại

cảm giác áp bách quen thuộc, ở trong cơ thể hắn dần dần tăng lên.

Từng bước một tới gần, khuôn mặt ở trên giường dần dần hiện lên trong đôi

mắt chim ưng của Niếp Ngân, hoàn toàn đi tới bên giường xong khóe môi

Niếp Ngân nghếch lên, cười lạnh một tiếng, mà ánh mắt lại vô cùng sắc bén và

phấn khởi.

Không sai, người trước mắt, không phải nói người chết mà người ở trước mắt

là Niếp Nhân Thế.

Phải nói là Niếp Nhân Thế, bởi vì có dấu vết trên huyệt Thái Dương bị xuyên

qua.

“Chờ cậu thật lâu.”

Phía sau Niếp Ngân truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Hắn cúi đầu cười, tao nhã chuyển thân nhìn người phía trước, thong dong đáp

lại một câu.

“Tôi nên xưng hô với anh thế nào đây? Niếp Nhân Thế?......”

“...... hay vẫn là Niếp Hoán?”

Nhìn qua ấm áp, nhưng nhiệt độ không khí trong phòng như tủ lạnh, Niếp Ngân

nhìn thấy thi thể Niếp Nhân Thế.

Đây cũng không phải là hắn tìm được, mà là cố ý muốn cho hắn nhìn thấy.

Hắn phấn khởi đứng ở tại chỗ, trong ánh mắt lại tràn ngập sắc bén khiếp

người.

Đương nhiên, phần phấn khởi và sắc bén này cũng không phải bởi vì có thể tìm

được chứng cứ chứng minh mình cùng em trai trong sạch hắn không thích thủ

đoạn nhưng vào lúc này đã không trở nên quan trọng.

Hắn cảm thấy chuyện xưa bây giờ lại phát triển.

Lần trước chính mình lấy thúng úp voi, tất cả mọi việc hắn đều nắm trong lay, tuy

năm đó cũng từng thất thủ với Lạnh Thiên Dục, nhưng cũng không giống như

bây giờ.

Từ sau khi trở lại Niếp môn, thì liên tiếp có người người khác đặt bẫy, liên tục

có người dò xét, tất cả đều công kích Niếp Ngân trở lại, một loại phấn khởi

chinh phục, nhiều năm hắn cũng không từng có qua.

Sau lưng truyền đến thanh âm mở cửa, một giọng nói suy yếu quen thuộc vang

lên.

“Tôi chờ cậu thật lâu.”

Nghe tiếng xong, Niếp ngân cũng không ngạc nhiên, hơn nữa hắn đã biết rõ

người này là ai, tại đây gian phòng trong biệt thự này người có thể đến nay,

cũng chỉ có con của khối này thi thể trước mắt này, Niếp Hoán.

Hắn cúi đầu cười, tao nhã chuyển qua thân, nhìn người kia, thong dong đáp lại

một câu:“Tôi nên xưng hô thế nào với anh đây? Niếp Nhân Thế? Hay vẫn là

Niếp Hoán?”

“Cái này không quan trọng, trên thế giới này không ai có thể thay thế được cha

tôi, bao gồm cả tôi.” Hắn vẫn ngồi trên xe lăn, Niếp Hoán suy yếu không có sức

nên nói với cô gái kia muốn gặp Niếp Ngân.

Niếp Ngân lúc này mới liếc mắt nhìn người vừa cứu mình, cô lại làm cho hắn

thực không kiên nhẫn, cô gái này chắc chỉ có hai mươi tuổi mặc bộ quần áo

đên bó sắt lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, đôi mắt của cô thanh nhuận

hoàn toàn, nhưng mà đạm mạc nhìn không ra một tia cảm thán, thâm thúy làm

cho người ta liên tưởng đến hắc động, che dấu bởi hang lông mi cong dài, lời

nói lạnh nhạt càng thêm hiển đậm tính cánh của cô.

Cô gái này, hiện tại hắn nhìn thật quen mắt, nhưng lại không nhớ ra cô là ai.