Niếp Môn

Chương 107: Giá lâm



"Rawson, đây là ông muốn tạo phản!" Chưởng sự nhân đối với thái độ kiêu

ngạo của Rawson rất bất mãn, hơn nữa với cảm giác của mình hắn cảm nhân

được là Rawson cố ý gây rối, "Ông là một quản gia mà rất không biết lượng

sức mình, khi nào thì đến phiên ông tới nhúng tay vào việc trong nhà Niếp môn,

ông đừng quên thân phận của mình!"

"Thân phận? Tạo phản? Hừ hừ..." Rawson quỷ dị cười, sau đó nhìn chằm

chằm Niếp Ngân, hai mắt tràn ngập độc xà hàn ý: "Tiêu Tông không ngờ lại ẩn

tay, thật sự là ngoài ý muốn a, bất quá tôi vừa mới quyết định phần chứng cớ

kia đã không quan trọng, hiện tại Niếp Hoán đại thiếu gia đã biết toàn bộ chân

tướng, tôi cũng không tiếp tục diễn nữa, mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng sau

khi Niếp Nhân Thế chết, rục rịch tâm của tôi này và tôi vẫn áp tham vọng kia, rốt

cuộc cũng nhịn không được."

"Nói như vậy, ông thừa nhận là ông giết Niếp Nhân Thế!" Niếp Nhân Quân đắc

ý nói.

Rawson cố ý nhún vai, mở tay ra: "Đúng, thì sao nào!"

Lời vừa nói ra, trong phòng ồ lên, hiểu được ý, có phẫn hận, vừa có người lo

sợ, cũng có người thờ ơ.

"Làm ra nhiều chuyện như vậy, thì ra đều là một quản gia như ông giở trò quỷ,

ông cũng quá xem thường Niếp môn, tôi giết ông trước!" Niếp Nhân Hằng

phẫn nộ đứng lên, tuy hắn cũng e sợ nhiều người nhưng hắn cảm thấy mình rất

vinh dự được sinh ra trong gia tốc này nên không cho phép có người ngoài

đến khống chế chuyện trong gia tộc.

Chỉ thấy hắn từ trên ghế đứng lên, giương nanh múa vuốt trước mặt Rawson,

tròng mắt Rawson lòe ra một tia hàn quang, khóe miệng hơi hơi giương lên, đi

lên một cú quyền anh đả tại bụng Niếp Nhân Hằng, một người cso thân hình hai

trăm cân nhất thời bay lên trên không, bay ra hai thước rất xa.

"Ha ha ha ha!" Rawson cuồng cười cười lên, có lẽ nguyên nhân chính là kích

động và cũng có thể là do thuốc, giờ phút này thân thể hắn có chút phát run, có

một cỗ hưng phấn dị thường không chủi nổi dậy lên trong cơ thể hắn: "Cùng

với việc giữ nguyên kế hoạch từng bước từng bước trừ bỏ các người thì

không bằng thừa dịp cơ hội này đem nhóm các người giết hết cho thật thống

khoái! Lính đánh thuê của ta lập tức sẽ đến nơi này, nơi này về sau sẽ có máu

chảy thành sông!"

"Ông cho là giết chết mọi người thì ông sẽ trở thành người quản Niếp môn

sao? Ông cho là chi nhanh trêm toàn thế giới nhiều này của Niếp môn, tất cả

đều sẽ nghe lời một quản gia sao?" Niếp Ngân không có chút ý sợ hãi, giọng điệu

tràn ngập hèn mọn châm chọc Rawson.

Rawson hưng phấn mà nhìn quét mọi người ở trong phòng, rồi lại nhìn nhìn

Niếp Thâm, giống dã thú thở dốc một tiếng, thanh âm cảm giác như có thể xé

rách tất cả: "Vậy muốn nhìn chết chóc hay không."

Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên đang dần dần tới gần, Rawson đắc ý

cười cười, lập tức mở cửa, hô to một tiếng: "Ở trong này!"

Nói xong sau lập tức lấy súng ra, họng súng chĩa vào Niếp Ngân, mà tốc độ né

súng của Niếp Ngân nhanh hơn hắn, "Pàng" một tiếng, viên đạn gào thét bay

về ngực Rawson, Rawson ra sức né tránh thoát khỏi viên đạn chí mạng nhưng

viên đạn vẫn bắn trúng cánh tay hắn.

Niếp Tích gặp được cơ hội này, đá cái bàn về phía trước nhảy lên: "Còn có

chuyện cần giải quyết! Tu Nguyệt ở đâu?"

"Không nên đi tới!" Ngồi ở trên xe lăn Niếp Hoán nhìn thấy động tác Niếp Tích,

dưới tình thế cấp bách hô to một tiếng.

Vốn nghĩ Rawson trúng thương thì hành động và sức mạnh nhất định sẽ suy

giảm nhiều, nhưng sao tại sao hắn không có ảnh hưởng gì về viên đại này, chỉ

thấy hắn giơ cánh tay bị trúng đạn lên, đối với loại thuốc này hắn ở giữa không

trung hung hăng đánh một quyền vào Niếp Tích, Niếp Tích phun một ngụm máu

tươi, cả người bị đánh lùi trở về, Niếp Ngân chạy nhanh về phía trước, dùng

thân thể đỡ Niếp Tích.

"Là do tác dụng của thuốc sao?" Trong lòng Niếp Ngân quýnh lên, để Niếp Tích

sang một bên, lại giơ súng lên, nhưng gặp được một cái ghế gấp rút bay tới

phía mình, không kịp trốn tránh, hắn hai tay bảo vệ ở trước mặt, "Răng rắc" một

tiếng, chiếc ghế tan tành, mà bởi vì quá mạnh, súng trong tay Niếp Ngân bị đẩy

lùi, vang ra ngoài cửa sổ.

Lại một hồi Niếp Nhân Quân chạy tới chỗ Rawson bị đánh bay súng cưa hắn,

xoay người vừa muốn nhặt lên, "Lão già kia, tốc độ ông quá chậm!" Sau đó

thấy Rawson dùng một cước, đá trúng sườn thắt lưng Niếp Nhân Quân, Niếp

Nhân Quân lăn trên mặt đất vài vòng, đụng va vào trên tường.

"Cha!" Niếp Ngân cùng Niếp Tích đồng thời hô lớn lên.

Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân và tiếng súng ở ngoài cửa đã tới gần,

cửa bị đẩy mạnh ra, Rawson biết lính đánh thuê đã đến, sau đó nhặt súng lên,

bừa bãi sủa: "Trừ bỏ người trước đó có công đạo qua, những người khác xử

lý giống nhua! Xử lý bọn họ!" (bh m.n có nghi ngờ gì ko)

Mà ngay tại lúc hắn hô lên, tiếng vang ở trong phòng còn chưa tán đi, một cái

hòng súng lạnh như băng để ở tại trên gáy hắn, coi hắn như chó điên nhiệt tình

trong nháy mắt phục hồi lại trang thái bình thường của hắn hơn một hơn phân

nửa.

Trong phòng nhất thời tĩnh, tất cả mọi người ngây ngẩn ra, bao gồm Niếp Nhân

Quân, bao gồm Niếp Ngân và Niếp Tích, bao gồm cả Rawson...

Còn có bao gồm cả người ở phía sau đang dí hòng súng vào gáy Rawson là

Cung Quý Dương.

"Ách... Tôi lấy súng chỉ vào ông ta... Hẳn là không chỉ sai người chứ?" Cung

Quý Dương hàn huyên một câu, hắn cũng không rõ trạng thái bên này lắm, chỉ

đi vào trong phòng này dựa trực giác thứ nhất, hay dùng họng chỉ vào Rawson.

(Quý Dương ca ca ta rất hâm mộ anh vì……. Anh rất dị boy)

"Là anh!" Niếp Ngân và Niếp Tích đều ngoài ý muốn, mà trong lòng hai người

đều hiểu rõ, gặp người đàn ông này sẽ ý nghĩa gì.

"Ngân... Niếp Ngân!" Quả nhiên, bóng dáng Lãnh Tang Thanh từ ngoài cửa đi ra,

cả người tiểu tụy dị thường, nhưng trong ánh mắt trong suất lại tràn ngập kích

động, nhìn thấy Niếp Ngân còn sống, cô cảm thấy trong cơ thể mình bừng tỉnh

hẳn.

"Thanh... Thanh Nhi!" Giờ phút này Niếp Ngân cũng vô pháp khống chế kích

động của mình, vốn tưởng rằng sẽ chẳng gặp được cô nữa, trong lòng có trăm

ngàn câu muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể hô lên tên của cô.

Lãnh Tang Thanh chạy lên, lập tức nhào vào trong lòng Niếp Ngân, hai người

gắt gao ôm nhau, cô vuốt ve khuôn mặt Niếp Ngân, cảm thụ được độ ấm của

Niếp Ngân, cô đã muốn khóc lên: "Em... em còn tưởng rằng đã không còn kịp

rồi... Anh thật đáng ghét... Còn bảo Tần quản gia truyền đạt lại câu nói như

vậy..."

Niếp Ngân cắn chặt hàm răng, đáy mắt đã hồng lên: "Em có biết nơi này có

nhiều nguy hiểm không, em còn..."

Nói cũng chưa nói xong, Lãnh Tang Thanh liền dùng ngón tay thiên ngọc kai đè

lại cái miệng của hắn: "Còn nhớ rõ đêm đó mưa anh đã nói gì không?"

Niếp Ngân thất thần, trong ánh mắt tràn ngập rối rắm.

"Anh để em nhớ thật kĩ, anh là một tên đáng ghét, về sau vô luận có bao nhiêu

nguy hiểm, chúng ta đều phải cùng một chỗ, chết cũng phải cùng một chỗ!"

Lãnh Tang Thanh khóc thút thít, không chút nào không có ảnh hưởng đến ngữ

khí kiên định của cô.

Niếp Ngân trầm mặc, hắn không biết nên nói cái gì, nhưng nhìn ánh mắt Lãnh

Tang Thanh, chưa bao giờ từng có vẻ mặt này.

Cung Quý Dương ở một bên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tâm lí có một loại phát điên

làm cho hắn thật hy vọng họng súng này đang ấn vào không phải là Rawson,

mà là Niếp Ngân