Niếp Môn

Chương 109: Đuổi theo



Trong phòng hội nghị lầu hai đang diễn ra trận đấu kịch liệt trong im lặng, mảnh

gãy của cái bàn hỗn độn đang ở các góc, trên màn hình máy tính có người

đang chờ thời cơ chậm rãi qua lại, không quá bao lâu liền đổi thành một mảnh

tối đen, bước vào trạng thái lặng như tờ, “bằng thượng đăng quản” không biết

vì sao giờ phút này bắt đầu lúc sáng lúc tối, thường thường sẽ phát ra ánh sáng

điện, âm thanh "Chi chi".(tiếng điện bị nhiễm)

"Ầm!" Một thanh âm vang lên, trữ vật quỹ bắt đầu kịch liệt lắc lư.

(mọi người cứ coi trữ vật quỹ và bằng thượng đảng quản là cái gì đó, m cx

không ra lắm)

Chớp lên với biên độ càng lúc càng lớn, phát ra thanh âm cũng càng ngày càng

vang, đến cuối cùng, trong trữ vật quỹ môn bị một lực lớn đá văng ra, bóng dáng

Tu Nguyệt từ bên trong găn tủ ngã ta.

Hai cổ tay cô bị dây thừng trói, hai chân từ đầu gối đến cổ chân cũng bị buộc

gắt gao, miệng cũng bị bịt kín, may mà bởi vì thời gian quá nhanh, vải bịt cũng

không có cột chắc, Tu Nguyệt hoạt động vài cái cằm, miếng vảikia liền rơi

xuống.

Cô ủy khuất và phẫn hận, trên khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn còn giữ lại hồng

ấn do vải bố để lại, trên trán cao cao nhô lên một cái cục to như quả trứng gà,

đây là vừa mới bị đánh đến choáng váng nên mới lưu lại.

Tuy sau khi tỉnh lại đau đớn làm cho cô khó có thể chịu được, nhưng cô vẫn

không có bận tâm nhiều như vậy, thử lấy tay cởi dây thừng ở cổ chân, nhưng

bất đắc dĩ khoảng cách còn kém rất lớn, cô giãy dụa từ trên mặt đất để đứng

thẳng lên, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới cửa.

——— —————— ———————

Rawson giận dữ gầm lên, giống như một cự hùng quật dựng lên, bốn người

đèn lên người hắn bị văng ra, ngã trái ngã phải.

Tuy trong phòng không ai là đối thủ của hắn, nhưng hắn biết đối phương có

nhiều người, ở trong này dây dưa thì đối với mình cũng không lợi, hiện tại phải

nhanh trốn đi ra bên ngoài, bên ngoài phần lớn là thủ hạ của hắn, nơi đó mới

có thể an toàn.

Rawson khởi động thân thể, không hề do dự, mở cửa liền chạy tới hành lang

mặc kệ vết thương do vừa rồi bị bốn bọn họ công kích, đều không có ảnh

hưởng đến tốc độ vào giờ phút này của hắn.

"Không thể để cho hắn rời đi nơi này!" Niếp Nhân Quân cách cửa gần nhất,

hắn hét lớn một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, một phen đoạt lấy súng trong tay

lính đánh thuê.

Hắn giơ súng lên chỉ vào Rawson, Isabella kêu khóc bổ nhào vào hắn, cầu xin

hắn: "Không thể nổ súng! Con của tôi còn trên tay hắn!"

(lần trước NN chỉ bảo sẽ an toàn cho con bà ta thôi nhé)

Niếp Nhân Quân căm tức bà ta, khẩu súng thu trở về, mà lúc này, bóng dáng Niếp

Ngân đã vọt đến ngoài cửa.

"Anh ở trong này bảo vệ Thanh Nhi, cô ấy có làm sao tôi sẽ lấy cái mệnh của tứ

đại tài phiệt các người!" Hắn la lớn với Cung Quý Dương, sau đó đuổi tới

hướng Rawson chạy trốn.

Niếp Tích cũng chạy tới cửa, quay đầu nhìn thoáng qua Lãnh Tang Thanh,

không biết nên nói cái gì, chỉ hé miệng cười cười, sau đó theo sát phía sau

Niếp Ngân cũng đuổi theo.

Cung Quý Dương phẫn nộ dị thường, "Sưu" một tiếng từ trên mặt đất đứng

lên, "Xú tiểu tử nhà ngươi, vừa mới nói cái gì? Cậu thử lặp lại lần nữa!" Một

bên hô to, một bên nhằm phía cửa, nhưng vừa mới đi ra ngoài, hắn lại vòng vo

trở về, lý trí nói cho hắn, hiện tại đang ở tình hình này, vẫn nên ở bên cạnh Lãnh

Tang Thanh, tuy mình giống như ngoan ngoãn nghe lời Niếp Ngân, nhưng vì an

toàn của Lãnh Tang Thanh, tất cả đều không quan trọng.

"Cái tên kêu là Rawson kia, là người sao?" Cung Quý Dương oán giận một

câu.

"Quý dương ca, anh nhanh đi giúp Niếp Ngân và Niếp Tích đi! Nhanh chút!"

Giờ phút này Lãnh Tang Thanh rất sốt ruột, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, vừa mới

lúc Niếp Ngân lao ra, thiếu chút nữa liền theo sát Niếp Ngân cũng đuổi theo

người kia, nhưng cô hiểu được làm như vậy chỉ mang gánh nặng cho Niếp

Ngân, cho nên cô dừng lại, cô cũng biết phải cam đoan mình an toàn, việc đó

đối Niếp Ngân là trợ giúp lớn nhất.

"Anh đi rồi ai tới bảo vệ em? Nói sau đây là chuyện của Niếp môn, chúng ta

không có liên quan." Cung Quý Dương biểu tình cực không tình nguyện.

"Anh yên tâm, em sẽ tự bảo vệ chính mình! Em cũng không muốn đứa nhỏ vừa

sinh ra mà..." Lãnh Tang Thanh không thuận theo không buông tha, nhưng nói

còn không có nói xong, biên bị Cung Quý Dương ngắt lời.

(bà này xạo)

"Ngừng! Đừng nói nữa, anh không nghĩ lại chịu kích thích, anh đi, anh đi còn

không được sao!" Cung Quý Dương vươn tay ra muốn ngừng lời nói của Lãnh

Tang Thanh, đuôi lông mày hắn nhảy lên, mồ hôi lạnh đã theo trên trán chảy

xuống, sau đó cùng với lính đánh thuê thủ lĩnh phân phó một tiếng: "Bảo vệ tốt

cô ấy, anh gọi người đứng ở bên ngoài bảo vệ, không được thả Rawson ra."

Nói xong, hắn tiếp nhận một khẩu súng trong tay lính đánh thuê, chạy ra ngoài

bằng cửa trước.

Rawson một đường chạy như điên đi tới cửa lớn, xuyên qua cửa kính trong

suốt, lính đánh thuê ở trước cửa nhìn thấy Rawson tất cả đều giơ súng lên,

Rawson thấy tình thế không ổn, quay đầu lại chạy lên lầu, ở thang lầu hẹp cùng

Niếp Ngân và Niếp Tích gặp nhau, Niếp Ngân phi thân một cước, đá vào ngực

Rawson, nhưng lại giống như đá vào lốp xe, người hắn bị bắn trở vè, Rawson

cũng lui về phía sau mấy bước, nhưng cũng không lo ngại, Niếp Ngân tiếp tục

chạy lên lầu, Niếp Tích lập tức đánh tới, hai cánh tay gắt gao bám vào thân thể

Rawson, nhắc đầu gối chuẩn bị đánh vào đỉnh xương của Rawson, nhưng

Rawson dùng sức chống đỡ, lập tức đá Niếp Tích sang một bên, cánh tay trái

của Niếp Tích cảm thấy một trận đau nhức, tựa hồ nghe âm thanh xương cốt vỡ

vụn, sau đó hắn mặc kệ, cắn răng, không để ý đến cánh tay có khả năng bị gãy,

chịu đựng đau đớn, tiếp tục đuổi theo Rawson.

Rawson chạy đến lầu hai, vừa mới mở cửa thang lầu ra, chỉ nghe một tiếng

súng "Pàng" vang lên, hắn lùi về phía sau, ghé mắt nhìn thấy Cung Quý Dương

đang cầm súng, lại lui về gian thang lầu, tiếp tục chạy về phía trước.

Thất tha thất thểu một đường, bởi vì gian thang lầu 3 bị khóa, Rawson đi tới

lầu 4, nhưng vì thuốc quá mạnh, hơn nữa miệng vết thương mất máu quá nhiều,

thân thể hắn bắt đầu xuất hiện phản ứng không tốt, toàn thân bắt đầu run rẩy,

hắn đến cửa sổ lầu bốn, mồm to thở phì phò, cố gắng điều chỉnh chính mình.

Mà Niếp Ngân, Niếp Tích, Cung Quý Duơng trong giây lát chạy tới, người

người mắt lộ ra hung quang, tràn ngập sát khí nhìn hắn.

Rawson kích động mở cái cửa bên người, nhưng phát hiện bên trong không có

gì có thể cho mình lợi dụng, hắn liên tục về phía sau lui, thân thể không khoẻ

cũng càng ngày càng rõ ràng, nếu không là vì hiện tại bất lương phản ứng, hắn

hoàn toàn có nắm chắc với ba người trước mặt này an toàn né ra.

Tâm hắn đơn giản trầm xuống, cắn răng một cái, sau đó lấy thuốc ra, bỏ vào

miệng mình, dùng tốc độ nhanh nhất nuốt xuống.

Ba người nhìn vậy, ý thức được sự tình càng thêm không ổn, thêm tiến tốc độ

chạy tới Rawson.

Thân thể Rawson tựa hồ khôi phục sức lực, ở tại chỗ điên cuồng kêu một

tiếng, mở cửa sổ, từ lầu bốn nhảy xuống.

Niếp Ngân ra sức về phía trước nhảy, tưởng phải bắt được thân thể Rawson,

nhưng không có được, không có nửa khắc do dự, chỉ thấy Niếp Ngân thả

người trên ban công, cũng nhảy xuống