Niếp Môn

Chương 108: Khiêu khích



Cung Quý Dương và Lãnh Tang Thanh xuất hiện làm cho tất cả mọi người đều

chấn động.

Lãnh Tang Thanh gắt gao rúc vào trong ngực Niếp Ngân, giống một con nhim

nhỏ vũ thiên tình đứng trên nhánh cây, tuy thân thể còn lạnh run, nhưng trong

lòng tối tăm, sợ hãi đã hoàn toàn tản ra.

Tuy rằng hai người không gặp nhau quá 24h, nhưng khi bên nhau lại cảm giác

như đã không gặp đã rất lâu rồi, như qua một đời người vậy.

Nước mắt Lãnh Tang Thanh từ hai má tán loạn, theo từ đôi mắt hạ xuống tạo

ra tiếng"Tóc tạch tóc tạch", nhưng đều không có lãng phí, tất cả đều rơi xuống

mặt Niếp Tích đang ngồi dưới đất, Niếp Tích nhìn hai người bọn họ, lấy tay nhẹ

nhàng lau mặt, cảm thụ được sự bi ai, vui vẻ, ấm áp của Lãnh Tang Thanh,

muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ hóa thành tiếng thở dài.

Cung Quý Dương nhìn hai bọn họ gắt gao ôm nhau, có loại bất đắc dĩ rối rắm

này ở trong lòng hắn, muốn chọc tức hắn sao? Nhân quả báo ứng? Xem ra

muốn trách cũng chỉ có thể trách quả Địa Cầu không đủ lớn thôi.

Màn gặp lại ấm áp này xen kẽ khắc khẩn trương của lúc nãy hòa vào trong

không khí, có vẻ thực không thỏa đáng, nhưng cũng không làm cho hiện trường

cấp bách giảm bớt đi, nguy hiểm còn đang xuyên qua ở trong tế bào thần kinh

của mỗi người.

"A? Cung tiên sinh? Ngài làm sao có thể tới nơi này? Ngài có ý gì?" Hai tay

Rawson giơ lên, nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nói trầm thấp có

nhiều bất mãn cùng khó hiểu.

Cung Quý Dương bất đắc dĩ cười cười, đầu lưỡi liếm môi dưới: “Lại nói tiếp

đúng là đang lúc rối rắm, vốn nghĩ tên Niếp Ngân kia đã chết, muốn dùng cái

này nọ này để đổi thi thể cậu ta từ ông..."

Nói tới đây, lấy từ trong người Cung Quý Dương ra một quyển giấy thật dày để

tại trên bàn, quyển này đúng thật là lúc trước ở Las Vegas, Rawson đưa bản

danh sách vũ khí cho hắn, mặt trên còn có chữ kí của Rawson.

Rawson hung hăng trừng mắt nhìn liếc mắt một cái nhìn danh sách bảng vũ khí

trên bàn, không nói gì, nhưng ồ ồ tiếng thở dốc tràn ngập sát khí, hiện tại hắn

cũng không lo lắng danh sách này bị lộ ra mà là thực buồn bực vì mọi chuyện

tiến triển lại sinh ra nhiều thứ như vậy.

Các chưởng sự nhân khác cầm lấy danh sách vũ khí ra xem, tất cả đều tức

giận đến nghiến răng nghiến lợi, thật không ngờ Rawson ngấm ngầm làm

chuyện lớn như vậy.

"... Đến nơi này mới phát hiện người kia vẫn còn sống rất tốt, thật sự là làm

cho người ta cao hứng không đứng dậy, về phần tôi vì sao làm như vậy, thật

sự cho tới bây giờ đành phải coi như bán một người tình ở Niếp môn đi." Cung

Quý Dương nói tiếp.

Niếp Ngân nghe hắn nói vậy, trong ánh mắt hiện lên một tia mũi nhọn, hai tay

ôm lấy Lãnh Tang Thanh càng chặt hơn, nhìn chằm chằm mặt hưng phấn của

Cung Quý Dương, khóe miệng hắn cười lạnh, tràn ngập ý khiêu khích.

Lúc này, thủ lĩnh lính đánh thuê đang vào, đi tới bên cạnh Rawson, đoạt lại súng

của hắn, nhét vào bên hông mình, Rawson nhìn thấy lính đánh thuê của mình làm

vậy, Cung Quý Dương vẫn đứng ở một bên, càng thêm nổi giận lôi đình.

"Cậu làm gì với lính đánh thuê của tôi?" Hắn hô to.

"Ha ha ha!" Cung Quý Dương khinh thường nở nụ cười: "Lần sau lúc tìm lính

đánh thuê, nhớ kỹ phải hỏi rõ ràng thân thế của đối phương, trên thế giới này

có hơn một nửa tổ chức lính đánh thuê là do tôi cũng cấp vũ khí súng đạn, cho

nên bọn họ tuyệt đối sẽ không vì một khách hàng mà đắc tội với tôi, mọi chuyện

thực khéo, tôi vốn định gọi bọn họ giúp đến Niếp môn cứu người, nhưng không

nghĩ tới tôi lại đụng vào hành động của ông trong lúc đó, ông nói đây có tính là ý

trời không, tôi có tính là khắc tinh của ông không, không hay ho gọi gì mà gọi ông là Rawson quản gia."

Giọng nói mang theo sắc thái châm chọc cười nhạo, gân xanh trên trán

Rawson tất cả đều hiện lên, hắn cắn răng, từ trong hàm răng phẫn hận bài trừ:

"Các người làm việc không có chức nghiệp đạo đức!"

Thủ lĩnh lính đánh thuê bất đắc dĩ cười một chút, giơ ngón giữa ra chỉ vào ra

Rawson.

"Còn nói người ta không có chức nghiệp đạo đức, chẳng lẽ một quản gia như

ông có chức nghiệp đạo đức chính là phản chủ nhân sao? Người Niếp Ngân

kia truy đuổi đến bây giờ không chết, trình độ như vậy còn muốn làm phản

sao?" Cung Duý Dương đột nhiên nói lớn lên, không thể nghi ngờ khiêu khích

này rất ảnh hưởng tới Niếp Ngân.

"Quý Dương ca!" Lãnh Tang Thanh đứng một bên nghe hắn nói vậy thì tỏ vẻ

bất mãn mãnh liệt.

"Không bằng chúng ta thương lượng một chuyện, cậu buông súng xuống, tôi

cam đoan giết chết Niếp Ngân còn thi thể đưa cho cậu mang đi, nếu cậu muốn,

thi thể Niếp Tích cũng cho cậu." Rawson nghe ra quan hệ của Cung Quý

Dương và Niếp Ngân tựa hồ không tốt lắm, vội vàng nói.

"Ông ngốc sao? Trước mặt Thanh Nhi mà nói ra loại chuyện này, ông nghĩ sao

mà tôi lại đáp ứng ông chứ!" Cung Quý Dương mở to hai mắt nhìn, tức giận

dùng súng đập vào cái gáy Rawson một cái.

Rawson bị đánh, cả người giống như té xỉu, thân thể mềm nhũn, "Bịch" một

tiếng ghé vào súng, sau đó không có thanh âm.

Cung Quý Dương ngẩn ra, nghĩ hoặc nhìn tay mình, lập tức ngồi xuống dưới,

xác định Rawson bị mình đập có thật là liền hôn mê hay không.

"Không được tới gần ông ta! Cẩn thận!" Lúc này Niếp Ngân hô to một tiếng,

vạn phần lo lắng, ra sức khuyên Cung Quý Dương.

Nghe thấy Niếp Ngân hô to, Cung Quý Dương theo bản năng phản ứng ngẩng

đầu lên, nhưng đúng lúc này, Rawson xoay người một cái giơ tay lên, bắt được

cánh tay cầm súng của Cung Quý Dương, Cung Quý Dương cũng nhận ra

phản ứng của hắn, cánh tay dùng sức đánh một quyền về phía trước, nhưng

sao biết được Rawson rất khỏe giống như người máy, hắn căn bản vô lực

phản kháng, súng trong tay đã bị đoạt mất.

Tốc độ cực nhanh, còn chưa kịp phản ứng lại, đoạt lấy khẩu súng trong tay

Cung Quý Dương, Rawson liền chỉ súng vào đầu hắn, chỉ mành treo chuông,

sau đó Niếp Ngân nhảy về phía trước, phi thân một cước đá văng Cung Quý

Dương ra, một tiếng súng rách trời vang lên, viên đạn suýt nữa thì lấy cái mệnh

của Cung Quý Dương.

(đây có gọi là trả thù không ta)

"A cái hỗn đản nhà cậu! Sao dùng lớn lực như vậy!" Cung Quý Dương từ dưới

dất đứng dậy, dùng tay xoa ngực, vì đau mà nước mắt rất nhanh tuôn ra.

Chỉ thấy Niếp Ngân dùng một thuật chuyên nghiệp, bắt lấy hai tay Rawson để

sau lưng, đầu gối gắt gao để ở đỉnh xương sống của Rawson, cố hết sức ấn

xuống: "Đừng dài dòng, mau tới đây hỗ trợ!"

"Cậu ra lệnh cho tôi sao? Cậu có cái tư cách gì mà nói với một người ân nhân

cứu mạng cậu hai lần như vậy!" Cung Quý Dương thực khó chịu giọng điệu của

Niếp Ngân, nhưng hắn không có lưu ý đến, chính mình đã áp đảo trên đùi

Rawson, giúp đỡ Niếp Ngân.

Niếp Tích và Niếp Nhân Quân cùng một lúc nhảy tới, tất cả đều ở trên người

Rawson, bọn họ rất rõ người này đã dùng thuốc, thể lực sẽ trở lên vô cùng

đáng sợ.

Bốn người đè ở trên người Rawson, tựa hồ vừa mới có thể chống lại sức

mạnh của hắn, những người khác cũng đang chạy tới giúp, Niếp Ngân lấy tay

cố hết sức nhắm ngay vào huyết thái dương của Rawson, muốn chuẩn bị cho

hắn đòn trí mạng.

"A!" Rawson rống to một tiếng, đứng mạnh lên, toàn thân bốn người bị đẩy ra